Đúng vậy.
Không động dụng được nữa.
Kiếm Xương đã bị thương rồi.
Căn bản không thể tiếp tục chiến đấu nữa!
Nếu chiến tiếp, một khi thương thế của kiếm Xương nặng thêm thì sẽ không chỉ có số mệnh của nền văn minh Xương trôi đi mất, mà thậm chí sẽ phải đối mặt với số mệnh cạn kiệt, văn minh giải thể...
Cho nên, kiếm Xương không muốn tiếp tục chiến đấu nữa.
Đương nhiên, đây cũng là do Nhiếp Thanh Cầm căn bản không phải là chủ nhân của kiếm Xương, bằng không bà ta miễn cưỡng động dụng kiếm Xương cũng không phải là không thể.
"Đáng tiếc, còn có áo giáp Khí Vận luyện chế từ mảnh nhỏ khai thiên bên người, một kiếm này của cậu Tô e là vẫn không giải quyết được Nhiếp Thanh Cầm", Tống Xạ Sơn cười ngây ngốc, âm thầm tự nói, kích động đến nỗi khắp mặt túa đầy mồ hôi. Mặc dù, một chiêu này không giải quyết được nhưng kiếm sau thì có thể! Thế không phải là đủ rồi sao? Kết quả này quả thực quá mơ mộng, mơ mộng đến mức Tống Xạ Sơn cũng có cảm giác lâng lâng như đang nằm mơ.
Đúng lúc này.
"Thái Nhất quốc chủ, nếu ông còn không xuất hiện, bà ta e là sẽ phải chết dưới kiếm quang này, ông cảm thấy chiếc áo giáp này có thể ngăn cản được kiếm quang một kiếm này của tôi sao?", Tô Minh đột nhiên lên tiếng nói.
Có chút khinh miệt, nhiều hơn là sự trầm lãnh.
Anh liếc mắt nhìn về phía hoàng cung, tùy tiện lên tiếng.
Cho dù anh biết bộ áo giáp huyết sắc trên người Nhiếp Thanh Cầm kia rất không đơn giản, cho dù kiếm quang kiếm Thiên Vẫn của anh do va chạm với kiếm Xương mà đã tiêu hao mất bảy phần công lực.
Nhưng, Tô Minh vẫn rất chắc chắn, dù kiếm quang Thiên Vẫn chỉ còn lại ba phần công lực thì vẫn có thể chém rách áo giáp huyết sắc đó, nháy mắt giết chết Nhiếp Thanh Cầm! Đây là lòng tin tuyệt đối với kiếm quang Thiên Vẫn!
Nhiếp Thanh Cầm trơ mắt ra nhìn kiếm quang Thiên Vẫn tử sắc đang lười biếng dừng trên người bà ta.
Hết cách rồi, không kịp dùng phương thức phòng ngự nào khác.
Có điều, bà ta cũng không đặc biệt sợ hãi, bởi vì dù sao bà ta cũng đang mặc áo giáp Khí Vận trên người. Sẽ không thể chết vì một kiếm này của Tô Minh được.
Thế nhưng...
Trong thời gian bằng đá đánh lửa!
"Không!", Nhiếp Thanh Cầm đột nhiên thót tim, gào lên một tiếng tuyệt vọng...
Sau đó...
Rõ ràng có thể thấy được.
Kiếm quang Thiên Vẫn tử sắc lười biếng đó lại... lại... lại xuyên thủng áo giáp Khí Vận!
Nhẹ nhàng đã xuyên thủng rồi.
Áo giáp Khí Vận trực tiến biến thành mảnh nhỏ, hóa thành mảnh nhỏ khai thiên như ban đầu.
Còn bản thân Nhiếp Thanh Cầm lại lập tức nổ tung thành huyết vụ, bao gồm cả thần hồn.
"Không!", cùng khoảnh khắc đó, trong hoàng cung Thái Nhất thần quốc vang lên tiếng gào nặng nề tựa như thiên âm, chỉ một tiếng thôi đã chấn vỡ bát hoang thiên địa, xé toạc ba vạn dặm hư không...
Chỉ một tiếng thôi đã khiến khiến cả tầng nơi Thái Nhất thần quốc tọa lạc hoàn toàn hóa thành hư không.
Chỉ một tiếng thôi đã khiến hàng tỷ người tu luyện võ đạo của Thái Nhất thần quốc gần như một nửa trọng thương, còn có một số bộ phận lớn võ giả đến căn cơ võ đạo cũng bị vỡ tan.
Đến Phong Vũ Vân và Tô Ly nếu không phải do Tô Minh dùng khí tức bao phủ thì e là cũng đã trọng thượng dưới một thanh âm 'không' này rồi.
"Mạnh vậy sao?", ánh mắt Tô Minh ngưng trọng, dị thường ngưng trọng, trong lòng chết cũng không dám tin. Vừa mới giây trước anh còn đoán quốc chủ Thái Nhất thần quốc đứng phía sau là cấp độ tiên nhân, thì bây giờ anh đã không còn chắc chắn nữa, bởi vì Tô Minh cảm giác tiên nhân không thể mạnh như vậy được.
Trong hư không, Tống Xạ Sơn và Ninh Triều Thiên cũng chết sững.
"Sư tôn, chủ nhân của thanh âm này tuyệt đối không... không phải là người trong nền văn minh Xương, nền văn minh cấp một tuyệt đối không thể xuất hiện cường giả cấp bậc này, tuyệt đối không thể", Vân Sơn ngưng trọng nói, giọng nói cực kỳ kiên định.
