Vì sao lại nói như vậy?
Bởi lẽ, thành Hủy Diệt vẫn luôn ở trong trạng thái bị số mệnh của nền văn minh Xương trấn áp.
Chỉ cần nó không xuất hiện trên thế gian này, thực lực đám con cháu của những người lưu vong và trọng thương trong thành Hủy Diệt sẽ luôn bị áp chế, nên không thể phát huy được bao nhiêu, dưới tình hình huống này, nếu Tô Minh nhanh chóng đến, rồi bản thân chủ động đi đến thành Hủy Diệt, ấy sẽ còn cơ hội giải quyết...
Mà giờ thì đã quá muộn màng!
Thành Hủy Diệt đã sắp xuất hiện trên đời rồi, tất cả những người tu luyện võ đao trong đó đều có thể phát huy hết trăm phần trăm thực lực của mình, dẫu Tô Minh có tài giỏi đến đâu thì cũng chỉ có một mình.
Đã quá muộn rồi!
Huống hồ, bây giờ, Trì Tiêu đã bày ra bộ mặt thật của mình!
Thứ Tô Minh đối mặt không chỉ có thành Hủy Diệt, mà còn có cả Trì Tiêu đang ở cảnh giới Tiên Tôn nữa.
Giờ mà trở về chỉ có nước chịu chết mà thôi.
Chi bằng không đến đây, biết đâu, sau này, dựa vào tư chất của Tô Minh, tương lai phát triển dần lên, khi ấy còn có cơ hội báo thù.
Cùng lúc đó.
Ở trước thành Hủy Diệt, đám người tu luyện võ đạo có hình dáng quái lạ, toát ra nồng nặc tử khí, sát khí, hơi thở hủy diệt đã đi xa khỏi thành Hủy Diệt, bọn họ đều im lặng, dán mắt nhìn vào Tô Minh.
Ánh mắt bọn họ vẫn không hề di chuyển.
Bọn họ cứ nhìn chằm chằm như vậy.
Nhìn rồi lại nhìn, càng nhìn hô hấp của bọn họ càng trở nên dồn dập hơn!
"Là kẻ đó", thật lâu sau đó, người phụ nữ mặc váy đỏ diêm dúa, cầm trong tay cây roi đầu rắn nói: "Đúng vậy, chính là hắn trước kia, chính là kiếp trước của hắn đã đánh trọng thương bọn Qủy bà bà, cũng chính là vì hắn, mà thành Hủy Diệt chúng ta đã bị trấn áp hơn mười triệu năm, không thể ló đầu trên đời, không thể nhận đủ tài nguyên tu luyện võ đạo, cắt đứt liên hệ với thế giới, tất cả đều vì hắn mà ra!"
"Hít hà...", theo từng lời thốt ra từ miệng người phụ nữ mặc váy đỏ lòe loẹt, tay cầm cây roi đầu rắn, những người khác đứng cạnh cô ta càng trở nên mất bình tĩnh, mỗi một hô hấp đều rất nặng nề, cứ như thần chết đang gào thét trong điên cuồng, không khí quanh người bọn họ nhuộm đẫm mùi máu tanh tưởi.
Ngay sau đó.
Vết thương trên người Bạch Kiếm đã đỡ hơn nhiều.
Tô Minh bước đến chỗ Tô Ly.
"Anh!", Tô Ly cuối cùng không kiềm chế được nữa, cô ấy nhào lên, ôm chặt lấy Tô Minh, hai hàng nước mắt chảy dài: "Anh, xin lỗi, là do em quá yếu, mỗi lần, đều... mỗi lần đều phải.... em..."
Mỗi lần, đều phải đợi anh trai xuất hiện đúng lúc để cứu mình.
Tô Ly rất hổ thẹn.
Cô ấy không muốn cứ yếu ớt như vậy nữa.
Cô ấy đã rất cố gắng rồi.
Chỉ nói đến hiện tại, cô ấy đã ở cảnh giới bán bộ Tiên Nhân, cô ấy tiến bộ rất nhanh, nhưng thế vẫn chưa đủ.
Vẫn sẽ luôn có những kẻ thù vượt qua sức tưởng tượng của cô ấy, như Trì Tiêu!
"Con bé này, nói bậy cái gì thế, em là em gái của anh mà. Nếu em không kịp nói cho anh biết, thì lỡ bị anh phát hiện, sau này cũng đừng trách anh không có đứa em gái này...", Tô Minh nhẹ nhàng xoa cái đầu nho nhỏ của Tô Ly, rồi buông lời uy hiếp.
Anh không sợ Ly Nhi lúc nào cũng làm phiền mình.
Anh chỉ sợ Ly Nhi cậy mạnh mà thôi.
"Em hiểu rồi, anh này, hì hì, Ly Nhi có ngoan không, lần này, khi người nọ ép buộc em, theo đuổi em, em đều luôn đúng lúc nói cho anh biết", Tô Ly nở một nụ cười đắc chí, mà lại ngây thơ, cứ như đang chờ đợi lời khen ngợi của Tô Minh vậy.
Vẻ mặt như vậy rất khiến nhiều người bất ngờ, bởi vì, ở trong mắt đệ tử và quản lý của học viện Hỗn Độn, Tô Ly là người có tính cách cao ngạo, trầm mặc, lạnh lùng và thờ ơ.
Ai ngờ rằng...
Phong Vũ Vân cực kỳ hâm mộ, nhưng cũng vui thay Tô Ly.
"Tô Ly nhà anh vẫn luôn ngoan", Tô Minh cười bảo, đầy vẻ cưng chiều.
