Mục lục
Cường Giả Tông Sư
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 776: Đổi ý chí đại đạo

"Nền văn minh Xương là một văn minh nhỏ khá yếu, hàng tỷ năm trước, tộc Minh đã chọn nó để ra tay. Nhưng để đảm bảo an toàn, dù là đối với một nền văn minh nhỏ yếu cũng cực kỳ cẩn thận".

"Lúc ấy, mấy lão tổ chúng ta quyết định chỉ ăn cắp căn nguyên của thế giới Đại Thiên mà không đụng vào căn nguyên vực Hỗn Độn".

"Vì một khi ra tay với căn nguyên của vực Hỗn Độn thì đám lão quái vật của học viện Hỗn Độn trông coi ở tâm Hỗn Độn sẽ phát hiện. Tuy tộc Minh không sợ họ, nhưng cũng không muốn đấu người chết ta sống".

"Vì ăn cắp căn nguyên thế giới Đại Thiên, mấy lão tổ chúng ta đã bàn bạc cần một người trong tộc Minh chiếm lấy Đại Đạo quả vị làm ý chí Đại Đạo".

"Đây là một công việc béo bở, không phải sao? Lúc ấy, cạnh tranh vị trí này có khoảng mười yêu nghiệt đỉnh cấp của tộc Minh".

"Minh Kiệt, lúc ấy, trong mười yêu nghiệt đứng đầu tộc Minh cũng không có ngươi, thường thì ngươi sẽ không có cơ hội".

"Nhưng cuối cùng, vì ta có chút quan hệ với ngươi nên đã trả một cái giá không nhỏ để giúp ngươi lấy được Đại Đạo quả vị và ngồi lên vị trí ý chí Đại Đạo".

"Lão tổ thừa nhận lúc ngươi bắt đầu làm cũng khá tốt, dưới sự dốc sức ăn cắp căn nguyên thế giới Đại Thiên ở nền văn minh Xương của ngươi, ngay cả cơ hội để tu giả võ đạo ở đó chứng đạo thành Đế cũng không có, cứ tiếp tục như thế, có lẽ 100 triệu năm nữa, thế giới Đại Thiên sẽ trở thành thế giới chết".

"Ngươi nói xem, cứ tiếp tục như thế chẳng phải là tốt hả? Nhưng tại sao mười mấy năm gần đây, ngươi giống như nhập ma, trong mắt chỉ có Tô Minh kia?"

"Vì đối phó với cậu ta, ngươi còn tự mình trở lại tộc Minh, xin lại một ít căn nguyên Đại Đạo ở thế giới Đại Thiên để khiến nơi đó có cơ hội chứng đạo thành Đế, vì ngươi muốn có Đại Đế xuất hiện, ngươi nói chỉ có thế mới có thể lợi dụng điều ấy đối phó Tô Minh được".

"Lão tổ từng hỏi ngươi, tại sao không để người tộc Minh ra tay luôn, chẳng phải sẽ giết chết Tô Minh kia một cách dễ dàng sao? Ngươi nói vì ngươi sợ những người khác ra tay thì kho tàng huyết mạch trong cơ thể cậu ta sẽ rơi vào tay họ".

"Suy cho cùng, vì sự cẩn thận trong mấy năm này của ngươi nên ta đã đồng ý, bằng lòng để ngươi cầm một ít căn nguyên Đại Đạo của thế giới Đại Thiên đi. Giờ ngươi đã đạt được mục đích, nơi đó lại có cơ hội chứng đạo thành Đế, Đại Đế cũng xuất hiệp lớp lớp, nhưng kết quả thì sao?"

"Đến giờ, Tô Minh kia vẫn còn sống nhăn răng, mà Minh Viêm cũng chết trong tay cậu ta".

"Rồi nhìn lại dáng vẻ hiện nay của ngươi mà xem".

"Minh Kiệt... Ngươi làm lão tổ rất thất vọng!"

...

Ông lão chậm rãi kể lại đầu đuôi, vừa nói vừa lộ ra ánh mắt phức tạp. Minh Kiệt thì vẫn luôn dập đầu, rồi lại dập đầu!

"Lão tổ, đều do tôi tham lam, đều do tôi...", Minh Kiệt điên cuồng dập đầu, khóc nức nở.

