Trên nguyên lý thì cũng đều bắn ra một kích trí mạng! Nhưng tốc độ, sức công phá lại khác nhau hoàn toàn.
Chỉ trong chốc lát, khóe miệng Tô Minh chợt nở nụ cười, anh đã có thể khống chế được nó một cách cực kỳ nhanh chóng.
"Thái U Hỏa cũng thăng lên cấp Thủy Nguyên Hỏa".
Đúng là việc vui nhân đôi!
Sau khi rời khỏi nền văn minh chết Hoang Diệm, Tô Minh vẫn khiến Thái U Hỏa cắn nuốt hỏa chủng Hoang Diệm, nhưng hơi chậm vì nó quá mạnh.
Song, may mà có kho tàng huyết mạch giúp đỡ, nên vẫn nuốt được. Lúc này, cuối cùng cũng thành công. Tô Minh đã cảm nhận được hỏa chủng trong cơ thể mình.
Đúng thế, giờ Tô Minh cũng có hỏa chủng, nó chính là hỏa chủng Thái U!
Anh không chút do dự khiến hỏa chủng đi vào trái tim mình, cũng là bên trong kiếm tâm. Vậy, hỏa chủng cấp Thủy Nguyên Hỏa kết hợp kiếm tâm sẽ nhân đôi đòn tấn công. Vì cả hai đều mang tính công kích, nên sẽ bổ sung cho nhau, tạo ra hiệu quả rõ rệt.
"Giờ, hỏa chủng gần như đã dung hợp với kiếm tâm, mà kiếm nguyên lại có thể trung hòa với Thủy Nguyên Hỏa, hì hì...", Tô Minh cũng có chút mong đợi với nó rồi.
Thái U Hỏa cấp Thủy Nguyên Hỏa kết hợp với kiếm nguyên nhị đoạn cấp Thiên Vẫn sẽ khủng bố tới mức nào?
Ngoài ra, hỏa chủng cấp Thủy Nguyên Hỏa và kiếm nguyên cũng có thể bỏ vào trong Pháp Tắc Trường Hà. Quả thực y như một cái Bug!
Lại qua một lúc lâu, kiếm vận của Vô Lượng Kiếm bao phủ xung quanh Tô Minh dần biến mất, anh đã có được truyền thừa đầy đủ. Thực ra, Tô Minh cũng không có hấp thu cái gọi là truyền thừa kia, anh chỉ dung hợp kiếm phôi thôi, vì anh đã có kiếm đạo của mình, không cần phải học theo kiếm đạo của Vô Lượng Kiếm.
"Quả là một thanh kiếm tốt", sau khi kiếm vận hoàn toàn tản ra, trên cổ tay Tô Minh chợt lóe lên ánh sáng, anh khẽ dùng sức...
"Keng!"
Vô Lượng kiếm lại... lại bị rút ra! Thật sự bị rút ra! Nó trông như một thanh kiếm bình thường nằm trọn trong tay Tô Minh.
Khoảnh khắc ấy, cả tòa Vô Lượng kiếm thành như bị rút đi linh hồn, hàng tỷ kiếm đạo, kiếm vận đều tối xuống... Vô số kiếm đạo hư vô trong hư không ngút ngàn cũng bắt đầu rút lui.
Toàn bộ Vô Lượng kiếm thành chợt trở nên uể oải, mất đi số mệnh. Ngay cả vô số tinh hoa năm tháng dập dờn trong hơn 1 tỷ năm qua cũng dần biến mất.
Sắc mặt Tiêu Quân có chút khó coi, sự tham lam, ghen ghét ngập tràn trong lòng ông ta!
Không ai có thể lấy đi Vô Lượng Kiếm hết, nó là của ông ta!
Ngay sau đó, dưới hàng tỷ đôi mắt, Tô Minh bước về phía Tống Cẩm Phồn.
"Chồng ơi, anh đúng là vô địch mà", Tống Cẩm Phồn hết sức kích động, khuôn mặt tuyệt sắc ửng đỏ, mặc kệ mọi thứ xông tới, ôm chặt lấy Tô Minh, hận không thể hôn anh.
Song, chẳng mấy chốc, Tống Cẩm Phồn đã bình tĩnh lại: "Chồng ơi, đi nào, em giới thiệu sư tôn với anh. Sau khi anh rút được kiếm thì chắc chắn sẽ trở thành cái đinh trong mắt người khác, giờ, người có thể bảo vệ anh chỉ có sư tôn thôi".
Cô nói xong bèn kéo Tô Minh đi về phía Tiêu Quân.
Tô Minh cũng không từ chối, đi theo Tống Cẩm Phồn đến chỗ Tiêu Quân.
"Xin chào tiền bối", Tô Minh bước đến trước mặt Tiêu Quân, bình tĩnh mở miệng chào hỏi.
"Đúng là bậc anh tài!", Tiêu Quân khen, trông có vẻ rất thích người tài.
Tống Cẩm Phồn vui vẻ, ban nãy cô còn lo sư tôn sẽ nảy lòng tham với Vô Lượng Kiếm, may mà điều ấy là do cô hiểu lầm, sư tôn không phải người như vậy.
Song, Tống Cẩm Phồn vẫn để ý đến sự an toàn của Tô Minh, muốn gắn kết mối quan hệ giữa Tô Minh và Tiêu Quân cùng Vô Lượng kiếm thành, nên không khỏi mở miệng nói: "Sư tôn, tư chất kiếm đạo của anh Tô khủng bố như thế, có thể tham gia vào Vô Lượng kiếm thành không? Hay là, người nhận anh ấy là đệ tử đi!"
