Mục lục
Cường Giả Tông Sư
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 256: Cú đấm đáng sợ

Một cú đấm thẳng tắp.

Nhưng cú đấm không hề đơn giản, đầu tiên, về mặt kiểm soát sức mạnh, nó này khiến người khác cảm thấy kinh hoàng, quyền ấn của cú đấm khá tập trung, lực đấm chẳng khác nào đạn laser.

Ngoài ra, Tô Minh còn dùng cả kho tàng huyết mạch, cho nên sức mạnh thuần tuý của cú đấm này cũng đã phải đạt tới 500 nghìn cân.

Song Tô Minh vẫn chưa hoàn toàn dùng hết kho tàng huyết mạch mà anh đang hiện có, bằng không lực đấm cũng phải đạt tới 1,2 triệu cân.

500 nghìn cân quả thực là quá đủ rồi, bởi vì, cho dù có là người mạnh ở cảnh giới đoạt mệnh sơ kỳ bình thường, sức mạnh thuần cũng chỉ rơi vào khoảng 500 nghìn cân.

Anh dùng tới sức mạnh 500 nghìn cân kết hợp với chế ngự sức mạnh đáng sợ, cũng đã coi là dùng dao mổ trâu cắt tiết gà rồi.

Sau khi Tô Minh tung ra cú đấm vừa rồi, ánh mắt anh không còn nhìn về phía Từ Vô Pháp nữa.

Bởi vì, anh biết rõ, Từ Vô Pháp ắt phải chết.

Không cần thiết phải làm gì.

“Mày...”, quả nhiên, trong khoảng khắc Tô Minh tung ra cú đấm đó, Từ Vô Pháp trước giờ vốn cao ngạo, không coi ai ra gì, đột nhiên co rúm người.

Cảm xúc của Từ Vô Pháp thay đổi kịch liệt, tựa như một mặt hồ tĩnh lặng chợt phun trào dòng dung nham nóng bỏng!

Từ Vô Pháp trợn trừng mắt, thần kinh hắn ta như muốn nổ tung.

Bao nỗi lo lắng sợ hãi tột cùng thổi bùng lên dữ dội.

Trong tích tắc đó, phản ứng đầu tiên của hắn ta chính là lùi về sau!

Hắn ta cảm nhận được sức mạnh quá đáng sợ từ cú đấm của Tô Minh.

Nó hoàn toàn vượt xa những gì mà hắn ta có thể chịu đựng được.

Không lùi, ắt sẽ chết!

“Khụ...”

Từ Vô Pháp cũng không hổ danh là người đứng đầu trong thế hệ trẻ của Huyền Thanh Tông, thi triển “Huyền Thanh tung vân bộ” một cách nhuần nguyễn, bước chân di chuyển phức tạp lại biến khoá khôn lường, nhanh tới hoa mắt, tốc độ rút lui của hắn ta tương đối nhanh, song con đường rút lui của hắn ta cũng khá gian nan.

“Huyền Thanh tung vân bộ” là thân pháp mạnh nhất của Huyền Thanh Tông, là thân pháp trung kỳ cấp huyền hiếm gặp.

Đương nhiên, thân pháp cao cường như vậy, cũng rất khó luyện, trong cả thế hệ trẻ của Huyền Thanh Tông, hiếm có ai tu luyện thành công, thế nhưng Từ Vô Pháp không những đã có thể luyện thành, mà còn tu luyện tới mức tiểu thành.

Vậy mà!

Điều khiến Từ Vô Pháp cảm thấy tuyệt vọng chính là, cho dù hắn ta có dùng tới “Huyền Thanh tung vân bộ”, đẩy nhanh tốc độ rút lui tới kinh người, song vẫn không kịp, quyền ấn của Tô Minh ngày một phóng to hơn trong tròng mắt hắn ta.

Giữa khoảnh khắc sự sống và cái chết, Từ Vô Pháp lại mở được áp chế cảnh giới vừa rồi, trở lại hậu kỳ cảnh giới Tôn giả, cho nên, thân pháp và tốc độ rút lui mới có thể nhanh hơn một chút.

Thế nhưng như vậy vẫn không đủ.

Không có lời nào có thể hình dung được sự sợ hãi và sự khó hiểu trong thời khắc này của Từ Vô Pháp.

Tại sao tốc độ cú đấm của đối phương lại có thể nhanh tới vậy cơ chứ?

Hắn ta nào biết, cú đấm này của Tô Minh không chỉ dùng sức khống chế chuẩn xác và con số đáng sợ đạt tới 500 nghìn cân, cộng với quy luật không gian...

Quy luật không gian được Tô Minh lĩnh ngộ tại tháp Bát Môn Quang của Phiêu Diểu Tông, khi đó, anh chỉ mới lĩnh ngộ được một chút ít, thế nhưng bây giờ, vì sức mạnh đã không ngừng được nâng cao, cộng với việc có thể sử dụng kho tàng huyết mạch nhiều hơn một chút, cho nên cũng đã hiểu hơn về quy luật không gian.

Nhờ có quy luật không gian, cho nên tốc độ cú đấm của Tô Minh sánh ngang với dịch chuyển tức thời.

“Hừ!”, lùi chẳng kịp, tránh cũng chẳng xong, giữa lúc tuyệt vọng, khát vọng sống mãnh liệt đã khiến Từ Vô Pháp ra tay!

Sau một tiếng hô lớn.

Thanh đao cong sáng loáng, ánh đao uốn lượn tựa như một vầng trăng tròn màu đen, trong chốc lát hướng sang ngang.

Trong bầu không khí tĩnh lặng, ánh đao lãnh lẽo lạ thường đó còn mang theo cả mùi đao thế vô cùng sắc lẹm.