"Tình cảm anh em tốt thật đấy, chậc, nhưng mà, Tô Minh à, mày có lẽ đã quên bọn họ đang đứng đó như hổ rình mồi nhỉ", Trì Tiêu nói, âm lượng có hơi lớn, hắn giơ tay lên, chỉ vào đám người tràn đầy sát khí đang đứng trước thành Hủy Diệt.
Tô Minh quay đầu nhìn Trì Tiêu.
"Anh, anh cẩn thận, người nọ chắc là có thực lực rất mạnh, nhưng lại không phải là người của nền văn minh Xương, hình như đến từ ngoại vực, đều... đều là cảnh giới Tiên tôn", Tô Ly nắm chặt ống tay áo của Tô Minh, nói nhỏ.
Tuy cô ấy cảm thấy anh trai mình mạnh mẽ vô song.
Nhưng, cô ấy cũng không phải kẻ ngốc, đương nhiên biết được người tu luyện võ đạo ở cảnh giới Tiên Tông tầng ba tầng bốn như Trì Tiêu có bao nhiêu đáng sợ!
"Tô Minh, nếu mày đồng ý làm anh rể của bản công tử, sau đó, khuyên bảo đứa em gái không biết điều của mày, biết đâu khi tâm trạng tốt, có lẽ còn đứng ra giúp mày và học viện Hỗn Độn chống lại đám quái vật đó, ha ha...", Trì Tiêu cười tà ác.
Hắn rất mong, nếu Tô Minh cầu xin chính mình.
Quỳ xuống van xin tao đi.
Tô Ly, đến lúc đó cô còn kiêu ngạo được nữa à? vẫn không biết điều sao?
Trì Tiêu nói xong, đám đệ tử và quản lý của học viện Hỗn Độn vốn đang ủng hộ Trì Tiêu, thậm chí còn đánh vỡ đại trận linh mạch số bốn, dường như có chút tự tin, cho dù Tô Minh đã trở lại thì sao, có gì phải sợ chứ? Còn có cậu chủ Trì Tiêu nữa mà! Tô Minh có mạnh đến đâu chăng nữa thì có thể vượt qua cậu chủ Trì Tiêu ư?
Ôm chặt chân cậu chủ Trì Tiêu mới chính xác.
Vì vậy.
Dưới sự dẫn dắt của Vương Thừa Quy và Lưu Mộc Sàn.
Những người này cũng lớn tiếng nói:
"Tô Minh, em gái mày không biết điều, ngu dốt không biết gì, mày cũng không ngu đến thế nhỉ?"
"Tô Minh, cậu chủ Trì Tiêu xuất sắc như vậy mà vừa ý em gái mày, đó chính là chuyện tốt đối với em gái mày".
"Tô Minh, mày chắc có thể quyết định việc hôn nhân của em gái mày nhỉ? Suy nghĩ kỹ tình hình hiện tại của mày và học viện Hỗn Độn đi".
"Đồ trơ tráo, bọn họ đang ép buộc Tô Minh bán em gái cầu đường sống ư? Nếu Tô Minh đồng ý, coi như mắt Quân Tốc Tốc tôi bị mù, không có chuyện Tô Minh đồng ý đâu!", cả người Quân Tốc Tốc run lên vì tức giận.
"Tô Minh không có khả năng đồng ý đâu, yên tâm đi, cho dù có chết, lấy tính cách của anh ấy thì cũng không có chuyện bán em gái để sống đâu", Mộng Li Khinh Đàn cười nói, chút lòng tin ấy cô ta vẫn có, cô ta có mắt nhìn người rất chuẩn, tích cách của Tô Minh như thế nào, cô ta hiểu rất rõ.
Vì để bày tỏ lòng trung thành là ủng hộ đối với Trì Tiêu.
Cũng như để giành giật lấy cơ hội sống sót.
Vương Thừa Quy, Lưu Mộc Sàn với rất nhiều quản lý và đệ tử của học viện Hỗn Độn đều lặng lẽ đứng sau lưng Trì Tiêu.
Bộc lộ rõ lập trường của chính mình.
Số người chiếm khoảng hai phần ba nhân số của học viện Hỗn Độn.
Chương 962: Giữ lại anh có tác dụng gì
Số lượng quá đông nhằm tạo áp lực cho Tô Minh.
“Nếu tôi đồng ý làm anh vợ của anh thì anh có giúp tôi và học viện đối phó với mấy lão quái vật kia không?”, một giây sau, dưới ánh mắt mong đợi của tất cả mọi người, Tô Minh giơ tay lên chỉ về phía thành Hủy Diệt. Anh hỏi Trì Tiêu với vẻ bình tĩnh, cũng có vẻ thản nhiên. Chỉ có điều trong đó ẩn chứa sát ý lạnh tới tận xương. Đúng thế! Sâu thẳm trong lòng, Tô Minh đã ghép cho Trì Tiêu tội chết!
Chỉ có điều…
Tô Minh vừa dứt lời thì sắc mặt mọi người đều biến đổi.
Ý gì đây? Lẽ nào Tô Minh cũng động lòng rồi?
Lúc này, Lô Hư, Bạch Kiếm và cả Quân Tốc Tốc, Tống Xạ Sơn đều vô cùng căng thẳng.
Còn Tô Ly thì không một chút lo lắng. Cô tin Tô Minh, chắc chắn Tô Minh hỏi như vậy là có lý do riêng.