"Tư chất kiếm đạo của cậu Tô quá kinh khủng, tôi sợ không có tư cách và may mắn nhận cậu Tô là đệ tử", Tiêu Quân nghiêm túc nói.
Tiêu Quân nói y như thật, trông rất có khí thế của một bậc tiền bối.
Tống Cẩm Phồn hơi thất vọng, nhưng nghĩa lại thì hình như sư tôn nói rất đúng, với tư chất kiếm đạo của anh Tô thì quả thật chẳng ai có tư cách làm sư tôn anh hết, nên cũng thôi.
"Chàng trai, cố gắng tu luyện đi, đừng chôn vùi Vô Lượng Kiếm", Tiêu Quân lại nói, y như một diễn viên xuất sắc.
Tô Minh chỉ cười, thú vị liếc Tiêu Quân một cái.
"Tiểu sư muội, chúc mừng, Tô sư đệ thật là lợi hại", Bạch Mộc Huyên cũng cười nói, giống như là mừng cho tiểu sư muội của mình.
Mà Trần Sắc và Tư Đồ Diên đứng cạnh đã rục rịch muốn ra tay.
Nhưng, dù là Trần Sắc hay Tư Đồ Diên thì cũng không phải thằng ngu, nên chẳng ai muốn đứng ra trước hết.
Tuy cả hai đều nắm chắc sẽ thắng, dù gì Tô Minh có mạnh cỡ nào cũng chỉ là Tiên Vương tầng chín!
Nhiêu đó thôi đã đủ rồi.
Song, cả hai đều rất giỏi che giấu, không muốn đứng ra làm chim đầu đàn.
"Anh Tư Đồ cứ thế mà nhìn người phụ nữ suýt nữa trở thành vợ chưa cưới của mình thân thiết với một người đàn ông khác như vậy à? Không tức giận sao?", Trần Sắc thuận miệng trêu, dù đã nhỏ giọng nhưng cũng có rất nhiều người nghe thấy.
"Nghe nói tại lễ mừng thọ của Tiêu Quân tiền bối, anh Trần vừa gặp đã thương cô Tống", Tư Đồ Diên lập tức đốp lại một câu.
"Tôi cũng không rành về kiếm đạo", sắc mặt Trần Sắc chợt khó coi hơn, sau đó, nghiến răng chế giễu lớn tiếng nói.
Trần Sắc nói xong, chắp tay với Tiêu Quân: "Tiêu Quân tiền bối, cháu đã xem xong lễ rút kiếm, rất đặc sắc, đủ để nhớ mãi không quên và có thu hoạch rất lớn. Giờ cháu xin đi trước!"
Hắn nói một cách kính trọng, lưu loát. Sau đó, Trần Sắc liếc nhìn Tô Minh một cái, rồi xoay người rời khỏi.
Hắn bước một bước đến giữa không trung, xuyên qua hư không, nhưng lại không đi. Ừ, đi chỉ là một thái độ cho thấy Trần Sắc tôi không có ý định gì với Vô Lượng Kiếm. Không đi là định xem trò hay. Có giỏi, Tư Đồ Diên anh cũng dứt khoát như ông đây coi nào.
Trần Sắc biết rất rõ, chắc chắn Tư Đồ Diên sẽ không từ bỏ Vô Lượng Kiếm. Vì hắn là kiếm tu, vừa sinh ra đã ngậm một cái kiếm phôi!
Chương 1032: Lời khiêu chiến của Tư Đồ Diên
Hắn ta là yêu nghiệt kiếm đạo.
Cho dù Trần Sắc hắn có thể dễ dàng hạ gục Tô Minh, hắn cũng sẽ không bao giờ đứng ra chiến đấu trước.
Hắn còn phải xem kịch hay chứ.
Có giỏi thì Tư Đồ Diên cũng từ bỏ đi.
“Khốn kiếp!”, vẻ mặt của Tư Đồ Diên lạnh đi, không ngờ Trần Sắc lại bình tĩnh quả cảm như vậy.
Đúng như Trần Sắc nghĩ, Tư Đồ Diên sẽ không dễ dàng từ bỏ kiếm Vô Lượng.
“Sư tỷ, Trần Sắc không muốn bị lợi dụng, có lẽ hắn ta cho rằng sư tôn sẽ giúp đỡ Tô Minh, hắn ta bị tiểu sư muội làm cho hồ đồ rồi, và cũng bị dáng vẻ chân thật kia của sư tôn lừa gạt”, Nghiêm Hà thì thầm với Bạch Mộc Huyên, giọng nói có chút đùa cợt.
“Không quan trọng, không phải vẫn còn Tư Đồ Diên đó sao?”, Bạch Mộc Huyên nhàn nhạt nói.
Đúng lúc này.
Tư Đồ Diên quả nhiên không thể đợi thêm được nữa.
Lòng tham của hắn đã nồng đậm đến cực điểm.
Không thể kiểm soát nổi.
Tư Đồ Diên đứng dậy, nhìn về phía Tô Minh, sau đó vẫy tay về phía anh: “Cậu Tô, tại hạ cũng là một kiếm Tu, tôi đã nghe nói về kiếm Vô Lượng từ lâu và luôn ngưỡng mộ nó, chỉ trách mãi không có cơ hội chạm vào kiếm Vô Lượng, vì vậy cảm thấy rất đáng tiếc, không biết cậu Tô có thể cho tôi chạm vào kiếm Vô Lượng một chút không, Tư Đồ Diên tôi vô cùng cảm tạ!”
Lời nói này nghe có vẻ rất chân thành.
Không có chút gì giả tạo.
