• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 186: Điều kỳ diệu của tháp Bát Môn Quang

Làm sao có thể thế được?

Nhưng thái thượng trưởng lão không thể và cũng không cần thiết phải nói dối.

Ông Châu nói xong rồi trầm ngâm không nói gì, để thời gian cho mọi người ngẫm nghĩ.

Một hồi lâu…

“Thằng ranh này có thể giết tông chủ, chắc mọi người cũng biết thực lực của nó khủng khiếp đến mức nào. Quan trọng là nó mới 21 tuổi thôi. Nếu như hôm nay nó không chết thì chưa đầy một năm nữa cả Phiêu Diểu Tông của chúng ta sẽ bị nó tiêu diệt. Đừng tưởng tôi chỉ nói lời đe dọa, tôi khẳng định với mọi người là nó làm được đấy”.

Ông Châu nói lớn hơn: “Vì vậy bây giờ tôi mong các vị ở Cổ Tịch các vất vả chút, trong thời gian ngắn nhất điều tra cho tôi làm thế nào để giết được người bị giam trong tháp Bát Môn Quang?”

Tháp Bát Môn Quang là chiêu cuối cùng của tông môn. Cách dùng cụ thể của nó chỉ có tông chủ nắm rõ nhưng hiện giờ tông chủ Phó Hoành Khôn đã chết.

Vậy chỉ có thể nhờ cả vào Cổ Tịch các thôi. Hầu như thế lực nào trong Huyền Linh Sơn cũng đều có Cổ Tịch các, ở trong đó có ghi chép và sưu tầm tất cả những thông tin của thế lực đó từ lúc mới thành lập đến tận bây giờ.

“Vâng!”, bốn vị chấp sự ở Cổ Tịch các đều gật đầu, sau đó xoay người nhanh chóng đi về phía Cổ Tịch các.

“Nhị trưởng lão! Ông lập tức đến nhà họ Hồng và Chân Diễn Tông, nói cho họ biết thông tin tông chủ đã chết trong tay Tô Minh và hiện giờ Tô Minh đang bị nhốt trong tháp Bát Môn Quang. Hãy kể hết mọi chuyện cho họ nghe và bảo họ lập tức đến Phiêu Diểu Tông”, ông Châu nhìn về phía nhị trưởng lão của Phiêu Diểu Tông và ra lệnh.

“Rõ!”, nhị trưởng lão cung kính gật đầu rồi vội vã rời đi.

“Đại chấp sự! Hiện giờ ông liên lạc với tất cả thế lực phụ thuộc vào Phiêu Diểu Tông bảo họ cử tất cả tu giả võ đạo trên cảnh giới tông sư trong gia tộc của họ đến Phiêu Diểu Tông để canh giữ Phiêu Diểu Tông”, ông Châu lại nhìn về phía đại chấp sự. Đại chấp sự quản lý các chuyện bên ngoài Phiêu Diểu Tông, thế lực phụ thuộc cũng là phần việc của họ.

Đại chấp sự nhận lệnh rời đi.

“Tất cả đệ tử chân truyền và đệ tử nòng cốt, tổng cộng có 1080 người canh giữ tháp Bát Môn Quang, mọi lúc phải tạo nên trận pháp để đề phòng chuyện bất trắc”, ông Châu tiếp tục ra lệnh.

Liên tiếp mấy mệnh lệnh được ban ra, Phiêu Diểu Tông vốn hoảng loạn giờ đây lập tức ổn định trở lại.

Phải nói rằng ông Châu vẫn là người có thủ đoạn và uy tín nhất.

Trong tháp Bát Môn Quang lúc này…

Cuối cùng Tô Minh cũng dừng lại.

Anh xoay một vòng mà không nhìn ra cái gì.

Không gian trước mặt giống như vô tận, không thể đi đến cuối cùng.

“Xoẹt!”, cuối cùng Tô Minh cũng bắt đầu thử tấn công.

Thanh kiếm với toàn lực chém về phía trước.

Kiếm này đủ để giết một tu giả võ đạo đang ở cảnh giới tôn giả trung hậu kỳ nhưng khi rơi trong làn sương mù trước mặt thì nó lập tức biến mất giống như lạc vào khoảng không, không có chút hiệu quả nào.

Sau đó Tô Minh tiếp tục thử những kiểu tấn công khác.

Quyền cước và kiếm đều lập tức sử dụng, bao gồm cả thân pháp, anh tấn công mỗi vị trí trước mặt, không bỏ qua bất cứ vị trí nào, không để lọt bất cứ thứ gì nhưng vẫn không có hiệu quả.

Không biết qua bao lâu…

“Thú vị đấy!”, ánh mắt Tô Minh sáng lên, dường như anh phát hiện ra thứ gì đó.

“Không gian quái dị mình đang ở hiện tại hình như cùng chiều với không gian bên ngoài. Kiếm pháp hoặc đòn tấn công quyền cước của mình có mạnh đến đâu thì cũng không đánh trúng thứ ở không gian cùng chiều bên ngoài”.

“Mình nhất định phải tấn công xuyên không gian thì mới có thể phá vỡ được thứ đang nhốt mình”.



Tô Minh cố tìm manh mối, cuối cùng chỉ hai chữ thôi… ‘Không gian’.

Tấn công xuyên không gian kiểu gì đây?

Rất đơn giản!

Chính là quy luật không gian.

Nếu như tiến sâu chút nữa thì chính là quy luật không gian và quy luật thời gian.

Tất nhiên, Tô Minh có thể khẳng định một điều, kể cả thế lực như Phiêu Diểu Tông có được một số bảo bối xuyên không gian làm phòng ngự thì cùng lắm cũng chỉ có thể liên quan đến quy luật không gian chứ không liên quan đến quy luật thời gian.

Liên quan đến quy luật thời gian chính là vấn đề rất sâu rộng, và Phiêu Diểu Tông thì không đủ tư cách.