“Tất nhiên rồi!”, nụ cười của Trì Tiêu càng bí hiểm hơn, nói: “Đám quái vật kia rất mạnh nhưng tôi không coi ra gì, nếu tôi đồng ý giúp anh và học viện thì chắc chắn dễ dàng hạ gục thôi”.
Một đám ở cảnh giới Tiên Vương thôi mà, không thể uy hiếp được một người ở cảnh giới Tiên Tôn như hắn.
“Ha ha…”, Tô Minh bật cười rồi đột nhiên quát lớn về phía thành Hủy Diệt: “Nếu đã đến rồi thì tại sao không xuất đầu lộ diện?”
Người khác không cảm nhận được nhưng Tô Minh có thể chắc chắn, hiện giờ những quái vật đứng phía trước thành Hủy Diệt và xuất hiện ở trước mặt mọi người, không phải là toàn bộ của thành đó.
Vẫn còn những cường giả vẫn chưa ra khỏi thành.
“Tô Minh! Kể cả cậu là chuyển thế tái sinh nhưng vẫn bị tiêu diệt thôi”, sau mấy hơi thở, trong lúc yên tĩnh thì một giọng nói già nua, khàn khàn từ trong thành Hủy Diệt vang lên.
Sau đó mấy bóng hình từ trong thành đi ra.
Người dẫn đầu là một bà lão mắt chột, cụt tay, khắp mặt đều là vết kiếm. Bà ta không có tóc, không có răng, lưng còng, mặt mũi rất dữ tợn.
Khắp người bà ta toát ra khí tức màu đen, dường như có linh hồn nhưng lại ngưng tụ thành hình hài cốt.
Bên cạnh bà ta còn có hai người đàn ông trung niên và một người trẻ tuổi.
Bà lão đó ở cảnh giới Tiên Hoàng.
Đúng vậy! Là cảnh giới Tiên Hoàng tầng hai, tử khí quấn quanh người dường như nguyên thọ sắp hết nhưng là cảnh giới Tiên Hoàng thực thụ.
Còn hai người trung niên bên cạnh bà ta đều là cảnh giới Tiên Tôn tầng tám, một người thấp bé, tướng mạo xấu xí, nửa bên mặt hõm xuống. Còn một người thì thân người thẳng đứng, tướng mạo bình thường, thậm chí trông cũng tuấn tú nhưng đôi mắt trống rỗng, không có lòng tử.
Còn người trẻ tuổi kia thoạt nhìn không khác gì người bình thường, cũng ít tuổi, một triệu tuổi là cùng. Nhưng điều đặc biệt là trên trán hắn có một ký hiệu Ma Thần Pháp Tương vô cùng rõ nét.
Rõ ràng là hắn thu lại khí tức nhưng khí tức hủy diệt trên người thì nặng đến mức khó tưởng.
Người trẻ tuổi này chính là yêu nghiệt đại khí vận đột nhiên phất lên gần đây của thành Hủy Diệt, tu luyện quy luật Hủy Diệt lên đến Cửu Đoạn.
Cũng nhờ có hắn mà khí vận của nền văn minh Xương mới không trấn áp được thành Hủy Diệt, mới dẫn đến việc thành Hủy Diệt xuất thế sớm hơn.
Người trẻ tuổi này ở cảnh giới bán bộ Tiên Hoàng, chưa đến một triệu tuổi mà đã ở cảnh giới này thì đúng là chấn động.
“Xin chào Quỷ bà bà, xin chào hai vị thành chủ và cậu chủ”, khi bốn người đi ra khỏi thành Hủy Diệt thì cô gái áo đỏ tay cầm roi đầu rắn, cung kính khom người nói.
Còn tất cả mọi người của học viện Hỗn Độn ở bên này gần như đều đờ người ra.
“Cảnh… Cảnh giới Tiên Hoàng?”, đầu lưỡi của Bạch Kiếm cũng không ngừng run rẩy, sắc mặt trắng bệch, nhìn chằm chằm vào Quỷ bà bà, nói.
“Chính là bà ta! Chính là kẻ còn sống sót trong những người bị tiền kiếp của Tô Minh đánh trọng thương phải bỏ chạy”, Lô Hư ngưng giọng nói, trong giọng nói là vẻ tuyệt vọng đến xương tủy.
Về lý mà nói, trong đám bị thương nặng và bỏ trốn hơn tỷ năm trước, chắc không còn ai sống sót mới phải. Nếu vẫn còn sống thì chắc không dám quay đầu phản đòn. Thậm chí không thể nào có thể vươn lên cảnh giới Tiên Hoàng như này…
“Một người ở cảnh giới Tiên Hoàng, một người bán bộ Tiên Hoàng, hai người ở cảnh giới Tiên Tôn tầng tám…”, Tống Xạ Sơn cười khổ, nói. Sức mạnh của thành Hủy Diệt đã nằm ngoài tưởng tượng của ông ta.
Cứ tưởng rằng thành Hủy Diệt chỉ đang ở tầng 3 nhưng kết quả là họ đã vươn lên tầng 10.
Đừng nói là Trì Tiêu và Tô Minh, thậm chí thần tiên đến đây thì hôm nay cũng không cứu được học viện Hỗn Độn và nền văn minh Xương.
“Hiện giờ cậu chủ Trì Tiêu cảm thấy thế nào, còn dễ dàng hạ gục được mấy lão quái vật này không?”, Tô Minh nhìn Trì Tiêu, hỏi.
Sắc mặt Trì Tiêu khá buồn cười, có vẻ chấn động, có vẻ khó tin, kinh hãi, phẫn nộ, sốt sắng và lúng túng…
Hắn tính toán sai rồi, sai hoàn toàn.