Nhưng sau khi nghe hắn nói, rất nhiều người phải thay đổi sắc mặt…
Không phải kẻ ngốc thì đều biết, chỉ cần Tô Minh lấy kiếm Vô Lượng ra cho Tư Đồ Diên nhìn một chút, không cẩn thận sẽ bị hắn ta lấy mất, muốn lấy lại cũng sẽ rất khó.
Tư Đồ Diên cầm được kiếm sẽ quay trở lại học viện Kỷ Nguyên, người thanh niên dưới 30 tuổi không chút lai lịch nào kia e rằng sẽ cảm thấy sợ hãi mà không dám đuổi đến đó để đòi lại kiếm nhỉ.
“Sư tôn…”, Tống Cẩm Phồn nhìn thấy cảnh này thì cảm thấy lo lắng, nhanh chóng cầu xin sư tôn mình, cô ta hiểu rất rõ, Tư Đồ Diên đã đứng lên và yêu cầu xem kiếm của Tô Minh, nếu anh cho xem thì khả năng lớn sẽ không đòi được lại, mà không cho xem thì hắn sẽ lấy lí do này để ra tay với anh. Làm thế nào cũng không được, Tư Đồ Diên quá mặt dày rồi, bây giờ chỉ có sư phụ Tiêu Quân mở lời giúp đỡ Tô Minh, ngăn Tư Đồ Diên lại mới là chính xác nhất. Mặc dù Tư Đồ Diên đến từ học viện Kỷ Nguyên, bối cảnh không tầm thường, nhưng thực lực của sư tôn Tiêu Quân càng mạnh hơn, là tiền bối lại có thân phận thành chủ của thành Vô Lượng nữa, chỉ cần đứng ra thì toàn toàn có thể bảo vệ Tô Minh.
“Cẩm Phồn à! Con có thể tin tưởng vào nhân phẩm cuẩ cậu Tư Đồ”, tuy nhiên, điều mà không ai ngờ tới là Tiêu Quân chỉ vuốt râu và nói ra một câu như vậy.
Kiểu như ta tin rằng cậu Tư Đồ Diên là chính nhân quân tử vậy.
Tiêu Quân không vội, ông ta còn lo lắng Tư Đồ Diên không ra tay kìa.
Chỉ cần Tư Đồ Diên xuất thủ, nắm được kiếm Vô Lượng trong tay, Tiêu Quân ông ta có thể lấy danh chính ngôn thuận lấy lại thanh kiếm từ Tư Đồ Diên. Lúc ấy liên quan gì đến Tô Minh sao? Còn trả lại kiếm cho anh chắc?
Ngược lại nếu Tư Đồ Diên không cướp, thanh kiếm vẫn ở trong tay Tô Minh, Tiêu Quân phải duy trì hình tượng của mình, không thể trực tiếp yêu cầu anh trả lại.
Thế nên.
Tư Đồ Diên đứng ra vô cùng hợp ý ông ta.
“Nhưng mà…”, sắc mặt Tống Cẩm Phồn thay đổi, cô ta không phải đồ ngốc, trong lòng có chút hoài nghi và sợ hãi, chẳng lẽ sư tôn cũng sinh lòng tham sao?
Tống Cẩm Phồn bàng hoàng, lo lắng, không nhịn được cầu nguyện cho Tiêu Nhược Dư sẽ đến nhanh hơn.
Đúng lúc này, nụ cười của Tư Đồ Diên càng nồng đậm hơn, thâm tình nhìn chằm chằm vào Tô Minh: “Cậu Tô, sao lại không nói gì? Chỉ là nhìn một chút thôi, lẽ nào cảm thấy tôi không đủ tư cách để nhìn kiếm Vô Lượng sao?”
Giống như đang nói đùa, lại như một câu hỏi.
Càng giống lời uy hiếp hơn.
Tuy nhiên.
Một giây sau.
Điều mà ai cũng không ngờ tới...
Tô Minh nhìn về phía Tư Đồ Diên bằng ánh mắt kì quái, kinh ngạc xen lẫn nghiêm túc nói: “Ầy, sao anh biết là tôi coi thường anh, cảm thấy anh không đủ tư cách xem kiếm Vô Lượng chứ? Anh cũng khá thông minh đấy”.
Câu nói này của Tô Minh rõ ràng khiến cho đám người có mặt ngạc nhiên không thôi, ngay sau đó họ chuyển tầm mắt tới Tư Đồ Diên.
Quả nhiên, vẻ mặt của Tư Đồ Diên nhanh chóng biến thành màu gan lợn.
Khó coi.
Tư Đồ Diên đã bao giờ bị sỉ nhục như vậy đâu.
Tống Cẩm Phồn không thể nhịn được cười, tất nhiên sau đó cô ta cũng lo lắng, một câu nói của Tô Minh đã thật sự đắc tội với Tư Đồ Diên rồi.
Mà chị Tiêu Nhược Dư vẫn chưa đến.
“Anh Tô...”, Tống Cẩm Phồn cẩn thận kéo chặt cánh tay Tô Minh, muốn nhắc nhở anh nhẫn nhịn một chút, ít nhất thì phải đợi được chị Nhược Dư đến đã.
Bây giờ không thể quá bốc đồng...
Đồng thời.
Đôi mắt của Tư Đồ Diên đột nhiên trở nên vô cùng sắc bén.
Sát khí trong nội kiếm lập tức bộc phát, nhìn chằm chằm vào Tô Minh giống như hổ rình mồi: “Cậu Tô, nếu cậu đã coi thường tôi vậy thì có lẽ sẽ không từ chối lời khiêu chiến của tôi nhỉ?”
Hai chữ khiêu chiến, hắn nghiến răng nhấn mạnh.
Khiêu chiến cái con mẹ gì.
Chính là di chết Tô Minh.