“Quy luật không gian?”, Tô Minh hít một hơi thật sâu rồi khoanh chân ngồi xuống.

Mình cũng không vội! Nếu đã phần nào tìm được căn nguyên vấn đề thì đi giải quyết vấn đề là được.

Tất nhiên muốn giải quyết được vấn đề này thì đúng là khó hơn lên trời.

Thế nào là quy luật?

Ví dụ nói về sức mạnh…

Sức mạnh của người bình thường được thể hiện thông qua cơ bắp, cái này người ta gọi là khí lực thô bạo.

Còn tu giả võ đạo thì sao? Là thông qua việc vận chuyển chân khí, cuối cùng tập hợp chân khí hình thành nên uy lực cộng hưởng, và người ta gọi là khí lực.

Còn trên nữa là gì? Nếu như có thể lĩnh ngộ được thiên cơ, tận dụng được uy lực của nó, đồng thời có thể khống chế sức mạnh đến mức cực đại, thì có lẽ có thể miễn cưỡng gọi là quy luật sức mạnh.

Nói cho cùng, khi chúng ta có lĩnh ngộ độc đáo về sức mạnh, làm được đến mức chỉ có chúng ta mới khống chế được sức mạnh đó chứ không phải sức mạnh khống chế ta, như vậy có thể gọi là quy luật sức mạnh.

“Quy luật không gian chính là như vậy. Có thể mượn không gian trời đất để phát huy uy lực của hư không. Có thể nén, kéo, phân giải và kéo giãn không gian xung quanh mình, có thể hòa vào không gian, tạo nên không gian độc đáo của riêng mình thì coi như lĩnh ngộ được một số quy luật không gian”.

Tô Minh cảm thấy đau đầu. Bởi khi nói về không gian, đừng nói là đạt đến hiểu được tầng quy luật rồi, ngay cả khi không gian eo hẹp bị chấn động thì anh cũng khó lòng hiểu được. Đến tận bây giờ, anh vẫn chưa giải quyết được lực cản của gió và độ ma sát.

Không phải là Tô Minh không muốn giải quyết mà không gian là thứ vô cùng phức tạp và khó hiểu.

Tô Minh từng hỏi ông lão là mình có được coi là thiên tài không? Ông lão đáp: “Không!”

Lúc đó Tô Minh không phục. Vì dù sao anh chỉ mất hai ba năm là có thể từ một người bình thường bước lên cảnh giới tông sư, thật lợi hại biết mấy?

Nhưng cuối cùng ông lão nói một câu: “Trời đất rộng lớn ngoài sức tưởng tượng của chúng ta. Thiên tài thật sự là người hiểu được những vật thể quy luật”.

Tô Minh hỏi, thế nào là vật thể quy luật?

Ông lão đáp: “Chính là vừa sinh ra đã hoàn toàn lĩnh ngộ được một quy luật nào đó”.

Tô Minh lại hỏi: “Quy luật đó rất mạnh sao?”

Ông lão nói: “Quy luật rất mạnh, đặc biệt có năm quy luật mạnh nhất là quy luật không gian, thời gian, âm dương, luân hồi và sức mạnh. Trong đó có quy luật thời gian và quy luật luân hồi là phức tạp nhất, sau đó đến quy luật không gian, rồi đến quy luật âm dương, cuối cùng là quy luật sức mạnh”.

“Haiz!”, Tô Minh không khỏi thở dài.

Muốn lĩnh ngộ được quy luật không gian không phải là điều dễ dàng, chí ít là vô cùng khó trong một thời gian ngắn, còn khó hơn việc người bình thường muốn trúng được giải nhất xổ số.

Nhưng có khó đến đâu thì cũng phải thử.

“Trước tiên hãy bắt đầu từ việc cảm nhận không khí lưu động”, Tô Minh đề ra mục tiêu nhỏ.

Đồng thời lúc này…

“Báo cáo thái thượng trưởng lão! Chúng tôi đã tìm ra ‘Bát Môn Lục’, tìm được thông tin có liên quan đến tháp Bát Môn Quang”, bốn vị chấp sự của Cổ Tịch các phấn khích đi đến bên cạnh tháp Bát Môn Quang và nói với ông Châu cũng đang nghiên cứu về tháp.

“Ồ? Trong đó nói thế nào?”

“Trong tháp Bát Môn Quang có tám cửa, lần lượt đại diện cho kim, mộc, thủy, hỏa, thổ, phong, lôi, băng”, người đứng đầu trong bốn vị chấp sự hùng hồn nói: “Đây là tám loại thuộc tính, nó đều có màu sắc đại diện riêng”.

Nói xong, ông ta chỉ vào tám ánh sáng với tám màu khác nhau trên tháp Bát Môn Quang.
Chương 187: Vui mừng quá sớm

“Như màu đỏ đại diện cho lửa, màu vàng đại diện cho kim loại, màu tím đại diện cho sấm sét…”.

“Thì ra là vậy! Nói tiếp đi”, ông Châu nhìn chằm chằm vào tháp Bát Môn Quang, trong ánh mắt dường như hiểu ra gì đó.

“Tháp Bát Môn Quang này có sức giam giữ vô cùng khủng khiếp. Nếu thằng nhóc đó bị nhốt trong đó, không có điều gì bất trắc thì nó sẽ bị nhốt trong đó cả đời. Theo như ghi chép trong ‘Bát Môn Lục’ thì từng có không dưới 100 tu giả võ đạo ở cảnh giới tôn giả bị nhốt ở đây. Thậm chí còn có hơn chục tu giả võ đạo ở cảnh giới trên cảnh giới tôn giả cũng bị nhốt ở đây, nhưng không có ai có thể ra ngoài, đều chết hết ở đó. Vì vậy, thằng ranh đó có chết thì cũng không thể thoát ra được”.

“Ha ha… Thì ra là vậy”, ông Châu bật cười tàn nhẫn, nói: “Thằng ranh! Cho mày phát điên lên”.