"Được, những điều đó cũng không quan trọng, còn bốn mươi mấy tiếng nữa Đại Đạo quả vị sẽ tróc ra. Sau đó, lão tổ sẽ dẫn Minh Hằng đến tiếp nhận Đại Đạo quả vị, ngươi cứ chuẩn bị đi", ông lão nhàn nhạt nói: "Rồi ngươi quay về tộc Minh, đóng cửa ăn năn 10 triệu năm. Trong khoảng thời gian đó, lão tổ sẽ cho ngươi một số thiên tài địa bảo để giúp ngươi ngăn cản Đại Đạo quả vị cắn trả. Ít nhất, sẽ đảm bảo ngươi có cơ hội trở thành Đại Đế thêm lần nữa. Còn Tô Minh kia..."

Trong mắt ông lão hiện lên sát khí.

"Vâng!", Minh Kiệt gật đầu.

Tại nhà họ Tô ở thế giới Tiểu Thiên.

"Cô nói, cô muốn bổ miếng ngọc này ra?", Tô Minh nhìn gương mặt xinh đẹp tuyệt trần kia hỏi, trên bàn đặt một miếng ngọc hình khóa, trong ngọc có một hạt gạo màu đỏ.

"Ồ, ra là miếng ngọc này?", đúng lúc này, Thiên nữ Tạo Hóa bỗng mở miệng, nói với giọng khá ngạc nhiên và mừng rỡ.

"Thiên nữ tiền bối, cô biết nó?", Tô Minh tò mò hỏi.

"Cố gắng giúp cô nhóc kia đi", Thiên nữ Tạo Hóa cũng không giải thích nhiều: "Nếu cô nhóc kia cầm miếng ngọc kia đến, còn cầu xin anh chứng tỏ cô ta là người có duyên với hạt gạo màu đỏ trong miếng ngọc kia. Hơn nữa, mở miếng ngọc này ra cũng có chỗ tốt rất lớn với anh. Trong miếng ngọc này ngoài hạt gạo màu đỏ kia thì còn có Chí Bảo khác, gần như là đặt làm riêng cho anh..."

Tô Minh nghe thấy sự vui vẻ trong giọng nói của Thiên nữ Tạo Hóa.

"Thiên nữ tiền bối, cô có quan hệ gì với miếng ngọc hình khóa kia à?", Tô Minh khá là tò mò.

Thiên nữ Tạo Hóa còn chưa kịp nói gì thì bỗng...

"Tô Minh...", một giọng bỗng truyền đến từ trên không.

Sắc mặt Phong Vũ Vân lập tức trở nên hoảng hốt, thậm chí là sợ hãi.

Tô Minh đứng lên, bước ra khỏi phòng, rồi ngẩng đầu nhìn về phía vòm trời.

Một mặt gương kỳ lạ bất ngờ xuất hiện trên bầu trời thế giới Tiểu Thiên.

Trong mặt gương là một người phụ nữ trung niên vô cùng xinh đẹp và cao quý, bà ta ngồi trên một chiếc ghế bành, đầu đội mũ phượng, bàn tay đang vuốt ve một con cáo chín đuôi.

Bà ta ngẩng đầu, cách mặt gương nhìn Tô Minh, rõ ràng là cách xa nhau hằng tỷ không gian nhưng lại như gần ngay trước mặt.

"Tô Minh, cô nhóc Vũ Vân kia cho cậu xem miếng ngọc kia, bổn hậu khuyên cậu tốt nhất không nên mở nó ra. Vũ Vân chỉ thích quậy thôi", người phụ nữ ấy dịu dàng cười nói.

Gương mặt xinh đẹp của Phong Vũ Vân càng trở nên tái nhợt, thậm chí là run rẩy.

Đường đường là công chúa của Thái Nhất thần quốc và là người nổi tiếng nhất ở vực Hỗn Độn, nhưng lúc này lại sợ đến mức ấy.
Chương 777: Tô Ly

Ngoài sự sợ hãi, Tô Minh còn cảm nhận được một chút cảm xúc oản hận, phẫn nộ, bi thương… phát ra từ Phong Vũ Vân.

“Tô Minh, xin lỗi, tôi… tôi… tôi không nên đến tìm anh”, một khắc tiếp theo, Phong Vũ Vân cúi đầu, cắn răng thấp giọng nói, đáy lòng đầy lạnh lẽo.

Cô ta biết.

Bị mẫu hậu biết được rồi!

Nếu cô ta lại cưỡng cầu Tô Minh giúp mình, trước không nói đến việc anh cũng không có khả năng giúp đỡ, cho dù anh giúp được, cô ta cũng không muốn để Tô Minh giúp, bởi sẽ phải hứng chịu cơn thịnh nộ của mẫu hậu.

