Ký ức rất lớn nhưng không hỗn tạp, thậm chí còn phân loại rõ ràng.
Trong đó có chia ra võ đạo, hồn đạo, thiên nữ Tạo Hóa, nền văn minh Xương, nhà họ Tô. Tổng cộng có năm loại.
Đầu tiên tâm trí của Tô Minh để tâm đến phân loại về ký ức thiên nữ Tạo Hóa nhưng anh không trực tiếp mở ra.
Anh mở mắt ra, hỏi Linh Nhi: “Linh Nhi! Kiếp trước mối quan hệ của tôi với Thiên Nữ đến bước nào rồi?”
“Chỉ là bạn thôi ạ! Kiếp trước chủ nhân tu luyện ‘Thái Thượng Vô Tình Đạo’ chứ không có tình cảm phức tạp nào. Trên thực tế, kể cả là bạn bè thì chủ nhân cũng rất thờ ơ, dường như trở thành bạn với Thiên Nữ cũng chỉ vì võ đạo…”.
“Còn Thiên Nữ đối với chủ nhân cũng đơn thuần như những người bạn. Cô ấy thật sự rất ngưỡng mộ kiếm đạo của Người. Thiên Nữ có chút đơn thuần, hơn nữa còn vô cùng tự tin, cô ấy coi việc luân hồi trùng sinh như một trò chơi. Tất nhiên, luân hồi chuyển thế với cô ấy cũng chỉ là trò chơi, bởi vì cô ấy rất lợi hại”.
…
Tô Minh gật đầu, trong lòng đã có quyết định.
Nếu như kiếp trước chỉ là bạn với Thiên Nữ thì anh không muốn mở ra ký ức này mà muốn cắt đứt luôn.
Kiếp trước là kiếp trước, kiếp này là kiếp này.
Chỉ vậy thôi!
Anh và Thiên Nữ ở kiếp này, từ lúc quen biết đến lúc dựa dẫm vào nhau, đến lúc đem lòng yêu thương nhau đã là hoàn hảo lắm rồi, anh không muốn pha trộn thứ tình bạn nhạt nhòa ở kiếp trước, đặc biệt là sợ pha trộn ký ức với Thiên Nữ ở kiếp trước rồi lại bị ảnh hưởng bởi Thái Thượng Vô Tình.
Anh kiên quyết không mở ra, trực tiếp cắt đứt ký ức kiếp trước với Thiên Nữ.
Quyết định như vậy nên Tô Minh không do dự, tâm khẽ dao động, Thiên Vẫn Kiếm ý lập tức hóa thành một mũi kiếm sắc bén chém ký ức đó thành hư vô.
Như vậy thì trong ký ức tiền kiếp chỉ còn lại võ đạo, hồn đạo, nền văn minh Xương và nhà họ Tô.
Trên thực tế Tô Minh không biết là, lựa chọn của anh và Thiên Nữ là giống nhau. Lúc cô ấy rời khỏi nền văn minh Xương thì cũng chém đứt toàn bộ ký ức tiền kiếp với Tô Minh, chỉ giữ lại ký ức ở kiếp này.
Hai người không bàn bạc mà cùng đưa ra lựa chọn như nhau.
“Nhà họ Tô? Linh Nhi! Nhà họ Tô là ý gì?”, Tô Minh hỏi.
“Chính là người nhà của chủ nhân ở kiếp trước ạ”, Linh Nhi lại nói.
“Chém đứt!”, Tô Minh đã đoán ra, vì vậy không nói thêm gì, cũng không nhìn mà chém đứt ký ức này.
Kiếp này là kiếp này. Kiếp này người nhà của Tô Minh chỉ có Ly Nhi, Tô Chấn Trầm và Tuỳ Thanh Liên…
Chỉ vậy thôi!
Đến giờ chỉ còn lại ba loại ký ức là võ đạo, hồn đạo và nền văn minh Xương. Tô Minh chọn hợp nhất nền văn minh Xương.
Vừa hợp nhất lại thì toàn thân Tô Minh run rẩy.
Trong đầu anh giống như một bộ phim, những hình ảnh nhấp nháy và hợp nhất đến rợn người.
Tầm một lúc sau, anh hít một hơi thật sâu, toàn bộ ký ức liên quan đến nền văn minh Xương đều hợp nhất.
“Tam Thức Khai Thiên! Hóa ra là vậy!”
Trong ký ức liên quan đến nền văn minh Xương có bao gồm tất cả mọi thứ khai sáng ra nền văn minh Xương, tất nhiên sẽ có Tam Thức Khai Thiên.
Hai hình thức khác trong Tam Thức Khai Thiên là ‘Lục Đạo Ấn’ và ‘Đạp Thiên Chỉ’, cộng thêm ‘Thiên Vẫn Kiếm Pháp’, tổng cộng là tam thức.
Thu hoạch này quá lớn.
Phải nói là vô cùng lớn.
Hơn nữa trước đó có được ‘Luân Hồi Kiếm Pháp’ trong tháp kiếm Phù Đồ ở bí cảnh Mai Tiên của nền văn minh Trạch.
Vì vậy, có nghĩa là Tô Minh có được ba bộ võ kỹ vô cùng mạnh ngoài sức tưởng tượng.
Một khi sau này tu luyện được thì chẳng phải thực lực sẽ tăng lên rất nhiều không?
“Lạ thật! Khai sáng ra nền văn minh Xương dường như là lựa chọn tất yếu và tốt nhất. Theo như trong ký ức nền văn minh Xương này thì rõ ràng kiếp trước thực lực của tôi có thể làm đến mức khai sáng ra nền văn minh cấp một thậm chí là cấp hai nhưng tôi lại chọn nền văn minh cấp một. Hơn nữa, vị trí của nền văn minh Xương cũng thuộc về một vùng bên ngoài liên minh văn minh. Kể cả khai sáng thành công, tạo nên nền văn minh thì cũng không có tư cách gia nhập vào bất cứ liên minh văn minh nào”, Tô Minh lẩm bẩm.
Thần sắc của anh có chút thay đổi, ánh mắt có chút suy nghĩ. Chỉ có điều, tạm thời anh không thể nghĩ thông suốt.
Kiếp trước mình không hề nghĩ đến vấn đề này, có lẽ lúc đó là người trong cuộc hồ đồ. Vì vậy mình đã đưa ra lựa chọn đó…
Kiếp này với góc nhìn của người ngoài cuộc nhìn nhận về lựa chọn khai sáng nền văn minh nên mới phát hiện ra, điều này dường như có chút bất thường.
Tất nhiên, những điều bất thường này chắc chắn không phải điều mà hiện giờ Tô Minh có thể tìm ra hoặc nghiên cứu ra. Bởi vì thực lực của anh vẫn còn quá yếu.
Vì vậy anh quyết định không nghĩ nhiều nữa, sau này tính tiếp.
“Hì hì! Khôi phục được ký ức khai sáng nền văn minh Xương rồi thì mình có thể hoàn toàn nắm bắt được khí vận văn minh của nền văn minh Xương”, sau đó Tô Minh hít một hơi thật sâu rồi tự nói có chút phấn khích.
Đợi lâu như vậy rồi…
Cuối cùng cũng đến rồi.
Một giây sau, Tô Minh đọc thầm pháp quyết, lời nguyền có được ban nãy, sau đó cộng thêm khí vận nên anh có thể cảm nhận được, dường như cả nền văn minh Xương đã trở thành một thế giới trong của anh.
Một mặt, ở một vị trí nào đó của nền văn minh Xương có thể tạo ra linh khí và vận khí. Mặt khác cũng có thể tước đoạt, rút tất cả linh khí của bất cứ nơi nào trong nền văn minh Xương và đánh nó thành tử địa.
Đúng là thần của nền văn minh Xương mà.
Tô Minh không do dự gì mà tạo nên linh hải cho thế giới Tiểu Thiên, Chiến Uyên và Chiến Thành của nền văn minh Xương.
Linh hải vô cùng khủng khiếp!
Linh hải sục sôi, nhất thời toàn bộ Chiến Thành đều bắt đầu có linh khí, linh khí nhiều gấp mười đến trăm lần.
Có thể tưởng tượng bắt đầu từ lúc này Chiến Thành sẽ trở thành nơi có linh khí nhiều nhất trong cả nền văn minh Xương. Từ đó tốc độ tu luyện của bố mẹ, người thân và những người phụ nữ của mình cũng sẽ tăng lên nhiều.
Là chủ của nền văn minh Xương, Tô Minh cũng coi như khá ích kỷ, ích kỷ một cách lộ liễu. Nhưng cũng chẳng sao cả, có phúc không để cho bố mẹ, người thân và những người phụ nữ của mình hưởng thì còn để cho ai vào đây nữa?
Chương 972: Miếng mồi béo bở
Tiếp đến.
Tô Minh sử dụng ý niệm kết nối với bia Huyền Diệu.
"Thời gian qua mày đã chịu khổ nhiều rồi", Tô Minh an ủi nó. Vì đã đến giới hạn nên những ngày tháng qua nó không thể thăng cấp được nữa, trừ khi trở thành binh khí duy nhất tượng trưng cho nền văn minh Xương, mượn số mệnh của nền văn mình để phá vỡ ràng buộc thì may ra còn có thể tiếp tục đột phá.
Vậy nên bia Huyền Diệu không được dùng đến một thời gian rồi, cứ giằng co như thế, mãi mà chưa thể biến thành một món tiên khí.
Còn bây giờ...
"Lấy tên ta, thông huyền diệu, lập bia trời. Bia Huyền Diệu, hiện!", Tô Minh trầm giọng quát.
Việc khai triển bia Huyền Diện nay đã nằm trong tầm tay.
Chú ngôn thoắt ẩn thoắt hiện.
Niệm pháp lưu chuyển.
Chú thuật bập bênh.
Số mệnh kéo tới.
Bia Huyền Diệu run rẩy trong vui sướng...
Chốc lát sau.
Ầm...
Những gông cùm bị phá tan.
Bia Huyền Diệu đã tiến tới cấp bậc tiên khí.
Nhưng đây vẫn chưa phải giới hạn của nó.
Đầu tiên là tiên khí hạ phẩm, kế đến là trung phẩm rồi thượng phẩm. Tất cả vẫn chưa kết thúc.
Cuối cùng, cấp bậc của bia Huyền Diệu dừng ở bán bộ tổ khí.
"Tốt lắm", Tô Minh cực kỳ hài lòng. Bia Huyền Diệu đã hoàn toàn lột xác, trên thân nó có vô số ký tự cấm vô thượng cùng vầng sáng tầng tầng lớp lớp đầy uy thế, ngoài ra còn có các loại quy luật, vận pháp huyền diệu của trận tắc và những âm thanh du dương.