Ninh Triều Thiên cũng gật đầu đồng ý.
Tiếp theo.
Một đạo thân ảnh xuất hiện, xuất hiện từ mảng không gian nơi hoàng cung của Thái Nhất thần quốc tọa lạc.
"Phụ hoàng...", Phong Vũ Vân trợn trừng đôi mắt xinh đẹp, nhìn chằm chằm vào thân ảnh người đàn ông trung niên, sau đó lại lắc đầu, lắc đầu thật mạnh nói: "Không! Không phải phụ hoàng, chỉ là dung mạo của phụ hoàng mà thôi!"
Tô Minh nhìn sâu vào đạo thân ảnh đó, nhìn trông có chút già nua, mặc một thân trường bào màu tím đen, trong sự tôn quý có lẫn khí tức quỷ dị hoàn toàn khác biệt với nền văn minh Xương.
Ngoài ra, Tô Minh như ẩn như hiện còn có thể nhìn ra, có một sợi xiềng xích vô hình đang khóa chặt thân ảnh này.
"Cũng không thể tùy tiện ra tay! Cho nên mới không ra tay!", Tô Minh thầm nói, có chút hiểu ra rồi. Bằng không với thực lực của đối phương e là có thể giết chết anh trong giây lát rồi, đây là trực giác nồng đậm của Tô Minh.
Đối phương không phải không cứu Nhiếp Thanh Cầm mà là bị sợi xích vô hình khóa chặt nên không thể ra tay.
"Trước đó, mình đoán đối phương là quốc chủ Thái Nhất thần quốc, nhưng khí tức của ông ta không liên quan gì đến khí tức của Phong Vũ Vân, cho nên dưới tình huống này, Phong Vũ Vân không phải là con gái của ông ta".
"Bây giờ xem ra mình đoán đúng rồi, Phong Vũ Vân có lẽ chính là con gái của Thái Nhất thần quốc quốc chủ, cũng là công chúa duy nhất của Thái Nhất thần quốc. Chỉ có điều, vị quốc chủ Thái Nhất thần quốc trước mắt đây căn bản chỉ là một kẻ giả mạo".
"Quốc chủ chân chính của Thái Nhất thần quốc cũng chính là phụ hoàng của Phong Vũ Vân, e là đã chết không biết bao nhiêu năm rồi".
Trong lòng Tô Minh chấn động, hóa ra đây mới là chân tướng.
Còn Tiểu Mạt là con gái của người này và Nhiếp Thanh Cầm.
Tiểu Mạt đâu rồi?
Tô Minh đột nhiên cảm nhận được, bây giờ dưới mảng tinh vực này căn bản không còn khí tức của Tiểu Mạt nữa.
Tiểu Mạt gần như hoàn toàn biến mất ư? Không, có lẽ là bị người trước mặt này dùng thủ đoạn tày trời đưa ra khỏi nền văn minh Xương rồi.
"Hu hu hu hu, phụ hoàng của tôi đã... đã...", Phong Vũ Vân cũng đã hiểu ra.
"Thiên Nữ Tạo Hóa, cô còn muốn trốn bao lâu nữa?", lúc này, kẻ giả mạo quốc chủ Thái Nhất thần quốc đột nhiên sắc mặt dữ tợn, rít lên nói.
Ồ?
Người này lại biết đến sự tồn tại của Thiên Nữ Tạo Hóa ư?
Tô Minh kinh ngạc.
"Hừ, Hình Nghĩa, đã hàng tỷ năm trôi qua rồi, tại sao ông vẫn còn u mê không tỉnh ngộ?", ngay sau đó, Thiên Nữ Tạo Hóa quả nhiên xuất hiện, xuất hiện từ trong thần hồn thức hải của Tô Minh. Thiên Nữ Tạo Hóa thở dài, thần sắc phức tạp.
Tô Minh vội vàng truyền âm với Thiên Nữ Tạo Hóa: "Thiên Nữ tiền bối, cô quen biết người này ư?"
Chương 832: Kiếp trước kiếp này
"Người này chính là một trong những hộ vệ của bổn thiên nữ lúc tôi đi du lịch chư thiên vạn giới năm đó", Thiên Nữ Tạo Hóa ném ra một tin tức bàng hoàng.
"Năm đó, bổn thiên nữ mang theo mấy hộ vệ, mấy người hầu đi ngao du chư thiên vạn giới, vừa hay đi qua mảng không gian này, cũng vừa hay lúc đó có người đang khai thác nền văn minh mới".
"Trong mấy người hộ vệ của tôi có người nổi lòng tham lam, bao gồm cả Hình Nghĩa trước mặt đây!"
"Do nền văn minh vừa được sinh ra rất yếu ớt, đối với cường giả chân chính mà nói thì cướp đoạt nền văn minh mới là điều dễ dàng nhất, cũng thu hoạch lớn nhất".
"Cho dù là bổn thiên nữ năm đó cũng phải động tâm, chỉ là người thanh niên đặt nền móng cho nền văn minh Xương đó rất đặc biệt, bổn thiên nữ rất tán thưởng, cũng rất kính phục, cho nên bổn thiên nữ đã xóa bỏ đi ý định cướp đoạt nền văn minh Xương mới ra đời".