Cô ta hiểu rất rõ mẫu hậu có bao nhiêu khủng bố, u ám, ác độc.

Mẫu hậu đương nhiên là chỉ hoàng hậu hiện tại của Thái Nhất thần quốc.

Nhưng không phải là mẹ ruột của Phong Vũ Vân.

Tương đương với mẹ kế.

Thậm chí đôi mắt đẹp của Phong Vũ Vân còn có chút ửng đỏ.

Cô siết chặt lấy chiếc khóa ngọc kia.

Khóa ngọc như muốn khảm sâu vào trong da thịt lòng bàn tay.

"Mẫu… mẫu hậu, con đi ngay đây", sau đó, Phong Vũ Vân thu hết can đảm, ngẩng đầu ngước nhìn người phụ nữ trong kính trên bầu trời, run giọng nói.

"Như vậy mới đúng, Vũ Vân, con là con gái tốt của bổn hậu, thật ngoan", người phụ nữ từ ái đáp.

Phong Vũ Vân muốn lập tức rời khỏi đây, mang theo Tiểu Mạt, còn có những thị vệ công chúa khác,... ngồi tàu tác chiến nhanh chóng rời đi.

Một khắc cũng không thể lưu lại.

Nếu không, Chiến Uyên cùng Tô Minh sẽ kết thúc.

Cô ta không muốn liên lụy tới anh.

Cũng tuyệt đối không thể.

Nếu không làm sao có thể giải thích với người bạn thân nhất là Tô Ly đây?

Tuy vậy.

Điều khiến Phong Vũ Vân có chết cũng không ngờ tới là…

Cô ta vừa mới đi một bước, bỗng nhiên không hề báo trước, bàn tay trong nháy mắt bị Tô Minh tóm chặt lấy.

Gắt gao giữ chặt lấy.

“Đi cái gì? Nếu công chúa đã tới thế giới Tiểu Thiên, tới Chiến Uyên vậy thì cứ ở lại vui chơi vài ngày. Tôi cảm thấy mình cùng công chúa khá hợp ý nhau đó”, Phong Vũ Vân giật mình ngây người, Tô Minh lại cười nói tiếp: “Huống hồ, tôi rất muốn thử xem có thể mở được khóa ngọc kia của cô hay không, ừm, không phải lừa người đâu, tôi cảm thấy mình thực sự có thể mở ra chiếc khóa ấy”.

“Tô Minh, anh điên rồi à? Hả? Anh điên thật rồi sao?”, thân thể Phong Vũ Vân run lên, đầu tiên là chấn động dữ dội, tiếp đó liền kinh hoàng tột độ, cuối cùng là tức giận…

Tô Minh đang tự tìm cái chết.

Từ đầu đến cuối muốn đâm đầu vào chỗ chết.

Toi đời rồi.

Hoàn toàn toi đời rồi.

Phong Vũ Vân dường như đã nhìn thấy kết cục của Tô Minh, còn có toàn bộ Chiến Uyên, thủ đoạn của người mẹ kế đó của mình, còn có thế lực đứng sau và thậm chí cả thực lực của bà ta…, quá đáng sợ, đáng sợ tới mức ngay cả phụ hoàng, đường đường là quốc chủ của Thái Nhất thần quốc, ở giai đoạn hiện tại gần nhân đã trở thành một con rối, nếu tin tức này truyền ra ngoài, sợ rằng sẽ chấn động cả nền văn minh Xương, nhưng đó là sự thật.

Năm đó mẹ cô ta cũng là chết trong tay của chính người mẹ kế âm độc này.

Phong Vũ Vân không nghi ngờ gì cũng có sự kiêu ngạo và tự hào của riêng mình, nhưng khi đối mặt với người mẹ kế này, không đề cập tới thể hiện ra ánh mắt thù địch, cho dù là nói chuyện cũng là hạ mi cúi đầu!

Lời của Tô Minh không chỉ đắc tội tới mẹ kế mà còn như tát thẳng vào mặt bà ta!

Phong Vũ Vân thậm chí cảm thấy trước mắt có chút tối sầm.

Trên khuôn mặt tuyệt mỹ là biểu cảm hối hận tới cực điểm.

Cô ta không nên đến tìm Tô Minh.