“Ngoài ra, còn có thể khởi động tám cửa tấn công”, người đứng đầu chấp sự nói: “Tiếc là phải cần có một số bảo vật để làm lực xoay chuyển”, nói xong ông ta chỉ về những chỗ lõm trên tám cửa ở tháp Bát Môn Quang, nói: “Nếu như có thể đặt bảo vật vào mỗi chỗ lõm này thì những cửa này sẽ tấn công người ở trong tháp, đó là sức tấn công vô cùng khủng khiếp”.

“Bảo vật có thuộc tính riêng ư?”, ông Châu lẩm bẩm nói. Mặc dù Tô Minh chết trong tháp thì rất vui nhưng ngộ nhỡ có gì bất trắc thì sao? Ngộ nhỡ thằng nhóc đó tìm ra cách để thoát ra thì sao?

Mặc dù các vị chấp sự thề thốt đảm bảo nhưng ông ta vẫn lo ngộ nhỡ…

Đặc biệt là ông ta cảm thấy Tô Minh là một tên yêu nghiệt.

Ông Châu nghĩ, giết sớm được lúc nào thì mới yên tâm lúc đó, kể cả có tiêu tốn những bảo vật kia.

“Phiêu Diểu Tông chúng ta có bảo vật nào trong tám thuộc tính phong, hỏa, lôi, kim, mộc, thủy, hỏa, thổ?”, ông Châu suy nghĩ trong giây lát, đột nhiên đôi mắt già nua của ông ta sáng lên. Ông ta lập tức quát lớn với một đệ tử chân truyền của Phiêu Diểu Tông: “Đi đến Luyện Võ các rồi lên tầng hai lấy đá Hỏa Viêm được buộc chặt bằng dây xích sắt đến đây”.

Lời nói vừa dứt thì những trưởng lão và chấp sự có mặt ở đây đều vô cùng kinh ngạc.

Ngay cả đệ tử chân truyền được ông Châu chỉ đích danh cũng vô cùng sửng sốt.

“Thái… Thái thượng trưởng lão! Chuyện… Chuyện này không ổn lắm chăng? Luyện Võ các vô cùng quan trọng trong Phiêu Diểu Tông của chúng ta, điều đặc biệt trong Luyện Võ các chính là không khí trong đó luôn có linh khí thuộc tính hỏa”, một vị chấp sự run rẩy nói: “Mà linh khí thuộc tính hỏa đó đến từ viên đá Hỏa Viêm đó. Nếu như không có viên đá đó thì Luyện Võ các cũng không còn nữa, Phiêu Diểu Tông cũng tổn thất rất lớn”.

“Hắn không chết thì cả Phiêu Diểu Tông cũng coi như bị diệt”, ông Châu giơ tay lên, chỉ về phía bóng dáng mơ hồ đang ngồi khoanh chân trên đất ở tháp Bát Môn Quang, nói: “Nhớ lấy! Hắn có thể chính diện giết chết tông chủ đấy!”

Nói xong ông ta quát đệ tử chân truyền: “Bây giờ đi ngay! Tôi ra lệnh đấy!”

Đệ tử chân truyền kia nghe thấy vậy thì lập tức đến Luyện Võ các.

“Thằng nhóc! Kể cả phải bỏ ra cái giá lớn bằng trời thì ông đây cũng phải di chết”, ông Châu lẩm bẩm, trên khuôn mặt già nua hiện ra vẻ ác độc và có chút sợ hãi.

….

Ở nhà hàng Tứ Quý…

Đám Cơ Thương Hải, Ngụy Chấn Phong, Công Tôn Hạ và Cơ Khâm đều có mặt ở đây, còn có cả Công Tôn Thần mới bị trọng thương nhưng giờ đã đỡ hơn chút, có thể về nhà để dưỡng sức nhưng chân tay hắn vẫn phải bó bột.

Đột nhiên, Cơ Khâm nhận lấy một con bồ câu đưa thư màu đen chỉ to tầm con chim sẻ. Lúc này đám người Cơ Thương Hải cũng vô cùng căng thẳng nhìn Cơ Khâm, không khí rất ngột ngạt.

Tầm mấy giây sau…

“Ha ha…”, Cơ Khâm cười lớn, sắc mặt đỏ ửng nói: “Bố à! Các chú yêu quý! Mọi người yên tâm đi! Thằng ranh đó chết chắc rồi”.

“Là sao?”, Ngụy Chấn Phong sốt sắng hỏi.

“Thằng ranh đó hống hách đến nỗi truy sát một vị thái thượng trưởng lão của Phiêu Diểu Tông đến tận dưới chân núi. Sau đó vị thái thượng trưởng lão kia khởi động tám cửa của Phiêu Diểu Tông và nhốt thằng ranh đó trong tháp rồi”, Cơ Khâm cười lạnh một tiếng, nói.

“Tám cửa ư?”, Ngụy Chấn Phong không hiểu, hỏi. Ngay cả Cơ Thương Hải và Công Tôn Hạ cũng không hiểu.

“Tám cửa khủng khiếp lắm. Mỗi thế lực ở Huyền Linh Sơn đều có thủ đoạn phòng địch của mình. Tám cửa của Phiêu Diểu Tông xếp thứ ba trong Huyền Linh Sơn đấy. Phải biết rằng, thế lực của Phiêu Diểu Tông chỉ bình thường, thế lực xếp ở vị trí 20 trong Huyền Linh Sơn nhưng tám cửa phòng địch lại xếp thứ 3, đủ thấy khủng khiếp đến đâu. Con từng nghe nói, tám cửa của Phiêu Diểu Tông mở ra còn có thể nhốt Thần Long nữa cơ, chứ đừng nói là thằng súc sinh kia. Kể cả những tu giả võ đạo có thực lực mạnh hơn thằng đó một trăm lần cũng bị chết đói trong đó”, Cơ Khâm chậm rãi nói.

“Thật sự mạnh như vậy sao?”, Ngụy Chấn Phong vẫn có chút không yên tâm, nói.