“Vì vậy, kể cả tôi đồng ý làm anh vợ của anh thì anh có thực lực giúp tôi không?”, Tô Minh lại hỏi, trong giọng nói không nhận ra là có cảm xúc gì.
“Anh…”, hiện giờ Trì Tiêu rất muốn rời đi.
Hắn muốn đi, chứ không muốn dây vào mớ bòng bong này.
Hắn có chút sợ hãi. Hắn cứ tưởng mình ở cảnh giới Tiên Tôn là vô địch trong nền văn minh cấp một này, nhưng nào ngờ…
Tất nhiên, trước khi rời đi thì hắn phải giết chết kẻ sỉ nhục mình. Hắn biết, Tô Minh đang cố ý sỉ nhục mình và còn định cướp Tô Ly đi nữa.
“Nếu như không có thực lực giúp tôi thì giữ lại anh có tác dụng gì?”, một giây trước Tô Minh vẫn thản nhiên, không có thay đổi cảm xúc gì nhưng sau đó đột nhiên dấy lên sát ý rồi hét lớn.
Anh giơ tay lên rồi đập một cái.
Đột nhiên, một đường chưởng ấn đánh ra.
Chương 963: Quái vật của thành Hủy Diệt ra tay
Trong không khí yên tĩnh nhưng nhanh đến mức không thể tưởng tượng nổi…
Thoắt cái đã đến trước mặt Trì Tiêu.
Con ngươi của Trì Tiêu như giãn nở, gần như sắp nổ tung, vô cùng kinh hãi…
Hắn có thể cảm nhận được mùi chết chóc.
Chỉ khi bị chưởng ấn khóa chặt thì mới biết được chưởng ấn này mạnh đến nỗi nào?
Đối phương ở cảnh giới Tiên Nhân thì làm sao có thể đánh ra được chiêu này? Trì Tiêu kinh hãi, chấn động đến nỗi tim gan như nổ tung, thậm chí quên cả phản đòn. Tất nhiên, kể cả có chống đỡ lại thì cũng không có tác dụng gì.
Chiêu thức này đã đến mức 50 long lực, phối hợp với quy luật không gian Bát Đoạn đỉnh phong thì đâu phải là một con kiến ở cảnh giới Tiên Tôn tầng bốn có thể chắn lại? Kể cả là thực lực của Trì Tiêu mạnh gấp mười lần thì cũng không thể chắn lại.
Tô Minh đánh ra chiêu này chẳng khác nào ‘giết gà dùng đến dao mổ trâu’.
“Không…!”, Trì Tiêu tuyệt vọng định chạy trốn nhưng hắn phát hiện ra không gian xung quanh đã hoàn toàn bị khóa chặt khiến hắn không thể nhúc nhích, lúc này như một khúc gỗ. Hắn tuyệt vọng rống lên, nhưng một giây sau hắn đã hóa thành một làn sương máu, thần hồn và thể xác đều hóa thành hư vô.
Trì Tiêu bị giết trong tích tắc….
Không khí trở nên yên tĩnh lạ thường.
Bất luận là học viên hay lãnh đạo cấp cao của học viện Hỗn Độn hay những quái vật của thành Hủy Diệt thì đều yên lặng như bức tượng.
Quá khủng khiếp!
Đúng là đả kích vào tận linh hồn.
Đó là Trì Tiêu ở cảnh giới Tiên Tôn tầng ba tầng bốn mà, một cảnh giới vô thượng mà nhiều người nằm mơ cũng không dám nghĩ đến… Vậy mà bị một chưởng tát chết.
Không khí tiếp tục rơi vào trầm lặng, đến sau một trăm hơi thở…
“Két!”, tấm chắn tiên nguyên mà trước đó đám Bạch Kiếm và Lô Hư tạo nên, giờ đây đều vỡ vụn.
Điều này cũng là bình thường…
Dù sao thì thực lực của đám Bạch Kiếm chỉ ở cảnh giới Tiên Vương. Trước đó khi đám Quỷ bà bà chưa xuất hiện thì tấm chắn này dùng để chắn lại khí tức và tử khí của đám quái vật của cô gái áo đỏ cầm roi đầu rắn.
Nhưng hiện giờ, sau khi đám Quỷ bà bà xuất hiện thì khí tức và tử khí đều mạnh gấp chục lần, vì vậy tấm chắn tiên nguyên của đám Bạch Kiếm không thể đỡ nổi.
Cũng đúng lúc này, Tô Minh giơ tay lên chỉ một cái vô cùng nhẹ nhàng, không tiêu hao chút năng lượng nào mà có thể lập lại một tấm chắn khác.
Nhưng đây không phải là tấm chắn tiên nguyên mà là tấm chắn đỉnh Thần Ma.
Tấm chắn đỉnh Thần Ma này không lớn, vừa đủ bao trùm được 1/3 học viên và lãnh đạo của học viện Hỗn Độn như Tô Ly, Phong Vũ Vân, Mộng Li Khinh Đàn, Tống Xạ Sơn.
Còn 2/3 còn lại như đám Vương Thừa Quy, Lưu Mộc Sàn trước đó bắt nạt Tô Ly và cả đám người đập nát đại trận linh mạch số 4 và ủng hộ Trì Tiêu, tất cả đều nằm ngoài tấm chắn đỉnh Thần Ma.