Đều là tại cô ta mà Tô Minh cùng Chiến Uyên mới đi tới bước đường diệt vong, làm sao có thể nói rõ với Tô Ly đây?

Nhất thời, khuôn mặt Phong Vũ Vân tái nhợt không còn chút máu.

“Chàng trai trẻ, bổn hậu có thể coi những gì cậu vừa nói là đang không nể mặt bổn hậu, không muốn có được tình hữu nghị giữa bổn hậu cùng Thái Nhất thần quốc, ngược lại muốn trở thành kẻ địch của bổn hậu và Thái Nhất thần quốc, đúng không?”, lúc này, trên bầu trời, người phụ nữ trung niên trong chiếc kính không gian mở miệng hỏi, khuôn mặt bà ta vẫn treo nét cười, vẫn ung dung quý phái, vẫn duy trì nụ cười, xem ra dường như cảm xúc không có thay đổi đặc biệt nào.

Nhưng, càng như vậy, Phong Vũ Vân, người hiểu rõ đối phương càng cảm thấy kinh hãi!

Cô ta thậm chí còn cảm thấy Tô Minh cùng Chiến Uyên có lẽ muốn chết cũng chỉ là một ảo tưởng, sợ rằng người mẹ kế này muốn dành cho Tô Minh và Chiến Uyên một kết cục sống không bằng chết đi?

“Bà muốn nghĩ thế nào thì nghĩ, tôi không quan tâm”, Tô Minh nhìn chằm chằm người phụ nữ trung niên trong chiếc kính không gian, chẳng hề để tâm đáp.

Chiếc khóa ngọc mà Phong Vũ Vân sở hữu kia chắc chắn có mối liên hệ với thiên nữ Tạo Hóa.

Chỉ điều này cũng đã đủ rồi.

Đủ để Tô Minh 100% đứng về phía Phong Vũ Vân, vậy thì anh còn để ý tới việc đứng ở phe đối lập với người mẹ kế kia của cô ta sao?

Không quan tâm.

Về phần đối phương cùng Thái Nhất thần quốc sẽ mang đến cho mình cùng Chiến Uyên uy hiếp như thế nào?

Tô Minh hoàn toàn không lo lắng.

Làm ơn đi.

Thiên nữ Tạo Hóa hiện tại đã có thể ra tay rồi!

Dù bà có bao nhiêu cường hãn.

Lớn mạnh thế nào.

Thủ đoạn ngập trời ra sao.

Bà cứ thoải mái tới.

“...”, nghe được câu ‘Bà muốn nghĩ thế nào thì nghĩ’ kia của Tô Minh, Phong Vũ Vân cuối cùng cũng không đứng vững nổi nữa, cơ thể xinh đẹp run lên bần bật, xém chút đã ngã ngồi xuống nền đất, may thay còn có Tô Minh bên cạnh dìu đỡ cô ta.

“Có nhất thiết phải bị dọa thành dáng vẻ này không?”, Tô Minh thực sự có chút không nói nên lời, tốt xấu gì cũng là công chúa của Thái Nhất thần quốc, là một trong những nữ thần nổi tiếng nhất tại vực Hỗn Độn, cũng là sự tồn tại Đại Đế hạ vị vòng tám.

Tâm cảnh này cũng quá kém cỏi nhỉ?

“Tô Minh”, nét cười trên mặt người phụ nữ trung niên trong kính không gian rốt cục biến mất, bà ta nhìn anh một cái thật sâu, cũng không thốt ra lời uy hiếp nào, sau đó kính không gian liền nhu động, gợn sóng rồi tiêu tan.

“Tôi phải giải thích với Tô Ly thế nào đây, phải làm thế nào đây?”, Phong Vũ Vân đang được người dìu đỡ thậm chí quên cả ‘nam nữ thụ thụ bất thân’, quên đi sự xấu hổ khi lần đầu tiên trong đời được một người khác giới ôm ấp thân mật như vậy, cô chỉ đắng chát lắc đầu mà thì thầm.

“Cô nói cái gì? Tô Ly? Nói rõ ràng!”, sắc mặt Tô Minh thay đổi, tay vốn còn đang đỡ Phong Vũ Vân lúc này lại xoay ngược tóm chặt lấy cánh tay cô ta

“Tôi quen biết em gái Tô Ly của anh, quan hệ giữa chúng tôi rất tốt, cô ấy đã tìm được gia tộc của mình tại vực Hỗn Độn. Cô ấy cũng thường xuyên nói với tôi về anh, nói anh lương thiện, ưu tú, hòa nhã…”, Phong Vũ Vân thất hồn lạc phách đáp.
Chương 778: Nhiếp Thanh Cầm

Quả thật bó tay hoàn toàn… Tô Ly ơi Tô Ly! Anh trai cô lương thiện ấy hả? Lương thiện ở đâu vậy? “Không chết không dừng” là ý gì? Anh trai cô xuất sắc? Hừm, nếu xét về mặt thiên phú võ đạo và thực lực thì đúng là xuất sắc thật đấy! Nhưng về phần thân thiện gì gì đó, khụ khụ… Thân thiện chỗ nào hả? Đồ điên thì có! Lớn lối đến mức khiến người khác giận sôi máu đây này!

“Tô Minh, trốn đi! Bây giờ anh chỉ còn cơ hội sống sót cực kỳ nhỏ, hãy mau dẫn theo cả nhà họ Tô chạy trốn đi, trốn ra khỏi nền văn minh Xương ấy!”, Phong Vũ Vân hít sâu một hơi, sau đó ngẩng đầu hét to: “Đây là cơ hội duy nhất, ngay, ngay và luôn, nếu không thì sẽ không kịp…”

“Ngừng, ngừng, ngừng, tạm thời đừng nói tới mấy thứ này, cô vẫn nên nói về chuyện em gái tôi ở vực Hỗn Độn có khỏe không cái đã. Em ấy có tìm được cha mẹ ruột và gia tộc của mình không?”, Tô Minh lên tiếng hỏi, rõ ràng sự chú ý của anh và Phong Vũ Vân không hề giống nhau,

“Coi như tôi xin anh, không còn thời gian nữa đâu, anh…”, Phong Vũ Vân sắp phát khóc tới nơi luôn rồi.

“Cứ nói về chuyện của em gái tôi trước đã, nếu không, tôi sẽ quay về bế quan tu luyện đấy!”, Tô Minh thản nhiên nói.

“Anh…”, Phong Vũ Vân suýt chút nữa trợn trắng mắt ngất luôn. Trời ơi là trời.

Vì bó tay thực sự nên nàng tôi chỉ có thể tự ép cho bản thân tỉnh táo: “Huyết mạch của Tô Ly chính là máu Vĩnh Hằng điển hình. Máu Vĩnh Hằng chính là huyết mạch siêu cấp tại nền văn minh Xương. Cả vực Hỗn Độn cũng chỉ có một vài thế lực, trên thực tế đã từng là chủng tộc ngoại vực, hàng tỷ năm trước đã đến định cư tại vực Hỗn Độn của nền văn minh Xương, thế nên tìm kiếm cũng tương đối dễ dàng. Tô Ly là người của dòng chính nhà họ Nguyên tại vực Hỗn Độn. Nhà họ Nguyên đó vô cùng mạnh, là dòng họ thuộc “tứ quốc, tam tông, nhị môn, nhất họ” ở nơi đó, thực lực bên ngoài tương đương với Thái Nhất thần quốc, về phần thực lực tiềm ẩn có lẽ sẽ vô cùng khủng bố, dù sao họ cũng đến từ ngoại vực, sở hữu khả năng vô hạn”.

Tô Minh yên lặng lắng nghe, đáy lòng thoáng kinh ngạc.

Em gái anh có địa vị cao vậy sao?

“Nhà họ Nguyên mạnh đến mức nào cũng chẳng liên quan gì tới tôi, điều tôi quan tâm chỉ là sau khi quay về nhà họ Nguyên, Ly Nhi có bị người khác ức hiếp không thôi!”, Tô Minh hỏi, đây mới là điều anh quan tâm nhất.

“Không rõ lắm, theo lý mà nói, huyết mạch của cô ấy là dòng chính nhất trong dòng chính của nhà họ Nguyên, là đại tiểu thư dòng chính ắt hẳn sẽ không có nguy hiểm đến mức sống còn, nhưng cũng không thể chắc chắn trăm phần trăm, bởi vì thế hệ này của nhà họ Nguyên rất ưu tú, cũng coi như là đột nhiên nổi trội trong suốt mấy thế hệ đi. Có mấy kẻ yêu nghiệt trẻ tuổi, giờ Tô Ly quay về, cũng chưa biết liệu có bị mấy người đó căm thù hay không nữa, vì suy cho cùng chuyện này cũng liên quan đến vấn đề người thừa kế”.