“Thằng ranh đó bị nhốt trong đó mấy tiếng đồng hồ rồi, sử dụng hết tất cả các cách mà cũng không có tác dụng gì”, Cơ Khâm cười nói tiếp: “Chú Ngụy cứ yên tâm đi! Cháu dùng tính mạng đảm bảo, thằng ranh đó có chết thì cũng không ra nổi tám cửa của Phiêu Diểu Tông. Lần này mà nó không chết thì Cơ Khâm cháu sẽ mang đầu đến gặp các chú”.

“Ha ha… Nếu đã vậy thì mau truyền tin đi để mọi người chung vui cùng”, Cơ Thương Hải cười, nói.

“Đặc biệt là nói cho Diệp Mộ Cẩn biết”, Công Tôn Thần ngồi trên xe lăn ác độc nói: “Đồ tiện nhân! Thằng ranh đó chết rồi, chết rồi, ha ha…”.

“Đúng vậy! Nhất định phải để nhà họ Diệp cùng chung niềm vui này”, Công Tôn Hạ cũng lên tiếng. Ông ta vuốt râu, trong lúc nói cũng tràn đầy cảm giác nhẹ nhõm.

Trong tháp Bát Môn Quang lúc này…

Tô Minh vẫn khoanh chân ngồi bất động. Nếu có ai quan sát lúc này thì có thể phát hiện Tô Minh đang dựng hết tóc gáy lên.

Không chỉ là dựng hết tóc gáy mà cả tai và mũi cũng không ngừng run rẩy.

Tô Minh dùng tim cảm nhận, dùng tai lắng nghe không khí lưu động trong không gian.

Nói chính xác ra thì anh cũng khá may mắn. Bởi vì anh đang ở trong tháp Bát Môn Quang, mặc dù cũng là thế giới nhỏ nhưng dù sao cũng thuộc về một không gian nhỏ.

Không gian nhỏ và không gian lớn ở thế giới bên ngoài, được ví như ‘cách làm khác nhưng hiệu quả giống nhau’. Chỉ có điều không gian nhỏ không phức tạp như không gian lớn ở bên ngoài, vì vậy Tô Minh có thể tận dụng để lĩnh ngộ quy luật không gian.
Chương 188: Cái khó ló cái khôn

Không biết qua bao lâu, Tô Minh bỗng nhiên có cảm giác tách rời hẳn thế giới bên ngoài, giống như hồn và xác bị tách ra. Anh đang cảm nhận mọi thứ từ góc độ khác hẳn, cảm giác này thật kỳ lạ.

“Hình như mình đều nhìn thấy mỗi phần tử trong không khí”.

“Không gian giống như một con sông lớn, không khí giống như nước đang dâng trào trong con sông lớn đó; còn mình giống như cá đang bơi trong nước”.



Tô Minh lĩnh ngộ càng lúc càng sâu, nghĩ được càng lúc càng nhiều.

Thậm chí anh còn quên cả nguy hiểm trước mặt mình, quên cả mình đang bị nhốt trong tháp Bát Môn Quang.

Đột nhiên anh nhấc tay lên, khẽ chạm vào không khí đang chầm chậm lưu động.

Tay vừa động thì không khí mà ngày thường dùng mắt thường cũng không thấy lúc này đều không ngừng lưu động, luồng không khí xung quanh gần với tay thì đều bị nén lại và như kiểu muốn chạy trốn… Cảm giác đó giống như tay thò vào bọt nước đang bắn tung tóe trong nước.

“Thân mình trong không gian, như con cá đang bơi trong nước. Từng hơi thở và động tĩnh của mình đều sẽ ảnh hưởng nhất định đến không gian và tác động lẫn nhau. Lúc mình tác động đến không gian thì không gian cũng sẽ gây tác động với mình. Những tác động này phải kể đến ma sát và lực cản, vv… Nếu như cá có thể nhảy ra khỏi nước thì sao? Hay nói cách khác, nếu mình nhảy ra khỏi không gian thì sao?”

“Không ổn!”

“Nếu như cá nhảy ra khỏi nước, mặc dù nước không ảnh hưởng đến cá nhưng cá sẽ chết”.

“Nếu đã không nhảy ra được thì chỉ còn cách hòa vào thôi”.

“Nếu như mình vừa là cá vừa là nước, vậy thì… Mình vẫn có thể sống tự do tự tại trong nước, đồng thời nước sông cũng không ảnh hưởng gì đến mình. Bởi vì mình chính là nước và nước là mình”.

Tô Minh càng lúc càng hiểu ra. Anh vốn không có manh mối gì nhưng bây giờ đã bắt đầu có hướng đi.

“Vì vậy, bước đầu tiên để lĩnh ngộ không gian chính là hòa mình vào không khí”.

“Hòa nhập vào không khí chắc là điều cốt lõi của quy luật không gian. Nhưng phần lớn chắc là mỗi tu giả võ đạo điều khiển quy luật không gian sẽ dùng những cách khác nhau để hòa vào không khí”.

Không thể đều giống nhau được! Bởi vì tư duy của mỗi tu giả võ đạo khác nhau sẽ có sự khác biệt nhất định.

“Mình nên dùng cách gì để hòa nhập vào không khí thì mới hợp với mình nhất đây?”

Đúng lúc này, dòng suy nghĩ của Tô Minh cũng dừng.

Bởi vì nóng…

Nóng quá…

Cả thế giới không gian đều biến thành màu máu, mọi thứ đều đỏ rực.

Những ngọn lửa vô tận từ bốn phương tám hướng ập tới, ngay cả mặt đất cũng biến thành biển lửa.

Không có nơi nào để chạy trốn, không có nơi nào để thoát ra, giống như toàn thân đang rơi vào thế giới nham thạch ở tận cùng núi lửa.

“Chết tiệt! Lão khốn kia khởi động cách gì như kiểu đổ lửa vào bên trong tháp Bát Môn Quang, chắc muốn thiêu chết mình đây”, Tô Minh thầm mắng một câu, nghiến răng nghiến lợi nói.