Quả đúng như cái tên Huyền Diệu của nó, hiện thân của những điều kì diệu nhất.
Mà đây mới chỉ là bắt đầu.
Sau khi bứt phá giới hạn, bia Huyền Diệu hoàn toàn có thể thôn tính những binh khí chỉ bảo khác để tiếp tục nâng cao cấp bậc của mình.
Trong thời gian qua, Tô Minh thu thập được một lượng lớn vũ khí quý giá. Cả một kho tàng của tộc Nghịch Huyết Ma Hổ, nhẫn Không Gian của các vị minh chủ liên minh Vô Song, của Phù Dịch, Phù Thông Hải, của vị hoàng tử Tiên quốc nọ và một đống người nữa cơ mà, binh khí quý báu chất đống trong đó luôn đấy.
Lấy cho bia Huyền Diệu hấp thu thì đủ để nó dùng khá lâu.
"Đừng để tao thất vọng đấy, đợi tin tốt từ mày", Tô Minh thì thầm rồi dùng ý niệm đưa bia Huyền Diệu trở lại vào trong cơ thể mình, đồng thời vô số binh khí cao cấp bay về phía nó dưới sự áp chế và tế luyện của kho tàng huyết mạch.
Dù gì bia Huyền Diệu cũng là binh khí bản mạng nên Tô Minh dùng nó rất thuận tay.
Mặc dù đỉnh Thần Ma ẩn chứa sức công phá cực kỳ mạnh mẽ, tính ra thì hầu như không có cái gì sánh bằng nó nhưng trên thực tế, dùng đỉnh Thần Ma lại có gì đó không được trơn tru cho lắm.
Tô Minh nhớ những ngày cần là dùng bia Huyền Diệu lắm rồi.
Cuối cùng ngày này cũng đến.
Sau khi hấp thu ký ức về nền văn minh Xương ở kiếp trước, còn lại là hai phần trí nhớ về võ đạo và hồn đạo.
Võ đạo cần thiết cho Tô Minh hơn.
Không một chút nghĩ ngợi, anh chọn trí nhớ về võ đạo ngay.
Một loạt hình ảnh ồ ạt kéo tới, dữ dội như cơn hồng thủy.
Mặt mày Tô Minh tái mét vì phải tiếp nhận một lượng ký ức quá lớn, quá phức tạp và quá nhiều.
Anh hít sâu một hơi rồi ngồi xếp bằng xuống đất.
Phải dung hợp với ký ức võ đạo cho bằng hết rồi lĩnh ngộ. Tô Minh có trực giác mãnh liệt rằng thực lực của mình sẽ tăng vọt sau quá trình này!
...
Bên ngoài thành Hủy Diệt.
Màn chắn được tạo bởi đỉnh Thần Ma đã tự biến mất.
Nhưng ai nấy vẫn còn bàng hoàng.
Thực lực Tô Minh vừa thể hiện ra thật sự quá lớn, thứ sức mạnh áp đảo hoàn toàn ấy quá rúng động!
Rúng động đến mức đến lúc này bọn họ vẫn tưởng mình đang nằm mơ.
Cảm giác không chân thật chút nào.
Mộng Li Khinh Đàn cũng nằm trong những người chưa hết sững sờ.
Cho đến khi.
Chú đưa tin trong nhẫn Không Gian có động tĩnh.
Cô ta vô thức xé nó đi.
Một tin tức truyền vào thức hải.
Sau đó.
Nét mặt Mộng Li Khinh Đàn trở nên khó coi.
Gương mặt xinh đẹp được che đậy dưới chiếc lụa mỏng âm trầm như nước đọng.
"Khinh người quá đáng!", cô ta nhỏ giọng mắng, vừa đau lòng vừa tuyệt vọng.
Liên minh Vô Song đã giải tán rồi.
Đúng vậy, Tam minh chủ và Lục minh chủ chết trong tay Tô Minh đã đành.
Không lâu sau còn có người đưa tin rằng Đại minh chủ và hai người nọ của liên minh Vô Song cũng chết ở trong nền văn minh Trạch.
Có nghĩa rằng liên minh Vô Song hữu danh vô thực rồi.
Nói cách khác, nền văn minh chết Hoang Diệm vô chủ rồi sao?
Trên thực tế, nền văn minh chết này vốn có chủ.
Hơn một trăm nghìn năm trước là có chủ, lại còn do chính Mộng Li Khinh Đàn khám phá ra. Đương nhiên là nền văn minh chết Hoang Diệm thuộc về liên minh Vô Song. Chính vì lập được công lớn ấy, cộng thêm việc có thiên phú võ đạo cũng như tu vi cao nên cô ta mới được nhảy lên chức Cửu minh chủ.
Nhưng lúc được Mộng Li Khinh Đàn tìm ra vào hơn một trăm nghìn năm trước, nền văn minh chết Hoang Diệm nằm trơ trọi giữa hư không, bị một lớp cát chảy có tính ăn mòn đáng sợ phủ khắp bề mặt. Tầng cát chảy kia cực kỳ kinh khủng, ai muốn vào thăm dò cũng không được.
Bởi vậy chỉ còn cách duy nhất là chờ đợi thôi.
Nhưng chờ thì vẫn chờ, dĩ nhiên nền văn minh chết Hoang Diệm vẫn bị đánh dấu thuộc về quyền sở hữu của liên minh Vô Song!
Ngờ đâu, hơn một trăm nghìn năm sau...
Lớp cát chảy có tính ăn mòn cao biến mất, đáng ra có thể bắt đầu tiến hành thăm dò nền văn minh chết Hoang Diệm được rồi nhưng chủ nhân của nó - liên minh Vô Song - đã chẳng còn lại gì.
Do đó...
Miệng thịt béo lớn thế này, ai mà không muốn cắn?
Dựa trên tin tức vừa truyền đến, mấy ngày qua, những thế lực thuộc bảy, tám nền văn minh cấp hai gần đó như nền văn minh Hi, nền văn minh Trạch, nền văn minh Thao, nền văn minh Thượng đều có động thái mới.
Phải gọi là dậy sóng.
Một điều hiển nhiên là hiện tượng này có liên quan đến nét đặc trưng của nền văn minh chết Hoang Diệm.
Trong số những nền văn minh chết, có nền văn minh không đáng một đồng, có nền văn minh rất có giá trị. nền văn minh chết Hoang Diệm được đặt cho cái tên có từ "Diệm" cho thấy đây là một nền văn minh có thuộc tính Hỏa thuần túy, chứng minh giá trị của nó rất lớn.
Bị cường giả trong các thế lực ở nhiều nền văn minh cấp hai dòm ngó cũng là điều dễ hiểu.
Chương 973: Động thái ở các gia tộc
Suy nghĩ đầu tiên của Mộng Li Khinh Đàn là rời khỏi đây và đến nền văn minh chết Hoang Diệm ngay bây giờ, đúng vậy, chính là để giành một cơ duyên cho mình. Nhưng cô ta chợt bật cười.
Với thực lực hiện giờ.
Cô ta mà làm vậy là chán sống rồi!
Nhưng lẽ nào cứ bỏ cuộc như thế?
Cô ta không cam tâm.
Một lát sau, đôi mắt xinh đẹp của Mộng Li Khinh Đàn sáng lên, nhìn về phía thành Hủy Diệt...
Không phải vẫn còn Tô Minh đấy sao?
Mời Tô Minh cùng đi, cho anh nhận hết lợi ích về mình còn tốt hơn là cho bọn nền văn minh cấp hai thích dòm ngó kia có ăn mà không có làm!
...
Nền văn minh Trạch.
Nhà họ Huyền.
"Sơ Tình, nền văn minh chết Hoang Diệm đã xuất hiện, cháu qua đó xem sao", trong phòng khách, một ông lão có gương mặt hiền từ, cũng là gia chủ nhà họ Huyền lên tiếng.
Rất nhiều người trung niên hay cao tuổi đang có mặt tại đây bao gồm Huyền Tinh Bình. Họ đều là những người có địa vị cao trong dòng chính của nhà họ Huyền.
Ông lão hiền từ tên là Huyền Chân Dương, hiện đang đảm nhiệm vị trí gia chủ nhà họ Huyền.
"Ông nội ơi, không phải nói anh Huyền Mục đi sao ạ? Sao tự dưng thành chị ấy rồi?", Lạc Ngưng Nhi hỏi nhỏ rồi lè lưỡi.
"Mục Nhi bế quan rồi, đang trùng kích vào cảnh giới Tiên Hoàng!", Huyền Chân Dương nghiêm nghị nói, không hề che giấu sự tự hào của mình khi nói đến Huyền Mục.
Những thành viên khác của nhà họ Huyền đang có mặt tại đây cũng mắt sáng rỡ. Huyền Mục là niềm kiêu hãnh của dòng tộc!
"Nhưng nếu chị đi thì có nguy hiểm gì không ạ? Ngưng Nhi nghe nói ba người đứng đầu bảng xếp hạng Thăng Hồng cũng để mắt đến nền văn minh chết Hoang Diệm, thậm chí còn có cả... các thế lực ở Tiên quốc nữa", Lạc Ngưng Nhi nói tiếp.
"Tinh Bình, bà đi cùng Sơ Tình đi", Huyền Chân Dương nghĩ ngợi một lúc rồi nói.
"Vâng!", Huyền Tinh Bình gật đầu cái rụp, trông bà ta không có vẻ gì là khó chịu. Biểu hiện này làm mọi người đều bất ngờ vì hễ ai họ Huyền cũng biết Huyền Tinh Bình là một người nghiêm khắc, cứng rắn, mặc dù thiên phú của Huyền Sơ Tình rất cao, thậm chí không kém Huyền Mục bao nhiêu nhưng chẳng chịu cố gắng luyện võ. Thế nên Huyền Tinh Bình không biết bao nhiêu lần mắng vốn hoặc nhằm vào Huyền Sơ Tình, công khai hay bí mật gì đủ cả.
Đáng ra Huyền Tinh Bình sẽ phản đối, hoặc dù đồng ý cũng sẽ chửi bới, nói mát Huyền Sơ Tình đôi câu khi bị gia chủ cử đi bảo vệ cô ta mới phải.
Còn bây giờ...
Huyền Tinh Bình trông rất kính cẩn, không hề nhặng xị gì cả, còn có chút gì đó không thể tưởng tượng được, cứ như thể bà ta khá sợ Huyền Sơ Tình vậy.
Thật là kỳ lạ.
Lạc Ngưng Nhi nhịn cười nhìn cảnh tượng này.
