"Hây..."
Đã thấy Tô Minh đột ngột giơ một chân lên, tung một cú đá 360 độ.
Mỗi một cú đá đều vô cùng chính xác, đá trúng cây côn với uy lực rất lớn.
Khi chân của Tô Minh chạm vào cây côn, cây côn liền bật ngược trở lại, đập trúng vào trúng đầu, cánh tay, và ngực đám vệ sĩ nhà họ Từ.
Tốc độ đá cực nhanh, thậm chí còn có chút hung bạo.
Trong nháy mắt, đám vệ sĩ nhà họ Từ vây xung quanh anh liền bị đá bay ra ngoài, máu me be bét cùng với những tiếng kêu la thảm thiết.
Nhìn kỹ, đầu của mấy tên vệ sĩ hơi lõm xuống, điều này đủ để chứng minh lực đá của Tô Minh lớn tới thế nào.
Chỉ trong chốc lát, đại sảnh tràn ngập mùi hương của hoa hồng bỗng chốc bị mùi máu tanh nồng bao phủ, máu tươi đỏ thẫm lan tràn càng làm nổi bật lên vẻ diễm lệ của hoa hồng.
Tô Minh không cần dùng đến chân khí, bởi đây chẳng khác nào việc giết gà phải dùng đến dao mổ trâu. Đối phó với đám lâu la tiểu tốt này mà phải dùng chân khí cùng vũ khí, vậy làm sao có thể đối phó với cao thủ?
"Cái gì?"
Trong đại sảnh, những nhân vật nổi tiếng có máu mặt ở thành phố Dương Giang, cùng đám cậu ấm cô chiêu tới tham dự hôn lễ đều trợn tròn mắt há hốc mồm ra nhìn.
Tô Minh không sử dụng chân khí lẫn vũ khí, nhưng anh đã có thể đánh bại mười đến hai mươi tên vệ sĩ nhà họ Từ, chỉ trong một hai tích tắc ngắn ngủi dưới mặt đất đều là máu tươi chói mắt, thật sự quá mức chấn động.
Hiệu ứng về thị giác quá bùng nổ.
Ngay cả những màn võ thuật ở trong phim điện ảnh cũng không quyết liệt hung bạo đến vậy.
Điều này... Làm sao có thể xảy ra? Đây là cậu ấm suốt ngày chỉ biết ăn chơi đàn đúm, rượu chè gái gú số một thành phố Dương Giang hay sao?
Sự chấn động lúc này thật lòng khó mà tưởng tượng nổi.
Càng không thể nào tiếp thu được.
Giống như là một gã ăn mày trong mắt mọi người bỗng một ngày trở thành người giàu nhất thế giới!
Loại tương phản này khiến tất mọi người không sao tiếp nhận nổi!
"Anh ta...", ngay cả Trần Chỉ Tình cũng phải hít vào một ngụm khí lạnh: "Thực lực như vậy, có thể so với với tầng tụ khí của những người nhập môn phải không?"
Con đường võ đạo đi từ yếu đến mạnh, được chia thành các cấp bậc như tụ khí, bậc thầy, thiên vị, tôn giả...
Cảnh giới tụ khí là cảnh giới thấp nhất của người tu luyện võ đạo, nhưng so với người bình thường đã mạnh hơn không biết bao nhiêu lần, có sự khác biệt về mặt bản chất.
Tô Minh vừa mới thể hiện thực lực, quả thật có hơi khoa trương.
"Chẳng trách anh ta tự tin có thể biến Từ Viêm trở thành người chết?", Trần Chỉ Tình tự lẩm bẩm, nhưng cũng có chút hưng phấn, thật ra Trần Chỉ Tình cũng là một con người ưa thích đánh giết.
"Thú vị", Trần Lão vẫn luôn ngồi trầm tĩnh tại bàn chính, cũng có chút kinh ngạc nói nhỏ.
Nghiêm Lão ngồi cùng bàn với Trần Lão lại có phần thản nhiên nói: "Thực lực không tệ, nhưng cũng chỉ đến thế mà thôi, chân khí không hề dao động, cũng không phải là người luyện võ".