Tô Minh không hề lên tiếng.

Nhưng trong lòng anh đã quyết định, sau khi tiến tới vực Hỗn Độn thì nhất định phải nhanh chóng đến nhà họ Nguyên. Song Tô Minh cũng không quá lo lắng, bởi vì năm xưa, sau khi Tiên Âm Cốc bị hủy diệt, Ly Nhi muốn về Chiến Uyên, lúc đó vì đảm bảo an toàn cho em ấy mà anh đã để lại một tấm bùa truyền tin ấn ký thần hồn.

Dù bây giờ cuộc sống của em ấy ở nhà họ Nguyên không được tốt lắm nhưng chắc hẳn cũng không gặp phải vấn đề quá lớn, nếu không cô nhóc ấy đã liên lạc với anh rồi, bởi vì Tô Minh vẫn luôn là người mà Tô Ly tin tưởng. Hồi nhỏ, Tô Ly học lớp hai, lớp ba đã từng bị mấy bạn nữ cùng lớp ức hiếp, lần nào em ấy cũng đều nhờ người anh trai là anh “báo thù” cho.

Nên chẳng có gì lo lắng cả.

“Giờ thì có thể nói về mẫu hậu của cô được rồi!”, Tô Minh hỏi.

Rốt cuộc vị hoàng hậu của Thái Nhất thần quốc ấy đáng sợ đến mức nào?

Mà lại có thể khiến cô công chúa duy nhất của Thái Nhất thần quốc sợ hãi tới vậy?

“Người phụ nữ đó tên là Nhiếp Thanh Cầm - chính là con gái duy nhất của Tông chủ Thần Huyền Tông đời trước – tông môn đứng đầu tam tông. Xét về thân phận, bà ta và phụ hoàng của tôi quả thật vô cùng môn đăng hộ đối!”



“Sau đó, Nhiếp Thanh Cầm bái một người làm sư phụ, chính là người xếp thứ bảy trong bảng lão quái của vực Hỗn Độn. Vào thời điểm nền văn minh Xương mới khai thiên tích địa, sư tôn của bà ta đã nổi danh cao thủ rồi”.

“Sư phụ của bà ta từng chứng kiến tận mắt quá trình khai thiên tích địa của nền văn minh Xương, từ đó lĩnh ngộ được một chuyện cực tốt, cuối cùng trở thành một trong số ít những lão quái nắm giữ bí kíp làm sao để tu luyện được đến chức vị Đại Đế của toàn bộ nền văn minh Xương”.

“Cũng chính là một trong những lão quái có khả năng phá vỡ ràng buộc của nền văn minh Xương, để phi thăng sang nền văn minh khác!”



“Càng đáng sợ hơn nữa chính là tôi từng nghe bố bảo rằng năm xưa khi ông và Nhiếp Thanh Cầm tham gia rất nhiều cuộc tranh tài võ đạo, hay đến các bí cảnh tìm kiếm gì đó, Nhiếp Thanh Cầm vẫn luôn xếp trên mình!”

“Phụ hoàng từng vô cùng lưu luyến si mê mẹ của tôi, thế nhưng, Nhiếp Thanh Cầm chẳng những ám hại mẹ, mà còn thành công gả cho bố, cho dù bố muốn báo thù cho mẹ song lại không dám làm gì!”

“Bố tôi nói, dù ông muốn báo thù nhưng lại lực bất tòng tâm, nếu như một chọi một, chắc chắn ông không phải đối thủ của Nhiếp Thanh Cầm”.

“Kể từ khi gả cho bố tôi, Nhiếp Thanh Cầm không còn tự mình ra tay làm gì nữa, nhưng mà, cảnh giới hiện giờ của bố tôi là Đại Đế trung vị nhất chuyển, anh thử đoán xem thực lực hiện giờ của Nhiếp Thanh Cầm là gì?”



“Mặt khác, Nhiếp Thanh Cầm còn có bảo bối trong người, nghe đồn trong sáu món chí bảo có thể xuyên qua các nền văn minh tại vực Hỗn Độn ít nhất có một món nằm trong tay Nhiếp Thanh Cầm!”



“Tất nhiên đây không phải điều đáng sợ nhất. Điều khiến người tôi càng tuyệt vọng hơn chính là người phụ nữ đó quá độc ác, quá tàn nhẫn. Bà ta có thể dùng bất cứ thủ đoạn nào, không hề có chút khí độ và phong phạm nào của cường giả tối cao hết”.