“Nhiệt độ trên 1000 độ, vẫn còn tiếp tục tăng, đây không phải là ngọn lửa bình thường”.

Tô Minh vận chuyển chân khí, dùng chân khí vận chuyển khắp cơ thể để ngăn lại nhiệt độ cao đang không ngừng tăng lên. Kể cả là như vậy nhưng anh vẫn toát hết mồ hôi.

“Nhất định phải tìm được nơi có nhiệt độ thấp”. Và rồi Tô Minh bắt đầu sử dụng ‘Lược Ảnh Bộ’, không ngừng quét về mọi hướng để tìm nơi có thể tránh được nhiệt độ cao.

Ở bên ngoài tháp Bát Môn Quang…

Ông Châu với vẻ mặt dữ tợn, nhìn gắt gao vào bên trong tháp Bát Môn Quang. Trong đôi mắt già nua đều là vẻ vui mừng và chờ đợi: “Thằng khốn kiếp! Cảm nhận được mùi vị của linh hỏa rồi chứ? Nhảy lên nhảy xuống để tìm nơi không có lửa sao? Ha ha… Đừng có mơ”.

Đá Hỏa Viêm được đặt vào trong chỗ lõm đó, hiện giờ Hỏa Môn (cửa lửa) trong tám cửa đã khởi động.

Tất cả không gian trong tháp Bát Môn Quang đều bị lửa vây kín, không thiếu chỗ nào.

“Thằng khốn! Ông đây phải khiến mày bị thiêu chết trong đó”.

Từng giây từng phút trôi qua, Tô Minh cảm thấy hơi thở của mình cũng khó khăn, mồ hôi toát ra càng nhiều, thậm chí anh còn cảm thấy thiếu nước. Anh bắt đầu cảm thấy mơ hồ, dường như bất cứ lúc nào cũng có thể ngất đi.

“Chỉ có thể như thế trước đã”, ánh mắt Tô Minh ngưng trọng, anh hít một hơi thật sâu, trong lòng chấn động, bắt đầu điều khiển chuông Thiên Địa Huyền Hoàng.

“Cheng!”

Anh dùng chuông Thiên Địa Huyền Hoàng bao trùm lên người mình, ngay lập tức ngọn lửa với nhiệt độ nóng rực bị ngăn cách bên ngoài.

Anh ngồi khoanh chân trong chiếc chuông, lúc này mới có thể thở được.

Nhưng điều này không có nghĩa là anh đã tuyệt đối an toàn. Bởi vì mặc dù chuông Thiên Địa Huyền Hoàng có sức ngăn cách lớn, chất liệu tốt nên có thể chắc chắn ngọn lửa này không thể thiêu cháy chuông Thiên Địa Huyền Hoàng. Nhưng thời gian dần trôi, chuông Thiên Địa Huyền Hoàng bị thiêu nóng thì đến một lúc nào đó trong chuông cũng sẽ trở thành một lò thiêu kín bưng, vậy thì mình vẫn sẽ bị thiêu cháy.

Tô Minh có chút sốt sắng, sự chết chóc đang đến rất cận kề rồi.

“Mình không có quá nhiều thời gian, nhất định phải nhanh chóng lĩnh ngộ quy luật không gian, phải sớm ra khỏi cái không gian quái quỷ này thôi”, Tô Minh lẩm bẩm, sắc mặt trịnh trọng.

“Bình tĩnh”.

“Càng những lúc như này thì càng phải bình tĩnh”.

Anh khoanh chân ngồi ở bên trong chuông rồi hít một hơi thật sâu cố để mình bình tĩnh lại và tiếp tục lĩnh ngộ.

“Rốt cuộc phải làm thế nào mới có thể hòa nhập vào không khí đây?”, trong lòng Tô Minh chỉ còn lại câu hỏi này.

Đột nhiên trong đầu anh xuất hiện một suy nghĩ.

“Truyền dẫn!”, trong đầu anh xuất hiện hai chữ này.

Nhiệt độ cao khủng khiếp ở thế giới bên ngoài, cộng với linh cảm mà chuông Thiên Địa Huyền Hoàng mang lại. Khi mình ở trong chuông Thiên Địa Huyền Hoàng rồi dần dần nhiệt độ trong chuông cũng sẽ tăng lên. Cuối cùng nhiệt độ trong chuông sẽ giống như nhiệt độ bên ngoài chuông.

Lý do dẫn đến kết quả như này là gì?

Chính là truyền dẫn!

Nhiệt lượng thông qua truyền dẫn của chuông Thiên Địa Huyền Hoàng.

Chuông Thiên Địa Huyền Hoàng không ngăn cản ngọn lửa lan rộng và xâm nhập, bởi vì nó chính là chất dẫn nhiệt.

Nói rộng hơn thì khi nhiệt độ bên trong và bên ngoài chuông Thiên Địa Huyền Hoàng như nhau thì chuông Thiên Địa Huyền Hoàng miễn cưỡng được coi là hòa nhập vào trong nhiệt độ cao.

Nếu như mình cũng có thể truyền dẫn phần tử không khí thì sao? Mình trở thành chất truyền dẫn của phần tử không khí thì sao? Vậy thì chẳng phải mình cũng được coi như hòa nhập vào không gian rồi sao?

“Làm sao mới có thể trở thành chất truyền dẫn?”, Tô Minh tự hỏi, lớn tiếng nói: “Điều cốt lõi chính là cấu tạo cơ thể con người. Cấu tạo cơ thể con người vốn là vật cản của không khí. Nhưng nếu như mỗi cấu tạo tế bào trên cơ thể mình có thể tổ hợp lại, và có kết cấu tương tự với phần tử không khí, vậy chẳng phải là được rồi sao?”

Tô Minh càng nghĩ càng thấy phấn khích.
Chương 189: Khởi động kho tàng huyết mạch

“Người khác muốn tổ chức lại cấu trúc tế bào trên cơ thể là không thể nhưng dường như mình lại có thể”.

Tô Minh có thể thay đổi cấu trúc tế bào trên cơ thể, bởi vì anh đã dung hòa được kho tàng huyết mạch.

Lúc đó, khi kho tàng huyết mạch hòa vào cơ thể anh thì nó đã làm thay đổi cấu trúc tế bào trên cơ thể anh. Nếu không thì làm sao anh có thể có được sức mạnh, sức phòng ngự đáng sợ đến vậy, làm sao anh có được thính giác và khứu giác nhạy đến thế?

Cả việc mấy lần đứng trước nguy hiểm nhưng kho tàng huyết mạch phát huy tác dụng nên cũng làm cấu trúc tế bào của anh thay đổi theo hướng mạnh và tốt hơn.

“Cuối cùng thì vẫn phải dựa vào kho tàng huyết mạch”.

“Nhưng mình không thể khởi động được kho tàng huyết mạch”.

Tô Minh lại cảm thấy có chút bất lực. Bởi kho tàng huyết mạch này anh không thể chủ động kích hoạt được.

Mỗi lần dùng đến nó đều là bị động.

“Đành phải theo kiểu bị động vậy! Lúc mình gặp nguy hiểm thì kho tàng huyết mạch sẽ được kích hoạt bị động, lúc này chính là cơ hội của mình. Tận dụng thời gian kho tàng huyết mạch được kích hoạt thì phải nhanh chóng tổ chức lại cấu trúc tế bào trên cơ thể mới được”.

Cuối cùng Tô Minh đưa ra quyết định: “Nhiệt độ trong chuông đã tăng đến mức xấp xỉ với nhiệt độ ở bên ngoài rồi, vô cùng nóng. Mình phải loại bỏ chân khí để hơi nóng kia uy hiếp đến tính mạng của mình”.

Sau đó Tô Minh loại bỏ chân khí đang vận chuyển trong người mình.

Ngay lập tức, anh thấy toàn thân nóng đến ngạt thở, nóng hừng hực, đau xuyên tim, dường như anh uống phải nham thạch.

Sắc mặt của Tô Minh lập tức đỏ ửng lên. Anh cắn chặt lưỡi, ép mình phải tỉnh táo.

Đợi lát nữa, khi mình đứng trước nguy cơ bị lửa thiêu cháy thì kho tàng huyết mạch sẽ phát huy tác dụng. Nếu như mình không thể giữ được tinh thần tỉnh táo mà bỏ lỡ cơ hội này thì toi luôn.

“Chắc là vẫn còn một chút thời gian, phải nhân cơ hội này xác định việc tổ chức lại cấu trúc không khí”.

Tô Minh cảm nhận kỹ, nghiên cứu kỹ.

Điều này không hề khó, bởi vì hiện giờ Tô Minh đã có sức cảm nhận đáng sợ.

Dần dần, Tô Minh thông qua cảm nhận về các sợi lông tơ trên cơ thể, dùng mắt nhìn, mũi ngửi, tai nghe cấu trúc của không khí, dần dần một mô hình cấu trúc rõ ràng được thiết lập trong đầu anh.

Nửa tiếng sau, mô hình cấu trúc đã đủ hoàn thiện.

Còn Tô Minh lúc này đã sắp ngất đi.

Toàn thân anh rơi vào trạng thái mất nước nghiêm trọng, hơn 70% lượng nước trong cơ thể mất đi, thậm chí da anh còn khô ráp nứt nẻ.

Tô Minh thấy đau đầu chóng mặt, trông anh lúc này chẳng khác gì cái xác khô nhưng anh vẫn còn thở được yếu ớt.

“Kho tàng huyết mạch còn không phát huy tác dụng sao? Nếu không phát huy thì mình sẽ chết thật mất”, Tô Minh thật sự cảm thấy mình đang gồng gánh quá mức.

Đúng lúc này, đột nhiên…

“Thình thịch thình thịch…”, tim anh bắt đầu đập nhanh, một cảm giác mát mẻ từ trong mạch máu lan ra khắp cơ thể.

Ánh mắt Tô Minh sáng lên!

Đây rồi! Kho tàng huyết mạch bắt đầu phát huy tác dụng rồi!

Tô Minh cố gắng tập trung tinh thần, tỉ mỉ và nghiêm túc phối hợp với kho tàng huyết mạch.

Rất nhanh…

“Cấu trúc tế bào trong cơ thể thật sự thay đổi rồi”.

Tô Minh thấy vui mừng khôn xiết.

Dưới tác động của kho tàng huyết mạch, mặc dù vẻ bề ngoài của mình vẫn chưa có gì thay đổi nhưng mỗi phần tử tế bào trong cơ thể đã tràn đầy sức sống và đã được tổ hợp lại.

Làm sao Tô Minh có thể bỏ qua cơ hội này? Anh lập tức chủ động thôi thúc các phần tử tế bào, cố gắng biến chúng thành chất truyền dẫn trong không khí.

Và rồi từng giây từng giây qua đi.

Dần dần nhịp tim đập mạnh của anh cũng dần ổn định lại.

“Thành công rồi, ha ha…”, Tô Minh phấn khích vô cùng, anh chỉ muốn hét lên thật to.

Anh vận chuyển lại chân khí, dùng chân khí ngăn nhiệt lượng để toàn thân mình được hồi phục nhanh chóng.

Đồng thời lúc này anh giơ tay lên đập vào trong không khí một cái.

Anh đã dễ dàng làm được, như kiểu đang đập vào bọt nước.

Dường như không khí cũng vui mừng nhảy nhót trong tay mình.

“Cảm giác này thật tuyệt”.

Một lát sau, Tô Minh đẩy chuông Thiên Địa Huyền Hoàng ra nhưng khắp nơi vẫn là ngọn lửa màu máu.

Bởi vì nhiệt lượng của ngọn lửa màu máu đã tập trung đến cực điểm. Đám ông Châu ở bên ngoài đã không nhìn thấy mọi thứ ở bên trong tháp Bát Môn Quang, và cũng không nhìn thấy Tô Minh.

Sau khi Tô Minh đẩy chuông Thiên Địa Huyền Hoàng ra thì anh thấy người mình rung lắc, tốc độ kinh người, nhanh gấp ba lần trước khi anh lĩnh ngộ được quy luật không gian.

Đây là quy luật không gian mà anh vừa lĩnh ngộ được nên vẫn chưa hoàn toàn hòa hợp được với thân thể, hơn nữa còn chưa thể triển khai được võ kỹ của mình.

“Đúng là nghịch thiên”, Tô Minh lẩm bẩm, anh đã bị hù dọa một phen.

“Có sự kết hợp của quy luật không gian thì tốc độ, độ nhạy bén, khả năng ẩn mình đến sức tấn công của kiếm pháp của mình sẽ đều được tăng lên một cách khủng khiếp, thoắt cái mà đã lên được tầm cao mới”.

Quy luật còn hiếm gặp gấp 10 lần, 100 lần so với cảnh giới.

Theo như cách nói của ông lão thì quy luật là thứ mà con người muốn lĩnh ngộ còn khó hơn lên trời, căn bản chỉ là mộng tưởng.

Thật không ngờ mình lại thành công!

“Hiện giờ mình đã là vật truyền dẫn của phần tử không khí trong thế giới không gian, vì vậy mình đã nắm bắt được quy luật không gian trong thế giới này. Vậy thì làm sao ra ngoài để đến không gian khác đây? Vẫn là chất truyền dẫn của phần tử không khí trong thế giới khác sao? Tất nhiên phải rồi! Bởi vì cấu tạo của phần tử không gian là tương tự nhau. Hơn nữa mình còn có thể điều chỉnh những điểm khác biệt nhỏ trong đó, hì hì…”.

Tô Minh cười ngây ngô, cảm giác đó như kiểu một người nghèo rớt mùng tơi thoắt cái trúng được xổ số 10 tỷ.

“Hơn nữa, sau khi cấu trúc tế bào của mình trở thành chất truyền dẫn phần tử không khí nó sẽ không làm yếu đi sức mạnh cơ thể, độ nhạy bén, khứu giác và thị giác của mình, ngược lại còn mạnh hơn một chút. Hôm nay đúng là bội thu”.

Tô Minh không phải kiểu người dễ xúc động nên lúc này tâm trạng anh vẫn ổn, ngược lại anh còn cảm thấy có chút thất thần.

“Lão già khốn kiếp! Đúng là phải cảm ơn ông rồi! Nếu không có ông thì tôi cũng không thể lĩnh ngộ được quy luật không gian. Để bày tỏ lòng cảm ơn đối với ông, tôi đảm bảo rằng sẽ cho ông chết không có chỗ chôn”.
Chương 190: Người tính không bằng Tô Minh tính

“Lĩnh ngộ được quy luật không gian, vậy thì sẽ không khó mở ra thế giới không gian kỳ quái nhỏ bé này rồi”, khóe miệng Tô Minh nhếch lên nụ cười bỡn cợt.

Đúng là không khó!

Nói cho cùng thì không gian kỳ quái trong tháp Bát Môn Quang này là không gian thấp nhất rồi.

Chỉ cần lĩnh ngộ được quy luật không gian thì kể cả là người vừa mới nhập môn như Tô Minh thì cũng có thể cảm nhận được không gian này có quá nhiều sơ hở và khiếm khuyết.

Thế giới không gian kỳ quái trước mặt anh nhìn thấy khác hoàn toàn với trước đây.

Nó giống như kiểu chúng ta chỉ nhìn thấy ngoại hình của một người bằng mắt thường. Nhưng hiện giờ giống như mắt lửa, như máy scan CD có thể nhìn vào tận xương tủy.

“Vị trí này yếu nhất, có khoảng cách nhất định với không gian bên ngoài”, rất nhanh, Tô Minh đã để ý đến một vị trí.

Đồng thời lúc này, ở bên ngoài tháp Bát Môn Quang…

“Ha ha! Anh Hồng! Anh Nam Cung, hai người đến rồi đấy à! Tiếc quá hai người đến muộn nên không nhìn thấy thằng ranh đó bị thiêu chết”, ông Châu lên tiếng nói. Ông ta nhìn về phía không xa thì nhìn thấy Nam Cung Cù và Hồng Đông Lập từ không khí đi tới.

“Ố?”, Nam Cung Cù và Hồng Đông Lập sáng mắt lên, hỏi: “Thật sao?”

Họ vốn nhận được tin Tô Minh giết chết Cao Thanh Kiếm và Phó Hoành Khôn nên bị dọa chết khiếp. Thậm chí còn đang suy nghĩ xem có nên đến hay không?

Thật không ngờ…

“Hì hì… Anh Hồng! Anh Nam Cung, các anh đến cảm nhận nhiệt độ của viên đá Hỏa Viêm này thì sẽ biết ngay thôi”, ông Châu chỉ vào viên đá Hỏa Viêm ở trên chỗ lõm ở cửa thuộc tính hỏa.

Mặc dù nhiệt độ của đá Hỏa Viêm phần lớn đều nóng rừng rực trong tháp Bát Môn Quang nhưng vẫn lọt một ít ra bên ngoài.

Chính vì vậy mà những đệ tử chân truyền và đệ tử nòng cốt của Phiêu Diểu Tông đứng canh gác phía trước tháp Bát Môn Quang đều lùi về sau một chút.

Hồng Đông Lập và Nam Cung Cù nhìn về phía đá Hỏa Viêm.

“Linh hỏa?”, Hồng Đông Lập sáng mắt lên, nói.