Thế nhưng, một vài loại đao ý tuy không phải là đao ý cơ bản, thế nhưng nắm vững nguyên lý cơ bản, sẽ kéo gần khoảng cách đao ý.

Đao pháp này không hề đơn giản, chỉ trong một phần mưới mấy tích tắc, Từ Vô Pháp đã liên tục tung ra 9 đao, 9 nhát đao này nhát sau luôn mạnh hơn nhát trước, và cả 9 nhát cùng tụ lại làm một, tạo nên một mũi đao rõ nét, khiến người ta phải cảm thấy nghẹt thở.

Trong cả quá trình mũi đao này lao về phía trước, ngay cả không khí và không gian cũng đều như bị xé nát, mang tới hiệu ứng hình ảnh đáng kinh ngạc.

Trong khoảnh khắc một đao này tung ra, Từ Vô Pháp cảm nhận được một chút an toàn.

Thế nhưng cảm giác an toàn đó vừa mới nhen nhóm.

Sự tuyệt vọng lớn hơn đã ập ngay tới.

Tận mắt chứng khiến mũi đao bản thân phải dốc toàn lực tạo ra, song lại bị đập vỡ vụn ngay trong chốc lát.

Một lực phá vỡ vạn luật.

Mũi đao kia của hắn ta có mạnh nữa cũng không thể nào chống chọi lại được với sức tấn công đạt tới 500 nghìn cân được.

Điều này hoàn toàn là sự khác biệt về chất.

Lực tấn công mạnh nhất của Từ Vô Pháp cũng chỉ đạt tới 100 nghìn cân mà thôi.

Khoảng cách quá lớn.

Không cần nghĩ cũng biết.

Cú đấm này của Tô Minh sau khi giáng thẳng vào mũi đao của Từ Vô Pháp mà gần như không tiêu hao chút năng lượng nào, rồi tiếp tục hướng về phía Từ Vô Pháp.

“Tông chủ, cứu mạng!”, Từ Vô Pháp mặt trắng bệch, sợ hãi tới tột cùng, phải đối diện với cái chết khiến hắn ta không thể thở nổi, bất giác kêu gào cầu cứu.

Dương Phụng Lăng cũng ngẩn người.

Trong suy nghĩ của ông ta, trong cả thế hệ trẻ, ngoại trừ đám trâu bò do các gia tộc hộ thần đào tạo bên Thủ Hộ Sơn thần bí ra, thì ít nhất, tại hạ giới, không còn ai có thể đánh bại được Từ Vô Pháp.

Hắn ta gần như bất bại.

Thế nhưng trước mắt...

Tô Minh lại đánh bại được Từ Vô Pháp?

Đây chính là sự nghiền nát tàn nhẫn vô nhân đạo.

Căn bản không cùng một đẳng cấp.

Ngay trong lúc Dương Phụng Lăng ngẩn người ra, chợt nghe thấy tiếng cầu cứu của Từ Vô Pháp.

Ông ta ra tay ngay.

Vừa di chuyển.

Đã muốn chạy tới cứu Từ Vô Pháp.

Ông ta đã đặt quá nhiều hy vọng vào Từ Vô Pháp, dạy dỗ hắn ta chẳng khác nào dạy dỗ cho tiểu tông chủ, vì thế ông ta không thể nào giương mắt nhìn Từ Vô Pháp chết mà không cứu.

Thế nhưng ngay khi ông ta di chuyển.

Lại nằm đúng trong dự đoán của Tô Minh.

“Đây là mà gọi là đấu tay đôi à?”, Tô Minh lạnh lùng cười nhạo một câu, kế đó, khoé miệng khẽ nhếch lên: “Người mà tôi đã muốn giết, ông, đừng hòng cứu được”.

Vừa dứt lời.

Tô Minh liền rút kiếm.

Kiếm này đã chờ từ trước, rút ra liền đâm thẳng tới trước mặt Dương Phụng Lăng.

Đường kiếm này cũng vô cùng đáng sợ.

Đầu tiên, 80% kiếm ý là nhập vị trung kỳ.

Thứ hai, sức mạnh thuần đạt tới 800 nghìn cân.

Thứ ba, điều khiển tập trung sức mạnh.

Đương nhiên, cũng không thể thiếu cả quy luật không gian.

Đường kiếm này, vẫn chưa phải là sức chiến đấu mạnh nhất của Tô Minh, bởi giới hạn hiện tại của anh có thể đạt tới 1,2 triệu cân, ngoài ra, cũng không dùng tới cả chiêu thứ nhất là tuyệt mệnh phong vân của Thiên Vẫn Kiếm.

Có thể nói, hiện tại Tô Minh mới chỉ dùng tới 30-40% lực chiến đấu trong kiếm này.

Thế nhưng, nó đã khá đáng sợ rồi.
Chương 257: Thi triển kiếm trận

Ngay trong thời khắc thanh kiếm được phóng ra.

Trên sân đấu võ, không khí gần như hoá thành hư vô.

Tất cả mọi người đều nín thở trước mùi vị lạnh đến thấu xương của đường kiếm này.

Nhất là Huyền Thanh Tông, môn phái thiên về tu luyện kiếm pháp, vì đa phần người luyện kiếm sẽ chịu sức ép lớn hơn.

“Cái gì chứ?”, da đầu Dương Phụng Lăng căng lên, ông ta lại...lại cảm nhận được mùi của cái chết.

Phải biết rằng ông ta là cảnh giới đoạt mệnh!

Cảnh giới này không phải là vô địch hạ giới sao?

Làm sao có thể cảm nhận được cái chết chứ?

“Không xong rồi, cùng xông lên!”, cũng đúng vào lúc này, đại trưởng lão Lữ Chân Tuân chợt trừng mắt, hô lớn.

Đồng thời cùng lúc đó, ông ta cũng đã ra tay.

Cùng xông lên với đại trưởng lão, còn có nhị trưởng lão, tam trưởng lão, tứ trưởng lão, ngũ trưởng lão của Huyền Thanh Tông.

Còn các trưởng lão khác, chấp sự hoặc đệ tử của Huyền Thanh Tông, gần như không kịp phản ứng, và cũng không dám xông lên trước thời khắc giao chiến của những người mạnh ở trình độ khác biệt như vậy.

“Hừ!”, cùng với sự tham chiến của năm vị trưởng lão đến từ Huyền Thanh Tông, cộng với Dương Phụng Lăng, thì kiếm này của Tô Minh phải đối mặt với sáu đối thủ đáng gờm của Huyền Thanh Tông, thế nhưng cho dù là như vậy, Tô Minh cũng chỉ không vui mà hừ một tiếng.

Tiếng hừ đó vô cùng ngạo mạn.

Cùng lúc đó.

Bùm...

Từ Vô Pháp đã hoá thành màn bụi máu!

Chết không kịp ngắc ngoải.

Đúng lúc này.

“Thanh lục kiếm pháp!”

“Huyền Thanh chân vân kiếm đệ tam thức!”

“Huyết vũ chi kiếm, giết!”

...

Cả năm vị trưởng lão của Huyền Thanh Tông và Dương Phụng Lăng kề vai sát cánh, dốc toàn lực chiến đấu!

Cả sáu người cùng xông lên.

Dùng mọi chiêu thức mạnh nhất của mình.

Cả sáu người bọn họ cùng tu luyện kiếm pháp.

Nhất thời, sáu màu sắc khác nhau toát ra từ sáu thanh kiếm, uốn lượn tựa thần long, gầm thét phi tới.

Ngay khắc sau.

Không trung.

Một kiếm của Tô Minh phải đối mặt với sáu kiếm.

Cứ thế mà đối đầu trực diện.

Cú va chạm này tạo ra chấn động kinh thiên động địa.

Luồng khí do kiếm tạo ra đã xé nát bầu trời, khiến cả hàng vạn người của Huyền Thanh Tông từ trên xuống dưới buộc phải lùi về sau.

Hình ảnh mũi kiếm càng rõ, thì khi phát nổ trong không trung sẽ tạo ra quả cầu mang hào quang của kiếm, trộn lẫn với mùi vị huỷ diệt khiến lòng người phải cảm thấy ớn lạnh.

Không ngờ cả hai bên lại đánh ngang ngửa nhau.

Kết quả này, khiến Dương Phụng Lăng, Lữ Chân Tuân cùng bốn vị trưởng lão của Huyền Thanh Tông suýt chút cắt lưỡi vì kinh ngạc như trông thấy quỷ. Cả sáu người họ cùng hợp lực, liên thủ song lại chỉ đánh ngang sức với một tên thanh niên còn chưa tới 22 tuổi.

Chuyện này...làm sao có thể chứ?

Thế nhưng, trong lúc kinh ngạc không dám tin những gì đang xảy ra, thì họ cũng tìm được chút niềm vui sướng, ít nhất sáu người bọn họ hợp lực có thể cầm hoà với Tô Minh, không đến mức để tông chủ Dương Phụng Lăng chịu cảnh thảm sát!

Thế nhưng đúng lúc này.

“Bị chặn lại rồi sao? Hoá ra không gà lắm, cũng ra gì phết đấy, vậy thì phải nghiêm túc hơn một chút mới được!”, Tô Minh mở miệng nói.

Giọng nói bình thản.

Mà bỡn cợt.

Còn chứa cả khí thế hùng hồn và sự tự tin tuyệt đối trong câu nói.

Thế nhưng Dương Phụng Lăng, Lữ Chân Tuân cùng những người khác chợt cứng đờ người.

Bọn họ đã nghe thấy gì chứ? Ý của người thanh niên đang đứng trước mặt bọn họ là, vừa rồi người thanh niên này còn chưa đánh một cách nghiêm túc và chưa dùng hết sức sao?

Làm sao có thể như vậy được chứ?

Đùa kiểu gì vậy?

Suy nghĩ đầu tiên của cả sáu người bọn họ chính là Tô Minh đang ra vẻ ta đây khoác lác, cố ý hù doạ đối thủ.

Cho dù có là ma thú, là chiến thần, là thần chết, thì cũng chỉ tới một giới hạn nhất định mà thôi!

Cũng không thể nào không có đối được!

Thế nhưng tiếp sau đó.

“Hừ...”

Tô Minh lại lần nữa xuất kiếm.

Lần xuất kiếm này.

Chứa đựng 80% kiếm ý, lực khống chế đáng sợ, lực đạt đến 1 triệu cân và quy tắc không gian.

Lần này anh cũng vẫn chưa dùng tới đoạt mệnh phong vân chiêu đầu tiên của Thiên Vẫn Kiếm.

Chỉ có điều, sức mạnh đã tăng từ 800 nghìn cân lên tới thành 1 triệu cân.

Đừng coi thường 200 nghìn cân này, vì nhờ nó mà uy lực của kiếm gần như đã tăng gấp đôi!

Tức khắc.

Cả sáu người Dương Phụng Lăng, Lữ Chân Tuân phải rùng mình, trong từng đôi mắt già nua đó toát lên ánh nhìn kinh hãi không thốt nên lời...

Bọn họ đều cảm nhận được...

Cảm nhận được sự đáng sợ trong kiếm này của Tô Minh, vì nó thật sự đáng sợ hơn nhiều so với trước.

Người thanh niên trước mặt bọn họ hoá ra không có ý doạ người, quả đúng là ban nãy anh chưa dùng hết sức và cũng chưa tấn công một cách nghiêm túc!