“Nhắc tới chuyện mẹ tôi mất năm xưa, chính là bà ta đã hạ độc mẹ tôi, là hạ độc đó!”

“Ở Thái Nhất thần quốc, người nào không làm đúng ý bà ta thì gần như chẳng thể sống quá ba ngày, tâm lý trả thù của bà ta đáng sợ lắm”.



Nghe Phong Vũ Vân tự thuật đại khái xong, Tô Minh thật sự bó tay.

Hiểu vì sao Phong Vũ Vân lại sợ đến mức đó?
Chương 779: Vũ Bất Bại tới

Vị hoàng hậu Thái Nhất thần quốc này có hơi điên loạn.

Nhưng mà trong lòng Tô Minh cũng chỉ có thêm cẩn trọng một chút mà thôi.

Vẫn không sợ hãi chút nào.

Có thiên nữ Tạo Hóa ở đây không cần phải sợ gì cả.

“Được rồi, tôi cần tu luyện, trước tiên cứ ở tạm nhà họ Tô mấy hôm đã, đợi tôi tu luyện xong sẽ giúp cô mở khóa ngọc kia. Còn bây giờ tuy cũng có thể mở được nhưng thực lực của tôi còn chưa đủ, khả năng khống chế Ma La Kiếm vẫn chưa đủ. Tuy rằng có thể phá được khóa ngọc nhưng đồng thời cũng phá hủy tính khả dụng của hạt máu kia”, Tô Minh nghiêm túc nói.

Vừa dứt lời, thân hình anh chợt lóe lên.

Biến mất!

Anh thật... Thật sự đi bế quan!

“Tên điên, tên điên này, anh… anh… anh…”, Phong Vũ Vân run rẩy, phẫn nộ, khiếp hãi, sốt ruột đến nỗi muốn văng tục, lại không biết chửi bậy, cứ đứng sững người tại chỗ, cơ thể run lên từng đợt, qua rất lâu vẫn không bình thường lại được.

Trở lại mật thất…

Tô Minh ngồi xếp bằng trên mặt đất.

“Thiên Nữ tiền bối, lúc tôi tu luyện mong cô chăm sóc cho cả nhà họ Tô!”, Tô Minh trịnh trọng nói, tuy rằng lời bên ngoài có vẻ giống như không sợ Nhiếp Thanh Cầm nhưng sâu trong nội tâm Tô Minh vẫn tương đối thận trọng, đặc biệt là anh không chỉ có một mình, đằng sau còn có cả nhà họ Tô.

"Yên tâm đi!", thiên nữ Tạo Hóa cười nói.

Tô Minh bắt đầu tu luyện.

Không!

Phải nói là sắp xếp lại thu hoạch gần đây!

Đầu tiên là tài nguyên võ đạo mênh mang của học viện Tiên Lạc điện Hoàng Tuyền, liên minh Hoang Thần đưa tới.

Một là thế lực bán bộ siêu nhiên, hai là thế lực siêu nhiên.

Ai cũng đều tích lũy mấy trăm triệu năm.

Tất cả tài nguyên võ đạo tích lũy đều rất đáng sợ.

“Hai mươi bảy món Linh Bảo Hỗn Độn!”

“Tám món bán bộ Chí Bảo Hỗn Độn!”

“Bốn món Chí Bảo Hỗn Độn!”

Thật ra thì con số vật báu này không hề khoa trương, thêm cả vào còn kém xa tộc Ma Tuyền nhưng mà suy xét đến thế giới Tiểu Thiên có mức độ sinh sản võ đạo thế này cũng có thể hiểu được.

Tâm niệm vừa động, trong những vật báu này, ngoài đồ cá biệt của phụ nữ và người nhà để lại chuẩn bị đưa cho mình, những thứ còn lại toàn bộ đều cho bia Huyền Diệu cắn nuốt.

Mà chỗ đáng sợ của tài nguyên võ đạo của ba thế lực lớn nằm ở linh thạch.

Hoặc là nói chính là linh mạch.

Tổng cộng mười bốn dòng linh mạch cực phẩm, tám mươi mốt dòng linh mạch thượng phẩm, hơn ba trăm dòng linh mạch trung phẩm.

Có thể nói những tài nguyên võ đạo này cộng thêm tám dòng linh mạch cực phẩm của tộc Ma Tuyền kia...