Cô ta thầm nói: Không ngờ cô cũng có ngày này đấy cô Bảy, sợ chưa nào? Có cho một trăm lá gan nữa cô cũng không dám nhằm vào hay bắt nạt chị ấy nữa đúng không? Nếu không, một ngày nào đó anh rể trở về, không dùng tay nghiền chết cô mới lạ.
"Lấy được cơ duyên gì từ trong nền văn minh chết Hoang Diệm không cũng không quan trọng, phải ưu tiên an toàn", Huyền Chân Dương cẩn trọng dặn dò: "Sơ Tình, lần này ông bảo cháu đi là vì muốn cháu nhớ mặt những thiên tài xuất sắc nhất trong nền văn minh cấp hai. Lực lượng để ý đến nền văn minh chết Hoang Diệm ngoài nền văn minh Trạch chúng ta còn có nền văn minh Hi, nền văn minh Thượng, vân vân. Có thể nói gần như cả nền văn minh cấp hai trong vực Hư Không đều mưu đồ có được nền văn minh chết Hoang Diệm”.
Huyền Sơ Tình hơi mất bình tĩnh, gật đầu trịnh trọng.
....
Nền văn minh Hi.
Tại nhà họ Hữu Cầm.
"Mẹ ơi, con không muốn đi nền văn minh chết Hoang Diệm, con có phải tu giả võ đạo thuộc tính Hỏa đâu", trong đại sảnh cổ kính và xa hoa, Hữu Cầm Bảo Bảo đứng sau lưng vừa bóp vai cho người phụ nữ trung niên vừa làm nũng.
Người phụ nữ xinh đẹp nhưng khuôn mặt đã khắc đầy dấu vết của năm tháng, vừa trang nhã, sang trọng vừa hiền hòa.
Ngồi bên cạnh là một người có tuổi đội nón tròn đang thưởng thức trà, điềm nhiên như không.
"Tề Nhi rủ con đi nền văn minh chết Hoang Diệm mà Bảo Bảo. Mẹ không mong con sẽ lấy được gì khi đến đó, chỉ mong con và Tề Nhi sẽ bồi dưỡng tình cảm thôi. Dù gì hai đứa cũng không còn nhỏ, sắp kết hôn rồi", người phụ nữ trung niên mỉm cười khuyên nhủ: "Bảo Bảo à, con lớn rồi, không được bướng".
"Con không chịu đâu!", Hữu Cầm Bảo Bảo lắc đầu nguầy nguậy: "Con không muốn kết hôn, kết hôn với tên Hình Tề đó lại càng không. Con không chịu!"
"Tề Nhi thì sao? Bộ không xứng với con hay gì?", người đàn ông trung niên đội mũ tròn đặt tách trà xuống, hừ lạnh khiển trách Hữu Cầm Bảo Bảo: "Con đi mà hỏi người ta xem họ nói thế nào về việc con và Tề Nhi đính hôn? Ai cũng nói con tích đức tám đời, cúng bái tổ tiên nhiều lắm mới được vậy đấy có hiểu không!"
"Tức là con không xứng với anh ta chứ gì? Thế thôi đừng làm trễ nãi thời gian của anh ta nữa! Có nói gì con cũng không kết hôn với anh ta đâu!", Hữu Cầm Bảo Bảo phản đối.
"Bảo Bảo, Tề Nhi ưu tú thật đấy. Khoan nói đến địa vị của nhà họ Hình tại nền văn minh Hi chúng ta, chỉ việc Tề Nhi chưa được một trăm nghìn tuổi đã đến cảnh giới Tiên Hoàng, đứng thứ hai trên bảng xếp hạng Hi Long của nền văn minh Hi thôi cũng giỏi lắm rồi. Con tìm đâu ra một cậu con trai vừa tài vừa điển trai như thế?", người phụ nữ nghiêm giọng.
"Tiểu sư đệ của con còn nhỏ hơn nữa kìa", Hữu Cầm Bảo Bảo lầm bầm lầu bầu. Tiểu sư đệ Tô Minh còn chưa đến ba mươi tuổi đây, kiểu gì cũng đến cảnh giới Tiên Nhân rồi chứ bộ? Nói về thiên phú thì có thấp hơn Hình Tề đâu.
"Tiểu sư đệ gì đấy? Con có tiểu sư đệ đâu ra?", nghe Hữu Cầm Bảo Bảo nói ra ba chữ "tiểu sư đệ", người trung niên đội mũ tròn bỗng nổi giận, nhíu mày: "Bố tìm hết bao nhiêu cường giả của những thế lực cao cấp về làm sư tôn cho con, con đều không chịu, đi rèn luyện lại nhận một tên sư tôn ất ơ nào đấy là sao!"
"Bố à, sư tôn con..."
"Câm miệng, con không có sư tôn nào cả!", ông ta nhíu chặt mày.
Hữu Cầm Bảo Bảo cắn đôi môi đỏ mọng, không nói một lời, trong lòng cực kỳ bất bình.
Nhớ hồi đó, cô ta về nhà thì bị bố bảo bái bạn thân của bố làm sư tôn. Lúc đó cô ta từ chối, bị hỏi nguyên nhân thì đành nói thật mình đã có sư tôn rồi.
Mâu thuẫn xảy ra từ đó.
Bố bắt đầu điều tra về sư tôn Ninh Triều Thiên.
Khi biết ông ấy còn chưa đạt đến cảnh giới Tiên Nhân, lại còn xuất thân từ nền văn minh cấp một...
Có thể hiểu bố cô ta giận dữ đến nhường nào.
Chương 974: Kết quả hấp thụ ký ức võ đạo ở kiếp trước
Từ đó về sau, Hữu Cầm Bảo Bảo bị cấm túc, không cho ra khỏi nhà.
Về phần vì sao cô ta rất ghét chồng chưa cưới của mình là Hình Tề, thậm chí còn ghét cay ghét đắng?
Vì anh ta sau khi biết chuyện về sư tôn Ninh Triều Thiên đã nói bậy với bố mẹ cô ta rằng, nếu như có một ngày gặp sư tôn sẽ dạy cho ông ấy một bài học. Hình Tề còn dám nói sư tôn Ninh Triều Thiên đáng bị vậy vì dám lừa gạt vợ chưa cưới của mình nữa chứ.
"Dù gì đi nữa, con sẽ không đi nền văn minh chết Hoang Diệm với Hình Tề đâu", Hữu Cầm Bảo Bảo hít sâu một hơi rồi trầm giọng nói, thái độ của cô ta cực kỳ kiên quyết.
"Không muốn đi cũng phải đi. Nếu con không chịu đi, bố sẽ tìm cho ra Ninh Triều Thiên và giết ông ta ngay bây giờ!", người đàn ông trung niên đội nón tròn thình lình đứng lên, đặt mạnh tách trà xuống bàn rồi nạt Hữu Cầm Bảo Bảo
"Kìa bố...", mặt cô ta hơi nhợt nhạt.
"Hình Tề xuất chúng lắm đấy, con cứ đi nền văn minh chết Hoang Diệm với nó đi, rồi con sẽ thay đổi cái nhìn về nó, hai đứa sẽ hòa thuận với nhau thôi. Bố dám nói một câu, không ai trong thế hệ trẻ xuất sắc hơn Hình Tề đâu. Bố chỉ muốn tốt cho con thôi, sau này con sẽ cảm ơn bố", dứt lời, người đàn ông trung niên đội mũ tròn đi ngay.
Hữu Cầm Bảo Bảo rơm rớm nước mắt.
Cô ta tủi thân lắm.
Nhưng đành chấp nhận thôi.
Nếu không, sư tôn sẽ gặp nguy hiểm.
Đi nền văn minh chết Hoang Diệm với Hình Tề thì cứ đi, mặc xác anh ta thôi, cứ nghĩ đó là một con ruồi bay luẩn quẩn là được.
Hai ngày sau.
Tại nền văn minh Xương.
Học viện Hỗn Độn.
Trong thành Hủy Diệt.
Cuối cùng Tô Minh cũng mở mắt, không tu luyện nữa.
Cảnh giới võ đạo của anh đã từ Tiên Nhân tầng sáu bay vọt đến Tiên Vương tầng chín!
Đúng vậy.
Vượt qua những mười mấy tầng.
Trong hai ngày vừa qua, Tô Minh đã hấp thụ hầu hết linh mạch thu thập được gần đây. Có lẽ tổng mức năng lượng được hấp thu lớn đến nỗi có thể tạo ra khoảng một trăm tu giả võ đạo cảnh giới Tiên Hoàng.
Vì sao anh dám hấp thu nhiều năng lượng như vậy chỉ trong một lần? Vì anh đã dung hợp với ký ức võ đạo ở kiếp trước nên kiến thức về võ đạo cũng từ một bãi nước đọng biến thành biển khơi sâu thẳm.
Tâm cảnh tự nhiên hay lối suy nghĩ về võ đạo đều viên mãn, tròn đầy, vững chắc hơn không biết bao nhiêu lần.
Trong tình huống đó, cho dù tốc độ cảnh giới tăng nhanh thì vẫn có thể ổn định được.
"Rắc rắc...", Tô Minh thử bóp chặt tay. Không gian xung quanh quả đấm tức thì sụp sổ, để lại một gợn sóng rồi biến mất.
Đáng sợ vô cùng.
"Lực lượng thuần túy lên tới một trăm năm mươi Long lực luôn sao?", Tô Minh tự hỏi, thấy không chân thật cho lắm, hơi quá nữa là đằng khác. Sức mạnh thuần túy tăng gấp hai, ba lần là khái niệm gì? Chỉ tính riêng sức mạnh thôi là đủ đế sức chiến đấu của anh tăng từ năm đến tám lần rồi.
Đấy mới chỉ là về sức mạnh, ngoài ra cường độ thể chất cũng tăng thêm mấy lần.
Nếu chỉ bàn về thân xác, nói thẳng ra thì cơ thể anh hiện tại có thể sánh bằng tổ khí thuộc tính phòng ngự chân chính, có thể là tổ khí trung phẩm thậm chí thượng phẩm.
Tất nhiên, đó vẫn chưa phải là thu hoạch lớn nhất.
Sau khi hấp thu trí nhớ võ đạo ở kiếp trước rồi xâu chuỗi lại, lợi ích lớn nhất mà anh nhận được là kinh nghiệm trong võ đạo!
Nếu nói trước đây Tô Minh còn yếu kém về phương diện nào thì phải nhắc đến kinh nghiệm chiến đấu.
Dù gì anh cũng còn trẻ, chưa đến ba mươi tuổi, cho dù một ngày chiến đấu một trăm trận hay một nghìn trận thì vẫn thiếu sót kinh nghiệm hơn so với những lão già mấy trăm triệu tuổi, mấy tỷ tuổi.
Nhưng giờ đây đã có ký ức về võ đạo ở kiếp trước, khuyết điểm này đã được bù đắp rồi.
Nên nói thế nào nhỉ? Chi tiết hơn, một khi nắm chắc về mức độ khống chế sức mạnh, cân bằng giữa tấn công và phòng thủ cũng như cách chiến đấu hay khí cơ võ đạo, chúng sẽ tiến bộ vượt bậc.
Nhất là những gì liên quan tới kiếm.
Vì có trí nhớ về võ đạo kiếp trước, trong đó phần lớn đều liên quan đến kiếm nên lĩnh ngộ về kiếm của Tô Minh cũng tăng lên rất nhanh. Kiếm ý Thiên Vẫn anh đang nắm giữ từ cửu đoạn sơ kỳ tiến thẳng đến cửu đoạn đỉnh phong.
Nhanh như tên lửa vậy.
Không những thế, khả năng vận dụng kiếm ý của Tô Minh cũng được cải thiện hơn. Nếu như nói trước đây, từ lúc được thi triển đến khi đâm trúng kẻ địch, kiếm quang của anh luôn bị mất một phần năng lượng rất lớn vì phải đột phá các chướng ngại vật là không gian cũng như những quy luật khác.
Thì hiện giờ, anh có thể làm cho mức độ tiêu hao đó chỉ còn lại một phần nghìn, hoặc thấp hơn, hoặc thậm chí là về không. Thêm một cách khác tốt hơn là biến các loại không gian và quy luật thay vì cản trở biến thành xuôi theo và bổ trợ, từ đó sức mạnh của đòn kiếm không giảm mà tăng.
"Hơi tiếc là kiếp trước mình hầu như dành hết tâm huyết võ đạo cho kiếm nên không lĩnh ngộ được nhiều về đạo không gian, không giúp ích được gì cho đạo không gian của mình lúc này", Tô Minh nói với vẻ tiếc nuối, nếu hấp thu trí nhớ võ đạo của kiếp trước có thể giúp anh tăng đạo không gian từ bát đoạn đỉnh phong đến cửu đoạn thì còn gì bằng.
Tất nhiên Tô Minh chỉ ước vậy thôi, bản thân anh hiểu mình đã nhận được rất nhiều rồi!
Hơn nữa, dung hợp với trí nhớ võ đạo xong rồi, vẫn còn trí nhớ hồn đạo đang chờ anh đây.
"Háo hức hồn đạo quá. Hiện giờ, mình mới có sức mạnh linh hồn, cường độ thần hồn là cao thôi chứ không biết một hồn kỹ nào hay là cách vận dụng nó, đúng là phí của trời", Tô Minh hít sâu vào, tia phấn khởi thoáng qua trong mắt.
Mong rằng sau khi tiếp nhận trí nhớ kiếp trước về hồn đạo, hồn đạo của anh sẽ tăng tiến vượt trội!
Sau đó.
Với tâm trạng kích động, Tô Minh lại chìm đắm vào tu luyện, kích hoạt ký ức hồn đạo ở kiếp trước.
Chương 975: Thế lực các nơi tụ tập
Giờ phút này.
Tại một nơi xa xôi trong hư không.
Có một nền văn minh đang tỏa ra một vầng sáng màu đỏ như máu. Nhìn từ xa, nó như một quả cầu lửa rực cháy.
Từng tàu con thoi tác chiến khổng lồ bay tới từ bốn phương tám hướng rồi đáp xuống.
Nơi này chính là nền văn minh chết Hoang Diệm.
Nền văn minh chết nghĩa là ý chí của nó đã bị tiêu diệt, có thể là do một trận tai ương khủng khiếp, cũng có thể là vì bị một cường giả cực kỳ mạnh xóa bỏ.
Nói cho đơn giản, ý chí của nền văn minh đó không còn nữa.
Một khi ý chí của nền văn minh này chết, số mệnh của những gì trong đó sẽ bắt đầu trôi đi, về mức không, tiếp đến là linh khí, cuối cùng thành nền văn minh chết.
Nhưng văn minh chết thì không còn giá trị nào sao?
Tất nhiên là không rồi.
Kể cả khi đã chết, bên trong nền văn minh đó có thể vẫn còn một số chí bảo bị chôn vùi trong phế tích, chẳng hạn như hạch tâm của nền văn minh.
Đấy, giá trị rất lớn là đằng khác.
Nhân tố làm nền văn minh chết Hoang Diệm trở thành một miếng mồi béo bở nhất chắc chắn là vì thuộc tính Hỏa.
Trong vô số nền văn minh giữa hư không mờ mịt, số lượng tu giả võ đạo thuộc tính Hỏa không phải ít, chỉ đứng sau kiếm tu.
"Vù vù!"
"Soạt soạt soạt..."
"Xùy xùy..."
...
Hàng loạt tàu con thoi tác chiến xuất hiện, chúng đang tiếp cận nền văn minh chết Hoang Diệm bỗng dừng trên khe hở không gian cách đó khoảng mấy chục nghìn mét.
Không tiến tới tiếp nữa.
Nhìn lại, đã có mấy chục tàu chiến con thoi đậu trên khe nứt không gian to lớn kia rồi.
Gần một nghìn người xuống tàu. Họ đứng trên khe hở, đưa đôi mắt sáng rực nhìn về nền văn minh chết Hoang Diệm với vẻ rung động và khát vọng.
Nhưng không một ai vội vàng xuống dưới. Nguyên nhân rất đơn giản, nền văn minh chết Hoang Diệm không được thấy mặt trời đã lâu, tích tụ lực ăn mòn, luồng không khí hỗn tạp cùng hỏa độc, hỏa sát vô số năm, bỗng nhiên tìm được một nơi để giải tỏa, dễ thấy nó sẽ tuôn trào tất cả về nơi đó một cách ồ ạt.
Chẳng khác gì một cơn bão kinh khủng dài đằng đẵng.
Rất nguy hiểm nếu đi thẳng xuống dưới trong tình trạng này.
Phải đợi đến khi lực ăn mòn, luồng không khí hỗn tạp và hỏa độc, hỏa sát tích lũy vô số năm khuếch tán gần hết rồi hẵng đi xuống.
Quá trình này có thể dài mấy ngày, cũng có thể là mấy tháng, không ai có thể xác định, đành kiên nhẫn chờ đợi thôi, mà chẳng ai sốt ruột cả. Dù gì tu giả võ đạo đến cảnh giới Tiên các cấp đều có một tỷ năm thậm chí mấy tỷ năm tuổi thọ, không hề để bụng chút thời gian ít ỏi này.
Sau khi xuống tàu con thoi tác chiến của nhà họ Huyền, Huyền Sơ Tình và Huyền Tinh Bình nhận rất nhiều sự chú ý. Nguyên do không nằm đâu xa, chính là vì ngoại hình tuyệt đỉnh của Huyền Sơ Tình. Ở nền văn minh Trạch, cô ta được mệnh danh là nữ thần của thế hệ trẻ, có người cố ý lập ra bảng xếp hạng thì cô ta luôn thuộc hàng top, có thể hiểu đây là một cô gái xinh đẹp đến nhường nào.
Huyền Sơ Tình vừa lộ diện là nhiều người lập tức hướng mắt về phía cô ta, đặc biệt là những thanh niên tài tuấn.
Chẳng mấy chốc đã có người đến bắt chuyện.
"Làm quen nhé cô gái, tôi là tiểu hầu gia đến từ vương triều Đại Diệm".
"Tôi là Diêu Không Vọng, biệt danh Tuyệt Bút Thư Sinh, hân hạnh được gặp".
"Cô đẹp thật đấy, nét đẹp của cô như chim sa cá lặn vậy. Tán tu Lâm Tầm đến từ nền văn minh Hi xin chào".
...
Những người con trai đến gần Huyền Sơ Tình đều không phải người tầm thường.
Nếu là người tầm thường thì đã không dám dính vào nền văn minh chết Hoang Diệm rồi.
Những người này rất trẻ, độ tuổi cơ bản trải dài từ một trăm nghìn đến mấy triệu, thực lực ít nhất là cảnh giới Tiên Vương, nhiều người đã tiến vào cảnh giới Tiên Tôn rồi!
Thấy vậy, tuy Huyền Sơ Tình im lặng không nói gì nhưng trong lòng vẫn chấn động quá đỗi. Từ đó đến giờ, cô nhóc luôn nghĩ thiên phú võ đạo của mình đã thuộc hàng khủng rồi, chắc chỉ thua kém mỗi mình anh Huyền Mục thôi. Nhưng dạo trước bị yêu nghiệt vô song Tô Minh đả kích nặng nề, hôm nay thì thấy bọn thanh niên tài tuấn trước mắt không ai kém hơn mình về thiên phú võ đạo, có người còn cao hơn. Đúng là trên thế giới có vô số thiên tài, ở các giới khác lại càng nhiều hơn.
Bị Huyền Sơ Tình làm lơ, những người lân la làm quen đều đanh mặt, hơi lúng túng. Mấy người này có ai không phải thiên tài xuất chúng, ai không phải nhân trung long phượng, đã khi nào bị bẽ mặt vậy đâu?
Thậm chí vài người còn lộ vẻ tàn nhẫn, nhưng vì có Huyền Tinh Bình ở bên nên không ai dám manh động.
"Giả vờ gì thế không biết?", cách đó không xa, một cô gái mặc trang phục đắt tiền nguýt Huyền Sơ Tình, hừ lạnh. Cô ả tên Đồng Tinh, tới từ nền văn minh Hạc và có xuất thân hiển hách, đó là dòng chính của thế lực siêu cường ở nền văn minh Hạc. Có thể nhận ra điều này từ người bảo vệ có cảnh giới bán bộ Tiên Hoàng bên cạnh ả. Phải biết rằng Huyền Tinh Bình đi theo "bảo vệ" Huyền Sơ Tình đây cũng chỉ là cảnh giới Tiên Tôn tầng tám thôi, lại còn là mới đột phá gần đây.
Đồng Tinh quả thật hơi khó chịu.
Ngoại hình của ả có kém gì đâu.
Nhìn thu hút lắm ấy chứ.
Bình thường đám đàn ông con trai xu nịnh hay theo đuổi cô ả đầy ra đó.
Thế mà hôm nay chẳng được bao nhiêu người của các nền văn minh cấp hai qua chỗ ả cả, chỉ được lác đác một hai người.
Chẳng sánh bằng lúc Huyền Sơ Tình vừa xuất hiện là hơn mười người kéo nhau qua bắt chuyện.
Trong lòng ả tức tối vô cùng.