Không thể địch lại được!

Bất chợt không hẹn mà cùng trong thâm tâm của cả sáu người bọn họ đều hiện lên ý nghĩ này.

Trong giây lát, Dương Phụng Lăng hô lớn: “Thi triển Huyền Thanh hoàng tuyền kiếm trận!”

Huyền Thanh hoàng tuyền kiếm trận này là do một lão tổ có dung mạo hơn người của Huyền Thanh Tông tạo ra từ mấy trăm năm trước.

Người đó tên là Hứa Hoàng Tuyền, cho nên đã lấy tên “Huyền Thanh hoàng tuyền kiếm trận”.

Kiếm trận này cần có ít nhất 4 người mới có thể thi triển, số người càng nhiều, uy lực thi triển càng lớn, tuy nhiên nó cũng có một hạn chế là cảnh giới của tất cả người thi triển trận pháp phải tương đồng với nhau, chứ không được có cách biệt quá lớn.

Lúc này, trong nhóm sáu người bọn họ thì Dương Phụng Lăng là người mạnh nhất, với cảnh giới đoạt mệnh, còn Lữ Chân Tuân cùng với nhị trưởng lão và tam trưởng lão đều là bán bộ cảnh giới đoạt mệnh, tứ trưởng lão và ngũ trưởng lão lại mới chỉ là đỉnh cấp cảnh giới tôn giả.

Cảnh giới của cả sáu người bọn họ không quá chênh lệch là bao, cho nên có thể thi triển được trận pháp.

Sau hiệu lệnh vừa rồi của Dương Phụng Lăng, lập tức cả sáu người bọn họ gần như ra tay cùng một lúc.

Đều là kiếm.

Sáu thanh bay ra sáu hướng.

Hơn nữa, hình thái và kiếm thế của cả sáu thanh kiếm đều khác biệt.

Có kiếm chấn áp, có kiếm đánh vu hồi, có kiếm sát phạt ác liệt, có kiếm lại biến hoá khôn lường, vân vân.

Sáu kiếm này như sáu nguồn sức mạnh khác biệt nhưng lại có thể gặn kết, ngay khắc sau cả sáu thanh kiếm liên hợp với nhau.

Tạo thành một màn kiếm!

“Soẹt!”

Màn kiếm đó vừa rít lên một tiếng, chẳng khác nào tiếng gầm của một con thú khổng lồ thời cổ đại, và phía bên trên màn kiếm đó còn có một đại ấn hình kiếm.

“Vù vù...”
Chương 258: Sai một ly đi một dặm

Phong ấn lớn hình kiếm mở rộng bay vút lên trời, như vị thần đứng trên trời cao đập bàn tay khổng lồ xuống, khiến cho người ta có cảm giác áp lực.

Nhiệt độ trong không khí tăng lên chóng mặt đến nỗi người ta tưởng mình đang ở giữa dòng nham thạch.

Phong ấn hình kiếm như nghiền nát không gian và không khí trước mặt rồi lao về phía Tô Minh và tạo nên thế đối kháng với kiếm quang của Tô Minh trong không trung.

Rất nhiều đệ tử của Huyền Thanh Tông ở trên võ trường đều thấy run rẩy.

Hiện giờ, cả tông chủ và đám đại trưởng lão cộng lại là sáu người liên thủ đối phó với một thằng nhóc 20 tuổi?

Quan trọng là đám tông chủ và đại trưởng lão còn phải triển khai ra ‘Huyền Thanh Hoàng Tuyền kiếm trận’ trong truyền thuyết!

Đùa gì vậy?

Có lẽ Tô Minh là người ngoài có thể không biết nhưng bọn họ đều rõ. Triển khai ‘Huyền Thanh Hoàng Tuyền kiếm trận’ phải trả giá rất đắt.

Lúc đám người tông chủ triển khai ra ‘Huyền Thanh Hoàng Tuyền kiếm trận’ thì kinh mạch và đan điền trong cơ thể đều bị phản kích chăng?

Bởi vì, mặc dù ‘Huyền Thanh Hoàng Tuyền kiếm trận’ vô cùng mạnh nhưng nghe nói có một phần bị mất, vì vậy lúc triển khai sẽ bị phản đòn nghiêm trọng.

Mặc dù vậy nhưng tông chủ và đám đại trưởng lão vẫn không do dự mà triển khai nó…

Điều đó chứng tỏ gì? Chứng tỏ thực lực của người trẻ tuổi kia đã đạt đến mức khó thể tưởng tượng nổi. Chứng tỏ đám tông chủ đang bị ép đến đường cùng.

“Chuyện… Chuyện này…”, Lữ Thanh Thanh từ lâu đã cảm thấy sợ hãi đến run lẩy bẩy. Cô ta cảm thấy mình như đang gặp ác mộng rất lớn. Cô ta hy vọng mình có thể nhanh chóng tỉnh lại.

Chuyện cười trong mắt cô ta? Kiến biến thành chân long? Mà còn là chân long vô địch?

Thậm chí Lữ Thanh Thanh còn đứng không vững, chân mềm nhũn ra.

“Thú vị đấy!”, Tô Minh lẩm bẩm.

Huyền Thanh Tông được coi là thế lực siêu hạng, còn có một vài thứ khá đặc biệt. Nói ngay đến sáu lão già trước mặt liên thủ lại triển khai kiếm trận cũng khá mạnh.

Nhưng Tô Minh vẫn tràn đầy tự tin.

Một lát sau…

“Phụp, phụp…”, âm thanh chói tai như tiếng máy cắt xé rách màng nhĩ, giống như âm thanh gầm rú của quỷ đói, khiến người ta thấy khiếp sợ và phiền toái.

Cùng với âm thanh chói tai này, kiếm quang của Tô Minh trong không trung hình thành một thế cân bằng với phong ấn hình kiếm của ‘Huyền Thanh Hoàng Tuyền kiếm trận’ mà sáu người kia triển khai.

Một sự cân bằng, một màn tranh tài ngang ngửa về thực lực.

Chuyện này….

Quá kinh khủng!

Dương Phụng Lăng cảm thấy mình như gặp ma.

Ông ta dám chắc, kể cả là một tu giả võ đạo ở cảnh giới đoạt mệnh hậu kỳ đứng trước ‘Huyền Thanh Hoàng Tuyền kiếm trận’ lúc này thì cũng không thể hình thành thế cân bằng và ngang ngửa như vậy.

Mà cả Huyền Linh Sơn không thể tìm ra người nào ở cảnh giới đoạt mệnh hậu kỳ?

Sở dĩ ông ta triển khai ‘Huyền Thanh Hoàng Tuyền kiếm trận’ là vì muốn trấn áp được Tô Minh trong thời gian ngắn nhất, kể cả phải trả giá đắt đến đâu.

Nhưng nào ngờ…

Thật sự không thể chấp nhận được.

Lẽ nào, thực lực của người trẻ tuổi trước mặt đã vượt qua cả cảnh giới đoạt mệnh hậu kỳ rồi sao? Người này có thật sự là người không?

Dương Phụng Lăng thật sự cảm thấy sợ hãi.

Trong chớp mắt, kiếm quang của Tô Minh xóa bỏ hoàn toàn phong ấn hình kiếm trong ‘Huyền Thanh Hoàng Tuyền kiếm trận’ của sáu người kia và nó cũng biến thành hư vô.

Dương Phụng Lăng hít một hơi thật sâu, giọng nói khàn khàn, mang theo vẻ cầu xin: “Chàng trai! Cậu yêu nghiệt quá rồi! Cậu chính là yêu nghiệt lớn nhất mà tôi từng gặp trong gần trăm năm nay. Tôi thừa nhận Huyền Thanh Tông không thể làm gì được cậu. Nhưng cậu nhìn xem, giao đấu liên tục mà chúng ta đều hòa, cậu cũng không thể làm gì Huyền Thanh Tông chúng tôi. Thời gian dài chẳng phải Huyền Thanh Tông chúng tôi đông người hơn thì có lợi thế hơn sao? Hay là chúng ta giảng hòa đi. Cậu nói đi, tại sao cậu lại muốn giết đại trưởng lão và Thanh Thanh. Nếu họ làm gì đắc tội với cậu thì Huyền Thanh Tông chúng tôi có thể bồi thường cho cậu, thậm chí tôi có thể bảo đại trưởng lão và Thanh Thanh xin lỗi cậu”.

Lời nói vừa dứt thì chẳng khác nào nhận thua.

Trên võ trường nhất thời trở nên yên tĩnh.

Từ khi nào Huyền Thanh Tông lại mềm mỏng như vậy? Từ lúc bắt đầu có Huyền Thanh Tông, bắt đầu có ghi chép lịch sử thì Huyền Thanh Tông gần như là vô địch ở hạ giới.

Kiểu mềm mỏng chào thua như này gần như là chưa từng có.

Lữ Chân Tuân định nói gì nhưng cuối cùng vẫn phải ngậm miệng.

Ông ta nhìn Tô Minh, ông ta cũng đã đoán được thân phận của anh, chắc chắn là bạn trai của Diệp Mộ Cẩn. Từ tận đáy lòng ông ta cảm thấy hối hận, đáng lẽ hôm đó nên đồng ý với cháu gái của Diệp Thành Bang là đi phá Tây Lâm Sát trận và cứu Tô Minh.

Nếu cứu được thì không những Tô Minh không đến đây làm loạn mà khéo còn cảm kích mình và Huyền Thanh Tông.

Đúng là sai một ly đi một dặm.

Lữ Chân Tuân đã chuẩn bị tâm lý xin lỗi, chuẩn bị trả giá, nếu không thì mọi chuyện sẽ không xong.

“Tôi không làm gì được Huyền Thanh Tông ư? Ha ha…”, Tô Minh cười, nhìn về phía Dương Phụng Lăng cười mỉa: “Nếu tôi nói, đến tận bây giờ tôi vẫn chưa dùng hết sức thì ông có tin không? Tôi không làm gì được các người? Ai cho ông dũng khí nói câu đó vậy?”

Bá đạo!

Hống hách!

Tự tin tuyệt đối!
Chương 259: Tôi muốn ông dập đầu đến chết

Lời nói của Tô Minh vừa dứt thì dường như con ngươi trong mắt Dương Phụng Lăng cũng không ngừng run rẩy, toàn thân cũng không đứng vững.

Đồng thời lúc này…

“Phụp!”, Tô Minh xuất kiếm.

Lần này là sức mạnh vô cùng khủng khiếp.

Một kiếm chém ra, cả Huyền Thanh Tông đều thét lên tiếng thê lương.

Một kiếm nữa, một nửa đệ tử của Huyền Thanh Tông ở võ trường đều phụt máu, sắc mặt tái nhợt.

Một kiếm nữa tổng hợp của 80% kiếm ý nhập vi cộng 1,2 triệu kg sức mạnh thuần túy cộng với quy luật không gian và sự khống chế về sức mạnh. Càng khiến người ta kinh hãi hơn là Tô Minh còn dùng cả ‘tuyệt mệnh phong vân’- chiêu thứ nhất trong ‘Thiên Vẫn Kiếm’.

Kiếm này là chiêu thức mạnh nhất hiện giờ của Tô Minh.

Cứ kiếm sau lại mạnh hơn kiếm trước ba lần.

“Không xong rồi! Chạy thôi!”, Dương Phụng Lăng biến giọng, tràn đầy vẻ sợ hãi và chấn động và cả sự khó tin.

Trong lúc ông ta lớn tiếng hét lên thì toàn thân lùi về sau như phát điên. Không chỉ vậy, phía trước ông ta còn xuất hiện một bia đá màu máu. Cứ Dương Phụng Lăng lùi về sau thì bia đá lại chắn trước mặt ông ta.

Chậm hơn Dương Phụng Lăng một chút là Lữ Chân Tuân.

Mặc dù Lữ Chân Tuân chỉ ở cảnh giới bán bộ đoạt mệnh nhưng sức chiến đấu thực tế còn mạnh hơn người ở cảnh giới đoạt mệnh sơ kỳ.

Tốc độ và khả năng phản ứng của Lữ Chân Tuân có thể nói là bùng nổ. Tốc độ rút lui của ông ta có thể so sánh ngang tầm với Dương Phụng Lăng.

Không chỉ vậy, trong lúc Lữ Chân Tuân rút lui thì trên tay còn xuất hiện một cuốn sách, một cuốn sách có bìa bằng kim loại.

Cuốn sách đó đột nhiên mở ra, từng ký tự màu vàng như những con nòng nọc huỳnh quang đang bơi lượn trên mặt hồ và không ngừng lấp lánh. Nó ngưng tụ lại thành một chiếc lưới phòng ngự chắn ở trước mặt Lữ Chân Tuân.

Khác với Dương Phụng Lăng và Lữ Chân Tuân, thực lực của nhị trưởng lão, tam trưởng lão, tứ trưởng lão và ngũ trưởng lão kém hơn nhiều.

Đầu tiên về thực lực đã có cách biệt lớn chứ chưa nói đến việc họ có lấy ra được bảo bối phòng ngự như của tông chủ và đại trưởng lão hay không.

Bốn vị trưởng lão này trong lúc tuyệt vọng và khiếp sợ thì đã ra tay chống cự.

“Chúng ta liều mạng đi! A…”, ai nấy đều thiêu đốt chân khí và tinh huyết của mình, liều mạng xuất kiếm, chém liên tiếp về phía trước với ý đồ chặn lại kiếm của Tô Minh và để cứu mình.

Chỉ tiếc rằng, như châu chấu đá xe.

Trong chớp mắt…

Mặc dù Tô Minh xuất kiếm tưởng chừng rất nhẹ, rất chậm và bình tĩnh nhưng thanh kiếm của anh như quét sạch tất cả khiến mấy trưởng lão kia liều mạng trong lúc tuyệt vọng thì giờ đây đều bỏ mạng.

Tiếp đó…

“Phụt, phụt, phụt…”.

Kiếm quang đâm vào cổ của bốn vị trưởng lão, máu tươi tuôn ra như nước, đầu của bốn trưởng lão bay lên.

Chết rồi!

Bốn trưởng lão của Huyền Thanh Tông đã chết!

Đây là lần đầu tiên trong lịch sử của Huyền Thanh Tông.

Hàng ngàn năm nay Huyền Thanh Tông cũng có trưởng lão chết nhưng cơ bản đều là tuổi cao nên chết hoặc do chiến đấu thù hằn mà chết thôi.

Cùng lắm là mấy chục năm hoặc thậm chí là lâu hơn mới có một hai người chết. Nhưng hiện giờ liền lúc chết bốn người, đúng là hiếm có.

Đây là đòn đả kích quá lớn đối với cả Huyền Thanh Tông.

Kể cả Huyền Thanh Tông là thế lực siêu hạng thì cũng không có mấy người ở cảnh giới bán bộ đoạt mệnh và cảnh giới tôn giả đỉnh phong kỳ.

Nhưng đây vẫn chưa phải là kết thúc… Sau khi kiếm đó của Tô Minh tiêu diệt bốn vị trưởng lão thì anh lại lao về trước.

“Két, két, két….”.

Cuối cùng, mặc dù Lữ Chân Tuân và Dương Phụng Lăng được chắn bởi bia đá màu máu và sách màu vàng nhưng hai thứ này cũng dần bị ảnh hưởng. Bia màu máu cũng nhạt dần, còn sách màu vàng cũng thế.

Trên bia đá đã có vết nứt, còn trên bìa sách cũng bị rách một trang.

“Chuyện này…”, Dương Phụng Lăng chỉ cảm thấy toàn thân ớn lạnh.

Bia đá màu máu của ông ta là bảo bối phòng ngự đẳng cấp, là một trong những bảo vật trấn giữ tông môn của Huyền Thanh Tông, kế thừa mấy trăm năm rồi.

Theo như cách nói của tông chủ kỳ trước thì bia đá màu máu có thể chắn được một đòn của cảnh giới bán bộ hóa thần.

Cảnh giới hóa thần là còn trên cả cảnh giới đoạt mệnh.

Hạ giới đã hơn 500 năm không xuất hiện cảnh giới hóa thần. Kể cả ở phía các gia tộc hộ thần ở thượng giới thì cũng rất hiếm gặp cảnh giới hóa thần.

Lẽ nào người trẻ tuổi trước mặt này đã có thực lực đó rồi?

Rõ ràng là cậu ta chưa đến 22 tuổi mà.

Rất nhiều đệ tử của Huyền Thanh Tông trên võ trường đều sợ mất hồn.

Mấy vị trưởng lão đều chết rồi, lẽ nào Huyền Thanh Tông sắp bị diệt rồi sao?

“Huyền Thanh Tông không tồi đâu! Bảo bối nhiều thế cơ mà! Nhưng ngoài hai cái này, các người còn cái nào nữa không?”, Tô Minh nhìn chằm chằm vào Lữ Chân Tuân và Dương Phụng Lăng, cười nhạt hỏi.