“Tô Minh! Cậu… Cậu… Sao cậu có thể như vậy?”, Lưu Mộc Sàn kinh hãi rống lên, giọng nói run rẩy, sắc mặt trắng bệch, toàn thân run rẩy, gần như sợ ngất đi.
Bởi lúc này không có tấm chắn bảo vệ nào, cảm giác này quá nguy hiểm, phải đối đầu trực diện với những quái vật của thành Hủy Diệt rồi.
“Thật sự xin lỗi! Thực lực của tôi có hạn, vì vậy tấm chắn bảo vệ của tôi có hạn, chỉ có thể bảo vệ mấy người này thôi. Phó viện trưởng Vương, phó viện trưởng Lưu hãy cầu cứu cậu chủ Trì đi, có lẽ anh ta có thể bảo vệ được mọi người”, Tô Minh nghiêm túc nói.
Đám người Lưu Mộc Sàn và Vương Thừa Quy đều như sắp ngạt thở, phẫn nộ và kinh hãi…
Nhìn kìa! Nghe kìa! Tô Minh đang nói cái quái gì vậy? Đi cầu cứu Trì Tiêu? Đi đâu cầu cứu bây giờ? Xuống suối vàng địa phủ sao? Cậu chủ Trì Tiêu đã bị đánh chết rồi thây?
Đúng lúc này, đám quái vật do Quỷ bà bà dẫn đầu đều nhếch mắt lên nhìn chằm chằm vào đám Lưu Mộc Sàn, Vương Thừa Quy với ánh mắt tàn nhẫn, khát máu và tàn bạo.
Theo như bà ta thấy, muốn rửa máu toàn bộ học viện Hỗn Độn thì không được bỏ qua bất cứ kẻ nào, bao gồm cả đám Lưu Mộc Sàn.
Hiện giờ, đám Lưu Mộc Sàn không có tấm chắn bảo vệ thì chỉ cần giơ tay lên một cái là có thể giết chết, há miệng ra là có thể uống máu. Đây chẳng khác nào miếng thịt mỡ béo bở tự dâng tới miệng, tất nhiên đám Lưu Mộc Sàn phải xử lý trước tiên rồi? Đợi ăn xong miếng thịt này thì sẽ đi gặm miếng xương khó gặm như Tô Minh.
Một giây sau…
“Rầm, rầm, rầm…”, những quái vật do cô gái áo đỏ dẫn đầu đột nhiên ra tay xông về phía Lưu Mộc Sàn và Vương Thừa Quy.
Đám quái vật này ra tay thì cả học viện Hỗn Độn đều có cảm giác như đất trời rung chuyển, vô cùng khủng khiếp.
Đặc biệt là khí tức hủy diệt như núi biển toát ra từ trên người họ, vô cùng bạo lực và tàn nhẫn.
“Đừng…!”, Vương Thừa Quy và Lưu Mộc Sàn đều kinh hãi đến ngạt thở, tuyệt vọng gào lên, chỉ muốn chạy trốn.
Phản đòn ư? Đúng là vọng tưởng.
Cô gái áo đỏ cầm roi đầu rắn chí ít cũng ở cảnh giới Tiên Nhân, phần lớn đều là cảnh giới Tiên Vương. Còn đám Lưu Mộc Sàn và Vương Thừa Quy chẳng có ai ở cảnh giới Tiên Nhân cả, phần lớn đều là cấp bậc Đại Đế trung vị và thượng vị, chỉ như con kiến nhỏ nhoi thế. Vậy thì đấu kiểu gì?
Kể cả là chạy thì tốc độ cũng vô cùng chậm…
“Xoẹt!”
“Xoẹt!”
“Xoẹt!”
…
Mắt thường có thể nhìn thấy đám Lưu Mộc Sàn và Vương Thừa Quy đã bị đuổi kịp, bị chém nát nội tạng, chém đứt thân người, ngay cả thần hồn cũng bị đánh nát.
Dù sao thì cũng bị hạ gục hoàn toàn.
Sau chừng mấy hơi thở, tất cả đều yên tĩnh trở lại.
Tô Minh còn đỡ, chứ những người khác trong tấm chắn đỉnh Thần Ma, đặc biệt là những học viên có thực lực yếu trong học viện Hỗn Độn lúc này đều sợ đến nỗi run rẩy không kiểm soát được mình.
“Quá… Quá tàn nhẫn! Đám người của thành Hủy Diệt vì thời gian dài chìm đắm trong bóng tối, những suy nghĩ tiêu cực và sát khí tích tụ hàng tỷ năm nên đã không còn là người nữa rồi, dường như đã tiến hóa thành một loài khác”, Bạch Kiếm lẩm bẩm: “Sức mạnh đã mạnh gấp đôi tu giả võ đạo cùng cảnh giới, sức phòng ngự khủng khiếp hơn cả yêu thú cùng cảnh giới. Càng đáng sợ hơn là tất cả đòn tấn công của họ, bất luận là trảo, quyền, chưởng hay dùng đến rìu, đao, kiếm đều chứa sức ăn mòn khủng khiếp. Chỉ cần bị đánh trúng thì gần như là chết chắc, khéo còn không có cơ hội bị thương”.
Phải nói rằng, mắt nhìn nhận của Bạch Kiếm khá tốt, phân tích rất tỉ mỉ.
Chương 964: Không gian ngưng đọng
“Mà cái này, bốn bà lão kia nếu ra tay sẽ càng mạnh hơn!”, Lô Hư hít sâu một hơi nói.
Trong cảnh tàn sát vừa rồi, quỷ bà bà, Đồ Ngang cùng hai vị thành chủ của thành Hủy Diệt đều chưa từng ra tay, nếu không sẽ càng thêm đáng sợ.
“Cậu Tô, nếu bốn lão già chúng tôi thiêu đốt cơ thể, tinh huyết, tuổi thọ… liều mạng chiến đấu, thuận tiện cố ý kích nổ một số trận pháp trong học viện Hỗn Độn, có lẽ có thể ngăn cản những quái vật này trong thời gian vài nhịp thở, nhân lúc đó cho cậu rời đi!”, Bạch Kiếm hạ giọng nói.
Cũng chỉ còn cách này.
Nếu không một trăm phần trăm sẽ bị tiêu diệt toàn bộ.
Không ai trong số họ có thể sống sót.
Những người này của thành Hủy Diệt quá mạnh, ngay cả cảnh giới Tiên Hoàng trong truyền thuyết cũng góp mặt, cộng thêm việc xuất thế, đã không còn bất kỳ áp chế nào nữa, họ có thể phát huy hoàn toàn thực lực cùng lực chiến đấu khiến người ta phải tuyệt vọng cùng cực.
Nguyện ước xa xỉ duy nhất của bốn vị thái thượng trưởng lão Bạch Kiếm lúc này chính là Tô Minh có thể sống sót, chỉ cần anh sống, với thiên phú của minh, tương lai còn có cơ hội báo thù thành Hủy Diệt.
“Đúng vậy, anh, anh.. đi đi!”, Tô Ly cũng nặng nề gật đầu, bao gồm cả mấy người Phong Vũ Vân, cũng đều là dáng vẻ xem cái chết như không, họ không phải kẻ ngốc, đều có tầm nhìn vào đầu óc, họ đều biết đám quái vật của thành Hủy Diệt trước mắt này rốt cuộc mạnh mẽ tới đâu, cũng như liệu có còn đường sống hay không.
Mọi người đều không có ý kiến đối với ý tưởng một mình Tô Minh sống tiếp.
“Đúng vậy! Tô Minh, anh nhất định phải sống sót, tương lai vì chúng tôi mà báo thù!”, những học viên cùng quản lý cấp cao khác của học viện Hỗn Độn cũng nặng nề gật đầu, Tống Xạ Sơn có chút mừng vui thanh thản, suy cho cùng, học viện Hỗn Độn cũng không phải dạng tham sống sợ chết như đám người Vương Thừa Quy, Lưu Mộc Sàn kia.
“Ừm, tôi dọn dẹp một chút đám rác rưởi trước mắt là được, vô cùng đơn giản, tôi rất mạnh, là thực đó”, Tô Minh sờ sờ mũi, nói: “Các vị trước tiên cứ chờ trong lồng của đỉnh Thần Ma này, ngồi đó quan sát, coi như xem kịch, tôi ra ngoài dọn rác trước”.
Dứt lời cũng không để mọi người có thời gian phản ứng lại, Tô Minh liền sải bước, trực tiếp rời khỏi đỉnh Thần Ma!
“Cậu Tô, cậu! Haiz!”, sắc mặt của Bạch Kiếm điên cuồng thay đổi, xém chút thì mắng người, ông ta muốn ngăn cản Tô Minh lại, nhưng không còn kịp nữa…
Khuôn mặt của Tô Ly cũng tái nhợt nhưng không hẳn là tuyệt vọng bởi rốt cuộc cô vẫn tin tưởng những lời anh trai nói.
Anh trai của cô vô địch.
Lời anh trai cô nói trước nay đều có thể thành hiện thực.
Đúng, những… những quái vật trước mắt này đều chỉ là rác rưởi, đều có thể bị anh trai quét sạch một cách dễ dàng.
“Bùm…", Lô Hư tấn công vào lồng của đỉnh Thần Ma, hòng đánh vỡ nó để ra ngoài giúp đỡ Tô Minh, nhưng điều ngạc nhiên là đỉnh Thần Ma này cứng chắc đến khó tin, ông ta dồn toàn lực tấn công, chưa nói đến việc đánh vỡ, ngay cả rung chấn cũng không có, điều này khiến Lô Hư kinh ngạc không thôi, sắc mặt cũng âm trầm lưỡng lự bất định.
Bên ngoài đỉnh Thần Ma.
“Giống như kiếp trước, cậu vẫn tự tin đến mức khiến người khác phải trợn mắt há mồm như vậy, một mình liền muốn khoe khoang là anh hùng sao?”, mấy người Quỷ bà bà nhìn chằm chằm vào Tô Minh, nói xa xăm.
Tô Minh không đáp lời.
Thay vào đó nhìn chằm chằm vào bà ta nói: “Kiếm hồn Xương Kiếm đang bị giam giữ trong thành phải không?”
“Không sai, nói ra cũng thật trùng hợp, con nhóc Kiếm Hồn đó đời này lại tình cờ trở thành một tia kiếm hồn trong bội kiếm của lão bà này”, Quỷ bà bà nói xa xăm, giọng u ám đầy căm phẫn: “Sau đó, ký ức kiếp trước của con nhóc khốn kiếp đó thức tỉnh, lén lút điều khiển bội kiếm của lão bà này bỏ trốn, hiện tại, cô ta vẫn trốn tránh trong bội kiếm không thể ra ngoài, bội kiếm hiện đang ở lò luyện linh hồn tại trung tâm của thành Hủy Diệt, ha ha ha…. mỗi ngày đều được hưởng thụ sự thiêu đốt của Hồn Hỏa, ha ha ha…”
Quỷ bà bà nói xong.