Giọng nói nhàn nhạt lộ ra vẻ coi thường.
Không phải là người luyện võ, có mạnh đến mấy cũng chỉ là loại tầm thường mà thôi.
Trần Lão không nói gì nữa, chỉ liếc nhìn người đàn ông trung niên mặc áo xanh đứng bên cạnh Nghiêm Lão và Nghiêm phu nhân, người khác có thể không biết nhưng Trần Lão có thể nhận ra ông ta.
Người này tên là Nghiêm Chân, là cận vệ bên người Nghiêm Lão.
Thực lực rất mạnh, có lời đồn, người này đã đạt đến tụ khí trung kỳ.
Đừng có xem thường giai đoạn giữa của tụ khí, cho dù nhà họ Trần cũng chỉ có một tụ khí trung kỳ mà thôi, nhà họ Trần có tất cả bốn người luyện võ, trong đó ba người đều là tụ khí sơ kỳ.
Tụ khí trung kỳ đã rất mạnh rồi.
Về phần tụ khí cao cấp, đám người nhà họ Trần nhà họ Nghiêm không cần nghĩ cũng biết, bởi vì võ công của gia tộc truyền lại không đủ để tu luyện lên tầng cao hơn.
"Xông lên...! Phế vật, một đám rác rưởi! Giết nó đi! Nó chỉ có một mình, sợ cái quái gì? Đứa nào giết được nó, thưởng cho mười triệu!!!", lúc này, Từ Viêm tức giận rống lên.
Nhưng cũng chẳng có gì phải sợ.
Bởi vì, cùng lắm chỉ có một đến hai chục tên vệ sĩ bị thương nặng mà thôi, còn cả bảy tám mươi tên nữa, trọng thưởng hậu hĩnh như vậy ắt có người xông lên.
Đám vệ sĩ làm cái nghề này vì sao? Bởi vì tiền là chính.
Hiện tại, có mười triệu ở ngay trước mắt, đương nhiên sẽ nảy sinh lòng tham, mặc dù trong lòng có chút sợ hãi nhưng cũng nhanh chóng tiêu tan, hừng hực khí thế xông về phía Tô Minh.
Như thủy triều vây quanh.
Sử dụng chiến thuật bao vây.
Trực tiếp dồn Tô Minh vào chân tường.
Chương 12: Sức mạnh thiên phú
Càng đáng sợ hơn chính là, đám vệ sĩ bao vây xung quanh Tô Minh đông như kiến, không còn cầm gậy nữa mà đã biến thành con dao sáng loáng.
Sức uy hiếp cùng lực sát thương của dao lớn hơn rất nhiều!
Trong khung cảnh âm u tĩnh mịch, chỉ cần nhìn thôi đã thấy rợn tóc gáy, nếu con dao đó mà chém vào người, không bị thương nặng thì cũng sẽ mất mạng.
"Tô Minh phen này tiêu đời rồi".
Đây là suy nghĩ chân thật nhất trong lòng của hầu hết tất cả mọi người.
"Để rồi xem mày có chết hay không? Mày còn dám vênh váo nữa không!!!", Từ Viêm nhe răng cười xảo trá, cười tới mức toàn thân run rẩy, hắn ta dường như đang tưởng tượng cảnh toàn thân Tô Minh đầy máu, chết không có chỗ chôn.
Nhưng, vài phút sau...
Gần như còn chưa kịp suy nghĩ.
"Rầm rầm rầm..."
Những tiếng va chạm chói tai liên tiếp vang lên, thậm chí còn vô cùng nhịp nhàng.
Kèm theo những tiếng va chạm, từng bóng người lần lượt bay ra ngoài.
Những bóng người vừa bay ra, lồng ngực bị lõm xuống, cánh tay bị gãy làm đôi, bả vai máu me đầm đìa, các đốt ngón tay ngón chân đâm thủng da thịt, hầu như đều bị đâm bởi một con dao ngắn, máu tươi chảy ra như suối...