“Tư Đồ Diên, anh không biết xấu hổ sao? Anh bao nhiêu tuổi rồi mà Tô Minh mới bao nhiêu tuổi? Anh ấy mới tu luyện bao nhiêu năm? Có giỏi thì anh đợi Tô Minh tu luyện thêm vài trăm năm, lúc đó hãy khiêu chiến, đến lúc ấy khéo dũng khí khiêu chiến Tô Minh của anh cũng không còn ấy chứ, anh có tin không? Thiên tài yêu nghiệt của học viện Kỷ Nguyên các người thật vô liêm sỉ, chuyên đi bắt nạt người yếu”, chưa đợi Tô Minh trả lời, Tống Cẩm Phồn đã trực tiếp chửi mắng.
Tống Cẩm Phồn mặc dù đơn thuần và tốt bụng, nhưng cũng không phải là một người dễ bắt nạt.
Đặc biệt là những chuyện liên quan đến Tô Minh.
“Cô...”, hơi thở của Tư Đồ Diên khẽ run lên, hắn ta muốn nói gì đó nhưng lại không thể phản bác được, hắn không chịu được mà nhìn về phía Tô Minh: “Cậu Tô nếu đã kiêu ngạo như vậy, không coi tôi ra gì, vậy thì chắc sẽ không từ chối lời khiêu chiến của tôi chứ? Dù gì thì trong mắt cậu tôi cũng không là gì cả”.
Chương 1033: Sự vô tri của một con kiến
"Anh Tô, đừng mắc bẫy, hắn muốn khích tướng anh đó", Tống Cẩm Phồn lớn tiếng nói, không chút nể tình: "Hắn ta là học viên của học viện Kỷ Nguyên, anh đừng để ý đến hắn, hắn dù sao cũng không thể miễn cưỡng ra tay trước mặt bao nhiêu người một cách vô liêm sỉ được. Ỷ lớn hiếp bé, chỉ là vì muốn cướp đoạt kiếm Vô Lượng của anh Tô chứ gì?"
Ý tứ cực kỳ mỉa mai.
Hơn nữa, Tống Cẩm Phồn rất thông minh khi kéo lá cờ lớn học viện Kỷ Nguyên này ra.
Địa vị của học viện Kỷ Nguyên cao quý, bất cứ ai nhắc tới cũng đều là sự tôn kính, tôn kính cực độ.
Học viện Kỷ Nguyên phải giữ thể diện.
Thể diện và danh tiếng đều rất quan trọng.
Tống Cẩm Phồn nhắc tới học viện Kỷ Nguyên, nói thực, xà đánh bảy tấc, trực tiếp khiến cho Tư Đồ Diên có chút khó xử và đâm lao thì phải theo lao. Chưa nói tới việc thật sự muốn trắng trợn ỷ lớn hiếp bé trước mặt bao nhiêu người thế này, thì hành động cướp kiếm quả thực là làm bại hoại danh tiếng của học viện Kỷ Nguyên, việc này nếu như bị đồn ra ngoài thì khi về lại học viện Kỷ Nguyên, nói không chừng sẽ bị trừng phạt...
Cho nên lúc này, Tư Đồ Diên rất nghẹn khuất! Khí tức nghẹn khuất càng lúc càng bất ổn.
Lẽ nào, cứ trợn trừng mắt ra nhìn kiếm Vô Lượng ở ngay trước mắt nhưng không thể lấy được sao?
"Tiểu sư muội cũng có cái miệng lanh lợi quá nhỉ", Bạch Mộc Huyên âm thầm tự nói, ánh mắt lóe lên, mắt thấy thế cục đã phát triển theo hướng mà bản thân không muốn nhìn thấy rồi.
Tiêu Quân trong lòng cũng có chút khó chịu cùng phẫn nộ, hận không thể cho Tống Cẩm Phồn một cái bạt tai. Làm rối tung rối beng lên cái gì thế? Phá hỏng chuyện tốt của ông ta.
Thế nhưng...
Đúng lúc mọi người đều cảm thấy Tư Đồ Diên không thể ra tay.
Đột nhiên.
"Anh muốn khiêu chiến, được thôi! Có điều, tôi có một yêu cầu!", Tô Minh lên tiếng.
Dứt lời.
Trời đất!
Quần chúng yên tĩnh.
Đây...
Không nghe nhầm đó chứ?
Rõ ràng Tống Cẩm Phồn đã tìm được cho anh một lý do không bị Tư Đồ Diên nhắm vào và đánh chết rồi. Rõ ràng có thể lập tức thoát khỏi nguy hiểm rồi.
Kết quả, anh lại tự mình tìm đến cái chết ư? Bản thân anh lại đồng ý khiêu chiến? Anh lấy đâu ra sự tự tin đó vậy? Não bị úng thủy à?
"Ha ha...", Bạch Mộc Huyên không nhịn được mà cười ha hả, nhất là nhìn thấy bộ dạng chết sững của Tống Cẩm Phồn đứng bên cạnh Tô Minh, sắc mặt trắng bệch ra, vẻ mặt như sắp khóc. Cười chết mất, tiểu sư muội à! Cô thông minh như vậy, kết quả người trong lòng lại là một tên ngu đần, ha ha ha...
Sắc mặt Tiêu Quân cũng trở nên quái dị.
Còn Tư Đồ Diên thì càng vui mừng đến phát điên.
Trời ơi!
Quay đi quay lại, bây giờ Tô Minh lại đồng ý với hắn ta.
Coi như là lời khiêu chiến đã được hợp thức hóa.
Chung quy lại cũng không thể nói là ỷ lớn hiếp bé, cướp đoạt kiếm Vô Lượng gì nữa rồi nhỉ? Cuối cùng cũng không làm hỏng danh tiếng của học viện Kỷ Nguyên nữa nhỉ?
"Cậu nói đi!", Tư Đồ Diên mắt sáng lên, hận nỗi không thể tán thưởng Tô Minh một câu quả là người tốt.
"Nếu khiêu chiến thì chẳng có gì thú vị, chi bằng đổi thành trận chiến sinh tử đi, đúng, chính là kiểu không chết không xong đó", Tô Minh nghiêm túc nói: "Tôi biết anh Tư Đồ thích thanh kiếm này, chúng ta đánh một trận, nếu như tôi chết thì thanh kiếm này sẽ là của anh, thế nào?"
Tư Đồ Diên lại càng trợn tròn mắt!
Bản thân ngủ gà ngủ gật được đưa cho cái gối đã tốt lắm rồi, không ngờ giờ lại còn được tặng thêm tấm chăn cái nệm nữa ư?
Điều trong lòng hắn mong ngóng nhất đó chính là được đấu một trận với Tô Minh, không ngờ Tô Minh lại như đi guốc trong bụng hắn, hoàn toàn nắm rõ, lại còn phụ họa theo!
"Cậu Tô, cậu đúng là người tốt", Tư Đồ Diên cảm thán nói, lúc này không những có thể đường đường chính chính đánh một trận, đường đường chính chính lấy được kiếm Vô Lượng, mà còn có thể đường đường chính chính giết chết Tô Minh, diệt họa về sau!
Đây không phải là người tốt thì là cái gì?
"Anh Tô, anh... ", Tống Cẩm Phồn có chút tức giận, thật sự muốn khóc rồi...
"Nhóc con, cứ tin anh là được", Tô Minh xoa đầu Tống Cẩm Phồn rồi nói: "Đứng xa ra chút, đừng để máu dính lên người".
Tống Cẩm Phồn cũng không biết nói gì nữa, vừa mong đợi, vừa kỳ lạ, vừa căng thẳng, vừa lo sợ, vừa không biết phải làm thế nào, cứ run rẩy chỉ có thể đứng sang một bên.
"Nghiêm Hà, cho nên mới nói có những lúc lại kỳ diệu như vậy đó, cô không thể biết một người có thể não tàn được đến cỡ nào đâu, cũng không thể đoán được một người có thể tự đại đến mức nào", Bạch Mộc Huyên cảm thán sâu xa nói.
Giữa sân, Tô Minh và Tư Đồ Diên mặt đối mặt, xung quanh đã có khoảng trống rồi.
Quần chúng chăm chú nhìn.
"Hừ, thú vị đấy", cùng trong tích tắc không hề có dấu vết nào, Tô Minh lại nhìn lên phía trái không gian hư không bên trên một cái.
Có người đứng trong hư không đang quan sát anh.
Là một bà lão, một bà lão đã đạt đến cảnh giới Tiên Tổ tầng năm! Một bà lão còn cao hơn Tiêu Quân một tiểu cảnh!
"Lại nhắm vào mình rồi, có vẻ như là đến là vì mình", Tô Minh âm thầm lẩm bẩm, trong lòng đã phán đoán ra, mặc dù khí tức nhắm vào anh của bà lão tương đối mỏng manh, mỏng manh đến mức như ảo giác vậy, đổi lại kẻ có cảnh giới Tiên Tổ tầng bốn như Tiêu Quân thì e là cũng không thể cảm nhận được, nhưng Tô Minh lại có thể nhận ra, không phải chuyện đùa, thần hồn của anh đã mở ra một cấp bậc mới, thoải mái có thể cảm nhận được.
"Dường như còn có một tia sát ý", Tô Minh lại lẩm nhẩm tự nói, anh đã phán đoán ra.
Bà lão ẩn nấp trong hư không đương nhiên là bà lão Trầm Yên.
Bà lão Trầm Yên không ra mặt, không để lộ bất cứ hành tung nhỏ nào của bản thân. Lúc này chỉ đứng trong hư không quan sát kịch hay.
Nếu như Tô Minh tự tìm đến cái chết, chết trong tay Tư Đồ Diên không phải càng tốt sao? Càng đỡ tốn sức sao?
"Con kiến của nền văn minh võ thấp đúng là vô tri, cũng khó trách chủ nhân thế nào cũng không muốn cho cô Chỉ Tình có bất cứ liên quan gì đến người thanh niên này, thậm chí còn đã hạ quyết tâm giết chết cậu ta", bà lão Trầm Yên thầm nghĩ trong lòng.
Tô Minh một người có cảnh giới thấp kém Tiên Vương tầng chín mà lại dám đồng ý lời khiêu chiến của Tư Đồ Diên, còn muốn không chết không xong, đúng là hết chỗ nói.
Có những lúc, bạn sẽ rất khó tượng tượng được một con kiến có thể vô tri đến mức độ nào!
Chương 1034: Kiếm nguyên nhất đoạn
Chính lúc này.
Giữa sân.
"Cậu Tô, mời", Tư Đồ Diên đưa tay ra hiệu xin mời.
Hắn ta mời Tô Minh ra tay trước.
Chút tư thái này vẫn nên phải có.
Dù sao hắn rất chắc chắn, một chiêu thôi cũng đủ để nghiền nát con kiến đến cảnh giới Tiên Tôn cũng không phải này, cho nên, thái độ tôn trọng một chút, kiếm điểm thanh danh, không phải rất tốt sao?
"Vậy tôi ra tay nhé, anh Tư Đồ phải nghiêm túc chút đó, đừng để tôi giết trong giây lát, thực lực của tôi rất mạnh đấy", Tô Minh có lòng tốt nhắc nhở.
Đám người Tiêu Quân, Bạch Mộc Huyên đứng bên cạnh đều không kiềm chế được mà sắc mặt lập lòe, suýt chút nữa là bật cười thành tiếng.
Cũng đúng khoảnh khắc này...
"Sinh Mạng Lưu Phóng ", Tô Minh giơ tay lên chỉ.
Nháy mắt.
Thu nạp sinh mạng.
Lưu đày vô tận.
Vạn vật mất đi khí tức, hư không lụi tàn.
Chỉ có quầng sáng của thuật Sinh Mạng Lưu Phóng bao phủ, tựa như thiên hà lướt qua trời đất, du đãng yên lặng, phô thiên cái địa, tựa như thuấn di chớp mắt đã đến trước mặt Tư Đồ Diên.
Tô Minh vừa ra tay.
Mộng.
Tất cả mọi người có mặt ở đó đều chỉ còn lại sự mông lung.
Cảm giác chấn động tròng mắt như muốn nổ tung!
Cho dù mọi người không phải là Tư Đồ Diên bị Sinh Mạng Lưu Phóng thuật nhắm vào, nhưng lúc này da đầu cũng tê rần, đánh hơi được mùi vị nguy hiểm đến cực hạn.
Một cảm giác dường như sinh mệnh lực, thần hồn, tinh thần, căn cơ võ đạo của bản thân đều... đều bị lưu đày.
Tương đối khủng bố.
Vốn dĩ, võ kỹ liên quan đến phương diện sinh mệnh lực đã cực kỳ hiếm thấy, mà Sinh Mạng Lưu Phóng thuật này của Tô Minh còn tương đối tinh thuần.
Quả thực rúng động đến cực điểm.
Đến bà lão Trầm Yên đứng trong hư không ánh mắt cũng phải sáng lên ba phần, rất kinh ngạc.
"Anh Tô mạnh vậy sao?", Tống Cẩm Phồn cũng choáng váng, cô ta dường như có... có chút đánh giá thấp anh Tô rồi...
"Quả nhiên có vốn liếng để ngông cuồng! Hay cho một chiêu Sinh Mạng Lưu Phóng thuật! Rất mạnh! Rất kinh diễm! Có điều, không đủ!", trong chốc lát, khoảnh khắc mà Sinh Mạng Lưu Phóng thuật như một dải ngân hà kéo đến trước mặt, sắc mặt Tư Đồ Diên ngưng trọng đến bảy phần, nhưng vẫn bá đạo, cường thế, tự tin như cũ, phẫn nộ quát lên, quả thực có chút tức giận, hoặc có lẽ nên nói là nghĩ lại mà sợ. Đối phương như vậy rõ ràng là đang giả heo để ăn thịt hổ! Thuật Sinh Mạng Lưu Phóng này mạnh thế nào hắn ta đều có thể cảm nhận được rất rõ ràng, e là trấn sát một vị cảnh giới Tiên Tổ tầng một chân chính cũng không thành vấn đề. Mà Tô Minh còn chưa tới cảnh giới Tiên Tôn, đây không phải là giả heo ăn thịt hổ thì là gì? Suýt chút nữa đã bị lật thuyền trong mương rồi! Đáng tiếc, Tô Minh à, người mà cậu gặp phải lại là Tư Đồ Diên này!
Còn chưa dứt lời.
Tư Đồ Diên ngẩng đầu thật mạnh, khí chất bỗng nhiên sắc bén, sắc bén đến mức độ không thể tin nổi, sắc bén đến độ khiến da đầu người ta muốn rách toác, sắc bén đến mức bản thân hắn tựa như một thanh kiếm, một thanh kiếm vượt ra khỏi suy nghĩ tưởng tượng.
Lúc này, hàng tỷ người nhìn chằm chằm vào Tư Đồ Diên chỉ cảm thấy nhãn cầu muốn bùng bổ, đều không thể nhìn thấy gì được nữa, tròng mắt như bị thứ gì đó đâm vào, sắp mù rồi.
"Hoàn toàn luyện hóa kiếm phôi?! Dung hợp với kiếm phôi! Lấy thân làm kiếm! Lấy kiếm nhập tâm?", Tiêu Quân kinh hãi như sắp nghẹt thở, bản thân Tiêu Quân cũng là quái vật kiếm đạo, bằng không cũng không thể trở thành chủ nhân của Vô Lượng kiếm thành, về phương diện kiếm, ông ta cũng là một sự tồn tại có cấp bậc cực hạn, nhưng dù là ông ta thì cũng suýt chút nữa choáng váng, bị kinh nghiệm của Tư Đồ Diên làm cho chấn động...
Người đời đều biết Tư Đồ Diên lúc sinh ra miệng đã ngậm kiếm phôi.
Nhưng, bây giờ Tư Đồ Diên mới có mấy triệu tuổi, sao có thể đã hoàn toàn luyện hóa hết được kiếm phôi???
Vậy cũng quá nhanh rồi nhỉ?
Ngoài ra, lấy thân làm kiếm, lấy kiếm nhập tâm, mức độ kiếm đạo này cho dù là Tiêu Quân cũng không đạt đến được... Tư Đồ Diên lại có thể làm được ư?
Trần Sắc đứng quan sát trận chiến trong không trung, sắc mặt cuồng biến, ánh mắt lập lòe, cuối cùng không phục cũng phải phục, tinh thần rung động, bản thân không bằng Tư Đồ Diên, còn lâu mới bằng, không hổ là học viên của học viện Kỷ Nguyên.
"Trảm!"