Tô Minh liền sải chân bước về phía bà ta.
Cộp cộp cộp…
Tiếng bước chân nện xuống nền đất không lớn nhưng rất rõ ràng.
“Hừ! Muốn chết!”, Tô Minh đi vòng qua, đám quái vật do người phụ nữ áo đỏ cầm kiếm đầu rắn dẫn đầu, không cần bốn người Quỷ bà bà, Đồ Ngang… ra lệnh, trực tiếp lao thẳng về phía Tô Minh.
Những trảo ấn, miệng khổng lồ… được xây dựng từ quy luật hủy diệt tập kích tới, khí tức cùng thế tới đặc biệt hung mãnh.
Những quái vật này không có suy nghĩ gọi là từng người lên một, Tô Minh giống như một miếng thịt mỡ béo bở, chúng đều muốn tranh giành cắn một ngụm.
Trong nháy mắt, phía trước, bên trái, bên phải, phía trên… của Tô Minh đều bị những quái vật này vây công, gần như phong tỏa mọi phương hướng, bị bao bọc gắt gao.
Những công kích này càng thêm phần cay độc tàn nhẫn, một số khóa chặt đôi mắt của anh, một số là cổ họng, cũng có cả trái tim.
Khí tức ăn mòn tới cực điểm của quy luật Hủy Diệt dày đặc nồng đậm như có thể hóa lỏng, đặc biệt là xung quanh cơ thể Tô Minh, giống như một trận mưa gió của quy luật Hủy Diệt.
Chớp mắt.
Mắt thấy từng đòn công kích khủng bố, khiến tâm can người ta phải rét lạnh kia sắp đánh lên người Tô Minh, tất cả mọi người trong lồng của đỉnh Thần Ma đều căng thẳng đến nín thở, mặt cắt không còn màu máu, đôi mắt họ cũng hung tợn trợn to, họ không dám chớp mắt, trái tim như muốn nhảy vọt ra ngoài…
Có thể thấy rõ ràng rằng những đòn tấn công đó chỉ còn cách Tô Minh một hai gang tay nữa!
Một khi bị đụng trúng, dù chỉ là một chút ít thì sức mạnh hủy diệt cùng sức mạnh ăn mòn được bao hàm trong những đòn tấn công đó cũng đủ khiến Tô Minh gặp nguy cơ sinh tử!
Cũng chính lúc này.
“Không gian ngưng đọng”, Tô Minh tiếp tục bước chân, vẻ mặt không biểu cảm, thậm chí, anh cũng không thèm liếc nhìn những công kích đang vây quanh mình, đôi mắt vẫn nhìn thẳng ghim chặt lên người bốn người Quỷ bà bà, nhàn nhạt phun ra bốn chữ này.
Trong chốc lát.
Có cảm giác như mọi âm thanh đều rơi vào tĩnh mịch.
Chương 965: Qủy bà bà ra tay
Những thứ điên rồ, đẫm máu, cáu kỉnh, hủy diệt tàn phá, thối rữa, những nắm đấm hay móng vuốt kia…
Hầu như tất cả những đòn tấn công sắp chạm vào Tô Minh, bao gồm cả cô gái áo đỏ và lũ quái vật khác, tất cả đều bị đóng băng trong giây lát.
Giống như biến thành tiêu bản và tác phẩm điêu khắc.
Dường như thời gian và không gian ngừng lại ở thời điểm này.
Đặc biệt kinh ngạc, hiệu ứng hình ảnh cũng quá đỉnh rồi đi.
“Không gian hòa tan”, tiếp đó, Tô Minh lại phun ra 4 chữ.
Đột nhiên.
Tất cả mọi thứ xung quanh bắt đầu tan biến, bị xé toạc và biến thành hư vô.
Càng kinh khủng hơn là…
Sự công kích của cô gái áo đỏ với thanh kiếm đầu rắn hay những người khác, bao gồm thân thể đáng sợ hay linh hồn, tất cả dường như đã chết từ hàng ngàn vạn năm trước, đột nhiên bị gió thổi và trôi dạt theo gió mà tan biến đi.
Chỉ trong một nhịp thở, đám người quái vật đó tất cả đều hóa thành hư vô.
Cứ như đám quái vật này chưa từng xuất hiện vậy.
Bên trong đỉnh Thần Ma.
Sự im lặng kéo dài trong vài giây, sau đó…
“Mẹ kiếp”
“Đùa chắc!”
“Srrrrr…”
…
Từng giọng nói kích động vang lên, tất cả đều bị sốc đến mức đứng không vững.
“Ly Nhi, anh của cô… rốt cuộc… có phải là người không?”, Phong Vũ Vân kích động kêu lên, đương nhiên, cô ta cũng kinh ngạc cực độ với võ công của Tô Minh, từ khi quen biết Tô Minh, cô ta cảm giác có chút tuyệt vọng với võ đạo. Cho dù cô ta có tu luyện như thế nào, gặp kì duyên gì, chỉ cần gặp phải Tô Minh thì tất cả sẽ cảm thấy không xứng đáng, muốn bỏ cuộc, có suy nghĩ mình chính là phế vật.
“Chưa đến 30 tuổi, quy luật không gian bát đoạn đỉnh phong, Tô Minh, kiếp này còn đáng sợ hơn so với kiếp trước”, âm thanh khàn khàn, giọng nói có chút chua xót, ý tức hàm xúc, kiềm chế ghen tị của Qủy bà bà bà vang lên, còn về cái chết của cô gái áo đỏ và đám quái vật khác, bà ta không quan tâm chút nào.
Giờ phút này, hai thành chủ Tiên Tôn tầng 8 của thành Hủy Diệt có ánh mắt cực kỳ ngưng trọng, chăm chú nhìn vào Tô Minh.
Còn về phần Đồ Ngang, vẻ mặt hắn ta không đổi, chỉ có sự im lặng tuyệt đối và sự tự tin khó tả.
“Cậu chủ, cậu là người ra trận cuối cùng, Lão Sinh cùng hai vị thành chủ chơi với Tô Minh trước”, Qủy bà bà khàn giọng nói.
Lời nói còn chưa dứt, giống như bóng ma dịch chuyển, Qủy bà bà và hai thành chủ tạo thành một hình tam giác, bao vây lấy Tô Minh.
Mỗi người một hướng.
Giống như 3 trận thế lớn.
Còn về Đồ Ngang, hắn đang đứng phía trước thành Hủy Diệt, ánh mắt nhàn nhạt nhìn về phía Tô Minh, trong miệng như đang niệm chú gì đó, mỗi lần niệm chú, ánh mắt mơ hồ thờ ơ thêm vài phần.
“Giết”, Qủy bà bà hét lớn.
Trong chớp mắt.
Qủy bà bà biến thành một làn sương màu đen bao phủ bầu trời, giống như cát đen, quét về phía Tô Minh.
“Hừ…”
Màn sương đen bao phủ bầu trời đang trong quá trình dao động, cả thành Hỗn Độn bắt đầu sụp đổ, bị xé toạc…
Vô số quy luật của nền văn minh Xương bắt đầu bị tan chảy và hủy diệt, giống như cảnh tượng của ngày tận thế.
Trong vòng 1% hơi thở, làn sương đen đã đến gần Tô Minh, ngưng tụ lại tạo thành một thanh kiếm, một thanh trường kiếm màu đen như lửa thiêu đốt.
Kiếm khí cực nhanh, nhanh đến vô hình, dũng mãnh kinh người, mang theo kiếm ý bát đoạn đỉnh phong, còn có quy tắc hủy diệt của kiếm ý bát đoạn, xuất ra một đạo kiếm pháp thần kỳ, chém về phía Tô Minh.
“Soạt!”
Dưới âm thanh của kiếm mang, trong bán kính hàng trăm km mọi thứ gần như đều tan tành.
Ngay cả các lãnh đạo cao cấp và học sinh của học viện Hỗn Độn trong đỉnh Thần Ma, lúc này được bảo vệ bên trong nhưng cũng có thể mơ hồ ngửi thấy hơi thở gợn lên từ thanh kiếm khổng lồ màu đen đó.
Chỉ một chút thôi mà những cao thủ và học sinh này phải nôn ra máu, run rẩy trọng thương, thậm chí thân hình bị xé nát.
Tô Ly dưới sự bảo vệ của Mộng Li Khinh Đàn nên không sao, nhưng Phong Vũ Vân, Tống Xạ Sơn và Quân Tốc Tốc lại bị thương.
“Khủng khiếp quá!”, Bạch Kiếm thân là kiếm tu nên phán đoán về kiếm pháp cuả Qủy bà bà rõ nét nhất, vẻ mặt ông ta như chết đi sống lại, giọng nói run run: “Thanh kiếm này, chỉ sợ rằng sẽ hủy diệt luôn nền văn hóa Xương, nhóc Tô…”
Bạch Kiếm tuyệt vọng.
Đối kiếm với một kiếm này.
Tô Minh liệu có đỡ được không?
Vốn dĩ, Tô Minh trực tiếp giết chết đám quái vật kia trong chớp mắt, thể hiện ra thực lực kinh người của mình, khiến mọi người bất ngờ và nghẹt thở, nói thật, Bạch Kiếm và những người khác đều có chút… mong đợi anh có thể thực sự tạo ra kì tích mà giết chết Qủy bà bà và những người khác. Nếu thực sự có thể thì sao?
Nhưng bây giờ, Qủy bà bà vừa mới ra tay…
Tuyệt vọng!
Thực lực quả Qủy bà bà mạnh hơn đám người cô gái áo đỏ cộng lại gấp trăm ngàn lần.
Quả nhiên, cô gái áo đỏ cảnh giới Tiên Nhân, Tiên Vương, mà Qủy bà bà lại là cảnh giới Tiên Hoàng, không thể nào so sánh được.
Không những như vậy.
Lúc Qủy bà bà xuất kiếm tấn công về phía Tô Minh thì hai người cảnh giới Tiên Tôn tầng 8 kia cũng đồng thời ra tay.
Đến cả Qủy bà bà cũng phải dốc hết toàn lực chứ đừng nói đến hai người kia.
Không phải toàn lực nữa.
Là liều mạng!
Hai thành chủ này khá tàn nhẫn, trong mơ hồ, bọn họ dường như đang tốt cháy tinh huyết và thọ nguyên, cho nên linh khí của bọn họ rõ ràng còn mạnh hơn cảnh giới đang có rất nhiều.
Hai người, hai phương hướng.
Một người đột ngột mở miệng, cái miệng vốn dĩ không lớn đã mở rộng ra gấp 100 nghìn lần, cuồn cuộn khí màu đen ngưng tụ, giống như một lỗ đen quái dị đánh ra từ khoảng không.
Cái miệng lớn cử động, cắn về phía không gian của Tô Minh, nó thật sự chứa quy luật hủy diệt bát đoạn đỉnh phong.