Khí tức trên người lại sục sôi, Tô Minh lại một lần nữa triển khai kiếm pháp.

Dương Phụng Lăng và Lữ Chân Tuân sợ đến nỗi suýt cắn đứt lưỡi.

Họ chắc chắn rằng, nhìn từ khí tức hiện giờ trên người Tô Minh thì anh có thể triển khai được kiếm pháp khủng khiếp như ban nãy.

Quá là khủng khiếp!

Lữ Chân Tuân và Dương Phụng Lăng như phát điên.

“Đợi đã!”, hai người dường như hô lên cùng lúc.

“Xin cậu chủ Tô đợi một chút!”, Lữ Chân Tuân thấy đầu óc tê dại, nói: “Cậu chủ Tô! Tôi là Lữ Chân Tuân. Tôi có tội với cậu, hôm đó, cô Diệp…”.

Nhưng chưa đợi ông ta nói hết câu thì Tô Minh đã ngắt lời: “Tôi không muốn nghe mấy lời thừa thãi của ông. Tôi muốn ông và cả cháu gái ông quỳ xuống dập đầu, dập đến chết mới thôi”.

Tô Minh không hề có ý nói đùa.

Lúc này Viên Phương Hà và Tiêu Nhược Dư ở phía sau đều vô cùng kinh hãi.

Tàn nhẫn quá!

Yêu cầu này của Tô Minh đúng là…

Trời ơi!

Yêu cầu này còn tàn nhẫn gấp một ngàn, một vạn lần việc chém giết Lữ Chân Tuân và Lữ Thanh Thanh.

Đây mới thật sự là báo thù.

Lúc đầu Lữ Chân Tuân vô cùng phẫn nộ, nhưng sau đó là sợ hãi. Lúc này ông ta chỉ trầm ngâm không nói gì.

Ông ta chuẩn bị sẵn tinh thần bỏ ra cái giá đắt, kể cả là mất chân mất tay cũng được. Nhưng ông ta đâu ngờ Tô Minh lại muốn lấy mạng của ông ta và cháu gái ông ta. Không chỉ là lấy mạng mà còn muốn dập đầu đến chết.

Chuyện này thì làm sao ông ta có thể đồng ý?
Chương 260: Nguy cơ của Huyền Thanh Tông

"Cậu Minh, không thể bàn bạc lại được sao?", giọng Dương Phụng Lăng khàn khàn, siết chặt nắm tay, như bị dồn vào đường cùng.

Tính ra, mối họa này là do Đại trưởng lão - Lữ Chân Tuân gây nên.

Huyền Thanh Tông đã tổn thất bốn vị trưởng lão, một cái giá chát chúa.

Trong lòng ông ta hận Lữ Chân Tuân muốn chết.

Lữ Chân Tuân và Lữ Thanh Thanh đều đáng chết!

Dương Phụng Lăng cũng đã chấp nhận chịu thua.

Ông ta không muốn đánh tiếp với Tô Minh, vì cảm thấy nếu đánh tiếp, có lẽ Huyền Thanh Tông sẽ bị tiêu diệt. Mà không bị diệt cũng tàn.

Nhưng ai ngờ, Tô Minh không chỉ muốn Lữ Chân Tuân và Lữ Thanh Thanh chết, mà còn là dập đầu đến chết.

Cũng là chết, nhưng cách làm ấy lại hết sức nhục nhã. Đó không chỉ mình Lữ Chân Tuân và Lữ Thanh Thanh chịu nhục, mà còn cả Huyền Thanh Tông nữa. Một khi truyền ra, danh tiếng tích góp từng tí qua ngàn năm của Huyền Thanh Tông sẽ sụp đổ trong tích tắc và trở thành một trò cười.

Tuyệt đối không thể đồng ý.

Dương Phụng Lăng mà đồng ý, đợi đến khi ông ta chết, xuống âm phủ gặp bậc ông cha Huyền Thanh Tông thì biết ăn nói thế nào.

"Cậu Minh, Đại trưởng lão và Thanh Thanh sẽ chết! Nhưng bọn họ sẽ tự sát trước mặt cậu, được không?", Dương Phụng Lăng gần như là gằn từng tiếng một hỏi.

Câu này vừa thốt ra, cả người Lữ Chân Tuân như già đi 50 tuổi, bóng lưng cũng còng xuống, gương mặt già nua run rẩy, muốn nói gì đó nhưng lại không dám nói ra.

Lữ Thanh Thanh thì xụi lơ tại chỗ, nằm vật ra bên cạnh.

Tiêu Nhược Dư và Viên Phương Hà thì vừa vui vẻ vừa rung động. Một mình Tô Minh mà thật sự dồn được Đại trưởng lão của một thế lực siêu đẳng và cháu gái ông ta đến bước đường cùng ư? Còn là ở trước mặt tông chủ Huyền Thanh Tông?

Đây... Đây thật sự là quá chấn động.

Có thể nói anh đã viết nên trang sử cho Huyền Linh Sơn luôn rồi.

Những đệ tử Huyền Thanh Tông trên sân võ đều ngây ra như phỗng!

Bọn họ thật sự không thể tin được mình đã nghe thấy gì.

Trong lòng họ hình tượng một Huyền Thanh Tông vô địch, lừng lẫy tiếng tăm lập tức ầm ầm sụp đổ.

Nhưng mà...

Kế tiếp, điều khiến người ta không thể tin tưởng nổi là Tô Minh lại lắc đầu.

Từ chối!

"Tôi không phải đang bàn bạc với ông, mà là muốn Lữ Chân Tuân và Lữ Thanh Thanh quỳ xuống dập đầu cho đến chết, chứ không bảo họ tự sát. Không phải là đang trao đổi, cũng không định cò kè mặc cả gì hết", Tô Minh lạnh nhạt nói.

Giọng anh vang vọng toàn bộ Huyền Thanh Tông.

Cực kỳ dứt khoát và cứng rắn.

"Cậu...", Dương Phụng Lăng nghiến răng, suýt nữa thì cắn nát cả hàm răng.

Ông ta đã nhường nhịn để Lữ Chân Tuân và Lữ Thanh Thanh tự sát, mà còn không chịu?

Mẹ kiếp!

"Nếu Huyền Thanh Tông tôi không đồng ý thì sao?", Dương Phụng Lăng nghiến răng nghiến lợi, bị anh dồn ép đến đường cùng.

"Vậy tôi sẽ tàn sát Huyền Thanh Tông, giết đến khi ông đồng ý mới thôi", Tô Minh trả lời một cách cực kỳ nghiêm túc.

Anh không phải đang nói giỡn.

Trên sân đấu võ, bầu không khí như đọng lại, ngột ngạt khó tả.

Mùi máu như quẩn quanh.

Dương Phụng Lăng im lặng khoảng 10 lần hít thở, con ngươi đỏ chót, chợt cười to: "Ha ha ha ha... Nít ranh! Cậu thật sự định không chết không ngừng ư? Hay là cảm thấy Huyền Thanh Tông tôi dễ ức hiếp? Tôi nói cho cậu biết, sức mạnh của Huyền Thanh Tông không phải là người như cậu có thể tưởng tượng nổi đâu!"

Ông ta vừa cười vừa giơ tay lên chỉ về phía sau: "Nơi ấy là cấm địa của Huyền Thanh Tông tôi, trong đó chôn cất thế hệ ông cha chúng tôi. Trong số họ vẫn có người để lại một luồng ý chí, có thể ra tay. Thế nên, đừng ép chúng tôi đánh thức họ!"

Đây mới là át chủ bài đáng sợ nhất của một thế lực đứng đầu ở Huyền Linh Sơn.

Cho rằng truyền thừa ngàn năm là trò đùa sao?

"Thế hả? Vậy ông đánh thức họ đi", Tô Minh nhàn nhạt nói, nghe hết sức bình tĩnh và tùy tiện. Dương Phụng Lăng suýt chút nữa bị câu đó của anh sặc chết.

Ông ta trợn mắt điên cuồng nhìn chằm chằm Tô Minh.

Trong ánh mắt hiện lên cơn giận không thể át và sự khó tin!

Cho dù ông ta lôi thần hồn của bậc ông cha ra đe dọa thì cũng chẳng có ích gì ư?

Khốn kiếp!

Con bà nó!

"Đều do ông mà ra!", dưới cơn tức, Dương Phụng Lăng hung hăng trừng Lữ Chân Tuân bên cạnh, hận đến ngứa răng.

Lữ Chân Tuân run rẩy, không dám hó hé hay cãi lại câu nào.

Nếu có thể, ông ta thật lòng muốn tự bạo chết ngay tức thì.

Nhưng Tô Minh hoàn toàn không muốn để ông ta và cháu gái mình chết nhẹ nhàng như vậy, mà muốn cả hai dập đầu cho đến chết.

Chưa nói đến cách chết này nhục nhã và đau đớn như thế nào, bản thân có đồng ý hay không. Dù có đồng ý thì Dương Phụng Lăng và Huyền Thanh Tông cũng không thể chấp nhận được.

Đây quả thật là một mâu thuẫn khó giải quyết.

"Sớm biết có ngày này, lúc trước tội gì làm thế?", Dương Truy lẩm bẩm, liếc nhìn Lữ Thanh Thanh đang tuyệt vọng quỳ trên mặt đất với ánh mắt phức tạp, lại nhìn về phía Đại trưởng lão Lữ Chân Tuân.

Lúc đó, Lữ Thanh Thanh ép người quá đáng.

Mà Lữ Chân Tuân lại không giữ lời, ỷ thế hiếp người.

Nếu lúc ấy Lữ Thanh Thanh không ngông cuồng, Lữ Chân Tuân thật lòng muốn đền đáp ơn cứu mạng.

Thì đã không có ngày hôm nay!

"Thật sự không thể thay đổi sao?", Dương Phụng Lăng giống như một con thú bị ép đến bờ vực, cả người tràn ngập điên cuồng, gầm lên.

"Không thể", Tô Minh lạnh nhạt đáp. Giờ phút này, anh rất bình tĩnh, cũng không có chớp lấy cơ hội ra tay với Lữ Chân Tuân và Lữ Thanh Thanh. Bởi vì, anh muốn bắt hai người kia quỳ xuống dập đầu cho đến chết, chứ không phải tự tay giết chết họ.

Điều bản thân phải làm là ép họ đến đường cùng.

Sau đó, nghiền nát hết mọi sự chuẩn bị và con bài chưa lật của Huyền Thanh Tông.

"Bịch...", Dương Phụng Lăng đột nhiên quỳ xuống về phía cấm địa phía sau Huyền Thanh Tông.

Ông ta vừa quỳ.

"Bịch bịch bịch..."

Toàn bộ đệ tự và các nhân viên cấp cao của Huyền Thanh Tông trên sân đấu đều quỳ xuống.

Vừa quỳ xuống, Dương Phụng Lăng vừa nghiêm túc, thành kính nâng một khối ngọc hồn bằng hai tay.

"Kính xin liệt tổ liệt tông, con, Dương Phụng Lăng, tông chủ đời thứ 17 của Huyền Thanh Tông cầu xin các vị hiển linh, cứu lấy Huyền Thanh Tông chúng con", Dương Phụng Lăng lớn tiếng nói.

Ông ta nói xong thì dập mạnh đầu xuống đất.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK