Giọng nói vang vọng nhưng đó là giọng nói của một người con trai đầy vẻ vô tình, cao quý và kiêu ngạo.
Giọng nói không lớn, chỉ có hai chữ nhưng giọng rất vang.
Hai chữ vang lên, một đường ánh sáng từ trên tàu con thoi tác chiến chiếu xuống đỉnh Thần Ma.
Lúc này, đỉnh Thần Ma ban nãy đập lên Sinh Tử Đồ đột nhiên run rẩy, sau đó dường như bị khóa chặt.
Sắc mặt Tô Minh trở nên khó coi hơn nhiều.
“Thu!”, Tô Minh hô lớn.
Đỉnh Thần Ma có chút bị thương lúc này thu về cơ thể Tô Minh. Trong lúc thu về, dường như nó đã được khôi phục lại như thường.
Đám thành chủ Mai Tiên, Huyền Tinh Bình, Lạc Ngưng Nhi đang nấp trong khe nứt không gian ở phía xa, lúc này đều chấn động, sợ hãi nhìn về phía chân trời.
Họ khiếp sợ nhìn tàu con thoi tác chiến trông to như thành trì. Đó là tàu con thoi Tiên quốc.
Là Tiên quốc, thế lực thống trị của nền văn minh Trạch. Ngay cả Động Thiên cũng kém một chút so với Tiên quốc.
Có lời đồn, nền văn minh Trạch chính là mấy lão tổ của Tiên quốc khai sáng ra.
Đủ thấy Tiên quốc mạnh đến nỗi nào.
Tiên quốc được coi là vô địch trong nền văn minh Trạch.
Phù Thông Hải thật sự có quan hệ với Tiên quốc, còn có thể mời tàu chiến con thoi của Tiên quốc đến, đúng là không thể tưởng tượng nổi. Quá… Quá đáng sợ.
“Anh… Anh rể… Có thể sống được không?”, Lạc Ngưng Nhi run rẩy hỏi.
Huyền Diễm Tiên quốc đến đúng là khiến người khác tuyệt vọng.
Đồng thời lúc này, Phù Thông Hải ngửa đầu lên đứng ở đó với dáng vẻ tự tin hơn nhiều.
Một giây trước còn khiếp sợ và căng thẳng, giờ đây không còn nữa. Lúc này ông ta nhìn về phía Tô Minh với vẻ tàn nhẫn và oán hận.
‘Thằng khốn! Có gì thì mày hống hách nữa đi’.
“Tên họ là gì? Từ đâu đến? Tu luyện công pháp gì? Sư tôn là ai? Tại sao muốn quét sạch người nhà họ Phù? Nói mau!”, đúng lúc này, giọng nói của người con trai lạnh lùng, kiêu ngạo trên tàu con thoi Tiên quốc lại vang lên.
Tô Minh không nói gì mà chỉ nhìn Phù Thông Hải một cái, sau đó anh xoay người định rời đi.
Tô Minh rất muốn giết chết Phù Thông Hải và người ở trên tàu con thoi Tiên quốc nhưng anh lo lắng cho em gái hơn.
Tô Ly đang gặp nguy hiểm, anh không muốn lỡ thời gian.
Anh đã nhớ kỹ Phù Thông Hải và tàu con thoi tác chiến của Huyền Diễm Tiên quốc, sau này báo thù cũng được.
Nhưng…
Tô Minh vừa cất bước chân, vừa định thi triển quy luật không gian, vừa định đi vào hư không thì phát hiện ra…
Mình đã bị khóa chặt. Hơn nữa, không gian cũng hoàn toàn bị khóa chặt.
“Cậu chủ đây đã cho đi chưa mà đi? Trả lời câu hỏi đi đã?”, giọng nói lạnh lùng, cao ngạo lại một lần nữa vang lên.
Sắc mặt Tô Minh đột nhiên trở nên dữ tợn, sát ý sục sôi.
Mặc kệ các người là Tiên quốc hay cái gì, ông đây vì chuyện của Ly Nhi mới không thèm chấp, thế mà các người…
“Loại không biết điều kia! Không muốn để ông đây rời đi sao? Vậy thì ông đây không đi nữa, giết chết các người trước”, Tô Minh ngẩng đầu lên, sát ý khiến người ta khiếp sợ.
“Ma La Kiếm! Xuất!”, lúc này trong tay anh xuất hiện một thanh kiếm.
Anh nắm Ma La Kiếm trong tay, trời đất như biến đổi, kiếm tâm xoay vòng. Thiên Vẫn Kiếm ý cấp bậc Cửu Đoạn lập tức đổ dồn vào Ma La Kiếm.
Tô Minh giơ kiếm lên, kết hợp với quy luật không gian, chém về phía tàu con thoi Tiên quốc của Huyền Diễm Tiên quốc trên không trung.
Là kiếm gì vậy?
Trong lúc Tô Minh cầm Ma La Kiếm trong tay thì trong đầu tất cả mọi người ở thành Mai Tiên đều chỉ có một suy nghĩ như trên.
Bất luận có phải kiếm tu hay không thì lúc này đều có thể ngửi thấy khí tức vô cùng mạnh trên thanh kiếm của Tô Minh.
Khí tức của kiếm dường như có thể hủy diệt đất trời, xé nát nhật nguyệt trăng sao, như mở ra một nền văn minh Trạch mới hoàn toàn.
Đúng là mạnh không thể tả nổi.
Thậm chí, còn không cảm nhận ra được cấp bậc của nó là gì.