"Bổn thiên nữ cảnh cáo mấy người Hình Nghĩa không được làm bậy, nhưng mấy người Hình Nghĩa đã bị lòng tham che mờ mắt, lén sau lưng bổn thiên nữ âm thầm ra tay với nền văn minh Xương mới sinh ra".
"Cũng may, sau khi bốn người Hình Nghĩa trong lúc thôn phệ một phần căn nguyên của nền văn minh Xương thì đã kinh động đến vị thanh niên khai phá ra nền văn minh Xương đó, tài năng thực lực của anh ta vô cùng kinh diễm, một mình đấu với bốn người, đánh bại bốn người hộ vệ của bổn thiên nữ".
"Đương nhiên, chỉ là đánh bại chứ không giết chết được, do hệ thống võ đạo của hộ vệ của bổn thiên nữ quá cao".
"Sau khi bổn thiên nữ nhận được tin tức, vốn muốn xử lý sạch sẽ bốn người Hình Nghĩa, đối với kẻ không tuân lệnh chủ nhân thì giết chết đã là rất nhân từ với chúng rồi".
"Nhưng lại không thể làm như vậy, do bốn người Hình Nghĩa đã thôn phệ một phần căn nguyên văn minh của nền văn minh Xương, một khi giết chết bọn họ thì phần căn nguyên văn minh bị họ thôn phệ cũng sẽ tan biến, nền văn minh Xương sẽ có lỗ hổng, số mệnh cũng sẽ bị trôi đi mất".
"Cuối cùng, bổn thiên nữ và người thanh niên tinh tài kinh diễm đó bàn bạc rồi quyết định cứ trấn áp bốn người Hình Nghĩa trước đã, để bốn người họ vĩnh viễn không thể chết, không thể luân hồi, không thể rời đi. Chia ra trấn áp ở bốn cực của nền văn minh Xương, như vậy vừa có thể trừng phạt bốn người Hình Nghĩa, vừa không gây nên số mệnh trôi qua của nền văn minh Xương".
Tô Minh nghe xong.
Rất chấn động.
Hóa ra còn có những câu chuyện này nữa ư?
"Về sau, người thanh niên tài năng tuyệt diễm khai phá ra nền văn minh Xương đó vì hoàn thiện võ đạo của bản thân mà đã lựa chọn phong ấn ký ức, luân hồi trùng sinh", Thiên Nữ Tạo Hóa tiếp tục nói, trong giọng nói có một tia cảm xúc kính phục: "Anh ta là người bạn tốt nhất của bổn thiên nữ ở kiếp trước, cho nên bổn thiên nữ cũng..."
"Cũng lựa chọn luân hồi trùng sinh cùng với anh ta?", Tô Minh hỏi, không dám tin, anh vẫn luôn đoán rằng Thiên Nữ Tạo Hóa mạnh như vậy, quả thực là vô địch, trên thế gian làm sao có người có thể giết chết cô ta rồi chỉ để lại một sợi thần hồn chứ? Hóa ra là như vậy?
"Không sai, bổn thiên nữ lựa chọn cùng luân hồi trùng sinh với anh ta. Luân hồi trùng sinh thành công rồi, nhưng trong quá trình luân hồi trùng sinh đã sảy ra chút sai sót, bổn thiên nữ đã bị kẻ thù trước đây ám toán, cho nên đã mất đi chín phần căn nguyên và 9,9 phần thần hồn", Thiên Nữ Tạo Hóa xa xăm nói, có chút căm giận, cũng có vẻ bất đắc dĩ.
"Người khiến Thiên Nữ tiền bối chấp nhất như vậy, vì anh ta mà có thể từ bỏ võ đạo tỷ năm, sinh mạng vô tận để luân hồi trùng sinh, rốt cuộc người đàn ông đó là ai?", Tô Minh thừa nhận, anh ghen rồi, ghen một cách mơ hồ.
"Anh ta sao? Là một tên điên! Kiếp trước đã là một tên điên, một lòng luyện võ, Thái Thượng Vô Tình! Nhưng sau khi luân hồi trùng sinh ở kiếp này thì lại rất đào hoa, hết người phụ nữ này đến người phụ nữ khác, ha ha", Thiên Nữ Tạo Hóa đột nhiên cười, cười thật lớn: "À, còn nữa, tên điên đó có chút ngu ngốc, ngu ngốc chết đi được".
Đương nhiên ngu ngốc!
Nếu không đã nói rõ ràng như vậy rồi còn không hiểu ư? Tên điên đó chính là anh! Tô Minh!
Về phần sự ghen tuông lúc này của Tô Minh càng khiến cô ta buồn cười hơn, không biết nói sao. Từ kiếp trước đến kiếp này vẫn luôn là anh, căn bản chính là một người, chỉ có điều hiện tại anh vẫn chưa khôi phục lại được ký ức tiền kiếp, nhưng thần hồn, ký ức, căn nguyên đều ở sâu trong thần hồn thức hải của anh, sớm hay muộn cũng sẽ mở ra, dung hợp hai thành một kiếp trước với kiếp này.
Cho dù kiếp trước không phải là anh! Suy cho cùng, bản thân cô ta và Tô Minh kiếp trước cũng chỉ là bạn bè, chứ không phải quan hệ yêu đương, nên anh ghen cái gì chứ?
Kiếp trước, thứ Tô Minh tu luyện chính là Thái Thượng Vô Tình Đạo, xin hỏi làm gì còn tâm tư cho chuyện trai gái? Đúng, chính là Thái Thượng Vô Tình của Vô Tình Đạo!
Bản thân cô ta kiếp trước cũng chỉ vì yêu thích kính phục thiên phú võ đạo và sự yêu nghiệt cực hạn về mặt võ đạo của Tô Minh cho nên thường cùng anh uống trà, đánh cờ, thuận tiện chỉ điểm cho võ đạo của anh, vừa là thầy cũng vừa là bạn, không hề có chút tình cảm nam nữ nào, cùng lắm thì coi như là một bán sư phụ mà thôi.
Đến nguyên nhân quyết định luân hồi trùng sinh với anh cũng là vì muốn thử cảm nhận con đường tuần hoàn văn minh của luân hồi trùng sinh, để nghiệm chứng một vài suy đoán của bản thân về lục đạo luân hồi nhiều hơn. Dù sao cô ta cũng nắm chắc, cho dù luân hồi trùng sinh cũng sẽ nhanh chóng quật khởi, hồi phục lại thôi.
Ai có thể ngờ được trong quá trình luân hồi trùng sinh lại gặp phải ám toán chứ? Đây là việc ngoài ý muốn.
Ngược lại ở kiếp này, trước đây trên thực tế do thần hồn bị thương tổn nên ký ức kiếp trước cũng chưa hồi phục, chỗ nhớ chỗ không, dưới sự dẫn dắt của duyên phận lại kết giao, dây dưa với Tô Minh ở kiếp này.
Mà kiếp này, con đường hai người đi từ Địa Cầu đến vực Hỗn Độn, từ nhỏ bé yếu ớt quật khởi, một đường nương tựa vào nhau, một đường tôi vì anh mà sống, tôi vì anh mà chết.
Nên đã đem lòng yêu thương rồi!
Bây giờ, trong lòng cô ta chỉ có Tô Minh, cô ta yêu Tô Minh của kiếp này, cũng chỉ là Tô Minh của kiếp này thôi!
Về phần Tô Minh tu luyện Thái Thượng Vô Tình Đạo của kiếp trước đó, cho dù về mặt bản chất cùng là một người với Tô Minh kiếp này, cho dù suy cho cùng bản thân kiếp trước và Tô Minh kiếp trước là bạn. Nhưng cô ta cũng quyết định từ nay về sau sẽ hoàn toàn cắt đứt những ký ức liên quan đến Tô Minh kiếp trước, từ bỏ tình bạn với người bạn vừa là thầy vừa là bạn ở kiếp trước, chỉ giữ lại tình yêu của kiếp này! Chỉ cần tình yêu thuần túy của kiếp này thôi là đủ rồi, bạn bè khác cũng được, tình nghĩa sư đồ gì đó cũng được, đều không cần nữa, nếu trộn lẫn với nhau sẽ không còn thuần túy!
Chương 833: Thiên nữ tiền bối giãi bày tâm sự
“Thiên Nữ! Tên khốn kiếp mà cô nói là ai?”, Tô Minh sờ lên mũi, dường như đã có suy đoán riêng.
Chẳng trách thần hồn của mình lại mạnh như vậy, dường như luôn tồn tại một số ký ức mà mình không thể khám phá và mở ra được.
Chẳng trách trước khi mình kích hoạt được kho tàng huyết mạch, mình lại lĩnh ngộ và cảm nhận về võ đạo lại khủng khiếp đến thế.
“Anh nói xem?”, thiên nữ Tạo Hóa hừ lạnh một tiếng, nói.
“Tô Minh! Kiếp trước anh là người khai thiên lập địa, tạo ra nền văn minh Xương”.
“Nếu không phải là anh thì bổn thiên nữ có đi theo anh suốt như vậy không? Tất nhiên, hiện giờ bổn thiên nữ thấy hối hận rồi. Vốn đang yên lành, tự dưng không cẩn thận đến thế giới này rồi ký thác trên người anh, hừm…”.
“Nếu không phải là anh, chỉ có người khai sáng ra trời đất mới có thể tu luyện được ‘Thiên Vẫn Kiếm’, liệu một mình anh có thể tu luyện thành công không?”
“Nếu không phải là anh thì kho tàng huyết mạch đến bổn thiên nữ cũng không thể nhìn thấu được, liệu nó có theo anh không?”
“Khụ khụ! Tên khốn đó làm thế nào mới có thể mở ra ký ức kiếp trước và dung hòa ký ức của kiếp này?”, Tô Minh lại hỏi. Trước đó anh không biết thần hồn khủng khiếp trong người mình là gì. Bây giờ thì anh biết rồi, tất nhiên cũng muốn dung hòa ký ức thật nhanh.
Nhưng lại có phong ấn?
Làm sao để mở ra? Mở khi nào? Những cái này thiên nữ Tạo Hóa cũng không rõ. Những cái này đều là kiếp trước của Tô Minh tính toán hết rồi. Ngoài Tô Minh, thiên nữ Tạo Hóa còn biết có một người cũng rất rõ điều này, người đó đang ở học viện Hỗn Độn.
“Học viện Hỗn Độn!”, thiên nữ Tạo Hóa nói ra bốn chữ.
“Tô Minh! Vậy là khoảng cách mở được phong ấn ký ức kiếp trước của anh không còn xa nữa chứ? Không cần tôi chỉ dẫn nữa phải không?”, sau đó thiên nữ Tạo Hóa nghĩ đến đây thì thấy có chút vui mừng, có chút mong đợi và buồn bã.
Cô ta luôn ở lại bên cạnh Tô Minh, chẳng phải vì muốn bảo vệ anh sao? Bảo vệ anh khi anh chưa trưởng thành.
Bây giờ cũng coi như trưởng thành lên nhiều rồi.
Đặc biệt là, ngày mở được ký ức kiếp trước cũng đang ở rất gần, cũng sẽ có một ngày giống như con chim non tung cánh bay lên trời.
Như vậy mà mình ở bên cạnh Tô Minh thì cũng không có tác dụng gì.
Ngược lại, nếu mình cứ tiếp tục ở lại bên cạnh Tô Minh, còn hai năm nữa là kẻ thù cũng đến. Đến lúc đó, sẽ mang lại nguy hiểm cho Tô Minh.
Cô ta là người hiểu rõ nhất kẻ thù của mình mạnh đến mức nào?
Vì vậy, ngay từ ban đầu thiên nữ Tạo Hóa đã quyết định, trước khi kẻ thù đến đây thì cô ta sẽ rời xa Tô Minh.
Cũng chỉ có vậy thì Tô Minh mới có cơ hội sống.
Còn sau này có cơ hội gặp lại Tô Minh không, cô ta tin rằng nhất định sẽ có. Dựa vào thiên phú võ đạo của Tô Minh, đặc biệt là khi có kho tàng huyết mạch, võ đạo của anh sẽ là vô hạn. Cô ta tin rằng, sau đó mình nhất định có thể gặp lại.
Lúc này, trong lúc thiên nữ Tạo Hóa đang đấu tranh tư duy, cảm xúc hỗn loạn thì Tô Minh cũng trầm ngâm suy nghĩ.
Trong đầu cũng đang là một mớ rối ren.
Anh đột nhiên nhớ lại lần đầu tiên gặp thiên nữ Tạo Hóa. Lúc đó anh tin tưởng thiên nữ Tạo Hóa vô điều kiện. Mặc dù trong lòng cũng nghĩ, đối phương mạnh thế này, nếu muốn hại mình thì mình không thể nào đỡ lại được, vì vậy anh cũng không muốn đối kháng nữa.
Nhưng bây giờ nghĩ lại… Đó hoàn toàn không phải là tính cách của mình. Hóa ra, kiếp trước mình và thiên nữ Tạo Hóa là bạn thân nhất.
Nói cho cùng, đó là cảm giác gần gũi và tin tưởng thiên nữ Tạo Hóa nên mới không đề phòng.
Cảm giác áy náy, cảm động, tò mò cứ lởn vởn trong đầu anh.
“Thiên nữ! Kẻ thù của cô sắp đến rồi phải không?”, lúc này, Hình Nghĩa lên tiếng, trong giọng nói đầy vẻ chế giễu.
“Với thực lực hiện giờ của cô thì chết chắc rồi. Cô còn cố làm gì? Kể cả hôm nay Hình Nghĩa này thua thì cũng chỉ là tạm thời thôi”.
“Thiên nữ! Đến giờ chúng tôi vẫn có vài điểm nghĩ không ra! Tại sao! Tại sao cô cứ đi theo thằng nhóc này luân hồi trùng sinh? Rốt cuộc có mưu đồ gì? Rốt cuộc kiếp trước của cô nghĩ cái gì vậy? Sao lại bị nó thao túng thế?”
“Cô đúng là điên! Thực lực của cô lúc đó thổi một hơi là có thể diệt được cả nền văn minh Xương. Cô lại đi chọn luân hồi trùng sinh, chắc là đầu óc có vấn đề à?”
“Đặc biệt là khi cô chưa có sự chuẩn bị, đến nỗi mà bị kẻ thù đánh lén. Kết quả là sau khi luân hồi trùng sinh thành công thì chỉ còn lại thần hồn. Đây đều là cô tự chuốc lấy. Cô sợ phải quên đi mình đến từ nền văn minh cấp chín chăng?”
…
Hình Nghĩa đột nhiên rống lên, phẫn nộ cực độ.
Gã không cam tâm, không phục.
Nền văn minh cấp chín?? Trời ơi! Tô Minh đờ người ra.
Tống Xạ Sơn, Ninh Triều Thiên ở trong hư không đều ngây người ra.
Nhưng thiên nữ Tạo Hóa thì không thèm để ý đến Hình Nghĩa, mà truyền âm cho Tô Minh, tiếp tục nói: “Năm đó, vì cùng một kẻ điên luân hồi trùng sinh nên bổn thiên nữ chỉ có thể sắp xếp mọi thứ một cách vội vàng. Dù sao thì sau khi luân hồi, mọi thứ đều bắt đầu lại từ con số 0, sẽ có rất nhiều biến cố. Vì vậy, bổn thiên nữ để những tỳ nữ của mình ở lại những nơi mà đám Hình Nghĩa bị trấn áp để canh chừng chúng, bảo mấy tỳ nữ đó sinh sống và xây dựng thế lực ở đó”.
“Vì vậy, lão tổ tông của Thái Nhất thần quốc chính là tỳ nữ của cô?”, Tô Minh ngây người ra, sau đó mới nói.
Chương 834: Chủ nhân thật sự của kiếm Xương
"Không những thế, Phong Vũ Vân hẳn là đời sau và còn là dòng chính của tỳ nữ bổn Thiên nữ. Bổn Thiễn nữ có thể ngửi được khí tức trên người cô ta có cùng nguồn gốc với tỳ nữ của tôi", Thiên nữ Tạo Hóa nói tiếp.
"Thế nên, lần đầu gặp Phong Vũ Vân, cô đã bảo tôi chăm sóc Phong Vũ Vân? Cho dù là đối đầu Nhiếp Thanh Cầm", Tô Minh chợt hiểu, ra là vậy.
"Cũng lâu lắm rồi, chắc phải hơn 1 tỷ năm, khóa trấn áp trên người Hình Nghĩa đã bắt đầu nới lỏng. Nên chắc 100 triệu năm nay, Hình Nghĩa đã có thể miễn cưỡng hoạt động được trong hoàng cung Thái Nhất thần quốc. Cũng vì thế, gã mới giết chết được quốc chủ thật sự của Thái Nhất thần quốc và thay thế người ta. Đó là một cách hay, ngay cả bổn Thiên nữ cũng không ngờ tới, Hình Nghĩa lại lén tằng tịu với Nhiếp Thanh Cầm, sinh ra Tiểu Mạt".
Thiên nữ Tạo Hóa lạnh lùng nói: "Còn lý do tại sao Hình Nghĩa vẫn không giết Phong Vũ Vân, dù thực ra, gã là người muốn giết cô ta hơn bất cứ kẻ nào. Chỉ là, gã không dám thôi. Vì Phong Vũ Vân là con cháu dòng chính của tỳ nữ bổn Thiên nữ, gã sợ một khi giết cô ta thì tôi sẽ biết rồi rút dây động rừng. Dù bổn Thiên nữ đã đầu thai hay chỉ còn sót lại một luồng thần hồn thì gã vẫn sợ".
"Vậy sâu độc trong cơ thể Phong Vũ Vân...", Tô Minh lại hỏi.
"Không nguy hiểm đến tính mạng", Thiên nữ Tạo Hóa nói với giọng đầy khẳng định:
"Chỉ là dọa cậu để cậu đến Thái Nhất thần quốc thôi".
"Đương nhiên, lý do gã ép cậu đến Thái Nhất thần quốc là vì muốn bổn Thiên nữ cũng đến. Một khi bổn Thiên nữ đến sẽ lấy kiếm Xương giết tôi".
"Hình Nghĩa không thể ra tay, nhưng Nhiếp Thanh Cầm và bà lão Quỷ Sha lại có thể".
"Hình Nghĩa định lợi dụng Nhiếp Thanh Cầm và bà lão Quỷ Sha giết anh, ép tôi sẽ xuất hiện. Dù gì, thần hồn của tôi cũng ở trong không gian của anh. Nếu anh chết, tôi đành phải xuất hiện, sau đó, sức mạnh công đức chứa trong kiếm Xương có thể giết chết tôi".
"Từ đầu đến cuối, Hình Nghĩa đều không thể ra tay".
"Tuy Hình Nghĩa tính toán rất khôn, từng vòng rồi từng vòng, nhưng lại không có tính đến chuyện thực lực của anh lại vượt ngoài sức tưởng tưởng, thế mà lại dùng Ma La Kiếm cộng với kiếm ý Thiên Vẫn khiến kiếm Xương hư hao nặng, còn giết ngược lại bà lão Quỷ Sha và Nhiếp Thành Cầm. Đây là điều duy nhất mà gã đã tính sai, còn sai chết chết người".
"Ha ha..."
Thiên nữ Tạo Hóa rất vui, đặc biệt là khi thấy tên phản bội Hình Nghĩa kia ức chế, tức anh ách!
Kiếp trước, bốn người các người bị Tô Minh đánh cho kêu bố gọi mẹ, đời này cũng thế... Thiên đạo luân hồi. Dù có qua hơn 1 tỷ năm thì vẫn thế thôi.
Không phục? Vậy nhịn!
"Vậy giờ phải giải quyết người này thế nào?", Tô Minh liếc Hình Nghĩa hỏi.
Tuy anh rất muốn giết quách đối phương luôn, nhưng nói thật, anh lại khá là bất lực. Dù giờ thực lực của anh có mạnh lên 1000 lần thì chắc vẫn không giết được gã, mặc gã có đứng yên cho anh đánh!
Trực giác mách bảo anh rằng, đối phương mạnh đến nỗi không có từ nào có thể diễn tả nổi.
"Tạm thời cứ để đó, chờ thực lực anh đủ rồi lại xử lý sau. Có điều, anh phải nhanh lên, khóa trấn áp đã hơi lỏng ra rồi. Cùng lắm là thêm 10 ngàn năm nữa, Hình Nghĩa sẽ thoát khỏi giam cầm. Một khi gã thoát ra thì không những là anh mà cả nền văn minh Xương cũng sẽ lập tức bị hủy diệt".
Thiên nữ Tạo Hóa nghiêm túc nói với giọng hết sức nghiêm trọng: "Thế nên, anh phải có thực lực giết gã trong vòng 10 ngàn năm. Huống chi, bổn Thiên nữ còn có ba kẻ hầu khác cũng bị giam giữ ở trong nền văn minh Xương. Anh chẳng những phải giải quyết Hình Nghĩa, mà còn phải giết ba kẻ khác nữa".
Tô Minh lặng thing, áp lực ghê!
"Đây đã yếu rồi đó, thực tế, bốn người Hình Nghĩa vì bị trấn áp và hồi đó cũng bị thương nặng, thực lực đã giảm xuống rất nhiều, chỉ bằng một hoặc hai phần mười, không thì..." Thiên nữ Tạo Hóa lại nói.
Tô Minh cạn lời, bốn người kia chỉ là bảo vệ và người hầu của Thiên nữ Tạo Hóa thôi đó! Vậy bản thân cô ta phải mạnh cỡ nào chứ?
"Hình Nghĩa, tiếp tục hưởng thụ những tháng ngày bị trấn áp đi", Thiên nữ Tạo Hóa liếc Hình Nghĩa, lạnh nhạt nói, rồi chỉ vào Tô Minh nói: "Chẳng bao lâu sau, ông sẽ chết trong tay anh ta thôi".
"Ha ha ha ha! Mơ đi! Dù là kiếp trước thì con kiến kia cũng không có thực lực giết bổn tọa! Huống chi là đời này? Ha ha ha ha...", Hình Nghĩa sửng sốt, sau đó, bật cười ha ha, trong giọng nói tràn ngập vẻ khinh bỉ, chế giễu.
Tô Minh không nói gì, chỉ liếc nhìn Hình Nghĩa một cái. Sau đó, anh chợt nghĩ, kiếm Xương đã bị anh nắm trong tay. Khi vừa cầm, kiếm Xương có giãy giụa, nhưng không hiểu sao anh lại cảm thấy một chút thân quen từ trong năm tháng vô tận. Thật mâu thuẫn.
"Kiếp trước, tôi là chủ nhân của thanh kiếm này và đã dùng nó để sáng lập nên nền văn minh Xương, đúng không Thiên nữ...", Tô Minh nói với giọng đầy phức tạp.
Thiên nữ Tạo Hóa không đáp, xem như chấp nhận lời anh nói.
"Kiếm Xương có kiếm hồn, nhưng hồi đó nó đã...", Thiên nữ Tạo Hóa nói với giọng khá thưởng thức: "Hồi đó, sau khi anh chọn cách luân hồi chuyển thế, kiếm hồn cũng quyết tâm đi cùng anh. Giờ, nó chuyển thế ở đâu, cũng không ai biết. Kiếm Xương không còn kiếm hồn thì chỉ là một cái vỏ rỗng, bơ vơ trong hàng tỷ năm tháng. Về sau, chắc Hình Nghĩa đã tìm được cách nào đó điều khiển kiếm Xương, rồi giao cho Nhiếp Thanh Cầm, nên bà ta mới có thể sử dụng kiếm Xương hết lần này đến lần khác".
Chương 835: Thiên nữ Tạo Hóa rời đi
Tô Minh im lặng, một lúc lâu sau, anh mới nói: "Thiên nữ, kiếm hồn cứng đầu cứng cổ, lẽ nào em không phải?"
Dù kiếp trước, Thiên nữ vì tự tin mình có thể vùng dậy một lần nữa, vả lại, còn có chút tò mò với luân hồi chuyển thế và muốn chứng minh võ đạo. Nhưng, suy cho cùng cũng luân hồi chuyển thế với anh.
Tô Minh quyết tâm nhất định phải tìm được kiếm hồn của kiếm Xương!
Tô Minh và Thiên nữ đều im lặng, sau một lúc lâu... Anh vẫn là người lên tiếng trước: "Thiên nữ, em phải đi, đúng không?"
Anh lại đoán được.
"Đúng vậy", Thiên nữ đáp.
Tô Minh cũng không nói gì thêm, tình cảm giữa anh và Thiên nữ đã vượt qua kiếp trước kiếp này.
Kiếp trước, cô vừa là thầy là bạn... Đương nhiên, điều này cũng không quan trọng.
Đời này, anh là anh, dù có tìm lại được ký ức, rồi dung hợp, nhưng Tô Minh biết, sau khi tiếp nhận một số thứ mình cần thì anh sẽ xóa bỏ ký ức về Thiên nữ ở kiếp trước.
Cũng giống như Thiên nữ, Tô Minh biết họ đều không cần cái mối quan hệ vừa là thầy là bạn kia, mà chỉ cần tình yêu say đắm ở đời này! Chỉ cần kiếp này!
Kiếp này, anh yêu Thiên nữ! Vậy là đủ rồi!
Thiên nữ cũng thế!
Cả hai đều sống chết có nhau!
Từ lúc ở thành phố Dương Giang trên Trái Đất cho đến ngày hôm nay, Thiên nữ luôn ở bên anh. Khi tu luyện, khi ngủ, khi vui vẻ hay cô đơn, ngay cả những lúc anh suýt chết, cô đều có mặt. Anh thật sự yêu cô.
"Tô Minh, nếu có một ngày, anh có thể tu luyện đến trình độ đánh vỡ được nền văn minh cấp 9 thì hãy đi tìm em. Đến lúc đó, anh sẽ biết em ở đâu. Nếu không tu luyện được đến trình độ đó thì đừng tìm em", Thiên nữ Tạo Hóa nghiêm túc nói: "Vả lại, anh phải lo giải phong ấn ký ức kiếp trước nhanh lên đi, đoạn ký ức ấy là một cơ hội trời ban cho anh đó".
Tô Minh gật đầu, không hiểu sao khóe mắt hơi cay cay. Anh rất ít khóc, thật sự! Nhưng lúc này lại muốc khóc thật to.
"À đúng rồi, sau khi anh mở phong ấn ký ức, thì trong ký ức ấy chắc chắn có một cô gái tên là Mộ Dung Nặc!", Thiên nữ Tạo Hóa bỗng nghiến răng nghiến lợi nói: "Anh phải đồng ý với em là sau này bất kể anh dùng cách gì cũng phải khiến cho Mộ Dung Nặc yêu anh, nghe không!"
Tô Minh cạn lời, tại sao?
Thiên nữ Tạo Hóa không giải thích, nhưng cô chắc chắn cực kỳ ngứa mắt và ghét Mộ Dung Nặc kia.
Tại sao ư? Đơn giản là vì kiếp trước, chính vì Mộ Dung Nặc, Tô Minh mới tu luyện "Thái Thượng Vô Tình Điển".
Cũng không phải là cô cảm thấy vì "Thái Thượng Vô Tình Điển" mà kiếp trước mình và Tô Minh chẳng thể đến được với nhau mới tức giận. Suy cho cùng, hồi đó, cô và Tô Minh đều không có thích nhau, mà chỉ thưởng thức, kính nể đối phương, rồi trở thành bạn bè thân thiết vì cùng chung ý tưởng võ đạo.
Điều cô khó chịu là kiếp trước Tô Minh tu luyện "Thái Thượng Vô Tình Điển" có khuyết điểm, bị người động tay động chân! Mà người kia chắc chắn là Mộ Dung Nặc, vì Tô Minh tu luyện nó cũng là do cô ta!
Bởi vì "Thái Thượng Vô Tình Điển" có khuyết điểm, nên cuối cùng Tô Minh chỉ có thể tức giận chọn cách luân hồi chuyển thế, làm lại từ đầu!
Là Mộ Dung Nặc hại Tô Minh.
Mộ Dung Nặc là người thừa kế Thái Thượng Vô Tình Tông, theo lời Tô Minh trong kiếp trước thì cô ta chính là người thừa kế mạnh nhất, không ai có thể bì kịp từ trước đến nay của môn phái đó.
Nếu Tô Minh theo đuổi Mộ Dung Nặc, rồi khiến cô ta yêu anh say đắm thì chẳng phải đã phá hủy Thái thượng Vô Tình của cô ta? Cũng coi như là trả thù Mộ Dung Nặc và Thái Thượng Vô Tình Tông đúng không?
"Tô Minh, anh chịu không?", Thiên nữ Tạo Hóa khẽ hừ, hơi hơi làm nũng và buồn bực, trái lại đã làm dịu đi không khí sắp chia xa.
"Rồi, đồng ý", Tô Minh không hiểu gì hết, nhưng vẫn đồng ý!
"Còn nữa, sau khi anh tìm lại ký ức, theo đuổi Mộ Dung Nặc thì đừng bị cô ta lừa tu luyện một bộ công pháp tên là 'Thái Thượng Vô Tình Điển' đó", Thiên nữ Tạo Hóa không nhịn được nhắc nhở anh một câu.
Kiếp trước, Tô Minh đã bị bộ công pháp khỉ gió kia hại thảm.
Thiên nữ Tạo Hóa biết, trước khi luân hồi chuyển thế, Tô Minh đã tức giận và hối hận như thế nào! Thậm chí, anh còn tự hủy toàn bộ Tiên Nguyên của mình, kể cả cuốn công pháp kia cũng bị anh xóa bỏ khỏi ký ức!
Thế nên, dù Tô Minh có lấy lại ký ức kiếp trước cũng không thể nhớ đến bất cứ gì liên quan đến "Thái Thượng Vô Tình Điển", nhưng lỡ khi anh theo đuổi Mộ Dung Nặc, lại bị cô ta lừa thì sao? Tuy khả năng ấy rất nhỏ, có điều vẫn phải nhắc nhở để phòng hờ.
"Yên tâm", Tô Minh gật đầu, kiếp trước đã thất bại, chứ không mình đã chẳng chọn cách luân hồi chuyển thế làm lại từ đầu. Giờ tìm lại ký ức, ngoài những điều thật sự cần thiết, mặt khác đều sẽ bị anh xóa sạch. Không thì chẳng phải lại dẫm lên vết xe đổ ở kiếp trước ư?
Đời này chính là đời này! Anh chỉ là anh!
Hơn nữa, đời này, anh còn có rất nhiều người phụ nữ của mình!
Thái Thượng Vô Tình là cái quỷ gì? Khùng hả?
Thiên nữ Tạo Hóa yên tâm, cũng không phải vì Tô Minh đồng ý, dù gì khi gặp phải Mộ Dung Nặc thì chẳng có gì là đảm bảo cả! Nhưng vẫn còn có kho tàng huyết mạch!
Nếu "Thái Thượng Vô Tình Điển" có khuyết điểm, Thiên nữ tin rằng kho tàng huyết mạch chắc chắn sẽ không chịu cho Tô Minh luyện nó. Cô hoàn toàn yên tâm, vì dù là cô cũng không thể nhìn thấu được kho tàng huyết mạch.
Sau đó, Thiên nữ Tạo Hóa liếc Tô Minh một cái...
Tô Minh biết cô phải đi, anh hít sâu một hơi, hét: "Thiên nữ, em là của anh, chờ anh nhé!"
Anh vừa hét xong, Thiên nữ Tạo Hóa lập tức khóc, Tô Minh, em sẽ chờ anh.
Thiên nữ Tạo Hóa không nói thêm gì nữa, quay đầu đi, dường như đã bóp nát cái gì đó...
Sau đó, cô lập tức biến mất.
Tô Minh lặng người đứng chôn chân tại chỗ, chẳng nói chẳng rằng một lúc lâu.