Tiện đà, vào khoảnh khắc cả người Tư Đồ Diên sắc bén đến cực hạn, đột nhiên một giọng quát lạnh, thanh âm kiên quyết, sát ý vạn phần, rõ ràng có thể thấy một đạo kiếm nguyên từ trong miệng hắn ta phun ra!
Kiếm nguyên!
Đúng.
Chính là kiếm nguyên.
"Cái gì?", trong hư không, bà lão Trầm Yên có chút không thể bình tĩnh nổi, kinh ngạc bật thành tiếng, một thanh niên chưa đến mười triệu tuổi lại nắm trong tay kiếm nguyên? Tư Đồ Diên, hay cho một Tư Đồ Diên, e là phải báo cáo cho chủ nhân về Tư Đồ Diên và nhà Tư Đồ, phải suy xét lại từ đầu, thay đổi thái độ đối đãi thôi.
Tiêu Quân cũng không kém là bao, bản thân Tiêu Quân cũng thân mang kiếm nguyên, có điều, chỉ coi như là ngụy kiếm nguyên.
Kiếm nguyên không phải dễ dàng nắm giữ như vậy, cái gọi là ngụy kiếm nguyên chính là bán bộ kiếm nguyên.
Hơn nữa, Tiêu Quân cũng không chắc chắn bản thân đời này còn có cơ hội để xóa bỏ chữ ngụy trong ngụy kiếm nguyên này không, không ngờ, hôm nay lại được chứng kiến một thanh niên chưa đến 10 triệu tuổi mà đã nắm giữ kiếm nguyên...
Chấn động.
Vô cùng chấn động.
"Xuy!"
Một ngụm kiếm nguyên chém ra tung tóe của Tư Đồ Diên đã chặt đứt dòng Sinh Mạng Lưu Phóng thuật!
Rất nhẹ nhàng.
Dễ như trở bàn tay.
Sau khi chém đứt, đoạn kiếm nguyên đó đột nhiên tăng tốc, giống như thuấn di, giống như một đạo thần quang kiếm trảm hướng về phía Tô Minh.
Khoảnh khắc này, tất cả mọi người đều biết, Tô Minh xong đời rồi.
Ắt chết không nghi ngờ.
"Nhân ngoại hữu nhân, thiên ngoại hữu thiên, mạng này của cậu tận là do sự vô tri của chính mình", Tư Đồ Diên thầm nói, đứng nguyên tại chỗ, bình thản nhìn Tô Minh, lẳng lặng dùng ánh mắt tiễn Tô Minh đoạn đường cuối cùng.
Chương 1035: Thiên Vẫn kiếm nguyên
Thế nhưng, sau một phần một vạn hơi thở.
Vào khoảnh khoắc kiếm nguyên trảm đó đến trước người Tô Minh.
Đột nhiên.
Thời gian, không gian đều phảng phất như dừng lại.
Hết thảy đều phảng phất như bị chậm lại với tộc độ hàng tỷ lần.
Tô Minh đột nhiên có chút buồn chán và bất đắc dĩ.
"Vốn cho rằng Sinh Mạng Lưu Phóng thuật có thể xử lý xong. Không ngờ vẫn phải xuất ra chiêu thứ hai", Tô Minh tùy ý nói.
Anh dùng thuật Sinh Mạng Lưu Phóng chỉ là để thăm dò một chút, không hơn không kém, thử thăm dò xem bản thân hiện tại có thể dùng chiêu yếu nhất, ít uy lực nhất của mình để giết chết Tư Đồ Diên được hay không, đương nhiên kết quả cũng vẫn nằm trong dự liệu, không xử lý được.
Trong lúc nói chuyện Tô Minh nhẹ nhàng vận chuyển kiếm tâm!
Lẳng lặng không tiếng động, đạo kiếm nguyên trảm đến từ Tư Đồ Diên đó gần như chỉ còn cách Tô Minh chừng khoảng một tấc thì lập tức bị đông cứng lại, run rẩy, khẽ lách tách tan vỡ rồi hóa thành hư vô.
Kiếm nguyên cũng phân mạnh yếu.
Kiếm nguyên của Tư Đồ Diên chỉ là nhất đoạn tiền kỳ yếu kém nhất. Hơn nữa, cũng không phải là kiếm nguyên đặc thù.
Còn có ý nghĩa gì nữa? Có khiến người ta chán ghét không?
Đối với kiếm nguyên cấp độ này anh chỉ cần khẽ phóng thích một điểm khí tức của kiếm tâm ra là có thể nghiền nát vạn lần, không hơn không kém.
Trong tích tắc, sau khi khí tức ở kiếm tâm nhẹ nhàng hủy diệt kiếm nguyên của Tư Đồ Diên, Tô Minh giơ ngón trỏ lên, tiện tay một điểm.
Một đạo kiếm nguyên như sợi tóc xuất hiện, Thiên Vẫn kiếm nguyên, Thiên Vẫn kiếm nguyên cấp bậc nhị đoạn tiền kỳ.
Hóa thành một đạo phong mang.
Bồng bềnh.
Tung tóe.
Khóa chặt Tư Đồ Diên.
Kiếm nguyên?!
Những người có mặt ở đó, ngoại trừ Tống Cẩm Phồn đã biết sự thật rằng Tô Minh có kiếm nguyên ra, thì không một ai là không chấn động đến mức máu huyết đảo lộn, thần hồn kêu gào như xé rách.
Một thanh niên chưa đến 30 tuổi đã lĩnh ngộ được kiếm nguyên?
"Còn... còn là nhị đoạn?", Tiêu Quân suýt chút nữa là ngã nhào xuống đất, sợ đến mức mơ hồ mộng mị.
Bản thân ông ta chỉ có thể lĩnh ngộ được đến bán bộ kiếm nguyên... Bán bộ kiếm nguyên có thể nói là cách xa vạn dặm so với kiếm nguyên chân chính, càng chưa nói tới kiếm nguyên nhị đoạn.
Hơn nữa, ông ta rất chắc chắn, kiếm nguyên của Tô Minh là... là kiếm nguyên đặc thù trong truyền thuyết!
Thật sự phát điên mất!
Tiêu Quân vẫn luôn tự xưng là yêu nghiệt kiếm đạo, quả thực có tư cách để kiêu ngạo, nếu như kiếm đạo không khủng bố sao có thể trở thành thành chủ của Vô Lượng kiếm thành?!
Nhưng giờ phút này, trong đầu ông ta chỉ có một suy nghĩ - bản thân là phế vật kiếm đạo. Đúng vậy, so với Tô Minh, Tiêu Quân chính là kẻ bỏ đi trên kiếm đạo.
"Đây...", trong hư không, bà lão Trầm Yên chết lặng, hoàn toàn chết lặng, bà ta mơ hồ dao động suy nghĩ phải giết chết Tô Minh.
Mặc dù đó là kiếm nguyên nhị đoạn, nếu bà ta bằng lòng thi triển tất cả các loại thủ đoạn ra thì cũng có thể giết chết Tô Minh.
Nhưng vấn đề là, một người thanh niên chưa đến 30 tuổi mà đã lĩnh ngộ được kiếm nguyên nhị đoạn. Hơn nữa, người này đến từ nền văn minh cấp một, điều kiện tu luyện võ đạo rất kém, dưới tình huống như vậy, yêu nghiệt đến cấp độ này, dường như... dường như có thể xứng với cô chủ Chỉ Tình rồi!
Nguyên nhân lớn nhất mà chủ nhân muốn giết chết Tô Minh là vì cho rằng Tô Minh không xứng với cô chủ Chỉ Tình, mà cô chủ Chỉ Tình lại rất chung tình với Tô Minh, không thể thoát ra được, ảnh hưởng đến võ đạo sao?
Nếu như Tô Minh có thể xứng đáng, vậy thì việc này...
Có cần thiết phải chia rẽ đôi uyên ương nữa không?
Bà lão Trầm Yên chỉ do dự trong chốc lát, sau đó dùng chú đưa tin liên lạc với chủ nhân - Nam Phượng Vân, chủ nhân văn minh của nền văn minh Nam Khải.
Nền văn minh Nam Khải là một nền văn minh siêu cấp có lịch sử trên 10 tỷ năm rồi, chính là bá chủ trong các nền văn minh cấp ba, bản thân Nam Phượng Vân đã từng ngồi ở vị trí minh chủ liên minh các nền văn minh cấp ba.
Nam Phượng Vân đương nhiên cũng chính là mẹ của Trần Chỉ Tình.
Khi bà lão Trầm Yên liên lạc với Nam Phượng Vân, Tư Đồ Diên lại thất thố hét lên: "Dừng!! Dừng lại!"
Thanh âm xé rách, có chút tuyệt vọng.
Lông tóc toàn thân dựng ngược lên.
Kinh hãi đến cực điểm.
Bởi vì, hắn ta có thể cảm nhận rõ ràng hương vị cái chết đang tới gần.
Tư Đồ Diên sợ tới mức trái tim có cảm giác như bị chôn vùi, đối phương lại... lại nắm trong tay kiếm nguyên đặc thù nhị đoạn, hắn ta... hắn ta thật sự điên rồi!
Tư Đồ Diên run cầm cập, hít thở không thông, bất giác muốn cầu xin tha mạng.
Đáng tiếc.
Tô Minh mặt không cảm xúc.
Chỉ có giết.
Phong mang kiếm nguyên nhị đoạn đó hướng về phía Tư Đồ Diên mà tới, cũng không hề có bất cứ dấu hiệu thu kiếm nào.
Anh muốn khiêu chiến thì khiêu chiến, muốn dừng lại là dừng lại sao? Ha ha...
"Tôi là học viên của học viện Kỷ Nguyên, cậu...", Tư Đồ Diên gào lên, giọng nói khàn đục, ánh mắt đỏ ngầu.
Hương vị tử thần quá rõ ràng rồi.
Trong lúc gào thét.
Dục vọng muốn sống điên cuồng, Tư Đồ Diên liền vận chuyển quy luật không gian, thi triển thân pháp bạo lui!
Bạo lui y như thuấn di.
Bạo lui không để lại tung tích gì.
Nhưng đáng tiếc, vô dụng.
Trong quá trình hắn ta bạo lui cũng có thể cảm nhận được phong mang kiếm nguyên nhị đoạn đó vẫn luôn nhắm vào mình, sử dụng thân pháp điên cuồng lùi lại né tránh cũng không có tác dụng. Cho dù hắn đã thử bỏ chạy về phía hư không nhưng vẫn vô dụng.
Hắn đã bị khóa chặt.
Loại khóa chặt này hắn không cách nào có thể cắt đuôi được.
Nếu đã không thể bạo lui né tránh, vậy thì duy chỉ có thể chính diện nghênh đón!
"Kiếm phôi, vận chuyển cho tôi!", Tư Đồ Diên rít lên, điên cuồng rít lên.
Hắn ta đã luyện hóa hoàn toàn kiếm phôi rồi, đã dung hòa thành một với hắn.
Ở trong đan điền.
Nhưng kiếm phôi suy cho cùng vẫn là kiếm phôi, vẫn chỉ là phôi thai, trạng thái còn nhỏ, mặc dù không chậm trễ vận chuyển sử dụng, nhưng cũng chỉ phù hợp sử dụng trong một phạm vi và cường độ nhất định mà thôi.