Vô cùng thê thảm.
Máu me bắn tung tóe.
Mùi máu tanh nồng nặc.
Trong chớp mắt, hơn mười tên vệ sĩ nhà họ Từ bao vây xung quanh Tô Minh lại được phen sửng sốt.
Tô Minh thoạt nhìn, chẳng có chút xây xước nào, chỉ là nắm đấm có vài vết máu, còn trên giày cũng dính vài vết máu nhưng cũng là của người khác.
Còn lại, Tô Minh ngay cả hô hấp cũng không thay đổi, quần áo trên người cũng chẳng hề dính chút máu nào.
Việc này...
Bị mấy chục con dao đồng thời công kích, vậy mà lại không hề hấn gì... Việc này... Thật là vi diệu?
Từ Chấn Dực cuối cùng cũng sợ hãi, vẻ mặt đã bắt đầu biến sắc, thậm chí còn lùi lại phía sau nửa bước.
Từ Viêm hô hấp khẽ run lên, trong lòng hắn ta không thể tin được, còn có sợ hãi, ghen tị, bướng bỉnh, hận thù...
Nó giống như là một cơn ác mộng!
Mà những người có máu mặt tham dự tiệc cưới cũng bắt đầu run rẩy và sợ hãi.
Nhiều người thậm chí còn phải ôm đầu, bởi vì quá sợ hãi mà ngất đi.
Con mắt như thể bị chọc mù.
Nếu nói, lần đầu Tô Minh dễ dàng đả thương mười tới hai mươi tên vệ sĩ, còn có thể tạm chấp nhận.
Nhưng lần hai, Tô Minh bị bao vây gắt gao như vậy, còn phải đối mặt với lưỡi dao sắc bén cực kỳ nguy hiểm, nhưng vẫn không hề hấn gì, ngược lại còn đả thương ba đến bốn mươi tên vệ sĩ nhà họ Từ?
Nếu như không phải tận mắt nhìn thấy, nói ra căn bản sẽ không ai tin.
Tô Minh quá mạnh mẽ!
Trong số những nhân vật máu mặt trong giới, ai mà chẳng có vệ sĩ riêng, nhưng để đem ra so sánh thì có xách dép cho Tô Minh cũng không xứng.
Ba năm nay, Tô Minh rốt cuộc đã trải qua cái gì?
"Hay lắm!", Trần Chỉ Tình kích động tới mức mồ hôi đầy trán.
Những động tác tấn công ban nãy của Tô Minh, người khác thấy như nào cô ta không biết, nhưng cô ta thấy.
Động tác của Tô Minh quá ngầu, cực kỳ sắc bén, những cái vung chân, nắm đấm nhanh và chính xác như một cỗ máy, người nhìn thực sự cảm thấy kinh ngạc.
Hơn nữa ý chí chiến đấu của Tô Minh cực kỳ tốt, giống như được lắp sẵn một cỗ máy trong cơ thể, sự nhạy bén và nhanh nhẹn được phát huy triệt để, thật không thể tin được.
Đôi mắt xinh đẹp của cô ta nhanh chóng lóe lên, nhìn chằm chằm Tô Minh.
"Không phải chứ, không phải là người luyện võ đạo, mà có thể có sức mạnh khủng bố như vậy sao? Nghiêm Chân, có thể nhìn được không?", Nghiêm Lão thì thầm một tiếng.
"Hoa Hạ rất lớn, một số người có khả năng ở một khía cạnh nào đó là chuyện bình thường, người này có thể là do thiên phú có sức mạnh phù hợp với luyện võ, đáng tiếc, anh ta không có kỹ thuật võ đạo cũng không thể tiếp thu thiên địa linh khí để trở thành người luyện võ, không cần phải sợ", Nghiêm Chân nói với giọng nói chậm rãi, nhưng trong giọng nói không hề che giấu sự kiêu ngạo.
Người luyện võ chân chính, sẽ không coi trong một người bình thường.
Người bình thường có mạnh tới cỡ nào, giống như Tô Minh đánh bại hơn mười người thì cũng chỉ là người bình thường mà thôi.
Chương 13: Thèm sống đến phát điên
“Cộp cộp cộp…”, Tô Minh không hề biết những người có mặt ở đây đang nghĩ gì, anh cũng không muốn biết, gương mặt anh vẫn mang theo nụ cười, ánh mắt nhìn về phía đám người Từ Viêm và Từ Chấn Dực, anh sải bước chân đi lên phía khán đài.
Thấy Tô Minh đang muốn đi qua đây.
Từ Viêm và Từ Chấn Dực, còn có đám người dòng chính của nhà họ Từ đều sốt ruột không yên.
“Giết chết anh ta!!! Giết anh ta!!! Ai có thể giết được anh ta! Năm mươi triệu, không, một trăm triệu tệ!”, Từ Chấn Dực xé họng hét lên, âm lượng đã ở mức vô cùng chói tai.
Lời này vừa dứt, khoảng bốn năm mươi tên vệ sỹ vẫn còn khoẻ mạnh của nhà họ Từ rõ ràng đã bị dao động, lòng tham nổi lên.
Một trăm triệu tệ?! Con số thiên văn học à!
Ai mà không muốn có chứ?
Nhưng mà Tô Minh này quá mạnh, mạnh đến mức quỷ dị, mạnh đến mức khiến lòng người tê tái…
Nhìn cả đám người nằm lăn lóc đầy đất kêu gào thảm thiết, có một số còn đang thoi thóp, một số lại bị gãy xương đến lòi cả ra ngoài, quá là tàn nhẫn.
Lấy được tiền thì cũng phải có mạng để tiêu mới được!
Trong một lúc, đám vệ sỹ của nhà họ Từ ai nấy nhìn nhau, có người do dự, có người hưng phấn, có người sợ hãi, có người xúi giục.
Nhưng lại chẳng có người nào dám dẫn đầu tấn công Tô Minh.
Nhìn thấy Tô Minh đã sắp lên đến khán đài, Từ Chấn Dực đã bị dồn đến đường cùng, gào lên: “Ai giết được anh ta, một tỷ, nhà họ Từ sẽ cho… cho một tỷ!!!”.
Bị dồn đến phát điên rồi.
Từ Chấn Dực đã bị dồn đến phát điên rồi.
Nỗi sợ hãi cùng cực đến từ sự chết chóc khiến ông ta giống như uống phải thuốc tăng lực, tiền bây giờ đã trở thành một con số mà thôi.
Một tỷ?
Bị con số một tỷ này kích động, có mấy tên vệ sỹ to gan của nhà họ Từ cuối cùng đã để cho lòng tham chiến thắng lý trí.
Bọn chúng cẩn thận từng chút một nắm chặt con dao nhỏ trong tay, đồng thời từ từ tiếp cận Tô Minh từ phía sau lưng.
Muốn đánh lén.
“Xoẹt xoẹt xoẹt…”, ba con dao nhỏ mang theo sát khí cùng lúc chém về phía sau gáy của Tô Minh, tốc độ cực nhanh, gần như mắt thường đã không thể nhìn thấy rõ, hơn nữa, còn vô cùng hung hiểm và kiên định, bọn chúng nhắm chừng sẽ phải đâm chết Tô Minh bằng một dao.
“Cẩn thận”, từ phía góc của sảnh tiệc, tiếng hét của Trần Chỉ Tình bất giác vang lên.
Cùng lúc đó, Tô Minh như có mắt mọc sau gáy, đúng vào lúc nguy cấp nhất anh đột ngột lách người tránh được ba con dao chém về phía mình.
Đồng thời, Tô Minh liên tiếp tung ra ba cú đạp.
Xoạt xoạt xoạt…
Ra đòn sắc bén, thế đến phá gió, vạch một đường trong không khí, mang theo hơi thở của tử thần.
Ba cú đạp liên tiếp, không cả dùng đến thời gian của một hơi thở, nhanh đến mức đáng sợ, nhanh đến mức khiến lòng người sợ hãi.
Ba tên vệ sỹ của nhà họ Từ hầu như không kịp phản ứng, chỉ cảm thấy một tiếng nứt gãy giòn giã truyền đến từ phía cằm, sau đó, trước mắt bọn chúng chỉ còn lại một màu đen.
Chết!
Ba người bị đá trúng vào cằm, sức mạnh khủng khiếp đã khiến xương mặt, xương đầu của bọn chúng gãy nát.
Trong lúc cơ thể bọn chúng bay ngược về phía sau thì đã chết rồi.
Cảnh tượng này khiến rất nhiều người có mặt tại đó bắt đầu thấy lạnh sống lưng, sợ đến mức không dám thở mạnh, quá, quá, quá dã man, thủ đoạn của Tô Minh độc ác đến tận xương tuỷ.
Hơn nữa người cố tình để ý thì ngay từ lúc đầu đến tận bây giờ đều có thể thấy được cảm xúc của Tô Minh hầu như không hề thay đổi, dường như những việc đánh giết, máu tươi, mạng người đối với anh ấy mà nói đều chỉ là việc thường tình mà thôi.
Chẳng khác nào một Sát thần tái thế vậy!
“Đừng… đừng qua đây…”, Từ Viêm đứng không vững, sắc mặt tái mét, hai chân đã nhũn ra, hắn muốn chạy trốn về phía sau nhưng lại chẳng còn chút sức lực nào.
Từ Chấn Dực mặc dù vẫn còn có thể đứng vững, nhưng mặt đã không còn chút sắc máu, ông ta đứng chết trân tại chỗ nhìn chằm chằm Tô Minh, dùng hết sức bình sinh hét lên: “Tô Minh!!! Mày muốn làm cái gì? Mày muốn huyết tẩy nhà họ Từ à? Cho dù mày có… mày có làm được đi nữa, thì bản thân mày cũng sẽ chẳng có lợi gì, cả Hoa Hạ này sẽ không dung thứ cho mày!”
Tô Minh vẫn giữ nụ cười mỉm trên mặt, bước đi mà cảm xúc không hề dao động, nhưng trong lòng lại cười lạnh.
Tu giả võ đạo rất đặc thù, không hề bị hạn chế bởi bất cứ quy tắc nào của người bình thường, những điều này Từ Chấn Dực làm sao mà biết được?
Mà Tô Minh anh chính là một tu giả võ đạo, hơn nữa còn là một tu giả võ đạo đạt đến cảnh giới Tông sư.
Đương nhiên, cũng không thể nói tu giả võ đạo thì sẽ được phép coi trời bằng vung, mà ngược lại, có đến chín mươi chín phần trăm giới tu giả võ đạo đều sẽ không so đo với người bình thường, cũng sẽ không gây phiền phức cho người bình thường, bởi vì đó chính là hạ thấp thân phận. Tu giả võ đạo có sự kiêu ngạo của mình.
Tô Minh là trường hợp đặc biệt, anh có mối hận thù chồng chất, không phải sao?
Chương 14: Nể mặt à, nghĩ nhiều quá đấy!
“Đáng chết!!! Thằng điên này!”, Từ Chấn Dực thấy Tô Minh không hề có ý định bỏ qua thì trong lòng đã bắt đầu sợ đến run rẩy, đến giọng nói cũng bất giác mang theo vẻ cầu khẩn: “Tô Minh, ba năm trước, đúng… đúng, đúng là nhà họ Từ sai rồi, nhà họ Từ chúng tôi bồi thường cho cậu! Xưởng sản xuất thuỷ tinh, ngành tàu thuyền dưới quyền quản lý của nhà họ Từ, cậu cứ lấy hết đi… cho cậu hết!”
Chỉ cần có thể sống tiếp, phải trả giá thế nào mà chẳng được?
Chỉ đến tận lúc này, mới biết được mạng sống mới là thứ đáng quý nhất.
Tô Minh vẫn giữ vẻ mặt vô cảm như trước.
Đã đi đến dưới chân khán đài.
“Cứu tôi, cứu nhà họ Từ chúng tôi với! Mau cứu chúng tôi, ắt sẽ có quà cảm tạ hậu hĩnh!”, Từ Chấn Dực đã vô cùng hoảng hốt, cả người run lên bần bật, ông ta gào lên cầu cứu đến tất cả mọi người có mặt trong sảnh tiệc.
Đến chín mươi chín phần trăm tất cả mọi người có mặt ở đó, lúc này đều mang vẻ châm biếm, làm gì có chuyện lại đến giúp đỡ cho nhà họ Từ? Hơn nữa, bọn họ cũng chẳng có thực lực để mà giúp!
Không nhìn thấy Tô Minh giống một vị Sát thần sao?
Trên thực tế, bản thân Từ Chấn Dực cũng biết, chẳng qua là ông ta vẫn cố đấm ăn xôi, còn nước còn tát mà thôi.
“Cộp…”, giây lát sau, Tô Minh bước chân lên khán đài.
Sau đó, cũng chỉ trong chốc lát.
Điều mà không ai ngờ được là, Nghiêm Lão nãy giờ vẫn ngồi yên trên dãy bàn chính bỗng đứng dậy.
Nghiêm Lão ngẩng đầu, hướng về phía Tô Minh mà đi: “Anh bạn trẻ, nếu có thể tha cho người thì tha, không bằng cậu nể mặt lão phu, dừng mọi chuyện tại đây thôi. Lão phu Nghiêm Thủ Khôn, là gia chủ của nhà họ Nghiêm ở thành phố Dương Giang!”
Lời lẽ của Nghiêm Lão rất ôn hoà, như thể đang thương lượng.
Nhưng, thái độ thì lại như đang ra lệnh.
Từ Chấn Dực suýt chút nữa cảm động đến phát khóc.
Suýt chút nữa thì quỳ xuống dập đầu với Nghiêm Lão.
Trong giây phút sống chết, hầu như không thể ngờ tới được Nghiêm Lão lại mở lời giúp đỡ.
Nhà họ Từ được cứu rồi.
Chắc chắn được cứu rồi.
Ánh mắt của rất nhiều người có mặt tại hiện trường đều sáng rực lên, có chút tiếc nuối nhìn về phía Tô Minh, chỉ cách một bước nữa mà thôi, không ngờ được Nghiêm Lão lại mở lời.
Nghiêm Lão vừa mở lời, tất cả đều sẽ trở thành kết cục đã định.
Nhà họ Nghiêm mặc dù rất ít khi ra tay, nhưng nhà họ Nghiêm vốn là một trong hai gia tộc quý tộc lâu đời hoành hành bá đạo ở Dương Giang, chỗ đứng của bọn họ đã cắm rễ sâu tròng lòng tất cả mọi người.
Trần Lão ngồi cùng bàn khẽ nhíu mày, nhưng không hề lên tiếng.
Đến cả Từ Viêm đã bị doạ cho nhũn cả chân ngã ngồi trên đất, giờ phút này cũng tìm lại được cảm giác mà đứng dậy, kích động siết chặt nắm tay, hận không thể ngửa cổ lên trời mà hét ầm lên, ông trời không tuyệt đường người!
Hắn dùng ánh mắt oán độc nhìn về phía Tô Minh, chỉ cần hôm nay mình không chết, ngày khác, cho dù phải trả cái giá trên trời thì hắn cũng phải nghiền xương của Tô Minh rồi vứt đi!
“Ồ?”, Tô Minh quay đầu lại nhìn về phía Nghiêm Thủ Khôn: “Nể mặt ông?”
“Đúng vậy”, Nghiêm Thủ Khôn gật đầu, mặt mỉm cười, thần khí đó, khí phách đó, không hổ là gia chủ của nhà họ Nghiêm.
Nghiêm Thủ Khôn muốn cứu người cũng là vì có nguyên nhân.
Đầu tiên, sự tồn vong của nhà họ Từ, chỉ cần cứu được nhà họ Từ cũng tức là chiếm được nhà bọn họ, nhà họ Từ mặc dù chỉ là gia tộc giàu sổi nhưng cũng là một miếng thịt béo.
Thứ nữa là, trước đó, Từ Chấn Dực đã chủ dộng dâng lên mấy căn nhà cổ, rất là biết điều.
Đương nhiên, quan trọng nhất là, trong mắt Nghiêm Thủ Khôn việc cứu được nhà họ Từ cũng chỉ gói gọn trong một câu nói của ông ta mà thôi, không hề khó khăn, vậy thì có lý do gì mà không làm chứ?
“Lão già, ông nghĩ mình là ai chứ?! Vì sao mà tôi phải nể mặt ông? Ông đây nếu như muốn giết bố ông, giết mẹ ông, muốn giết chết con trai ông, thì ông có tha được cho người thì tha hay không?”, Tô Minh nhìn sâu vào mắt Nghiêm Thủ Khôn cất lời.
Lời này nói ra.
Bầu không khí xung quanh bỗng trở nên yên lặng tuyệt đối.
Hoặc là, có một số người có mặt ở đây đã đoán được Tô Minh sẽ phát điên mà từ chối giữ thể diện cho Nghiêm Thủ Khôn, dù gì thì, mối thù giết cả nhà, không đội trời chung.
Nhưng, tuyệt đối không có ai nghĩ đến Tô Minh không những từ chối mà còn chửi thẳng mặt, sỉ nhục Nghiêm Thủ Khôn!!!
Đó chính là Nghiêm Thủ Khôn đấy!
Không phải là con chó con mèo ngoài đường đâu!?
Tô Minh phát điên rồi à?
Từ Chấn Dực, Từ Viêm đều hưng phấn đến mức muốn bật cười thật to, lời này của Tô Minh, phen này không những là nhà họ Từ được cứu, mà Nghiêm Lão sẽ còn giúp đỡ bọn họ để giết chết Tô Minh nữa đúng không?
Chửi bới, sỉ nhục Nghiêm Thủ Khôn, sao mà anh ta dám làm vậy? Sao dám làm vậy?!
Chương 15: Không biết thế nào, toàn điều kinh ngạc
Đến cả Nghiêm Thủ Khôn cũng ngây người, hoàn toàn không nghĩ tới.
Ông ta sống trên đời cũng sắp 80 năm rồi, đây cũng là lần đầu tiên có người dám đứng trước mặt ông ta mà nói những lời như vậy.
Đừng nói là Tô Minh của ngày hôm nay, dù cho là Tô Minh - thiếu gia số một của Dương Giang cách đây ba năm mà dám nói vậy trước mặt ông ta thì cũng sẽ phải trả giá cho hành động đó.
"Không tốt rồi...", trong góc hội trường, gương mặt Trần Chỉ Tình bỗng chốc trở nên gấp gáp, không ngờ được Nghiêm Thủ Khôn lại ra mặt, điều này khiến cô ta có chút bất mãn, rõ ràng Nghiêm Thủ Khôn đang bắt nạt người yếu thế, nhưng mà điều khiến cô ta càng không ngờ được hơn là, khẩu khí của Tô Minh cũng lớn không kém!?
Khẩu khí lớn một cách quá đáng.
Khẩu khí quá ngông cuồng.
Trực tiếp xỉ nhục, nguyền rủa Nghiêm Thủ Khôn, điều này...
Muốn tìm cái chết đây mà!
Nhà họ Nghiêm mạnh tới mức nào, Trần Chỉ Tình không rõ, nhưng ông nội cô ta từng nói, nhà họ Nghiêm và nhà họ Trần cũng ngang nhau, mà nhà họ Trần không chỉ có một người tu tiên, nên nhà họ Nghiêm chắc chắn cũng sẽ có.
"Được! Được! Được! Chàng trai trẻ, đúng là không biết trời cao đất rộng là gì! Cậu cho rằng học được chút võ thuật, có tí thực lực, giết được vài người bình thường thì đã là vô địch rồi sao? Đúng là không biết gì hết!", Nghiêm Thủ Khôn tức giận tới mức cười mỉa, gằn giọng từng từ: "Nghiêm Chân, dạy cho cậu ta một bài học đi..."
"Vâng", Nghiêm Chân vốn không được ai chú ý, luôn khiêm tốn cúi đầu, cuối cùng đã ngẩng đầu lên.
Ông ta vừa ngẩng đầu, ngay giây phút đó, cả hội trường đều cảm thấy sự nguy hiểm ập tới, sát khí mạnh mẽ như thể một con thú dữ đột nhiên gầm gừ.
"Là... là người tu tiên!", Từ Chấn Dực phấn khích, từ trước tới nay đều nghe đồn nhà họ Nghiêm và nhà họ Trần có người tu tiên, nhưng, đó chỉ là đồn đoán, vậy mà giờ phút này đã được chứng thực rồi.
Tu giả võ đạo.
Tu giả võ đạo trong truyền thuyết, vậy mà lại xuất hiện ngay trước mắt ông ta!
Từ Chấn Dực phấn khích tới độ máu dồn lên não, hai mắt sáng rực nhìn chằm chằm vào Nghiêm Chân.
"Chàng trai trẻ, để tôi nói cho cậu biết thế nào mới là võ đạo chân chính?!", Nghiêm Chân bước một bước như thể đang lướt đi vậy, hơn nữa còn rất kì lạ, rõ ràng chỗ ông ta đứng cách sân khấu tới bốn năm mét, vậy là chỉ một bước chân, ông ta lại có thể đáp ngay xuống sân khấu, hơn nữa trông rất nhẹ nhàng, như không có chuyện gì.
Không chỉ có vậy, khi ông ta đáp xuống sân khấu, sân khấu vốn đang kiên cố bỗng chốc rung lắc một chút.
Và người nào có thị lực tốt còn nhìn thấy, nơi Nghiêm Chân đáp xuống xuất hiện hai dấu chân nhàn nhạt.
Đó là sân khấu bằng gỗ nguyên bản đó!
Có thể dẫm thành dấu chân sao?
Trong hội trường, rất nhiều người phấn khích tới phát điên rồi, những thứ này chỉ tồn tại trong truyền thuyết vậy mà lại xuất hiền sờ sờ trước mắt.
Đặc biệt là với mấy người trẻ tuổi cực kì hứng thú với võ đạo, thiếu điều quỳ xuống luôn rồi.
"Tô Minh, thấy tuyệt vọng chưa? Mày lẩn trốn vất vả ba năm nay vậy mà vẫn phải chết thôi hahaaha...", Từ Viêm hét lớn, tay nắm chặt thành nắm đấm, chưa lúc nào cảm thấy sung sướng như bây giờ.
Khoảnh khắc sinh tử thế này chỉ có những người từng trải qua mới hiểu được nó sung sướng đến mức nào!
Tô Minh vẫn giữ bộ dạng bình thản, gương mặt nở một nụ cười.
Nếu như nhất định phải tìm ra được một điểm gì đó đổi sắc, thì chắc chỉ là sự khinh bỉ thoát ẩn thoát hiện trong ánh mắt mà thôi.
Chỉ là tụ khí trung kỳ rác rưởi mà dám đứng trước mặt tông sư như anh mà dương dương tự đắc chứ...
Có xứng không?
"Chàng trai trẻ, ra tay đi, không là cậu không có cơ hội để ra tay đâu", Nghiêm Chân chậm rãi nói, trong giọng điệu không có chút nào giống như đang đùa giỡn, vô cùng cao ngạo.
"Được thôi!", Tô Minh mỉm cười.
Ngay sau đó, Tô Minh lập tức ra tay.
Không khách khí chút nào.
Hơn nữa, cũng chẳng có chiên thức gì đặc biệt, cả thân người lao về phía trước rồi tung một cú đấm.
Nhìn qua thì thấy rất tầm thường.
Nhưng ngay khoảnh khắc mà Tô Minh xuất chiêu, máu trong cơ thể Nghiêm Chân như thể ngưng tụ lại!