“Cậu…”, người con trai với giọng nói lạnh lùng, cao ngạo trên tàu con thoi Tiên quốc kinh ngạc thốt ra một chữ, sau đó chưa đợi hắn lên tiếng thì…
“Xoẹt!”, Tô Minh đã lên không trung rồi giơ kiếm lên.
“Thiên Vẫn Kiếm Pháp!”, kiếm tâm kết hợp với kiếm ý Cửu Đoạn, cộng với quy luật không gian Bát Đoạn đỉnh phong, cuối cùng Ma La Kiếm chém ra.
Kiếm chém ra đâu chỉ có trời đất thay đổi? Mà cả thành Mai Tiên cũng bắt đầu bị phong hóa, run rẩy…
Kể cả kiếm này khóa chặt tàu con thoi Tiên quốc chứ không nhằm vào bí cảnh Mai Tiên nhưng bí cảnh Mai Tiên cũng không trụ nổi.
Cả không gian như rơi vào trạng thái hỗn độn, sụp đổ, không gian bắt đầu tiêu vong và theo hướng bị hủy diệt.
Cảm giác như dị tượng của ngày tận thế sắp đến, quá là khủng khiếp.
Có thể thấy, vô cùng chấn động.
Đồng thời lúc này…
“Nhanh! Mau khởi động tấm chắn tàu con thoi!”, giọng nói sốt sắng của người con trai vang lên. Lúc này không còn vẻ cao ngạo mà toàn là căng thẳng, phẫn nộ và không dám tin.
Lời nói vừa dứt thì thần quang màu trắng sữa giống như ánh đèn sáng quắc bao trùm toàn bộ tàu con thoi Tiên quốc.
Thần quang xoay vòng và vô cùng thần bí khó đoán.
Chùm sáng màu trắng sữa phản chiếu ra bốn quy luật mang tính phòng ngự như quy luật Thổ, quy luật Kim…., vv, đều ở cấp bậc Cửu Đoạn.
Những cái này cũng vô cùng khủng khiếp!
Quy luật ở cấp bậc Cửu Đoạn nếu đặt ở nền văn minh Trạch thì đúng là không thể tưởng tượng nổi.
Nhưng trong lúc tấm chắn tàu con thoi được khởi động và bao trùm lên các quy luật này thì chỉ có thể nói, thực lực của Tiên quốc là vô cùng khủng khiếp…
Nhưng…
Có tác dụng gì không?
Vô dụng hết!
Một giây sau…
“Két!”, Thiên Vẫn Kiếm quang chém lên tàu con thoi Tiên quốc, kể cả tấm chắn của tàu con thoi Tiên quốc có sức phòng ngự vô cùng mạnh và kiên cố nhưng vẫn không trụ được.
Xoẹt!
Có thể thấy rõ, nó bị xé nát thành mảnh vụn.
“Không thể nào!”, giọng nói của người con trai trở nên sắc bén, mất kiểm soát và không chấp nhận được.
Chương 957: Truy nã thì truy nã, mày có sống để thấy được đâu?
Nhìn lại tàu con thoi tác chiến của Tiên quốc.
Nó to lớn đến mức không khác gì một ngọn núi thần dựa trời, thế mà... bị chém vỡ đôi từ bên trong.
Đường chém sắc ngọt.
Thấy cực kỳ rõ.
Tàu chiến con thoi của Tiên quốc vừa chia làm hai nửa là hàng loạt bóng người lao ra khỏi con tàu.
Đó đều là người của Huyền Diễm Tiên quốc.
Khi những kẻ này chạy được mấy nghìn mét, rồi chạm mốc mười nghìn mét...
"Ầm!"
Hai phần vỡ đôi của tàu con thoi chiến đấu Tiên quốc nổ tung rồi bốc cháy nơi cuối chân trời như hai quả bom hạt nhân. Ánh lửa hừng hực dấy lên chiếu sáng cả khoảng trời, chói đến mức làm người khác khó lòng mở mắt.
"A!", Tô Minh lại vung kiếm một lần nữa.
Một nhát kiếm đầy quyết đoán.
Không ai có thể ngăn lại nổi.
Cứ như sát thần đang nhập vào người anh vậy.
Thanh kiếm vừa động, cả thế giới này, cả không gian này và tất cả những quy tắc của kiếm đạo đều nằm gọn trong lòng bàn tay.
Mũi kiếm chĩa vào người đàn ông trẻ đang đứng giữa không trung, nổi bần bật giữa vô số tu giả võ đạo thành công chạy ra khỏi tàu con thoi vây quanh hắn ta.
Đây là một người đàn ông điển trai, có khí chất, mặc một bộ trang phục quý giá cùng trang sức đắt tiền lấp lánh, khoảng sáu trăm tám mươi nghìn tuổi. Đáng ngạc nhiên là hắn ta đã đạt đến cảnh giới Tiên Hoàng tầng năm.
Trong số những võ giả bảo vệ người đàn ông trẻ nọ, thấp nhất cũng đã là cảnh giới Tiên Hoàng, mạnh nhất là cảnh giới Tiên Hoàng tầng bảy, tầng tám. Số lượng khoảng mấy chục người.
"Đội hình thế này, lại thêm tàu con thoi tác chiến kia, chắc người này thuộc dòng chính của hoàng thất Huyền Diễm Tiên quốc, có khi nào là... con nối dõi của quốc chủ Huyền Diễm Tiên quốc, là hoàng tử không!", thành chủ Mai Tiên, Tùy tam gia và những người khác đứng ở dưới thấp thỏm nghĩ ngợi.
"Cản nó lại!", bóng dáng của Thiên Vẫn Kiếm càng lúc càng lớn dần phản chiếu trong con ngươi của người đàn ông nọ. Nó phong tỏa mọi đường lui của hắn ta, thậm chí hắn ta còn... còn cảm nhận được cái chết đang đến gần. Mặt mày người đàn ông trẻ tái mét, người run như cầy sấy. Hắn ta sợ hãi hét toáng...
Hàng chục tu giả võ đạo vây quanh bảo vệ hắn ta đồng loạt hành động.
Không cần biết bọn họ có sợ hãi hay không, có chắc chắn chống lại được thế kiếm không.
Ai cũng gắng gượng cầm đao kiếm hoặc tung cú đấm ra, thúc giục Tiên Nguyên, thiêu đốt tiên tắc. Dùng hết toàn lực để đối kháng với đòn tấn công của Thiên Vẫn Kiếm!
"Sột soạt, sột soạt..."
Trong lúc nhất thời, không gian biến mất rồi xuất hiện, biến mất rồi rối loạn, sụp đổ rồi lại tan biến. Không gian chấn động dữ dội, Tiên Nguyên chói lóa hừng hực sát ý làm người ta khó lòng mở mắt nổi.
Hít thở không thông.
Tuy nhiên...
Kiếm quang Thiên Vẫn là vô địch, không gì sánh bằng.
"Két, két, két..."
Đường đi của nó cực kỳ thông suốt, dù có bị quyền ấn, những đòn kiếm khác, chưởng ấn hay đao sắc chặn đường, nó đều mạnh mẽ xông qua!
Dễ như ăn cháo!
Hoàn toàn áp đảo!
Thiên Vẫn Kiếm không đổi tốc độ, vẫn phóng về phía người đàn ông trẻ tuổi với khí thế dào dạt ngang trời.
"Khốn nạn!", hắn ta sợ rồi, sợ vỡ mật rồi. Cái chết ngày càng cận kề. Người đàn ông cau có rít gào, xoay người bỏ trốn...
Hắn ta là một trong những vị hoàng tử trẻ nhất, tài năng nhất Huyền Diễm Tiên quốc.
Xác suất cao sẽ kế thừa vị trí quốc chủ trong tương lai.
Đồng thời, hắn ta cũng nằm trong hàng ngũ những người cao quý nhất thế hệ trẻ của nền văn minh Trạch.
Sao có thể chết tại đây?
Chết tại đây một cách lãng xẹt thế này ư?
Hắn ta phải sống.
Nhưng người đàn ông vừa quay lại thì phát hiện...
Cả đất trời đã ngưng đọng.
Đây là cấm chế được tạo nên bởi sự kết hợp của mấy chục loại thần thông quy luật không gian.
Nhìn là biết thủ đoạn của Tô Minh rồi.
Quy luật không gian bát đoạn đỉnh phong có lẽ chẳng là gì đối với hoàng tử của Huyền Diễm Tiên quốc, nhưng nếu là thần thông được ngưng tụ từ nó thì sao? Lại còn là mấy chục loại thì sao?
Sẽ tạo nên một không gian giam cầm kiên cố không gì phá vỡ được.
Dù vị hoàng tử Tiên quốc này có thể phá vỡ không gian ấy cũng phải cần thời gian, dùng những cách đặc biệt cần phải đánh đổi để có thể thi triển được.
Đâu có kịp!
"Mẹ nó!", mặt hoàng tử Tiên quốc trắng như giấy. Hắn ta sắp phát rồ rồi...
Sao chuyện này có thể xảy ra chứ?
"Tao là thập cửu hoàng tử của Huyền Diễm Tiên quốc. Tao mà chết ở đây, phụ hoàng tao và cả Huyền Diễm Tiên quốc sẽ không tha cho mày!", hắn ta gào thét, hơi thở dồn dập.
Người đàn ông trẻ đe dọa một cách trắng trợn.
Nhưng.
Được tích sự gì chắc?
Vô dụng thôi.
Mặt Tô Minh không biểu cảm.
Không có bất kỳ cảm xúc gì.
Anh nhe răng cười: "Cứ giết mày đã, đằng nào mày cũng đâu thấy được cảnh phụ hoàng mày và Huyền Diễm Tiên quốc truy nã tao!"
Sự tàn nhẫn đầy đáng sợ hiển lộ trong giọng nói bình thản của Tô Minh.
Huyền Tinh Bình, thành chủ Mai Tiên, Tùy tam gia và những người khác đứng bên dưới nhũn chân luôn rồi.
Nếu họ là người đối đầu trực diện với hoàng tử của Huyền Diễm Tiên quốc, còn bị hắn ta dọa nạt, kiểu gì họ cũng không thể nào làm lơ, vững tâm giết chết hắn ta như Tô Minh được.
Đó là con trai của quốc chủ Tiên quốc đấy!
Đúng là điên rồ!
Sự điên cuồng, ngang tàng không kiêng nể, hung bạo và tàn độc của Tô Minh vượt quá sức tưởng tượng của bọn họ.
"Chuông Tứ Phương Đế Hoàng!"
"Ô Đại Danh Âm Dương!"
Ánh kiếm Thiên Vẫn đã gần ngay trước mắt. Rơi vào đường cùng, thập cửu hoàng tử khàn giọng hét lớn.
Chỉ một thoáng.
Hai tổ khí siêu cường được sử dụng đồng thời.
Bóng dáng quả chuông lượn lờ, tầng tầng lớp lớp phủ lấy thập cửu hoàng tử, cùng với vạn vật trong đất trời bảo vệ hắn ta.
Chiếc ô kia thì giải phóng vô số quy luật phòng ngự. Chúng kết thành trận, trận kết thành pháp, pháp kết thành bề mặt. Cuối cùng, chúng giao thoa với nhau, xoay tròn đều đặn. Một dòng chảy rực rỡ vô thượng cũng bao phủ người thập cửu hoàng tử.
Hắn ta không dám mơ tưởng rằng mình có thể chống lại Tô Minh hay đối đầu trực diện với kiếm quang Thiên Vẫn của anh, bởi lẽ nó quá mạnh!
Mạnh đến mức không lường trước được.
Hắn ta ngăn cản nổi mới là lạ.
Dù cho hắn ta đang ở cảnh giới Tiên Hoàng tầng thứ năm và có thể chiến đấu với người hơn mình hai, ba tầng...
Hai chí bảo phòng ngự được thi triển cùng một lúc.
Tới rồi.
Kiếm quang Thiên Vẫn tới rồi.
Thanh kiếm cứng cáp đâm vào hai chí bảo phòng ngự đầy hung bạo.
Tĩnh lặng như tờ. Không một âm thanh nào phát ra.
Ngay khi tất cả mọi người đều cho rằng thập cửu hoàng tử đã ngăn cản thế kiếm thành công.
Chương 958: Nguy cơ sắp đến
Sự im lặng vẫn tiếp tục, vẫn chẳng có lấy một tiếng động, nhưng... nhưng từng đôi mắt bàng hoàng nhìn cái lồng trông cực kỳ vững chắc được hai bảo vật phòng ngự kia dựng nên sụp đổ!
Bị phá hủy thành những mảnh vụn trong tuyệt vọng.
Con ngươi thập cửu hoàng tử trợn trừng như sắp rớt ra ngoài.
Hắn ta chết điếng luôn rồi.
"Không!", thập cửu hoàng tử bi ai gầm rống.
Sau đó.
Tiếng hét im bặt.
Thân xác và thần hồn của hắn ta tan vào hư không.
Người ta chết còn được đầu thai chuyển kiếp.
Còn hắn ta thì không có được cơ hội đó.
Vừa giết thập cửu hoàng tử xong, Tô Minh xoay người nhìn Phù Thông Hải.
"Đừng, tôi...", ông ta kinh hãi đến độ không đứng vững nổi, cầu xin ngay tắp lự chứ không dám mưu toan chạy trốn. Ngặt một nỗi, Tô Minh sẽ không chờ ông ta nói xong.
Phập...
Kiếm của anh chém xuống.
Phù Thông Hải cũng nhận lấy kết cục giống như thập cửu hoàng tử của Huyền Diễm Tiên quốc.
Sau khi làm xong.
Tô Minh gật đầu với Huyền Sơ Tình và Ninh Khinh Khinh bần thần đứng trong khe nứt không gian rồi xoay người, đi vào hư không.
Đúng lúc này.
"Láo xược! Dám giết đứa em thứ mười chín của tao, dù mày là ai, dù có chạy đằng trời, bổn cung cũng sẽ xé xác mày thành trăm mảnh!", một giọng nói lạnh buốt giá, ẩn chứa sát ý cùng cực vang vọng toàn bộ bí cảnh Mai Tiên.
Giọng nói ấy làm người nghe ớn lạnh đến tận xương tủy.
Đằng đằng sát khí.
Tô Minh chưa đi vào hư không, nghe vậy dừng chân.
Anh quay đầu liếc mắt nhìn bí cảnh Mai Tiên, thách thức: "Chờ mày đến giết tao đấy!"
Dứt lời.
Tô Minh thi triển quy luật không gian.
Trong hư không, anh chạy nhanh về phía nền văn minh Xương.
...
Nền văn minh Xương.
Tại học viện Hỗn Độn.
"Loạt soạt, loạt soạt..."
"Xẹt xẹt xẹt!"
...
Khe hở xuất hiện khắp nơi trong học viện Hỗn Độn, đâu đâu cũng thấy những cái hố sâu hun hút.
Trông cứ như vực thẳm dẫn lối đến địa ngục vậy.
Có những luồng khí đen kịt chảy ra từ trong các khe hở và hố sâu.
Đó là những luồng khí với sức ăn mòn và sức hủy diệt đáng sợ.
Gần như tất cả mọi người trong học viện, trong đó có học sinh và thậm chí là người có chức vụ cao của học viện đều phải thiết lập màn chắn chân khí phòng ngự để ngăn chặn chúng.
Học viện Hỗn Độn giờ đây đã chìm trong hỗn loạn.
Ở phía trước đại trận linh mạch số bốn.
"Ra đây nhanh!"
"Tô Ly, cái đồ nhát cáy này, cút ra đây!"
"Mày muốn tất cả mọi người chết hết à?"
"Tô Ly, mày không phải người. Con điếm thối tha cút ra đây coi!"
"Trốn làm cái mẹ gì?"
"Mày đúng là vô liêm sỉ đấy Tô Ly, được cậu Trì Tiêu để mắt đến mà dám từ chối? Nực cười chết đi được!"
...
Tiếng mắng chửi càng lúc càng lớn.
Vì quá kích động và sốt sắng mà nhiều học sinh bắt đầu điên cuồng tấn công đại trận linh mạch số bốn.
Mày không chịu bước ra đây chứ gì?
Để xem đánh nát đại trận linh mạch số bốn này xong, mày có chịu ra không?
Trì Tiêu cũng có mặt ở đây nhưng hắn tỏ ra điềm nhiên như đang xem phim vậy.
Nhìn một đám con kiến cuồng loạn trong tuyệt vọng thú vị lắm còn gì?
"Bùm bùm bùm..."
Một loạt các đòn công kích tàn bạo ập về phía đại trận linh mạch số bốn. Một hai đợt thôi thì chẳng là gì, nhưng một đống chiêu thức ùn ùn kéo đến như thế cũng khiến đại trận linh mạch số bốn hư tổn nặng nề.
Vầng hào quang của đại trận tối đi thấy rõ.
Nó sắp sửa không duy trì được nữa rồi.
"Sư tôn, người cản họ lại đi! Mấy người đó điên hết cả rồi! Chuyện đó có liên quan gì đến Tô Ly đâu? Cô ấy không thích Trì Tiêu thì là không thích thôi, chẳng lẽ chúng ta phải cầu cạnh Trì Tiêu? Như thế là giúp người xấu làm điều ác rồi còn gì!", Quân Tốc Tốc và sư tôn Tống Xạ Sơn đứng trên trời, cô ta siết chặt tay sốt ruột nói.
Tống Xạ Sơn thở dài lắc đầu, nét mặt cho thấy ông ta cũng đang rối như tơ vò: "Thầy không cản được. Thành Hủy Diệt sắp ra đời, tất cả mọi người đều sẽ chết, bọn học sinh và đám giáo viên nổi điên cũng là điều hiển nhiên. Dù gì Trì Tiêu cũng gần như là niềm hy vọng cuối cùng rồi, cảnh giới Tiên Tôn lận cơ mà! Chỉ có cậu ta mới có thể ngăn cơn sóng dữ mà thôi!"
"Ngăn cơn sóng dữ cái khỉ khô, thằng khốn nạn thì có! Học viện Hỗn Độn chúng ta cứu hắn ta một mạng, về tình về lý, rõ ràng hắn nên trả ơn, giúp chúng ta một lần chứ không phải là vì ham muốn cá nhân mà đe dọa thế này! Quá đê hèn!", Quân Tốc Tốc giận dữ nói.
"Im lặng", Tống Xạ Sơn nghiêm mặt trách cô ta: "Có vài lời con phải để trong lòng, không được nói ra".
Có trời mới biết người ở cảnh giới Tiên Tôn thính tai đến nhường nào. Ông ta không muốn đồ đệ mình bị Trì Tiêu giết chỉ vì một câu nói.
Giữa lúc đó.
"Tất cả dừng tay!", một giọng nói già nua vang lên, bốn người xuất hiện trước đại trận linh mạch số bốn. Đó là nhóm Lô Hư và Bạch Kiếm, người vừa lên tiếng là Bạch Kiếm.
Ông ta nghiêm nghị khiển trách: "Tự nhìn bản thân mà xem! Chắc có khi thành Hủy Diệt chưa hiện thế mà các cô cậu đã nhập ma rồi đấy!"
Dù sao nhóm Bạch Kiếm cũng là Thái Thượng trưởng lão.
Ai cũng đã tiến vào cảnh giới Tiên Vương.
Thế nên lời nói của họ rất có trọng lượng.
Bọn học sinh và những người tai to mặt lớn không điên cuồng tấn công đại trận linh mạch số bốn một cách tàn bạo nữa.
"Các người định ép Tô Ly làm gì vậy? Sao có thể ép buộc một đứa bé hơn hai mươi tuổi chứ? Tức thì đi mà trút lên thành Hủy Diệt đi!", Bạch Kiếm lớn tiếng: "Tô Ly không nợ mấy người cái gì cả! Huống chi con bé còn là em gái của Tô Minh... Mấy người còn chưa rõ tính cách và thực lực của Tô Minh sao? Nếu Tô Minh trở lại, biết hành động của mấy người thì sao? Tự nghĩ lại kết cục sẽ là gì đi!"
Chương 959: Thành Hủy Diệt xuất thế
Vừa nhắc đến Tô Minh, bọn học sinh và những người quyền chức cao điên cuồng tấn công đại trận linh mạch số bốn đều biến sắc.
Có căng thẳng, có lo lắng, cũng có hối hận...
Nhưng không đợi họ lắng xuống.
Trì Tiêu đang thảnh thơi đứng bàng quang chợt mỉm cười, ngước mắt nhìn Bạch Kiếm, lên tiếng: "Ồ? Vậy thì mời tiền bối nói xem Tô Minh kia có tính cách và thực lực thế nào? Tôi tò mò ghê, ha ha..."
Bạch Kiếm hướng mắt nhìn Trì Tiêu, không đáp lời.
Trong lòng ông ta bất mãn cực kỳ.
Nhưng không dám nói lại.
Ông ta có cảm giác Trì Tiêu rất nguy hiểm!
Thậm chí, mức độ nguy hiểm của người này còn cao hơn cả thành Hủy Diệt.
"Sao không nói gì cả?", Trì Tiêu hừ lạnh, đưa mắt về phía Vương Thừa Quy. Ông ta cũng có mặt trong đám người ra sức phá hủy đại trận linh mạch số bốn vừa rồi: "Phó viện trưởng Vương, ông cho ý kiến thử xem nào... Tính cách và thực lực của Tô Minh là như thế nào đây? Tôi thật sự rất tò mò".
"Đó là một người trẻ tuổi, thiên phú cũng tạm được nhưng cực kỳ ngạo mạn, không nể mặt ai. Thời gian trước, tại học viện người này đã bộc lộ cảnh giới Tiên Nhân, từng giết một tu giả võ đạo cảnh giới Tiên Nhân tầng ba và một tu giả võ đạo cảnh giới Tiên Nhân tầng sáu", Vương Thừa Quy kính cẩn đáp.
"Ồ? Lợi hại thế à, tôi sợ chết đi được!", Trì Tiêu chậc lưỡi, tỏ ra sợ hãi một cách khoa trương: "Có khi nào hắn sẽ xuất hiện đột ngột rồi xuống tay với tôi không? Sợ thật đấy".
"Cậu Trì nói đùa rồi!", Vương Thừa Quy gượng cười: "Sao có thể so sánh cậu ta với cậu Trì đây chứ? Cậu ta có mạnh đến mấy thì sức chiến đấu cũng chỉ nằm ở cảnh giới Tiên Nhân thôi. Dù thời gian qua có tiến bộ thì cùng lắm cũng là cảnh giới Tiên Vương, trong khi cậu Trì đây là cảnh giới Tiên Tôn cao cao tại thượng... Chỉ cần một đầu ngón tay thôi là có thể đè chết cậu ta rồi".
"Vậy sao?", Trì Tiêu hỏi ngược lại, nụ cười chợt tắt, nét mặt bỗng trở nên lạnh như băng. Hắn nhìn sang bọn giáo viên và học sinh muốn đánh sập đại trận linh mạch số bốn: "Vậy mấy người còn sợ gì nữa? Đánh tiếp đi chứ!"
Câu vừa dứt.
"Đánh, đánh mau lên! Đại trận linh mạch số bốn sắp vỡ rồi!", Vương Thừa Quy gào lên.
Ngay sau đó.
"Bùm bùm bùm..."
Cuộc tấn công lại tiếp diễn.
Mạnh bạo hơn, không còn dè chừng như trước.
Đại trận linh mạch số bốn lung lay sắp đổ, những vết nứt lan rộng.
Bạch Kiếm và ba người kia nhăn mặt.
"Dừng lại hết...", Bạch Kiếm muốn khiển trách.
"Chát!", không ngờ ông ta chưa kịp nói xong đã bay ra ngoài, một bên mặt thấm đẫm máu, xương gò má cũng gãy...
Bạch Kiếm văng ra mấy trăm mét rồi va đập xuống nền đất, nằm yên tại đó.
Không rõ thương thế nặng thế nào.
"Từ giờ trở đi, bốn lão già khốn kiếp các ông câm miệng lại cho tôi, không nghe lời là ăn tát đấy", Trì Tiêu cười tươi rói, dọa dẫm nhóm bốn người Bạch Kiếm với ánh mắt lạnh lùng.
Cùng lúc đó.
"Rắc rắc rắc..."
Vỡ rồi.
Đại trận linh mạch số bốn vỡ rồi.
Vỡ rồi!
Dưới mắt bao người.
Nó đã bị đánh cho tan nát.
Một bóng người hiện ra trước mắt họ.
Đó là Tô Ly đang run rẩy.
"Tô Ly, trốn lâu ghê nhỉ? Con khốn! Có ngon thì mày trốn tiếp đi!", thấy Tô Ly, đám đông kích động chửi bới.
Có người còn ra tay với Tô Ly.
May thay, Mộng Li Khinh Đàn đến bên cạnh cô ngay lúc ngàn cân treo sợi tóc.
Và giúp cô cản lại những đòn công kích.
Cảnh giới của Mộng Li Khinh Đàn hiện nay đã là Tiên Nhân tầng bảy đỉnh phong, cực kỳ mạnh, ít nhất có thể ung dung ngăn chặn các đòn tấn công hỗn loạn của bọn học sinh và những người có chức vụ cao mà không gặp khó khăn gì.
Phong Vũ Vân cũng đứng bên cạnh Tô Ly.
"Sư tôn, con... con phải đi giúp Tô Ly", trên trời, Quân Tốc Tốc cắn răng nói, không chờ Tống Xạ Sơn đồng ý đã đi xuống, đến bên Tô Ly.
"Ầm ầm ầm...", địa mạch dưới lòng đất bỗng nhiên lên cơn chấn động, rung chuyển không ngừng.
Biên độ vô cùng lớn.
"Uỳnh!", ngọn núi khổng lồ như chống đỡ cả nền trời trong học viện Hỗn Độn đã... đã đứt lìa.
"Thành Hủy Diệt xuất hiện rồi!", Bạch Kiếm và ba vị Thái Thượng trưởng lão ngẩng phắt đầu nhìn đỉnh núi lìa thân. Bạch Kiếm lẩm bẩm, trong đôi mắt đục ngầu ngổn ngang cảm xúc cùng sự tuyệt vọng khôn cùng.
Một lát sau.
Một tòa thành trì sừng sững trước mặt tất cả mọi người.
Đó là một thành trì đen như mực.
Quy luật Hủy Diệt vô cùng vô tận bao phủ cả thành trì.
Bên cạnh đó còn có chú thuật địa ngục.
Ngoài ra, ở bốn góc thành trì còn treo một sợi xiềng xích to lớn.
"Rầm!"
Thành trì nện lên sân tập võ của học viện Hỗn Độn.
Vừa đáp xuống đất, nó tỏa ra hơi thở tử vong và sát khí cuồn cuộn cuốn lấy bốn phương tám hướng như một cơn sóng thần.
"Chết tiệt!", Bạch Kiếm gầm lên: "Cản nó lại!"
Bốn người đồng loạt hành động.
Trận pháp phòng ngự tức thì hình thành.
Bao bọc tất cả học sinh và giáo viên có mặt ở đây.
Vừa kịp bọc lại đến người cuối cùng.
"Oanh oanh oanh oanh..."
Trận pháp rung lắc dữ dội.
Dễ thấy, khi sát khí, huyết khí cùng khí tức hủy diệt va chạm vào cái lồng được tạo bởi trận pháp.
Tuy nó không vỡ ngay nhưng ánh sáng mờ nhạt hẳn. Nứt ra một đường.
Nhóm Bạch Kiếm tái mặt.
Các học sinh và giáo viên cũng thót tim
Họ sợ hãi tột độ.
Bạch Kiếm và ba vị Thái Thượng trưởng lão đều có cảnh giới Tiên Vương, trận pháp phòng ngự do cả bốn người hợp sức tạo ra vậy mà... vậy mà không cản nổi một lần tấn công của khí tức từ thành Hủy Diệt ư?
Ngay lúc này.
Chương 960: Tô Minh đã đến
"Khà khà... không khí trên này thật trong lành! Say đắm lòng người làm sao!", một ai đó dẫn đầu đi ra khỏi thành Hủy Diệt, người nọ là một người đàn ông, trên người mang theo một cây đao đã gãy nửa, thân hình cao lớn vạm vỡ, mặt mũi xấu xí, trên mặt còn chằng chịt rất nhiều mụn nhọt, chúng dày đặc, che lấp cả đôi mắt lẫn cái mũi, trông vô cùng đáng sợ.
Nhưng điều đó không quan trọng.
Quan trọng là... thực lực của người nọ chính là cảnh giới Tiên Vương tầng bảy!
Vả lại, hơi thở người nọ tỏa ra đầy áp lực, trầm lặng, sát khí ngút trời, sức chiến đấu thực tế có lẽ còn mạnh hơn những người đồng cảnh giới!
"Độc La, sai người...", ngay sau khi người nọ bước ra, lại có người đi ra khỏi thành Hủy Diệt, đó là một người đàn ông có vóc dáng thấp bé, trong ta còn cầm một thanh loan đao sẫm màu máu trông cực kỳ chói mắt. Gương mặt người nọ cũng rất xấu xí, đầu trọc, thế nhưng chẳng hiểu sao lại có râu, đôi mắt thì nhỏ xíu, tạo cho người khác một cảm giác rất nham hiểm, xảo quyệt.
Và người nọ cũng ở cảnh giới Tiên Vương tầng bảy.
"Khà khà, trên này thật tuyệt!", tiếp theo, lại có một người phụ nữ đi ra khỏi thành Hủy Diệt, người phụ nữ trông khá đẹp, làn da trắng bệch, trắng một cách thiếu sức sống, trang điểm diêm dúa, mặc một chiếc váy đỏ dài thướt tha, trong tay còn cầm một cây roi bằng kim loại, một đầu của nó trông như đầu rắn. Hơi thở của người phụ nữ nồng nặc mùi máu tanh, chỉ với một nhịp thở đã khiến không khí xung quanh ngập mùi máu, cô ta liếm môi, trông hơi say, đôi mắt nhắm hờ, hít thở thật sâu.
Thực lực của cô ta lại chính là cảnh giới Tiên Vương tầng tám.
Theo sau, lục tục có vài người nữa đi ra khỏi thành Hủy Diệt, bọn họ không hề yếu, hầu như không có ai có thực lực dưới cảnh giới Tiên Vương!
Trong cái lồng.
Lúc này, đám đệ tử và quản lý của học viện Hỗn Độn đều đang vô cùng tuyệt vọng, hoảng sợ, kinh hãi đến nghẹt thở!
Bọn họ cứ như vậy mà đỡ đẫn, ngu ngốc nhìn từng người từng người lần lượt đi ra khỏi thành Hủy Diệt.
Bọn họ sợ gần chết.
Sắc mặt của bốn người Bạch Kiếm càng thêm nhợt nhạt.
Những người tu luyện võ đạo bên trong thành Hủy Diệt còn mạnh hơn so với tưởng tượng của bọn họ nữa.
Chính vào lúc này.
"Cô Ly Nhi, tôi cho cô... cơ hội cuối cùng, cô có đồng ý làm người đàn bà của Trì Tiêu tôi không?", Trì Tiêu nhìn Tô Ly chằm chằm, rồi chậm rãi hỏi từng chữ một.
Tô Ly không hé răng lấy một lời, chỉ trầm mặc, thế nhưng, bàn tay nhỏ bé của cô ấy nắm chặt, thậm chí móng tay còn sắp ghim vào lòng bàn tay.
Áp lực cô ấy phải hứng chịu rất lớn, lớn đến không thể hình dung ra nỗi.
Một là lựa chọn trở thành người đàn bà của một kẻ hèn hạ, trơ tráo như Trì Tiêu!
Một là trơ mắt nhìn học viện Hỗn Độn bị hủy hoại ngay trước mắt, tất cả mọi người đều sẽ chết hết, bao gồm cả Quân Tốc Tốc, Phong Vũ Vân, Tống Xạ Sơn và cả Thái thượng trưởng lão như Bạch Kiếm...
Cô ấy phải chọn gì đây?
"Khà khà, thật thú vị, trước tiên đừng vội vàng, biết đâu sẽ có kịch hay để xem?", phía trước thành Hủy Diệt, người phụ nữ mặc váy đỏ, trong tay cầm cây roi đầu rắn đang cười khúc khích, nhìn vào Trì Tiêu đang ở trong cái lồng.
"Mau đồng ý đi chứ! Tô Ly, con đĩ này, mày định trơ mắt nhìn bọn tao chết hết à? Nếu bọn tao chết hết thì có thành ma cũng không bỏ qua cho mày đâu!", rất nhiều đệ tử và quản lý của học viện Hỗn Độn sắp tan vỡ, bọn họ quát tháo, thậm chí còn có người gào thét, quỳ xuống cầu xin Trì Tiêu.
Trong khoảnh khắc sinh tử, lòng người chẳng còn sót lại cái gì cả.
"Tôi...", thành thật mà nói, lúc này, trong đầu Tô Ly trống rỗng, nên nói hay không nên nói đây, còn có anh trai mà, anh trai, anh đang ở đâu vậy? Ly Nhi sợ lắm.
"Tô Ly, đừng đồng ý, hắn nói...", cuối cùng Bạch Kiếm mở lời nói.
Nhưng ông ta còn chưa nói xong.
Rầm!
Bạch Kiếm lại bị đánh bay ra ngoài.
Lần này, lục phủ ngũ tạng của ông ta sắp nát bét.
Ngực thấm máu đỏ tươi.
Thấy được cả xương sườn.
Ông ta trọng thương rồi.
Trông vô cùng thê thảm.
Bạch Kiếm bay tuốt ra phía xa.
Hơn nữa, lần này, Trì Tiêu cứ như đang sử dụng dịch chuyển tức thời vậy, theo cú bay ngược của Bạch Kiếm, vào khoảnh khắc khi ông ta rơi xuống đất, hắn ta đã bước tới, rồi hung tợn dùng chân giẫm mạnh lên đầu ông ta.
Hắn giẫm mạnh như muốn đạp nát đầu ông ta.
Bạch Kiếm ra sức giãy dụa
Trên đầu ông ta máu chảy đầm đìa, vết máu loang lổ cả mặt đất.
Trông cực kỳ thảm thiết.
"Lão già chết tiệt, bản công tử có cho ông nói hả? Ông không nghe hiểu tiếng người hả? Nếu thích chết thì chết đi!", Trì Tiêu nhe răng trợn mắt, cười một cách tàn bạo, rồi lại nâng chân lên giẫm mạnh xuống.
Song...
Đúng lúc ấy.
Cơ thể Trì Tiêu bỗng nhiên run rẩy.
Hắn giật mình.
Rồi ngẩng đầu lên theo bản năng.
Trên không trung.
Xuất hiện bóng dáng một ai đó.
Đó chính là Tô Minh.
Anh không đợi cho mọi người kịp phản ứng.
Tựa như ảo giác.
Thoắt cái Tô Minh đã xuất hiện bên cạnh Trì Tiêu.
Ấy thế, anh không thèm bố thí cho Trì Tiêu một cái liếc mắt.
Mà anh chỉ đỡ Bạch Kiếm đang nằm rạp trên mặt đất đứng dậy.
"Tiền bối, tôi đã trở về, xin lỗi vì đến muộn", Tô Minh lặng lẽ nói, sâu trong ánh mắt ẩn chứa sự áy náy.
Anh nhẹ nhàng đỡ Bạch Kiếm, truyền Tiên Nguyên vào trong cơ thể Bạch Kiếm.
Từ từ chữa trị cho ông ta.
Cách đó không xa là Tô Ly đang bật khóc nức nở, giọng nói run run, đầy uất ức gọi: "Anh!"
"Ồ, mày chính là anh trai của Tô Ly à?", đầu tiên, Trì Tiêu cẩn thận quan sát Tô Minh, trong ánh mắt hắn tràn ngập sự tàn nhẫn, đầy u tối, bởi lẽ, hắn đang định giẫm chết Bạch Kiếm, thế nhưng lại bị Tô Minh từ đâu chui ra cứu ông ta, càn đường của hắn, chết tiệt, song, sau đó hắn cũng có vài phần tò mò.
Hừ.
Trong khoảng thời gian ở học viện Hỗn Độn, hắn nghe qua không ít chuyện của Tô Minh, có thể bảo rằng Tô Hiên là người nổi tiếng ở học viện Hỗn Độn.
Sỡ dĩ Tô Ly có thể gánh chịu nhiều áp lực như vậy, mà vẫn không chấp nhận lười theo đuổi của mình, hình như, nguyên nhân lớn nhất cũng là vì sự lo lắng của người anh trai Tô Minh này.
Cảnh giới Tiên Nhân tầng sáu à? Không tồi.
Dù sao vẫn còn chưa đến ba mươi tuổi mà.
Chỉ nói đến thiên phú thôi, thì sợ là có một không hai trên đời rồi.
Tiếc rằng, thiên phú chỉ là thiên phú, nếu thực lực không cao thì dẫu có tài giỏi đến đâu cũng vô nghĩa mà thôi.
"Thằng nhóc Tô, cậu... cậu...", Bạch Kiếm được Tô Minh đỡ dậy, vết thương đã khôi phục một cách nhanh chóng, nhưng tâm trạng của ông ta vẫn rất không ổn, cảm xúc đầy rối loạn: "Nhóc Tô, nếu cậu về sớm hơn chút, có lẽ còn ngăn cản được sự xuất hiện của thành Hủy Diệt, nhưng giờ đây, thành Hủy Diệt đã xuất thế rồi, cậu trở về cũng đã vô dụng, vô dụng rồi!"