Một lượng lớn hồn lực thuần khiết, giúp thiên nữ Tạo Hoá có được một bữa no đúng nghĩa.
“Tôi đã khôi phục được một phần mười đỉnh phong, sau này, nếu anh có gặp phải nguy hiểm đe doạ tới tính mạng, tôi cũng có thể ra tay giúp đỡ, đương nhiên, trước tiên phải xem tâm trạng tôi lúc đó thế nào đã”, thiên nữ Tạo Hoá nói một cách lười nhác.
Vốn dĩ, chỉ còn lại một mảnh hồn ảnh, nếu phải tổn hao một chút sức ra để ra khỏi không gian thần hồn của Tô Minh để giúp anh, cũng đã vượt quá giới hạn của cô ta.
Thế nhưng bây giờ thì khác.
Cô ta đã có đủ sức.
“Cảm ơn tiền bối”, Tô Minh cảm kích nói.
Lần này thì hời rồi!
Coi như đã có được kim bài miễn chết.
“Rốt cuộc là thế nào? Thằng nhãi, mày còn chưa chết sao? Cả ngàn cổ hồn của bổn toạ mày mang đi đâu hết cả rồi?”, đến lúc này, trên không trung, Trần Thanh Minh hoảng loạn, hét toáng lên.
Bà ta lại cảm thấy sự mất tích của cả hàng ngàn quỷ hồn và Cờ Thiên Hồn có liên quan tới nhau.
Nhìn kìa.
Cờ Thiên Hồn bắt đầu yếu đi.
Màu đỏ dần tan.
Cờ Thiên Hồn lại đang dần tan rã.
Điều này cũng không có gì kỳ lạ, điểm mấu chốt của Cờ Thiên Hồn chính là nằm ở hàng ngàn cổ hồn thể, thế nhưng lúc này đây hàng ngàn cổ hồn thể đã mất rồi, thì Cơ Thiên Hồn còn có thể tồn tại được sao?
Giọng nói hoảng sợ của Trần Thanh Minh vang vọng, khiến tất cả tu giả võ đạo trong cả quảng trường Linh Võ đều bất giác phải rùng mình.
Cái gì?
Nghe ý của Trần Thanh Minh, thì Tô Minh vẫn chưa chết? Không những vậy, mà đáng sợ hơn là, cả hàng ngàn cổ hồn vô hình kia sau khi chui vào cơ thể của Tô Minh thì cũng biến mất, lẽ nào chết rồi sao?
Làm sao lại có thể như thế được chứ?
Nhất thời, cả triệu con mắt đổ dồn về phía Tô Minh, nhìn anh không chớp mắt, ai nấy đều ngẩn người ra.
“Bà già kia nói đi, bà còn loại bảo bối nào có cấp bậc tương tự như Cờ Thiên Hồn này không? Mà tốt nhất là cống thêm cả ngàn cổ hồn thể nữa”, Tô Minh nói.
Câu nói này vừa vang lên, đã đủ xác định được anh không những chưa chết mà còn hoàn toàn lành lặn.
Trần Thanh Minh suýt chút ngã nhào xuống.
“Không! Không! Không thể nào!”, Trần Thanh Minh hoàn toàn suy sụp tinh thần, toàn thân rã rời, hai mắt đỏ ngầu, bước đi thất thểu.
Bà ta không tài nào chịu đựng nổi cú sốc này.
Ngay cả mật bảo cổ đại cũng không giết nổi một thằng nhãi bán bộ hoá thần cảnh.
Bà ta không phục.
Không phục.
“Hết rồi à? Vậy thì đành tiễn bà tới chỗ chết vậy”, Tô Minh tỏ ra đáng tiếc.
Ngay khoảnh khắc đó.
Hơi thở mang sự hoang tàn lại lần nữa phả ra.
Thê lương, bi thảm.
Đìu hiu, vắng vẻ.
Bao trùm khắp nơi.
“Muốn giết bổn toạ? Mày không giết nổi tao đâu!”, Trần Thanh Minh gào lên, giọng nói hoàn toàn khác trước.
Giống như phát điên.
“Không giết được bà? Là do chủ nhân trơ mắt đứng nhìn từ trong hư không cách xa cả trăm triệu km, cho bà cái dũng khí đấy hả?”, Tô Minh bình thản nói.
“Mày biết sao?”, Trần Thanh Minh ngẩn người, đứng ngây tại chỗ.
Đến cả Lâm Chân Võ cũng vô cùng kinh ngạc.
Bởi vì, nhóm người Lâm Chân Võ quả thực bị một người vô cùng mạnh ẩn mình trong hư không cách cả trăm triệu km khống chế, tại sao Tô Minh lại cảm nhận được?
“Ông ta, không cứu nổi bà đâu, vì ông ta không thể tới chiều thế giới này, nếu như ông ta dám mò tới, tôi sẽ cho ông ta không còn đường về, cho nên, không có ai có thể cứu bà được đâu, bà già kia, chịu chết đi”, Tô Minh lại nói.
Điều này đều là do thiên nữ Tạo Hoá nói.
“Mày”, Trần Thanh Minh vô cùng sợ hãi, thằng ôn con này lại biết cả chuyện này nữa sao?
Bà ta cảm thấy ớn lạnh tới thấu xương.
Quay người, định bỏ chạy.
“Soẹt!”
Tô Minh sớm đã chuẩn bị sẵn đại hoang vu quyền, rồi liền đánh tới.
Trần Thanh Minh đã nằm trong tầm ngắm.
Bà ta cảm nhận được cái chết đang cận kề.
Muốn chạy vào hư không, đến lúc này, vẫn cố vùng vẫy, khát khao được sống trong bà ta vùng lên hơn bao giờ hết.
Đáng tiếc.
Đã không kịp nữa rồi.
Không cần nói, bà ta bây giờ không còn thời gian để vào hư không, nếu có đi vào được đi nữa, thì đại hoang vu quyền cũng có thể đánh vỡ hư không.
Trước cả trăm triệu con mắt.
Đại hoang vu quyền giáng thẳng vào người Trần Thanh Minh.
“Tao không cam tâm!”, Trần Thanh Minh gào lên.
Trần Thanh Minh vì sử dụng Long Ngục Kiếm và Cờ Thiên Hồn mà bị trọng thương, sớm đã mất sức chiến đấu, cho nên không thể nào chống đỡ lại được đại hoang vu quyền, hồn phách bà ta cứ vậy mà dần tan biến.
Cùng lúc này.
Tô Minh giơ tay lên, bắt lấy Long Ngục Kiếm.
Và còn cả Nhẫn không gian của Trần Thanh Minh.
“Hời phết!”
Những điều khác không cần nói, mà chỉ riêng việc Trần Thanh Minh đã giúp thiên nữ Tạo Hoá khôi phục lại một phần trăm sức mạnh, cũng đã mà món hời quá lớn đối với anh rồi.
Càng không cần nói tới Long Ngục Kiếm cấp Nguyên Khí.
Ha ha.
Đánh một trận sống chết với Trần Thanh Minh, lại kiếm được quá nhiều.
Mười ngày sau.
Tô Minh đóng cửa ở trong lầu “Ngộ Đạo Các” phía sau núi của học viện Linh Võ.
Mười ngày trước, sau khi anh giết chết Trần Thanh Minh, thì kỳ sát hạch cũng kết thúc.
Tô Minh không trở thành bất kỳ đệ tử này của giáo tôn nào trong học viện Linh Võ, bởi vì những giáo tôn đó không đủ sức dạy anh.
Ngoài ra, Tô Minh còn còn trở thành học viên đầu tiên trong lịch sử học viện Linh Võ vừa vào học viện đã có tư cách vào rừng kiếm bi.
Rừng kiếm bi còn là nơi lớn nhất của học viện Linh Võ.
Đó là nơi rất nhiều năm về trước Linh Võ kiếm tiên đã luyện võ, bên trong, còn lưu lại rất nhiều kiếm bi, nếu như có thể lĩnh ngộ được một hoặc hai tấm kiếm bi, thì sức mạnh cũng sẽ tăng lên đáng kể.
Từ trước tới nay, mới chỉ có hai người có tư cách được vào rừng kiếm bi, người thứ nhất là viện trưởng của học viện Linh Võ, người thứ hai chính là học trò đầu tiên của của người thứ nhất.
Trước khi Tô Minh xuất hiện, thì còn có Lâm Thanh Loan.
Còn bây giờ, không phải bàn luận nhiều, chính là Tô Minh.
Chỉ có điều, tạm thời, Tô Minh vẫn chưa có quyền được đi lại, bởi vì, anh đã thu hoạch quá nhiều trong trận chiến với Trần Thanh Minh.
Cần phải bế quan điều chỉnh.
Tô Minh vẫn đang tu luyện.
Trong Nhẫn không gian của Trần Thanh Minh, lại có tới bốn mươi nghìn linh thạch trung phẩm!
Đúng, chính là trung phẩm, chứ không phải hạ phẩm!
Điều này hoàn toàn nằm ngoài dự đoán của anh.
Một đêm thành tỉ phú.
Càng không cần nói tới các loại tài nguyên võ đạo như đan dược, vũ khí, pháp công...
Phía trước mặt Tô Minh là một đống linh thạch trung phẩm chất cao như núi.
Anh đang định hấp thụ những linh thạch trung phẩm này.
Hơi thở đều đều của anh dần tăng lên.
Chương 357: Học viện Linh Võ có biến
Đồng thời, trong lúc nâng cao được cảnh giới thì anh còn tiếp tục lĩnh ngộ cả ý cảnh của gió và mây. Không chỉ vậy, anh còn tu luyện cả Long Ngục Kiếm.
Bên ngoài Ngộ Đạo Các, hàng ngày đều có rất nhiều học viên của học viện Linh Võ đến chỉ muốn xem Tô Minh đã kết thúc tu luyện chưa?
Những học viên này ngày nào cũng đến, vô cùng cung kính với Tô Minh.
Trận chiến với Trần Thanh Minh hôm đó, Tô Minh đã thể hiện ra năng lực thực chiến kinh người cùng với thiên phú yêu nghiệt và thủ đoạn quái dị. Vì vậy anh đã để lại ấn tượng vô cùng sâu sắc trong lòng mọi người.
Mười ngày nay, mỗi ngày mọi người thảo luận nhiều nhất là liên quan đến Tô Minh….
Mười ngày nay tất cả mọi người ở học viện Linh Võ, từ lãnh đạo đến học viên, ai nấy đều ở trạng thái vô cùng phấn khích.
Nhưng, cho dù có phấn khích đến mấy thì cũng chỉ tiếp diễn mười ngày rồi cũng bình lặng trở lại. Dù sao thì cũng đều là tu giả võ đạo, việc tu luyện mới là quan trọng nhất.
Những học viên mới và cũ dần dần đều khôi phục lại nhịp độ tu luyện của ngày thường.
Rồi lại mười ngày qua đi.
Và rồi một hôm…
Học viện Linh Võ có một biến động không lớn cũng không nhỏ.
Học viện Linh Võ có hai học viên mới.
Thông thường mà nói, kỳ sát hạch kết thúc, những học viên muốn được vào học viện Linh Võ thì sẽ phải đợi kỳ thi năm sau.
Nhưng hai học viên mới này lại cầm lệnh bài tiến cử đến, vì vậy đã phá lệ được vào học viện Linh Võ.
Đó là một đôi nam nữ, nam 23 tuổi, tên là Mạnh Lăng. Nữ 19 tuổi, tên là Hứa Như Ý.
Nhưng điều này không quan trọng, quan trọng là hai người này có thực lực khá khủng khiếp.
Đặc biệt là Mạnh Lăng, đã ở cảnh giới Thông Thiên.
Đúng vậy! Thực lực của hắn đã đạt đến cảnh giới Thông Thiên rồi.
Ở độ tuổi 23 mà ở cảnh giới Thông Thiên thì phải nói như nào nhỉ? Đừng nói là ở học viện Linh Võ, ngay cả ở tầng võ trung đẳng cấp nhất, thậm chí là tầng võ cao thì đều được coi là yêu nghiệt trong lớp trẻ rồi.
Còn về Hứa Như Ý, tuổi còn nhỏ nhưng đã ở cảnh giới Động Hư sơ kỳ, như vậy cũng là giỏi lắm rồi. Đã thế, cô ta còn rất xinh đẹp.
“Cuối cùng cũng vào được học viện Linh Võ rồi. Hừm! Tên khốn Tô Minh ở trong này”. Hứa Như Ý là ai nào? Nếu Tô Minh ở đây thì sẽ kinh ngạc phát hiện ra, Hứa Như Ý này chẳng phải là cô gái ở Cửu Hư Tông Huyền Linh Sơn sao?
Khi đó, Tô Minh đánh chết thú cưng của cô ta, còn đánh vào mông cô ta nên vô tình đã gây thù chuốc oán.
Sau đó ở Đế Thành, vì thế lực chống lưng cho nhà Công Tôn chính là Cửu Hư Tông Huyền Linh Sơn, vì vậy Hứa Như Ý đã đến Đế Thành. Nhưng lại bị Công Tôn Thần lừa đến viện võ đạo nhà họ Diệp gây phiền phức với Tô Minh, cuối cùng lại bị Tô Minh đánh vào mông.
Nói ra thì Hứa Như Ý cũng khá may mắn. Mặc dù cô ta có thiên phú võ đạo tốt nhưng cả đời này khéo không thể tu luyện thành công, chỉ có thể ở trái đất này.
Nhưng cô ta lại có được quyền thừa kế, được sư tôn đưa đến đại lục Thanh Huyền ở tầng võ trung đẳng cấp. Hơn nữa, còn được tông chủ của Thái U Tông ở đại lục Thanh Huyền nhận làm đệ tử.
Còn Mạnh Lăng chính là con trai của tông chủ Thái U Tông, có danh tiếng vô cùng lớn ở đại lục Thanh Huyền, cũng là người có thực lực yêu nghiệt nhất trong lịch sử Thái U Tông.
Vì có nhan sắc hơn người, cộng với tính cách đáng yêu nên Hứa Như Ý vào Thái U Tông chưa lâu thì đã được Mạnh Lăng chú ý đến và đem lòng yêu thích.
Mạnh Lăng ra sức theo đuổi nhưng Hứa Như Ý lại không đồng ý.
Cuối cùng, vì quá phiền phức nên cô ta mới tiện miệng nói một câu: “Nếu anh có thể dạy cho Tô Minh một bài học thì tôi sẽ cho anh cơ hội được theo đuổi tôi”.
Hứa Như Ý chỉ buột miệng nói một câu nhưng ai ngờ Mạnh Lăng lại coi là thật.
Mạnh Lăng phát động thế lực của toàn bộ Thái U Tông thậm chí là đại lục Thanh Huyền để kiếm tìm tin tức của Tô Minh, tất nhiên sau đó biết được hiện giờ Tô Minh đã đến học viện Linh Võ.
Vì vậy mới có chuyện Mạnh Lăng và Hứa Như Ý đến học viện Linh Võ và trở thành học viên mới của học viện này.
Trên thực tế, Hứa Như Ý không hề muốn đến.
Bởi vì lúc đó cô ta chỉ tùy ý nói thôi, chỉ là có chút oán hận Tô Minh chứ không thật sự muốn Tô Minh chết.
Nếu Mạnh Lăng ra tay đối phó thật với Tô Minh thì khéo Tô Minh chết mất.
Không phải cô ta coi thường Tô Minh mà trên thực tế, thực lực của Mạnh Lăng quá mạnh, quá yêu nghiệt.
Không nói đâu xa, nhưng trong lịch sử của Thái U Tông thì chưa có ai tu luyện được thành công cả ba chấn môn thần thông cả, vậy mà Mạnh Lăng làm được, đúng là không phải người. Bản thân Hứa Như Ý cũng từng tiếp xúc với ba môn thần thông này nhưng chỉ hiểu được đôi chút thôi.
Phải biết rằng, Mạnh Lăng mới 23 tuổi.
Ngoài ra, hình như Mạnh Lăng còn có chiến thể gì đó.
Mặc dù Tô Minh cũng rất yêu nghiệt nhưng dù sao thì trái đất cũng cách đại lục Thanh Huyền khá xa.
Kể cả Tô Minh có yêu nghiệt đến mức nào thì cũng không cùng đẳng cấp với Mạnh Lăng ở đại lục Thanh Huyền được. Chứ càng không nói đến việc Mạnh Lăng đã ở cảnh giới Thông Thiên rồi.
Mặc dù không muốn đến nhưng Hứa Như Ý cảm thấy, nếu mình không đến mà một mình Mạnh Lăng đến học viện Linh Võ thì Tô Minh chết chắc.
Có mình ở đó, biết đâu có thể ngăn cản Mạnh Lăng giết Tô Minh.
Hiện giờ đã đến học viện Linh Võ rồi, cũng coi như là yên tâm phần nào.
Điều cô ta muốn làm lúc này là làm sao để bắt nạt Tô Minh, làm sao để anh ngoan ngoãn xin lỗi, gọi cô ta một tiếng chị, chứ không muốn lấy mạng của anh.
Chỉ nghĩ đến đây thôi mà đã phấn khích rồi.
“Sư muội! Chúng ta tìm một người để hỏi xem Tô Minh đang ở đâu?”, Mạnh Lăng lên tiếng nói. Hắn mặc bộ đồ màu trắng, cầm chiếc quạt xếp, thanh kiếm dài, cộng với khí chất hơn người, ngoại hình tuấn tú, thoạt nhìn trông như tiên nhân. Vì vậy mà rất nhiều học viên đi lại ở học viện Linh Võ đều quay lại nhìn hắn.
Chương 358: Núi cao còn có núi cao hơn
“Được! Anh hỏi đi!”, Hứa Như Ý gật đầu, trong đôi mắt đẹp đều là sự mong đợi. Cô ta thật sự rất muốn nhìn thấy biểu cảm của Tô Minh khi nhìn thấy mình xuất hiện ở trước mặt anh ngay lúc này?
Rất nhanh, hai người đã chặn đường một học viên của học viện Linh Võ lại và hỏi.
“Các người tìm Tô Minh sao?”, học viên đó nói với giọng kỳ dị: “Các người không biết Tô Minh đang bế quan ở Ngộ Đạo Các sao? Đúng là kỳ lạ! Các người có phải là học viên của học viện Linh Võ không? Thế mà không biết Tô Minh đang ở đâu sao?”
Trong lời nói của học viên đó toàn là sự tôn kính khi nhắc đến Tô Minh.
“Ngộ Đạo Các?”, sắc mặt Hứa Như Ý và Mạnh Lăng đều có chút quái dị.
Sau đó hai người không kìm nổi lại tìm mấy học viên để hỏi.
Một tiếng sau… Hứa Như Ý và Mạnh Lăng cũng hiểu được phần nào.
“Thú vị đấy! Sư muội! Xem ra kẻ thù này đúng là yêu nghiệt hiếm gặp”, Mạnh Lăng cười nói với vẻ bỡn cợt. Nhưng vẻ kiêu ngạo và tự tin trong ánh mắt vẫn không có gì thay đổi.
“Tất nhiên rồi! Có thể khiến tôi oán hận thì tất nhiên phải là yêu nghiệt tuyệt thế rồi”, Hứa Như Ý hừ lạnh một tiếng, nhưng trong lòng thấy không vui.
Cô ta vốn nghĩ mình đang ở cảnh giới Động Hư, ngộ nhỡ hiện giờ Tô Minh không bằng mình thì sao? Vậy thì không cần Mạnh Lăng ra tay là mình có thể bắt nạt được Tô Minh và lấy lại thể diện rồi.
Nhưng nào ngờ… Tô Minh lại đánh bại cả một vị giáo tôn?
Hơn nữa, giáo tôn đó còn ở cảnh giới Thông Thiên hậu kỳ? Lại có bảo vật đẳng cấp, nghe mà cứ như nghe truyện cổ tích vậy.
Nếu mình muốn ra tay thì đúng là không thể.
“Anh còn cười được sao? Đừng để đến lúc không dạy dỗ được Tô Minh mà còn bị hắn cho bài học đấy?”, Hứa Như Ý hừ lạnh một tiếng, nói.
“Ha ha…”, Mạnh Lăng cười lớn, nói: “Sư muội! Em nghĩ là có thể không?”
Hứa Như Ý không nói gì. Mặc dù Mạnh Lăng luôn với thái độ hống hách ra vẻ ta đây nhưng cô ta cũng phần nào hiểu được thực lực của hắn mạnh đến đâu.
Hơn nữa, thực lực của hắn còn khủng khiếp hơn cảnh giới rất nhiều.
Trong lứa thanh niên ở đại lục Tụng Thiên đều không có ai có thể khiến Mạnh Lăng dốc hết sức lực để chiến đấu.
Hứa Như Ý cũng biết, kể cả Tô Minh có mạnh đến mức nào thì cũng không thể là đối thủ của Mạnh Lăng.
“Nếu Tô Minh bế quan thì chúng ta đợi chút vậy”, Mạnh Lăng lại nói: “Thứ duy nhất khiến anh thấy hứng thú ở học viện Linh Võ chính là rừng Kiếm Bi”.
Vì vậy, hai người trực tiếp đi đến rừng Kiếm Bi.
Phía trước rừng Kiếm Bi có hai ông lão đứng canh gác. Đây là hai ‘lão quái vật’ ở đời trước của học viện Linh Võ.
“Xin chào tiền bối!”, Hứa Như Ý và Mạnh Lăng cung kính nói.
Hai ông lão nhìn Mạnh Lăng một cái, trong ánh mắt già nua toát lên vẻ kinh ngạc. Bởi họ không nhìn thấu người con trai này.
“Thưa hai vị! Tôi tên là Mạnh Lăng, muốn vào rừng Kiếm Bi tu luyện một chút”, Mạnh Lăng nói.
Hai ông lão lắc đầu, nói: “Trước khi Tô Minh chưa rời khỏi học viện Linh Võ thì ngoài viện trưởng, không có ai có thể vào rừng Kiếm Bi”.
Đây là quy tắc!
Mạnh Lăng ngây người ra, Hứa Như Ý cũng vậy.
“Tại sao vậy?”. Mạnh Lăng hỏi lại.
“Bởi vì lão tổ từng có quy tắc, rừng Kiếm Bi chỉ có viện trưởng và học viên có thực lực mạnh nhất mới có thể vào”.
“Tôi cũng là học viên của học viện Linh Võ mà”, Mạnh Lăng nói lớn giọng: “Lẽ nào hai vị nghĩ thực lực của tôi không bằng Tô Minh sao?”
Hai ông lão không nói gì mà chỉ trầm ngâm một lúc.
“Thưa hai vị! Tô Minh đang bế quan, nếu như hắn không bế quan thì tôi đã đi khiêu chiến với hắn rồi”, Mạnh Lăng có chút tức giận, nói.
Hai ông lão vẫn không nói gì, bộ dạng thì theo kiểu không cho vào.
Sắc mặt Mạnh Lăng lạnh lùng, nói: “Hai vị không biết gì về thiên tài sao? Núi cao còn có núi cao hơn đấy”.
Sau đó…
“Chúng ta đi thôi”, Mạnh Lăng và Hứa Như Ý rời đi.
“Tô Minh giỏi lắm! Đúng là yêu nghiệt vậy sao? Anh nghĩ chưa chắc! Núi không có hổ thì khỉ cũng có thể xưng vương mà. Đúng là nực cười”, lúc nói câu này, tâm trạng của Mạnh Lăng không được tốt lắm.
Sau đó hắn cũng đưa ra quyết định.
Một tiếng sau, cả học viện Linh Võ chấn động.
Mạnh Lăng gửi chiến thư cho Tô Minh.
What?
Nghe thấy thông tin này, trên dưới học viện Linh Võ đều giật mình.
Mạnh Lăng là ai?
Đầu úng nước rồi sao?
Gửi chiến thư cho Tô Minh ư?
Sao hắn dám?
“Loại rác rưởi nào lại dám khiêu chiến Tô Minh vậy, đúng là buồn cười”, công chúa nhỏ Cổ Kim nhận được tin thì nói với vẻ khinh bỉ.
“Vô vị!”, Quý Thanh Hoà biết được tin này thì chỉ thốt hai chữ.
Còn Lâm Thanh Loan thì có chút hứng thú, vội đến hỏi ông nội mình là Lâm Chân Võ.
“Ông ơi! Mạnh Lăng là ai? Mạnh lắm sao? Hắn muốn khiêu chiến với Tô Minh kìa?”
“Mạnh Lăng và Hứa Như Ý chính là hai người cầm lệnh bài tiến cử vào nhập học ở học viện Linh Võ. Cháu đừng coi thường Mạnh Lăng, thiên phú võ đạo của hắn cũng là vạn cổ khó kiếm đó”, Lâm Chân Võ nói.
“Vạn cổ khó kiếm? Mạnh vậy sao?”, Lâm Thanh Loan ngây người ra, lẩm bẩm.
Vì vậy ngày hôm sau Lâm Thanh Loan cũng khiêu chiến lại Mạnh Lăng.
Cô ta ra chiến thư, Mạnh Lăng không do dự mà đồng ý luôn.
Cô ta không tin. Cô ta không phải là đối thủ của Tô Minh, không cần chiến cũng biết. Nhưng Mạnh Lăng là kẻ cô ta chưa từng nghe tên, liệu có mạnh như lời ông nội nói không? Cô ta thấy bán tin bán nghi.
Nhất thời, cả học viện Linh Võ đều vô cùng chấn động, nhưng cũng khá phấn khích.
Sau nửa tháng, học viện Linh Võ yên tĩnh đã lâu sau kỳ sát hạch. Cuối cùng hôm nay lại có chuyện thú vị xảy ra.
Bất luận là học viên ngoại bang hay học viên của học viện, thậm chí là giáo tôn và lãnh đạo cấp cao đều đến cả.
“Anh chính là Mạnh Lăng?”, ở vị trí chính giữa của võ trường, Lâm Thanh Loan tay cầm kiếm, khí chất hơn người, nhan sắc hơn người, đôi mắt đẹp nhìn chằm chằm vào người con trai áo trắng, quát lớn.
“Đúng vậy!”, Mạnh Lăng có chút kinh ngạc. Bởi nhan sắc và khí chất của đối phương không hề thua kém Hứa Như Ý. Nhưng thực lực thì quá yếu, yếu đến nỗi hắn không có ý định ra tay.
“Thực lực như này mà là người đứng top đầu trong học viện Linh Võ trước đây ư? Vậy thì Tô Minh hiện giờ cũng xếp hạng số một, chắc cũng chỉ là rác rưởi”, Mạnh Lăng thầm nghĩ, không kìm nổi thở dài, nỗi mong đợi với Tô Minh cũng giảm đi vài phần.
Hắn không sợ Tô Minh mạnh mà chỉ sợ Tô Minh quá yếu.
“Cô ra tay đi!”, Mạnh Lăng nói.
Tất cả mọi người xung quanh đều có chút tức giận.
“Người này vô lễ quá đi!”
“Hắn không hề coi sư tỷ Thanh Loan ra gì, tưởng sư tỷ yếu lắm sao?”
“Dù sao thì sư tỷ cũng có thực lực ở cảnh giới Thông Thiên mà”.
“Hống hách quá mức, có ngày bị đánh toi đời”.
“Xoẹt!”
Sắc mặt Lâm Thanh Loan trở nên lạnh lùng, cô ta đã bao giờ bị sỉ nhục như vậy đâu.
Chương 359: Tu luyện bên ngoài rừng Kiếm Bi
Cô ta không hề do dự mà dốc toàn bộ sức lực tung kiếm ra.
Phải nói rằng, trước đây Lâm Thanh Loan đứng đầu trong top học viên của học viện Linh Võ nên cũng có thực lực.
Kiếm này của cô ta còn là chiêu thứ ba trong ‘Hàn Vũ Kiếm Pháp’, và cũng là chiêu mạnh nhất. Và cô ta cũng tu luyện đến cảnh giới viên mãn rồi.
Trong học viện Linh Võ cũng không tìm nổi mấy người có chiêu thức này.
Hơn nữa kiếm này của cô ta còn ẩn chứa quy luật băng hàn đến rợn người.
Kiếm vừa tung ra mà đất trời như đóng băng, toàn bộ không khí của học viện Linh Võ như đông cứng lại đến ngạt thở.
Có thể thấy rõ, hàng tỷ lưỡi kiếm như đóng băng, ngưng tụ, dao động, sục sôi, cuối cùng đều tụ lại thành một đường kiếm quang màu bạc vô cùng chói mắt.
Kiếm quang đó vô tình đâm xuyên mọi thứ rồi đi thẳng đến trước mặt Mạnh Lăng.
Nhất thời, những người vây xung quanh đều trợn trừng mắt lên.
Mạnh quá đi! Lâm Thanh Loan đã có tiến bộ vượt bậc!
Có một số giáo tôn ở cảnh giới Thông Thiên giờ đây sắc mặt cũng biến đổi. Bởi kiếm này có sức uy hiếp với họ.
Nhưng nhìn lại phía Mạnh Lăng, hắn vẫn với vẻ dương dương tự đắc nhưng vẫn chưa ra tay.
Kiêu ngạo quá đi!
“Đúng là muốn chết mà!”, Lâm Thanh Loan phẫn nộ đến nỗi ánh mắt sắc bén như gươm.
Thoắt cái, kiếm quang gần như sắp đâm vào người Mạnh Lăng nhưng hắn vẫn không ra tay.
Chuyện gì vậy? Mạnh Lăng bị sợ mất hồn rồi sao?
Ngay cả Lâm Thanh Loan cũng thấy khó hiểu, lẽ nào kiếm này của mình có thể giết chết Mạnh Lăng trong chớp mắt sao? Nhưng chẳng phải ông nội nói là hắn là yêu nghiệt siêu cấp và mạnh vô cùng sao?
Nhưng, lúc cảm xúc Lâm Thanh Loan chưa ổn định thì Mạnh Lăng đột nhiên nhướn mày lên.
“Bụp!”, hắn rống lên một chữ, hai mắt bắt đầu lóe sáng.
Hai luồng ánh sáng màu xanh từ trong mắt hắn bắn ra rồi va vào kiếm quang của Lâm Thanh Loan.
Kiếm quang lập tức hóa thành hư vô. Còn ánh sáng màu xanh lại tiếp tục lao về trước.
Sắc mặt Lâm Thanh Loan biến đổi, cô ta vội nghiêng người, vung kiếm trong tay lên ngăn lại.
Lâm Thanh Loan ra tay hơn chục lần, thân pháp vận dụng cực điểm. Tận một hai phút sau cô ta mới có thể thoát khỏi nguy hiểm.
“Cô yếu quá! Nếu Tô Minh không mạnh hơn cô là mấy, vậy thì tôi cũng chẳng có hứng thú ra tay nữa”, Mạnh Lăng xoay người rời đi.
Lúc này còn lại chỉ là sự yên tĩnh và vẻ thất thần của mọi người.
Một lúc lâu, học viện Linh Võ mới như bùng nổ.
“What! Chỉ một cái nhướn mày mà đã đánh bại được sư tỷ Thanh Loan rồi”.
“Khủng khiếp quá!”
“Mạnh Lăng là thần thánh phương nào vậy?”
“Biết đâu hắn thật sự có thực lực khiêu chiến với Tô Minh?”
Ngày hôm nay, cả học viện Linh Võ đều thảo luận về Mạnh Lăng.
Hôm sau, Mạnh Lăng lại một lần nữa đi về phía trước của rừng Kiếm Bi.
“Sao cậu lại đến đây?”, hai lão quái vật của học viện Linh Võ vẫn xuất hiện nói.
“Hai vị tiền bối! Tôi chỉ đến tu luyện thôi. Kể cả tôi không vào được rừng Kiếm Bi nhưng nếu tôi muốn thì vẫn có thể ở đây quan sát bia đá trong rừng Kiếm Bi này chứ”, Mạnh Lăng nói xong, chưa đợi hai ông lão kia lên tiếng thì hắn đã khoanh chân ngồi xuống.
Hắn không vào rừng Kiếm Bi mà tu luyện ở bên ngoài rừng.
Cảnh tượng này đúng là khiến người khác kinh ngạc và chấn động.
Đừng nói là hai ông lão của học viện Linh Võ không thể ngờ tới mà tất cả mọi người trong học viện cũng không thể ngờ tới.
Rất nhanh, đã có rất nhiều học viên đến bên ngoài rừng Kiếm Bi để nhìn Mạnh Lăng tu luyện.
Mọi người vốn cảm thấy Mạnh Lăng thật ngông cuồng, không vào rừng Kiếm Bi mà cũng có thể lĩnh ngộ được sao?
Hắn tưởng mình là Linh Võ kiếm tiên sao, tưởng mình là thần tiên xuống trần chắc?
Nhưng ngày hôm sau, đột nhiên…
Mạnh Lăng ngồi khoanh chân ở bên ngoài rừng Kiếm Bi thì toàn thân run rẩy, ánh sáng bao trùm xung quanh.
Bóng hình màu xanh như đang lưu động.
Kiếm âm gào rú!
Mạnh Lăng ngồi ở đó, còn xung quanh hắn có vô số bóng kiếm đang lưu động.
Kiếm ý khủng khiếp đến từ thời cổ xưa như sắp hiện thực hóa rồi.
Kinh khủng hơn là cả rừng Kiếm Bi cũng hòa vào.
Hai ông lão đứng canh gác ở phía trước cũng kinh hãi.
“Chuyện… Chuyện này…. 33 bia đá trong rừng Kiếm Bi xuất hiện rồi”.
“Sao có thể? 33 bia đá ư? Cậu nhóc này vẫn chưa vào rừng Kiếm Bi, chỉ ở bên ngoài mà có thể dịch chuyển được 33 bia đá ư? Đùa à?”
“Kỳ tích! Đây đúng là kỳ tích nghịch thiên! Cậu nhóc này yêu nghiệt quá đi”.
Ngay cả Lâm Chân Võ cũng chấn động.
Tất cả lãnh đạo và học viên của học viện Linh Võ đều biến thành kẻ ngốc, ai nấy đều chấn động như mất hồn.
Hồi lâu…
Khi tất cả kiếm âm, kiếm ảnh và kiếm ý đều biến mất thì Mạnh Lăng đứng dậy.
“Hai vị tiền bối! Vẫn là câu nói đó, núi cao còn có núi cao hơn, nếu như rừng Kiếm Bi này thật sự chỉ cho học viên có thực lực mạnh nhất vào, vậy thì Mạnh Lăng tôi quyết không nhượng bộ”, Mạnh Lăng nói xong câu này thì xoay người rời đi.
Hai ông lão đứng canh gác mà hồi lâu không nói gì.
Ở bên trong Ngộ Đạo Các, Tô Minh đã đạt đến cảnh giới Động Hư.
40000 viên linh thạch trung phẩm thoắt cái đã hết, cảnh giới được tăng lên đột biến.
Thoắt cái đã lên cảnh giới Động Hư sơ kỳ rồi.
“Mạnh đến nỗi khó tưởng”.
Sau khi lên được cảnh giới Động Hư, thân thể cũng mạnh hơn, nồng độ và chất lượng chân khí, thậm chí cả việc sử dụng kho tàng huyết mạch, tất cả đều được tăng thêm cảnh giới.
Không biết thực lực của anh đã tăng lên bao nhiêu lần.
Không nói đâu xa, chỉ ngay việc anh vận dụng kho tàng huyết mạch, sức mạnh thuần túy đã đạt đến 30 triệu kg rồi.
Đúng vậy! Là 30 triệu kg! Đây là con số đáng kinh ngạc!
Chỉ riêng sức mạnh thuần túy này đã đủ để bóp chết cảnh giới chân vương rồi?
Cái này vẫn chưa phải thu hoạch lớn nhất. Mà đó phải là ý cảnh của gió và mây đã đạt đến nhập vi.
Sự thăng hạng này khiến uy lực trong chiêu thứ nhất của ‘Thiên Vẫn Kiếm’ cũng tăng lên gấp mấy lần.
Chương 360: Tô Minh được mời đến đại lục Tinh Vũ
Cộng với tu luyện thành công Long Ngục Kiếm, có thanh nguyên khí trong tay, cộng với 30 triệu kg sức mạnh, kết hợp với quy luật không gian và ‘Thiên Vẫn Kiếm’ thì Tô Minh có cảm giác hiện giờ nếu anh dốc hết sức xuất kiếm ra thì khéo còn xuyên thủng cả bầu trời nữa.
Chứ đừng nói đến việc thực lực tăng lên là anh chỉ có thể miễn cưỡng dùng được uy lực của Ma La Kiếm.
Dù sao thì lần bế quan này có được thu hoạch vô cùng lớn. Nhưng đây vẫn chưa phải đã kết thúc.
Tô Minh không chọn xuất quan mà chuẩn bị tiếp tục tu luyện, định tu luyện chiêu thức thứ hai của ‘đại hoang vu quyền’.
Thời gian dần trôi, lại mấy ngày qua đi.
“Hừm! Không phải Tô Minh biết Mạnh Lăng này xuất hiện nên cố ý trốn đấy chứ? Sao? Bế quan một lần là định bế quan đến chết sao?”, Mạnh Lăng nói có chút không vui.
Hắn cảm thấy, mình cứ ở học viện Linh Võ như này đúng là lãng phí thời gian.
Lại một buổi sáng sớm.
“Cheng, cheng, cheng!”, tiếng chuông của học viện Linh Võ đột nhiên vang lên.
Chỉ khi xảy ra chuyện lớn thì chuông này mới vang lên.
Khi nghe thấy tiếng chuông này, ngoại trừ những người đang bế quan hay chấp hành nhiệm vụ ở bên ngoài thì tất cả mọi người đều tập hợp ở võ trường.
Rất nhanh, ở trên võ trường đều đã đông nghịt người.
Mạnh Lăng cũng ở đây, rất nhiều học viên đều nhìn về phía hắn với ánh mắt cung kính và sợ hãi.
Thời gian này Mạnh Lăng đã gây dựng danh tiếng khá lớn trong học viện Linh Võ.
Thậm chí, có nhiều học viên còn cảm thấy, Mạnh Lăng thật sự có tư cách khiêu chiến Tô Minh, thậm chí còn có thể thắng.
“Đợi lát nữa, sứ thần của đại lục Tinh Vũ sẽ xuống đây”, Lâm Chân Võ lên tiếng nói.
Ông ta vừa nói xong thì tất cả mọi người ở đây đều vô cùng kích động.
Đại lục Tinh Vũ là một trong mấy đại lục đẳng cấp nhất ở tầng võ trung, còn mạnh hơn cả đại lục Tụng Thiên của Trần Thanh Minh nữa.
Sứ thần của đại lục Tinh Vũ đến đây đột ngột, nếu như được sứ thần để ý đến thì chẳng phải hiện giờ sẽ được bay đến đại lục Tinh Vũ sao?
Nhất thời, rất nhiều học viên đều đứng thẳng ưỡn ngực, có chút căng thẳng và mong đợi.
“Đại lục Tinh Vũ?”, Mạnh Lăng lẩm bẩm. Đại lục cũng tầm tầm đại lục Thanh Huyền của hắn, hắn cũng từng đến đó rồi.
Sau đó lại là quãng thời gian dài chờ đợi.
Đến một tiếng sau, một chiếc tàu con thoi hư không chầm chậm đáp xuống võ trường.
Sau đó, dưới ánh mắt mong chờ của mọi người, có hai người bước ra từ tàu con thoi hư không.
Đó là một ông lão và một cô gái trẻ.
Ông lão với tóc bạc phơ, mặc áo vải thô ráp màu vàng, tay cầm đại ấn. Còn cô gái trẻ trông cũng được nhưng còn lâu mới bằng được đám người Quý Thanh Hoà, Hứa Như Ý và Lâm Thanh Loan. Hơn nữa, giữa lông mày của cô ta hiện rõ vẻ khó gần, cộng với việc trang điểm đậm khiến cho người ta cảm giác người đẹp khó gần.
“Xin chào hai vị sứ thần!”, Lâm Chân Võ đi lên trước, khách khí nói.
Ông lão cười gật đầu, nói: “Viện trưởng Lâm khách khí rồi!”
Cô gái trẻ cũng ừm một tiếng rồi hỏi: “Tô Minh đâu rồi?”
Cô ta nói vào chủ đề luôn, dường như có chút sốt sắng.
“Đây là cô chủ thứ ba nhà tôi, tên là Hoàng Linh Viện”, ông lão nói tiếp: “Nghe nói học viện Linh Võ xuất hiện một nhân tài yêu nghiệt siêu cấp tên là Tô Minh. Không thể vùi dập nhân tài như vậy chứ? Hôm nay tôi và cô chủ đến đây là muốn gặp mặt cậu chủ Tô một chút. Nếu như không có vấn đề gì thì còn muốn đưa cậu ấy đến đại lục Tinh Vũ”.
Thông thường mà nói, học viên mới sau khi vào học viện Linh Võ một năm thì mới được bay đến tầng võ trung. Nhưng Tô Minh lại là trường hợp đặc biệt, quá yêu nghiệt, thậm chí danh tiếng còn truyền đến các tầng võ trung. Vì vậy, có sứ thần của tầng võ trung muốn ‘cướp’ Tô Minh đến chỗ mình thì cũng là bình thường thôi.
“Nhưng Tô Minh vẫn đang bế quan!”, Lâm Chân Võ có chút bất lực. Quả nhiên, sứ thần của đại lục Tinh Vũ đến vì Tô Minh.
“Bế quan ư? Chẳng phải bây giờ bảo cậu ta xuất quan là được sao?”, Hoàng Linh Viện thản nhiên nói: “Sắp bay đến đại lục Tinh Vũ của chúng tôi rồi thì bế quan cũng chỉ là chuyện nhỏ thôi”.
Lời này của Hoàng Linh Viện khiến Lâm Chân Võ có chút lúng túng. Những người khác có mặt ở võ trường cũng thấy không vui.
Câu này của Hoàng Linh Viện khiến người ta không có cảm tình.
Sứ thần thì to lắm sao?
Đại lục Tinh Vũ uy danh lắm sao?
Kiêu ngạo lắm sao?
Gì đến nỗi bắt Tô Minh lập tức xuất quan nữa?
Lúc một tu giả võ đạo đang bế quan tu luyện ghét nhất là bị người khác làm phiền và ép bắt xuất quan.
“Cô chủ! Hay là cô cứ ở học viện Linh Võ vài ngày, vui chơi ở Linh Võ Thành rồi chúng ta cùng đợi Tô Minh được không?”, Lâm Chân Võ ngẫm nghĩ rồi nói.
“Linh Võ Thành bé tí thế này thì có gì vui?”, Hoàng Linh Viện nói với vẻ mất hứng.
Ông lão ở bên cạnh cũng với vẻ bất lực.
Tính cách của cô chủ ba nhà ông ta vẫn luôn cứng nhắc như thế, nói năng không bao giờ nghĩ đến cảm nhận của người khác.
Đúng lúc này, mắt cô ta đột nhiên sáng lên nhìn chằm chằm về phía trước.
“Cậu chủ Mạnh! Anh cũng đến đây sao?”, Hoàng Linh Viện lên tiếng nói rồi chủ động cất bước về phía Mạnh Lăng.
Nhất thời, sắc mặt của mọi người có mặt ở đây đều biến sắc.
Hoàng Linh Viện quen Mạnh Lăng sao?
Quan trọng là cô ta còn gọi Mạnh Lăng là ‘cậu chủ’.
“Cô Hoàng!”, Mạnh Lăng cười, nói, tận sâu ánh mắt là vẻ bất lực.
Hắn cảm thấy, Hoàng Linh Viện có thân phận địa vị nhưng ngoại hình bình thường, cộng với tính cách nghiêm khắc cứng nhắc, còn kém xa sư muội Hứa Như Ý của hắn. Vì vậy hắn thật sự không có hứng thú, nhưng cô ta lại có ý với hắn.
“Cậu chủ Mạnh! Anh định đưa Tô Minh đến đại lục Thanh Huyền của anh sao? Nếu như vậy thì tôi có thể nhường Tô Minh cho anh”, Hoàng Linh Viện nói với giọng nhẹ nhàng.
Rất nhiều học viên ở xung quanh lúc này mới hiểu được, hóa ra thân phận của Mạnh Lăng không hề đơn giản.
Chẳng trách lại có thực lực khủng khiếp như vậy.
“Cậu chủ Mạnh!”, ông lão cũng bước lại và nói với vẻ cung kính.
“Nhường ư? Tô Minh có nói sẽ đến đại lục Tinh Vũ của cô không? Vậy mà cô nói sẽ nhường hắn cho người khác, nhường hắn cho tầng võ trung khác? Đúng là nực cười. Người xấu lại còn hay nói linh tinh”, Hứa Như Ý lên tiếng nói.
Vô cùng thẳng thắn, dứt khoát.
Đúng vậy! Cô ta muốn dạy dỗ cho Tô Minh một bài học, bởi vì cô ta cảm thấy Tô Minh thật đáng ghét.
Nhưng thực lực và thiên phú võ đạo của Tô Minh vẫn khiến cô ta vô cùng nể phục.
Còn Hoàng Linh Viện ở trước mặt lời nói chả ra làm sao, còn nói nhường Tô Minh cho người khác, rồi lại bắt Tô Minh xuất quan ngay lập tức, đúng là đáng ghét.
Hứa Như Ý cảm thấy, Hoàng Linh Viện còn đáng ghét hơn cả Tô Minh.
Hứa Như Ý nói năng cũng không nể nang gì, cô ta mắng chửi Hoàng Linh Viện là ‘đã xấu người còn nói lời vớ vẩn’.
“Đồ tiện nhân! Cô là ai? Muốn chết à?”, Hoàng Linh Viện ngây người ra, sau đó nhìn về phía Hứa Như Ý giống như bị giẫm phải đuôi, giọng nói đầy sát ý.
Sau khi mắng chửi xong, cô ta tàn nhẫn căn dặn ông lão ở bên cạnh: “Ông Ngụy! Tôi muốn cô ta sống không bằng chết”.
Lâm Chân Võ vừa định nói gì đó thì Mạnh Lăng lại lên tiếng trước: “Cô Hoàng bớt giận! Cô ấy là sư muội của tôi, còn ít tuổi nên không hiểu chuyện, tôi xin lỗi thay cô ấy”.