“Đúng vậy!”, ông Châu chỉ vào trong tháp Bát Môn Quang, nói: “Trong tháp này toàn là linh hỏa, lấp đầy hết rồi. Thằng nhóc đó không thoát ra được đâu. Nó bị nhốt ở bên trong, trước đó còn bị lửa thiêu nóng đến nỗi nhảy lên nhảy xuống, sau đó thì không thấy động tĩnh gì”.

Hồng Đông Lập và Nam Cung Cù nhìn vào bên trong tháp, khuôn mặt không kìm nổi mà không ngừng co giật.

Lúc này họ nhìn thấy bên trong tháp đều là màu đỏ rực, lửa phun trào còn kinh khủng hơn núi lửa.

Độc ác!

Độc ác thật! Vị thái thượng trưởng lão ở Phiêu Diểu Tông đúng là độc ác cực độ.

“Không giấu gì hai vị! Linh hỏa này đã thiêu trong tháp mấy tiếng đồng hồ rồi”, ông Châu nhếch mép cười, nói: “Chắc thằng ranh đó bị thiêu thành tro rồi cũng nên”.

Giọng nói của ông Châu chứa đầy sự tàn độc và đắc ý.

Hồng Đông Lập và Nam Cung Cù không kìm nổi mà mí mắt giật giật liên tục. Lúc hai người được tin Phó Hoành Khôn đã chết thì còn suy xét việc có nên hợp tác lại nuốt trọn Phiêu Diểu Tông không. Nhưng bây giờ thì họ lập tức dập tắt đi suy nghĩ này.

Vị thái thượng trưởng lão của Phiêu Diểu Tông này không thể dây vào được.

“Thái thượng trưởng lão! Đừng nói là thằng ranh đó, mà ngay cả người mạnh hơn nó gấp mười lần thì cũng chết ở trong đó từ lâu rồi”, mấy vị chấp sự luôn đi theo ông Châu, lúc này cũng cười khổ nói, trong lòng như cạn lời.

Họ cảm thấy ông Châu đúng là cẩn thận quá mức!

Giết gà mà phải dùng đến dao mổ trâu. À không, là cưa điện chứ!

“Ha ha… Để chúc mừng thằng ranh đó đã chết, hôm nay tôi và anh Nam Cung phải uống với ông Châu vài chén mới được”, Hồng Đông Lập cười ha ha, tâm trạng vui vẻ, vuốt râu nói. Sau đó ông ta thu lại nụ cười, tự nhủ: “Bành Nhi! Thằng khốn đó chết rồi, con có thể yên nghỉ rồi”.

Ông Châu cũng cười ha ha, nói: “Tất nhiên rồi”.

Hiện giờ thằng ranh đó chết chắc rồi, tông chủ Phó Hoành Khôn cũng chết, vậy thì cả môn phái này mình toàn quyền quyết định rồi, đúng là nên chúc mừng thật.

“Mời hai vị”, ông Châu làm tư thế mời.

Nhưng đúng lúc này, đột nhiên…

“Thái thượng trưởng lão! Hình như… Hình như tháp… Tháp Bát Môn Quang rung lắc”, một vị chấp sự đột nhiên nói, nhìn về phía tháp Bát Môn Quang mà sắc mặt tái nhợt.

Tất cả mọi người lập tức đổ dồn ánh mắt về phía tháp Bát Môn Quang.

Nhưng khi nhìn kỹ vài giây thì không phát hiện ra cái gì.

“Lục chấp sự! Có phải ông hoa mắt rồi không? Gì mà sợ hãi đến nỗi thế? Lẽ nào ông muốn nói với tôi là thằng ranh đó vẫn còn sống và sẽ ra được ngoài sao?”, ông Châu nhìn vị chấp sự đó một cái rồi hừ lạnh một tiếng, nói.

Những đệ tử chân truyền và đệ tử nòng cốt đều không kìm nổi cười.

Nhưng tiếng cười chưa dứt thì đột nhiên tháp Bát Môn Quang rung mạnh.

Mọi người chăm chú nhìn, và rồi tất cả tiếng cười đều vụt tắt.

Sắc mặt ông Châu biến đổi, ông ta vội nhìn về phía mấy chấp sự ở Cổ Tịch các, hỏi: “Chuyện gì vậy?”

“Trong ‘Bát Môn Lục’ có ghi, nếu tháp Bát Môn Quang rung, là… Là…”, mấy chấp sự run rẩy, ấp úng nói.

“Là cái gì?”, ông Châu quát lớn.

“Là… Là dấu hiệu tháp Bát Môn Quang sắp nứt vỡ”.

“Vớ vẩn!”, ông Châu quát lớn hơn: “Sao tháp Bát Môn Quang có thể vỡ được? Thằng ranh đó đã chết thành tro dưới sức thiêu đốt của linh hỏa rồi. Hiện giờ trong tháp không còn ai thì sao vỡ được?”

“Ông Châu! Bình tĩnh chút!”, Hồng Đông Lập hít một hơi thật sâu, nói: “Nếu thằng ranh đó có thủ đoạn gì đặc biệt thì sao? Dù sao thì ông Châu cũng không tận mắt nhìn thấy nó biến thành tro mà”.

“Tất cả cường giả của thế lực phụ thuộc Phiêu Diểu Tông đều bao vây tháp Bát Môn Quang cho tôi”, mắt ông Châu sáng lên, ông ta đột nhiên ra lệnh.

Thế lực phụ thuộc của Phiêu Diểu Tông không hề ít, có tầm mấy chục thế lực, phần lớn trong đó là một số gia tộc nhỏ ở Huyền Linh Sơn. Những gia tộc nhỏ này sau khi nhận được lệnh của ông Châu thì không dám không nghe theo. Họ đều gọi tất cả cường giả của gia tộc mình đến. Hiện giờ những thế lực phụ thuộc này đã có tầm 400 tu giả võ đạo ở cảnh giới tông sư rồi.

Ông Châu vừa ra lệnh thì có một số tu giả võ đạo ở thế lực phụ thuộc đều phẫn nộ trong lòng, không ngờ ông Châu lại lôi họ ra làm bia đỡ đạn.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK