Tiên tắc vô thượng giống như từng chuỗi xiềng xích trời phạt, thèm khát sinh mệnh, khóa chặt lấy linh hồn, dường như không có bất kỳ sự giãn cách thời gian nào, tiên tắc biến hóa kỳ ảo lao vút về phía Hạ Sơn Thương cùng những quản lý cấp cao của Huyền Li kiếm quốc.
“Không!”, Hạ Sơn Thương tuyệt vọng gào thét, gương mặt ông ta không còn màu máu, cũng không có cách nào phản kháng, suy nghĩ đầu tiên lóe lên trong đầu chính là tháo chạy, nhưng trốn không nổi, Tống Cẩm Phồn vừa ra tay, ông ta mới biết cô rốt cuộc có bao nhiêu mạnh mẽ? Mạnh tới mức xé nát tinh thần người đối diện!
Tia tiên tắc mà Tống Cẩm Phồn tùy ý phất tay chém ra kia… vậy… vậy mà được tạo thành từ mười loại kiếm ý cực kỳ hiếm thấy, mỗi một loại kiếm ý đều… đều là tầng chín đỉnh phong, và mỗi kiếm ý là một ý kiếm đặc biệt.
Có thể ngưng kết tiên tắc kiếm ý cùng nhau quả thực rất mạnh.
“Vù vù vù…”
Giống như cắt dưa thái rau, mấy người Hạ Sơn Thương ngay cả thân xác và thần hồn, toàn bộ đều biến thành một màn sương máu, bị chém thành hư vô! Thực lực mà Tống Cẩm Phồn thể hiện không sót lại gì…
Dọa cho ba người phụ nữ Huyền Sơ Tình bên dưới, còn có hàng ngàn yêu nghiệt thiên tài gần như trở thành kẻ ngu độn, người phụ nữ trẻ tuổi còn chưa tới 30 tuổi không thể chấp nhận được kia, lại… lại có thể mạnh mẽ đến trình độ này? Một chiêu giết chết bán bộ Tiên Tổ?
Đó là Tiên Tổ!
Cái gọi là Tiên Tổ chính là cấp bậc Tổ Tông của đạo Tiên, đứng trên đỉnh cao nhất của đạo Tiên, cũng có thể xưng là cảnh giới Vẫn Tiên.
Bán bộ Tiên Tổ, cứ như vậy chết đi giống như một con kiến dễ dàng bị bóp nát, thực sự khiến người ta không thể tiếp nhận nổi.
Ba người Huyền Sơ Tình cùng những yêu nghiệt kia không thể giải thích được đều cảm thấy bản thân chỉ như một đám phế vật, căn bản không xứng để tu võ.
“Thực lực này của Cẩm Phồn được đó!”, Tô Minh cũng có chút kinh ngạc, mặc dù Cẩm Phồn có thể chất đặc biệt, nhưng năm đó khi còn ở Trái Đất cũng chưa từng tu luyện qua.
Nếu tính như vậy, thời gian tu luyện võ đạo của cô có thể chỉ từ năm đến tám năm, còn ngắn hơn so với thời gian tu luyện của anh, vậy mà đã đạt tới cảnh giới bán bộ Tiên Tổ, hơn nữa còn có thể chớp mắt giết chết người ở cùng cảnh giới, quả là có chút khó tin.
Đặc biệt là kiếm ý của Cẩm Phồn.
Đỉnh phong cửu đoạn?
Hơn nữa còn nắm vững mười loại kiếm ý đặc biệt?
Có phần dũng mãnh!
Nếu không có ngục tù kiếm trận giúp cảnh giới của anh tăng vọt, thì sợ rằng kiếm ý cửu đoạn của anh cũng không thể bằng Cẩm Phồn.
Ngoài ra, tính cách một lời không hợp liền quyết đoán chém giết này của Cẩm Phồn cũng khiến anh phải giật mình ngỡ ngàng, bởi khi còn ở Trái Đất, e rằng cô là người đơn thuần, dễ thương, lương thiện cũng như ngốc nghếch trong mấy người phụ nữ.
Ai có thể ngờ tới…
Tô Minh làm sao mà biết được? Sự sát phạt quả quyết này của Tống Cẩm Phồn cũng chỉ vì nguyên nhân mấy người Hạ Sơn Thương đã động tới điểm mấu chốt của cô, điểm mấu chốt ấy chính là Tô Minh anh!
Tại ngày thường, cô quả thực là dáng vẻ ngây thơ, hiền lành và ngờ nghệch kia.
“Ông xã…”, ngay sau đó, Tống Cẩm Phồn sải chân một bước, tiên tắc lót đường, không gian rộng mở, cô phấn khích như một người vợ mười năm không gặp, rồi bỗng nhiên người chồng đột ngột trở lại, nước mắt tràn mi thấm ướt hai gò má, bước chân gấp gáp, dang rộng hai tay, lao thẳng về phía Tô Minh.
Trong phút chốc đã tới trước người anh.
Ôm chầm lấy anh, gắt gao giữ chặt.
Hô hấp dồn dập.
Hơi thở quen thuộc.
“Ông xã, em nhớ anh lắm, Cẩm Phồn còn tưởng rằng sẽ không bao giờ được gặp lại anh nữa… hu hu hu…”, Tống Cẩm Phồn bật khóc như một đứa trẻ.
Trên thực tế, với thực lực hiện tại của cô, muốn đích thân tìm kiếm hoặc cử người tới nền văn minh Xương tìm Tô Minh là hoàn toàn có khả năng, nhưng cô không dám làm vậy, bởi một khi việc đó xảy ra, dì Nam nhất định sẽ biết được.
Dì Nam là xưng hộ của Tống Cẩm Phồn đối với mẹ của Trần Chỉ Tình.
Dì Nam đối xử với bọn họ không tệ, một thân võ nghệ cùng võ đạo vô song không có cách nào tưởng tượng này của họ đều vì dì Nam mới có được.
Đối với dì Nam, Tống Cẩm Phồn cũng tốt, mấy người Lam Tuyết cũng vậy, cảm tình đều vô cùng phức tạp rối ren, bởi một mặt, dì Nam quá bá đạo, bà cưỡng ép dẫn bọn họ rời đi, khiến bọn họ phải rời xa người trong lòng là Tô Minh, thậm chí còn có khả năng vĩnh viễn phải tách xa, một mặt khác, dì Nam cũng săn sóc họ vô cùng, mọi mặt đều vẹn toàn, đặc biệt là về phương diện võ đạo.
Do đó rất phức tạp.
Và dì Nam cũng đã rất nghiêm túc cảnh cáo qua, bọn họ không thể tìm kiếm Tô Minh, nếu như lén lút đi tìm, vậy thì bà ấy sẽ đích thân ra tay hoặc sai người giết chết anh.
Thật ra, nếu không phải có nguyên nhân là Chỉ Tình, sợ rằng dì Nam sớm đã ra tay với anh Tô vô số lần rồi, bởi dì Nam hiểu rất rõ, anh Tô chính là nhược điểm của Chỉ Tình, cũng là lý do khiến trái tim võ đạo của cô ấy không thể trọn vẹn tuyệt đối.
Vì không dám đi tìm Tô Minh, Tống Cẩm Phồn thực sự rất tuyệt vọng, sau khi bị dì Nam đưa đi, cô mới biết được cảnh giới trong võ đạo rốt cuộc bất tận bao nhiêu, mới biết rằng nền văn minh Xương, đặc biệt là Trái Đất còn có thế giới Tiểu Thiên yếu nhược đến mức nào, mới biết Tô Minh muốn phá vỡ nền văn minh cấp một gian nan thế nào, muốn kiếm tìm bọn họ, thậm chí khó khăn của việc chứng minh thực lực của bản thân có đủ mạnh để có thể xứng đôi với Chỉ Tình hay không cũng giống như nằm mơ nói mộng.
Nhưng trước mắt…
Còn khó tin hơn so với cả việc nằm mơ.
Cứ như vậy đột ngột đụng phải.
Là sự sắp đặt đặc biệt của duyên số!
Nhất định là sắp xếp đặc biệt của ông trời…
Vả lại, cảnh giới võ đạo của anh Tô vậy… vậy mà đã đạt tới Tiên Vương tầng chín, có lẽ yếu hơn rất nhiều so với cô của hiện tại, so với mấy chị Lam Tuyết còn yếu nhiều hơn nữa, về phần chị Chỉ Tình càng không có khả năng so sánh.
Nhưng phải biết rằng, anh Tô là từng bước từng bước vùng dậy từ Trái Đất, đột phá tầng võ thấp, lại phi thăng tới thế giới Tiểu Thiên, sau đó là thế giới Đại Thiên, thậm chí đã phá vỡ nền văn minh cấp một để đặt chân tới nền văn minh cấp hai.
Anh Tô chưa tới ba mươi tuổi.
Đây chắc chắn là yêu nghiệt tuyệt thế, là nghịch thiên tối cao.
Chương 1017: Gặp lại Tống Cẩm Phồn
Tống Cẩm Phồn thật sự cảm thấy, mai sau, chưa biết chừng anh Tô sẽ có cơ hội chứng minh chính mình, hiên ngang lẫm liệt đứng trước mặt dì Nam và nói rằng: "Tô Minh tôi có tư cách và thực lực ở bên cạnh Chỉ Tình!"
"Chồng ơi, hu hu hu, Cẩm Phồn nghĩ rằng sẽ không còn được gặp lại anh nữa!", Tống Cẩm Phồn ôm chặt lấy Tô Minh, sợ đây là một giấc mộng.
Tô Minh dịu dàng vuốt ve cái đầu nhỏ của Tống Cẩm Phồn, hết sức cảm khái, được gặp lại thật tốt.
Cùng lúc đó, đám Trịnh Càn định chạy cũng bị dọa hồn lìa khỏi xác...
Tô Minh sẽ cho đám Trịnh Càn chạy sao?
Anh mặc Tống Cẩm Phồn khóc như trút hết tất cả cảm xúc, khẽ ngẩng đầu lên, kiếm nguyên lập lòe trong hai mắt, thoáng chốc bắn ra. Sau đó, đám người khoảng hơn trăm người của Trịnh Càn lập tức mai một như bị năm tháng rửa trôi, chết mất xác, ngay cả thần hồn cũng không thoát được! Quả thật khủng bố đến nỗi khiến người ta khó thở.
Một lúc lâu sau.
"Được rồi, khóc nữa là mắt sưng lên đó", Tô Minh dỗ.
"Mặc kệ, em vui nên mới khóc", Tống Cẩm Phồn ngẩng đầu lên, đôi mắt xinh đẹp có hơi sưng húp, bướng bỉnh chu miệng, rồi lại cười ngây ngô. Sau đó, cô kiễng chân, hôn mạnh lên môi Tô Minh, rồi cắn!
Tô Minh cạn lời, Cẩm Phồn ơi! Em đang hôn hay đang gặm đùi heo vậy?
Một lát sau, Tống Cẩm Phồn mới bình tĩnh lại, gương mặt ửng hồng, hơi ngại ngùng, ban nãy cô đã quá xúc động rồi...
"Nhóc con, kể những gì mà em đã trải qua trong mấy năm qua với anh đi", Tô Minh nắm chặt bàn tay nhỏ bé của Tống Cẩm Phồn, cưng chiều nói.
Tống Cẩm Phồn bắt đầu kể.
Cô ta vừa nói, vừa dụi đầu vào lồng ngực Tô Minh, muốn anh ôm mình. Tống Cẩm Phồn kể rất chậm, nhưng cũng vô cùng tỉ mỉ, không bỏ qua bất cứ chi tiết nào, diễn tả sinh động như thật.
Tô Minh im lặng lắng nghe.
Nửa tiếng sau, Tống Cầm Phồn vẫn còn kể, Tô Minh vẫn nghe, hình ảnh ấy rất hài hòa, cả hai như một đôi trai tài gái sắc, trông rất xứng đôi.
"Để nói sau đi", Tô Minh bỗng ngắt lời Tống Cẩm Phồn.
Tống Cẩm Phồn khó hiểu, Tô Minh kéo bàn tay nhỏ xinh của cô, pháp tắc bát đoạn đỉnh phong thi triển đến cùng cực y như dịch chuyển tức thì, lập tức xuất hiện trên không, rồi đi tới bên cạnh ba cô gái Huyền Sơ Tình.
Kế tiếp, anh không chờ ba người Huyền Sơ Tình và Huyền Tinh Bình nói chuyện, không gian chợt vặn vẹo, bèn dẫn theo các cô nháy mắt rời đi cả 10 cây số. Chỉ mất mười giây, khi Tô Minh dừng lại, đám Huyền Sơ Tình còn chưa kịp mở miệng hỏi thì...
"Ầm!"
Rõ ràng có thể thấy được, nền văn minh chết Hoang Diệm ở nơi xa chợt nổ tung, sức công phá như một quả bom nguyên tử, điên cuồng quét ngang mọi thứ, ánh lửa cuồn cuộn kéo theo một trận hủy diệt cực mạnh, trông cực kỳ khủng bố.
"Không!", mấy ngàn yêu nghiệt đứng gần đó chỉ biết hét lên trong tuyệt vọng, giãy dụa chạy trộn một cách vô ích vì đã không còn kịp rồi. Bọn họ giống như một đám kiến bị bao phủ, mai một khi gặp núi lửa phun trào.
Huyền Sơ Tình, Mộng Li Khinh Đàn, Hữu Cầm Bảo Bảo, Huyền Tinh Bình đều mặt mày trắng bệch, run lẩy bẩy, thật là đáng sợ! Nếu Tô Minh chậm 0.01 giây thôi thì các cô... các cô cũng đã chết rồi.
"Cậu Tô, cám ơn cậu nhiều! Trước đây, bà lão tôi đã... đã xúc phạm đến cậu rất nhiều, có mắt như mù, sau này, tôi sẽ nghe theo lời cậu Tô!", Huyền Tinh Bình sống sót sau tai nạn, cúi đầu chân thành cảm ơn. Bà ta biết, Tô Minh nể mặt Huyền Sơ Tình mới cứu mình, không thì...
Cái cảm giác sống sót sau tai nạn thật tốt.
Tô Minh lạnh nhạt gật đầu, đúng theo như lời Huyền Tinh Bình, anh cứu bà ta chỉ vì nể mặt Huyền Sơ Tình, còn mấy ngàn yêu nghiệt kia, ha ha... Chẳng phải các người đều là thiên tài sao? Vậy tự xử đi!
Tô Minh lười và sẽ không mở miệng nhắc nhở vì anh không phải bồ tát. Nếu từ đầu đến giờ, mấy ngàn yêu nghiệt kia không ghen tỵ, vui sướng khi người gặp họa, nguyền rủa anh thì có lẽ, anh sẽ nhắc nhở họ nền văn minh chết Hoang Diệm sắp nổ. Tiếc là, họ không biết điều.
"Anh Tô ơi, anh vẫn trăng hoa như cũ...", Tống Cẩm Phồn liếc đám Mộng Li Khinh Đàn, đôi mắt xinh đẹp u oán, cắn đôi môi đỏ, hừ lạnh. Khi ở trên Trái Đất, cô đã biết Tô Minh rất trăng hoa. Tuy có chuẩn bị tâm lý, nhưng khi thấy đám Mộng Li Khinh Đàn thì vẫn có chút u oán, ừ, còn hơi kính nể. Dù anh Tô rất trăng hoa, nhưng biết nhìn người ghê, chưa nói tới cái khác, chỉ riêng sắc đẹp của ba cô Mộng Li Khinh Đàn thôi đã nghiêng nước nghiêng thành, trăm năm mới gặp.
"Khụ, khụ... Cẩm Phồn, em nói tiếp đi, kế tiếp thế nào?", Tô Minh hơi xấu hổ khẽ ho, lại xoa cái đầu nhỏ của cô nói.
"Kế tiếp, em bày ra tư chất cực kỳ tốt ở mặt kiếm đạo, tuy dì Nam rất mạnh, nhưng không rành về khoản này lắm, thế nên, dì ấy bèn giới thiệu một người cấp dưới làm sư tôn của em, người đó chính là thành chủ Vô Lượng kiếm thành. Em cũng thuận lợi bái Tiêu Quân làm thầy, trở thành đệ tử thứ ba của người", Tống Cẩm Phồn chậm rãi kể: "Mà Huyền Li kiếm quốc chính là một trong những thế lực phụ thuộc của Vô Lượng kiếm thành..."
"Thì ra là thế", Tô Minh gật đầu.
Chương 1018: Nơi phù hợp nhất
“Chồng à, anh đi với em đi!”, Tống Cẩm Phồn lớn tiếng nói, rất kích động: “Chồng à, thiên phú võ đạo của anh rất mạnh, e là cũng có thể so được với chị Chỉ Tình rồi, nếu anh cùng em đi đến Vô Lượng kiếm thành, em giới thiệu sư tôn cho anh, để sư tôn giúp anh, như vậy có thể nâng cao thực lực nhanh hơn, vậy thì không bao lâu nữa, chồng à, anh thật sự có khả năng quang minh chính đại đứng trước mặt dì Nam rồi”.
Tô Minh lắc đầu: “Anh quen luyện một mình rồi…”
“Nhưng…”, Tống Cẩm Phồn thật sự muốn Tô Minh ở bên cạnh, hơn nữa, có cô ta ở cạnh, tài nguyên võ đạo các thứ của Tô Minh sẽ được nâng cao lên rất nhiều cấp bậc, như vậy thì có thể nhanh chóng trở thành chí cường giả, có thể quang minh chính đại được dì Nam công nhận.
Tống Cẩm Phồn có chút thất vọng.
Cô ta còn muốn khuyên nhủ gì đó, nhưng lại không nói nên lời, bởi vì cô hiểu rõ tính cách của Tô Minh, Tô Minh đã quyết gì thì sẽ rất khó thay đổi.
“Nhưng mà, trước tiên đi cùng em đến Vô Lượng kiếm thành một chuyến thì có thể”. Thế nhưng, tiếp theo chuyện lại thay đổi, Tô Minh đột nhiên nói.
Anh chỉ là từ chối ở bên cạnh Tống Cẩm Phồn, nhận thành chủ của Vô Lượng kiếm thành làm sư tôn, từ đó dựa vào Cẩm Phồn nhận được càng nhiều tài nguyên võ đạo hơn thì cũng không gạt bỏ chuyện đi đến Vô Lượng kiếm thành, bởi vì theo lời của Tống Cẩm Phồn, Vô Lượng kiếm thành chính là thiên đường của kiếm tu.
Tô Minh hiện tại cũng được xem là kiếm tu rồi.
Ngoài ra, theo lời Cẩm Phồn nói thì trong Vô Lượng kiếm thành có một thanh kiếm, một thanh kiếm đứng sừng sững qua hàng chục tỷ năm, một thanh kiếm khiến vô vàn kiếm tu đều tôn sùng, nhận được truyền thừa kiếm đạo, Tô Minh rất hứng thú!
Đương nhiên, càng quan trọng hơn chính là, vừa rồi, từ lời Tống Cẩm Phồn, anh còn có được một tin tức: Thành chủ Vô Lượng kiếm thành - Tiêu Quân có ba đệ tử, Cẩm Phồn chỉ là một trong ba đệ tử, trên cô ta còn có hai sư tỷ, lai lịch hai sư tỷ này cũng không vừa gì.
Mặc dù, Tống Cẩm Phồn đã cố gắng tránh nhắc đến hai sư tỷ này.
Nhưng Tô Minh có thần hồn ở cấp bậc nào chứ? Từ trong lời của Tống Cẩm Phồn đã có thể đoán ra dường như Cẩm Phồn có phần e sợ hai sư tỷ này.
Chẳng lẽ Cẩm Phồn bị hai sư tỷ kia của mình ức hiếp sao?
Nếu như vậy.
Thì không thể không đi một chuyến.
Cẩm Phồn là người của anh.
Ức hiếp Cẩm Phồn? Không chết không bỏ qua!
“Vậy bây giờ chúng ta sẽ đi đến Vô Lượng kiếm thành”. Lúc này, Tống Cẩm Phồn vẫn còn chưa hết phấn khích, kéo cánh tay Tô Minh, vô cùng vui mừng, vừa nghĩ đến thời gian này có thể ở cùng Tô Minh thì cô ta vui muốn chết mất.
Hơn nữa lại không sợ dì Nam biết, bởi vì cũng không phải là cô ta chủ động đi tìm anh Tô.
Mà là anh Tô dựa vào thực lực và thiên phú của bản thân, sở hữu thực lực đáng sợ, đúng lúc lại đụng phải cô ta.
Như vậy, cho dù dì Nam không vui thì cũng không thể cưỡng ép can thiệp.
Dì Nam đã từng nói: Nếu có một ngày, tên nhóc yếu ớt kia thật sự có thể phá vỡ ràng buộc, xuất hiện trước mặt mọi người thì dì Nam cũng không phản đối!
Thế nhưng.
Rất nhanh sau đó.
Tống Cẩm Phồn đột nhiên nhíu mày, lại còn vỗ bàn tay ngọc ngà vào đầu, có phần u sầu: “Không được, thôi vậy, em…”
“Sao vậy?”, Tô Minh hỏi.
“Em còn có nhiệm vụ, lần đầu tiên Cẩm Phồn chấp hành nhiệm vụ của sư tôn, nếu không thể hoàn thành nhiệm vụ tốt đẹp thì đại sư tỷ và nhị sư tỷ… Không phải…”, Tống Cẩm Phồn khẽ cắn môi đỏ, vừa muốn nói đại sư tỷ và nhị sư tỷ chắc chắn sẽ nhân cơ hội làm khó dễ, nhưng vì không muốn Tô Minh lo lắng, lại vội ngậm miệng lại.
Tô Minh thì đã hiểu ý của Tống Cẩm Phồn.
“Nhiệm vụ gì?”, Tô Minh hỏi.
“Sư tôn bảo em đi đón một người đến Vô Lượng kiếm thành”. Tống Cẩm Phồn nghiêm túc nói: “Phía sau sư tôn có một lão tổ tông đã tu luyện con mắt Thiên Tầm, có thể nhìn thấy một vài chuyện tương lai. Lão tổ tông đó có vẻ như nhìn thấy trong nền văn minh cấp hai có một cô gái, tương lai sẽ rất lớn mạnh, rất đáng để sư tôn lôi kéo lúc này, đón về, gieo nhân quả! Cô gái đó, hình như tên là… Là Huyền Diễm Thiên Lan, cái tên có hơi kỳ lạ!”
“Huyền Diễm Thiên Lan?”, Tô Minh có phần kinh ngạc, nhưng cũng chỉ có một chút ngạc nhiên chợt loé lên mà thôi.
“Đúng vậy! Huyền Diễm Thiên Lan!”, Tống Cẩm Phồn gật đầu thật mạnh: “Theo như lời vị lão tổ tông có được con mắt Thiên Tầm kia thì Huyền Diễm Thiên Lan này vốn là người mang Hồng Mông Thể, tương lai có tiềm lực tiến lên nền văn minh cấp ba, cấp bốn”.
Tô Minh chỉ khẽ cười, nhưng, sâu trong nụ cười lại là sát ý.
Sâu trong đáy lòng Tô Minh, Huyền Diễm Thiên Lan đã nằm trong danh sách phải giết chết rồi!
Cho dù cô ta có thiên phú hay có thể chất gì thì sao? Thậm chí, càng có thiên phú có thể chất, thì càng nên chết sớm, dù sao còn tồn tại cùng chính là sự đe doạ.
Tống Cẩm Phồn còn muốn nói Huyền Diễm Thiên Lan gì gì nữa, nhưng còn chưa nói tiếp, đột nhiên chú đưa tin của cô ta vang lên âm thanh kỳ lạ.
Sau đó…
Sắc mặt Tống Cẩm Phồn trở nên là thường.
“Sao vậy?”, Tô Minh hỏi.
“Chồng à, Huyền Diễm Thiên Lan lại… Lại đến được Vô Lượng kiếm thành rồi, là chủ động đến”. Tô Cẩm Phồn không biết phải nói gì, há chẳng phải là, nhiệm vụ của bản thân đã thất bại rồi sao?
Hơn nữa, còn là thất bại mà bản thân cũng không hiểu rõ.
Từ khi cô ta nhận nhiệm vụ sư tôn giao cho, mỗi thời khắc, tính toán đâu ra đó cũng chưa đến mười ngày… Bình thường, kỳ hạn của mỗi một nhiệm vụ, có thế nào cũng phải mất một hai năm, cô ta còn chưa chính thức bắt đầu đi tìm Huyền Diễm Thiên Lan, thì…
Thất bại rất uất ức!
“Ồ?”, Tô Minh rất kinh ngạc: “Đã đến Vô Lượng kiếm thành rồi? Là sao? Huyền Diễm Thiên Lan chủ động đi sao?”
“Đúng. Chủ động đi. Hình như là vì thể chất đặc thù loại thứ hai của Huyền Diễm Thiên Lan đã thức tỉnh rồi. Sau đó, được linh quang giống như chỉ dẫn từ trên trời dẫn đường, đã đi đến Vô Lượng kiếm thành rồi, bởi vì thể chất đặc thù loại thứ hai của Huyền Diễm Thiên Lan đúng lúc lại thuộc về phương diện kiếm, trước mắt Vô Lượng kiếm thành chắc chắn sẽ là nơi phù hợp nhất để cô ta đi đến”.
Chương 1019: Hai vị sư tỷ
“Chỉ dẫn tối thượng? Ánh sáng thần kỳ xuất hiện?”, Tô Minh sờ sờ mũi, dáng vẻ ngờ vực.
“Ông xã, anh đừng vội không tin. Anh hẳn là biết khí vận chứ? Khí vận còn có thể tồn tại, vậy thì những yêu nghiệt đã thức tỉnh thể chất vô thượng kia có thể gặp được cơ hội được định mệnh an bài trong mờ mịt cũng là điều bình thường. Ba năm trước, lúc đó em cũng đã từng trải qua điều đó trên một ngọn núi hoang, em không thể giải thích được nhưng em đã mơ hồ cảm giác được có một cơ duyên nào đó đang kêu gọi mình, cuối cùng, em đã đi theo tiếng gọi của cảm xúc để tìm kiếm, và đã đạt được một kỳ ngộ vô cùng lớn”.
Tô Minh gật đầu tỏ vẻ đã biết.
Cũng coi như anh nửa tin nửa ngờ, ví dụ như những gì Tống Cẩm Phồn vừa nói, trong thế giới võ đạo, đặc biệt là thế giới võ cao càng ngang tàng, thực sự có một số điều huyền diệu và cổ quái không có cách nào giải thích được.
“Vậy thì càng phải tới được Vô Lượng kiếm thành rồi”, Tô Minh mỉm cười, anh không đề cập tới việc bản thân cùng Huyền Diễm Thiên Lan là kẻ thù sống còn, ừm, nói ra cũng chỉ khiến Cẩm Phồn thêm căng thẳng và lo lắng mà thôi.
“Tô Minh, chúng tôi…”, mấy người Mộng Li Khinh Đàn có chút do dự, họ cũng muốn cùng anh khởi hành đi tới Vô Lượng kiếm thành, nhưng cũng hiểu rõ thực lực của mình còn chưa đủ.
“Sư tỷ, chị chăm sóc cho Khinh Đàn, sau đó đi tìm sư tôn rồi thu xếp ổn thỏa cho ông ấy. Sơ Tình, còn có cô Bảy, mong rằng nhà họ Huyền sẽ chiếu cố cho sư tỷ, Khinh Đàn và sư tôn cùng mấy vị sư huynh của tôi”, Tô Minh suy nghĩ một lúc rồi nói.
“Đương nhiên!”, Huyền Tinh Bình rất kích động, bà ta còn đang sợ hãi không thể kéo gần quan hệ với Tô Minh, hiện tại, anh mở lời muốn nhờ vả nhà họ Huyền chú ý đặc biệt tới mấy người Hữu Cầm Bảo Bảo, Mộng Li Khinh Đàn, thực sự là một việc quá tốt.
Huyền Tinh Bình hiểu rõ Tô Minh mạnh mẽ đến mức nào, nói trắng ra, cho dù cả nhà họ Huyền cộng lại có lẽ cũng không chống đỡ nổi một kiếm của Tô Minh?
“Sớm chút trở về, chúng… chúng ta đã nói rõ trước đó rồi, tôi muốn đi theo anh”, Mộng Li Khinh Đàn thấp giọng nói, vừa nói khuôn mặt cô ta hơi đỏ lên, hôm đó sau khi bại dưới tay Tô Minh, cô ta không chịu thua muốn theo bên cạnh anh, một mặt là không chịu thừa nhận thất bại, mong muốn sau này có cơ hội lại thách đấu với anh, mặt khác quả thực cũng là vì sự an toàn của bản thân, hôm nay liên minh Vô Song đã diệt vong, tự nhiên an toàn của chính mình không cần phải lo âu nữa, mà cái gọi là khiêu chiến với Tô Minh cũng trở thành một trò cười, nói đến đây, cô ta không có lý do gì để tiếp tục ở bên Tô Minh nữa, nhưng lại có chút… có chút…
Tống Cẩm Phồn quét mắt nhìn Mộng Li Khinh Đàn một cái, đáy lòng lại thở dài, em gái này rõ ràng đã bị Tô Minh bắt được trái tim!
Anh Tô muốn thu phục trái tim của các em gái là một chuyện quá dễ dàng, ai kêu anh quá ưu tú đây?
Đành chịu.
Tống Cẩm Phồn muốn độc chiếm Tô Minh, đáng tiếc, căn bản không có khả năng, bản thân cô cũng là người đến sau…
Cũng chỉ có thể suy nghĩ thoáng mà thôi.
Chẳng bao lâu.
Tô Minh và Tống Cẩm Phồn đã ngồi tàu con thoi xuyên qua hư không rời đi, hướng về phía Vô Lượng kiếm thành.
...
Vô Lượng kiếm thành.
Phủ thành chủ.
Huyên Các.
Gian phòng được trang trí vô cùng xa hoa với rèm châu điểm xuyết, hương gỗ Tử Long uốn lượn phiêu đãng trong không gian, có hai người phụ nữ ngồi đối mặt bên cạnh bàn trà phía trước, là trà hoa sương vạn năm chính cống.
Một người phụ nữ khóac trên mình chiếc váy dài màu hồng phấn, dung mạo thanh tú với nước da trắng ngần, khuôn mặt trang điểm nhẹ nhàng, miệng cười khẽ nhếch, vô cùng ý nhị, chỉ là sâu thẳm trong đôi mắt xinh đẹp lại phảng phất mùi vị cay độc và ác liệt, hoàn toàn không hòa hợp với khí chất cả người cùng diện mạo của cô ta, giữa hai đầu lông mày còn điểm thêm một hoa điền diễm lệ sinh động.
Mà người phụ nữ còn lại có khuôn mặt lạnh băng, cô ta cũng sở hữu gương mặt tươi đẹp, dáng người rất cao, một thân áo nịt ngực màu thiên thanh, ngược lại toát lên ba phần khí khái anh hùng, trong tay vẫn luôn nắm một thanh kiếm, thỉnh thoảng lại cau mày, khi thì mỉm cười. Khí chất của cô ta vẫn rất thuần khiết, nhưng nếu tinh tế cảm nhận, liền có thể cảm nhận được một luồng sát khí đang kìm nén khiến người ta phải chấn động và run rẩy tâm can, vô cùng nồng đậm và tàn bạo, có trời mới biết rốt cuộc đã có bao nhiều người đã chết dưới tay cô ta, giống như một tử thần vậy.
Người phụ nữ mặc váy dài màu phấn hồng tên gọi là Bạch Mộc Huyên, chỉ mới hơn triệu năm tuổi, cảnh giới Tiên Tổ tầng hai, tiên thể hoa quỳnh, là một trong những thể cấm kỵ, bên cạnh đó, Bạch Mộc Huyên còn là con gái út của cốc chủ nền văn minh cấp ba Ngọc Phù Huyễn Cốc.
Mặc dù Ngọc Phù Huyễn Cốc không được tính là một nền văn minh cấp ba đỉnh cao, còn kém xa so với Vô Lượng kiếm thành nhưng là con gái của cốc chủ, thân phận địa vị cũng đã khá cao.
Nhìn chung, Bạch Mộc Huyên có dung mạo tuyệt sắc cùng xuất thân đỉnh cấp, còn có thiên phú võ đạo siêu cấp, cũng chính vì điều này mà cô ta đã có cơ hội trở thành đệ tử đầu tiên của thành chủ Tiêu Quân của Vô Lượng kiếm thành, là đại sư tỷ.
Mà người phụ nữ mặc áo thiên thanh, tên gọi là Nghiêm Hà, mới 740.000 tuổi, Tiên Tổ tầng một, Lục Tiên kiếm thể, cũng là một trong những thể chất cấm kỵ, hơn nữa còn mạnh hơn một cấp so với tiên thể hoa quỳnh, và là thể chất hoàn toàn vừa khớp với kiếm đạo, vì vậy dù gia thể của Nghiêm Hà không hiển hách, không có thân phận con gái của chủ nhân nền văn minh cấp ba như Bạch Mộc Huyên nhưng cũng vẫn khiến Tiêu Quân không ngần ngại thu nhận làm đệ tử.
Hai người phụ nữ này vẫn luôn tranh đấu trong âm thầm.
Là loại tranh đấu vô cùng tàn nhẫn.
Là loại phải dồn đối phương vào chỗ chết.
Nhưng vẫn luôn bất phân thắng bại.
Cho đến khi Tống Cẩm Phồn xuất hiện!
Chương 1020: Bối cảnh sau lưng
“Sư tôn rất vui mừng?”, Nghiêm Hà mở lời, thứ không hợp với khí chất dung mạo khí khái của cô ta chính là giọng nói có chút cảm giác chói tai, khiến người ta không thoải mái.
“Đương nhiên, Huyền Diễm Thiên Lan tự mình đến tận cửa, ha ha… Chỉ cần bồi dưỡng Huyền Diễm Thiên Lan, để vận mệnh kiếm thể của cô ta hoàn toàn kích hoạt, sau đó nghĩ cách tế luyện Huyền Diễm Thiên Lan, kiếm thể vô lượng của sư tôn sẽ thành, sư tôn có thể không vui mừng sao?”, Bạch Mộc Huyên cười khanh khách, có chút châm chọc, có chút đùa cợt.
Trong mắt người đời, hình tượng của sư tôn Tiêu Quân lúc nào cũng là người tốt.
Là cao nhân đắc đạo!
Nhân phẩm thượng thừa!
Kiếm đạo vô diễn!
Nhưng thực tế thì sao? Cô ta và Nghiêm Hà đều biết bí mật của sư tôn.
Cô ngốc Tống Cẩm Phồn kia vốn dĩ cũng sẽ có tư cách biết được một vài bí mật của sư tôn sau khi hoàn thành nhiệm vụ lần này,.
Đáng tiếc, vận may không tốt.
Nhiệm vụ cũng không cần đến bản thân Tổng Cẩm Phồn hoàn thành, Huyền Diễm Thiên Lan đã tự mình đưa đến cửa rồi.
Chỉ có thể nói, đáng tiếc cho Tống Cẩm Phồn, đều là số cả.
Vốn dĩ.
Từ sau khi Tống Cẩm Phồn xuất hiện, Bạch Mộc Huyên hay Nghiêm Hà cũng vậy, đều căm thù Tống Cẩm Phồn một cách kỳ lạ. Họ cũng không ít lần âm thầm chĩa mũi nhọn vào Tống Cẩm Phồn, nếu không phải bản thân Tống Cẩm Phồn may mắn thì đã chết mười lần tám lần rồi…
Tại sao?
Còn chẳng phải vì thiên phú võ đạo của Tống Cẩm Phồn kinh người quá hay sao?
Bán bộ Tổ Tiên khi chưa đến ba mươi tuổi, quá chấn động.
Phải biết rằng, Bạch Mộc Huyên và Nghiêm Hà cũng xem như là yêu nghiệt tài năng nhất trong nền văn minh cấp ba rồi, nhưng khi bọn họ chưa đến ba mươi tuổi thì còn đang ở cảnh giới gì? Ngay cả cảnh giới Tiên Nhân cũng không phải nữa là?
So ra thì sức uy hiếp của Tống Cẩm Phồn quá lớn, có Tống Cẩm Phồn, dường như đã chắc chắn, sau này y bát truyền thừa của sư tôn, có được cả toà Vô Lượng kiếm thành này, chỉ có thể là Tống Cẩm Phồn.
Vì vậy, sau khi sư muội Tống Cẩm Phồn này xuất hiện, Nghiêm Hà và Bạch Mộc Huyên không hẹn mà rất ăn ý ở cùng một chiến tuyến, chính là nhắm vào Tống Cẩm Phồn.
“Ngày mai, Huyền Diễm Thiên Lan vào kiếm trận, tiếp nhận rửa tội truyền thừa của thanh kiếm kia, trái lại cũng khiến người ta mong đợi, không biết cô ta có thể đi đến bước nào? Nhỡ đâu có thể chạm vào thanh kiếm kia thì sao? Thậm chí còn nhấc được thanh kiếm kia…”, Nghiêm Hà chuyển chủ đề, lại nói, đối với kiếm, cô ta so với Bạch Mộc Hà có chút thuần tuý hơn, cũng xem như là kẻ si có chút cuồng kiếm.
“Nghĩ nhiều rồi, Lục Tiên Kiếm Thể của cô cũng xem như là thể chất kiếm đạo mạnh nhất rồi, năm đó, cuối cùng cách thanh kiếm đó còn ba bước, chẳng phải đã đến cực hạn rồi sao? Tôi thấy, Huyền Diễm Thiên Lan nhiều nhất chỉ có thể đến được vị trí cách thanh kiếm đó hai bước”, Bạch Mộc Huyên nghiêm túc nói: “Nói ra thì ngày mai tiểu sư muội cũng phải quay về rồi nhỉ, bây giờ, cô ta đã lên tàu chiến con thoi cùng với người trong lòng cô ta, thấp thỏm không yên đi về Vô Lượng kiếm thành rồi”.
Nếu để Tống Cẩm Phồn nghe được lời này của Bạch Mộc Huyên, e là Tống Cẩm Phồn cũng vô cùng hoảng sợ!
Sao đại sư tỷ biết được?
“Quả nhiên cô đã bỏ phù chú lên người tiểu sư muội rồi!”. Ánh mắt Nghiêm Hà chợt loé lên, có chút kiêng dè. Bạch Mộc Huyên biết đủ các loại phù chú kỳ lạ, cô ta cũng biết chuyện đó, vì vậy vẫn luôn đề phòng, đáng tiếc tiểu sư muội ngốc nghếch sao có thể biết Bạch Mộc Huyên đáng sợ thế nào, quả thật bị bỏ phù chú rồi, Bạch Mộ Huyên sẽ biết rõ từng cử chỉ hành động.
“Ha ha… Nói đến thì tiểu sư muội cũng rất nặng tình nhỉ!”, Bạch Mộc Huyên không nhịn được cười nhạo, tâm tình rất tốt: “Ngày đó, sư tôn muốn giới thiệu cho cô ta một mối hôn sự, tiểu sư muội không thèm nghĩ đã từ chối rồi, nói bản thân có người trong lòng. Tôi hay sư tôn đều cho là tiểu sư muội bịa lý do từ chối, nào nghĩ đến… Chậc chậc… Đâu chỉ có người trong lòng? Nghiêm Hà, cô chưa thấy tiểu sư muội hoàn toàn buông thả đâu, khóc lớn xông về phía người trong lòng mình, sau đó làm nũng các kiểu, nói rõ ra là dáng vẻ của cô gái nhỏ. Tôi có thể cảm nhận rõ ràng trong lòng tiểu sư muội, người đàn ông đó e là còn quan trọng hơn cả tính mạng cô ta”.
“Ồ?”. Ánh mắt Nghiêm Hà chợt loé lên trong càng thâm ý hơn: “Cho nên… Đại sư tỷ muốn thông qua người đàn ông này để ép tiểu sư muội cống hiến kiếm ý Thập Phương sao?”
Kiếm ý Thập Phương chính là một trong kỳ ngộ siêu cấp mà Tống Cẩm Phồn có được.
Mười loại kiếm ý, hơn nữa mỗi một loại đều là kiếm ý đặc thù.
Quả thực khiến người ta chảy nước bọt.
Đâu chỉ Bạch Mộc Huyên muốn đoạt lấy, mà Nghiêm Hà cũng muốn lấy, sợ rằng cả sư tôn cũng muốn chiếm lấy, chẳng qua là sư tôn có thể là ít nhiều cũng tiếc tài, thậm chí còn muốn nuôi dưỡng Tống Cẩm Phòng thành người kế tục, nên mới cố nhịn không cướp đoạt kiếm ý Thập Phương của Tống Cẩm Phồn.
“Nói về người trong lòng tiểu sư muội đi. Tôi cũng rất tò mò đấy!”, Nghiêm Hà uống ngụm trà rồi hỏi.
“Rất trẻ, tuổi tác cũng không chênh với tiểu sư muội nhiều, tên là Tô Minh, chưa đến ba mươi tuổi. Thực lực hẳn là cũng ổn, sở hữu năng lực chiến đấu siêu cấp không thể tưởng tượng nổi. Khả năng cao đã nắm giữ kiếm nguyên rồi. Chỉ bàn đến thiên phú võ đạo và thiên phú kiếm đạo, thì e là còn kinh người hơn cả tiểu sư muội. Hai người chúng ta có cưỡi ngựa cũng không đuổi kịp. Chỉ đáng tiếc cảnh giới cũng không coi là quá cao, cũng chưa đến Tiên Tôn, cảnh giới Tiên Vương tầng chín”.
“Là một yêu nghiệt tuyệt thế còn chưa lớn mạnh rồi!”, Nghiêm Hà tổng kết một câu.
“Không sai!”, Bạch Mộc Huyên gật đầu.
“Cô muốn trực tiếp lợi dụng Tô Minh đó, dùng anh ta để ép tiểu sư muội?”, Nghiêm Hà khẽ nhíu mày: “Sợ là sư tôn sẽ không đồng ý, cho dù nhiệm vụ tiểu sư muội thất bại, có lẽ trong lòng sư tôn cũng đã muốn từ bỏ tiểu sư muội rồi, nhưng chắc chắn không phải bây giờ, dù sư tôn muốn buông tha tiểu sư muội thì cũng phải đợi tiểu sư muội trưởng thành. Kiếm ý Thập Phương lớn mạnh thành kiếm nguyên Thập Phương, rồi sẽ đoạt lấy kiếm nguyên Thập Phương. Huống hồ, sau lưng tiểu sư muội cũng không phải hoàn toàn không có ai, sư tôn đã từng lỡ miệng nói, bối cảnh sau lưng tiểu sư muội cũng khá lớn”.