Nếu không có các vấn đề rào cản cảnh giới, nhập ma, bất ổn…

Có lẽ là có thể nhẹ nhàng chỉ chớp mắt đã xếp ra được mấy trăm Đại Đế nhỉ?

Cũng có một đoạn thời gian không tăng cảnh giới rồi…

Tô Minh dùng một lần đã hấp thu hết một dòng linh mạch cực phẩm, quá thực rất kinh người!

Hơn nữa, anh chỉ dùng hai tiếng.

Sức cắn nuốt của kho tàng huyết mạch thực sự điên cuồng.

Cảnh giới được Tô Minh xếp chồng thẳng lên đến Bán Đế.

Từ Khư Chủ đến Bán Đế, quả thực còn nhanh hơn đi tên lửa.

Cũng phải cảm ơn từng trận đại chiến trong khoảng thời gian này đã khiến cho cảnh giới gọn nhẹ cực độ, việc tăng cảnh giới tự nhiên cũng sẽ không nặng nề gì.

“Tăng liên tục mấy cảnh giới lớn, bội thu quá mà!”

Tô Minh vẫn khá hài lòng.

Giờ phút này anh đang ở cấp bậc Bán Đế, sức mạnh thuần túy đạt tới một trăm 80 tỷ cân, là một con số cực kỳ kinh người. Nếu như lại cộng thêm sự thúc đẩy của không gian có thể trực tiếp đột phá sức mạnh cấp bậc ngàn tỷ rồi.

Với loại sức mạnh này, dù là Đại Đế hạ vị chín lần chuyển thì cũng có thể bị bóp chết nhẹ nhàng như bóp một con kiến?

Ngoài ra những mặt khác như phòng ngự thân thể, thị lực,… đều tăng mạnh.

Điều càng khiến Tô Minh kinh ngạc hơn là…

Mẹ kiếp!

Do cảnh giới tăng hơi nhiều, sự khống chế đối với kho tàng huyết mạch, lại… lại nhiều thêm một chút, mà kho tàng huyết mạch lại cho phản hồi hai chữ.

Sau chữ “Hưu” là chữ “Kiếp” đến.

Tô Minh sắp cười thành tiếng mất.

Kích động muốn chết!

Xuất phẩm của kho tàng huyết mạch chắc chắn là tinh phẩm.

Chữ “Kiếp” này nhất định cực kỳ cực kỳ mạnh.

Nhưng anh cũng không trực tiếp bắt đầu tu luyện luôn, không cần vội vàng.

“Nên mở hai chiếc nhẫn không gian kia rồi!”

Một là của Minh Viêm của Minh tộc.

Một là của Túy Kiếm Ma.

“Hy vọng là có thứ gì hữu dụng!”

Tô Minh mỉm cười tự nhủ, bỗng nổi lên cảm giác như rút thăm trúng thưởng, khá khó tả.

Nhưng mà…

Đúng lúc này!

Bất chợt, Tô Minh hơi nhíu mày.

Bởi vì, anh cảm nhận được một luồng hơi thở quen thuộc tiến đến.

“Võ Tông - Vũ Bất Bại?”, Tô Minh mới đầu nhíu mày, tiếp đó ánh mắt hơi lạnh đi.

Còn có mặt mũi đến sao?

Thú vị đấy.

….

Vũ Bất Bại đáp xuống sân võ đạo của nhà họ Tô.

Tuy Vũ Bất Bại không có biểu cảm gì nhưng trong ánh mắt ông ta hiện lên sự sốt ruột, hối hận, xấu hổ, rất nhiều rất nhiều biểu cảm không nói được thành lời.

Vũ Bất Bại lại cảm thấy hơi căng thẳng.

Võ Tông đã xảy ra chuyện!

Võ Tông nghênh đón một kẻ địch vốn không nên xuất hiện, vị này sớm đã chết từ hàng tỉ năm trước kia, giờ lại vì ý chí Đại Đạo đáng chết mà lại lần nữa giáng lâm cơ hội chứng đạo, hơn nữa còn mở ra phong ấn Đế mộ, từ đó khiến kẻ địch khủng bố của đối phương luân hồi quay về.

Thật sự là... quá tuyệt vọng!

Hiện giờ người đó đã giáng lâm Võ Tông, tuy vẫn chưa ra tay nhưng mà chỉ cần đối phương bắt đầu động thủ, gần như… gần như Võ Tông ắt sẽ bị diệt tộc, không có bất kì nghi vấn nào.

Thời khắc sinh tử tồn vong.

Võ Tông muốn sống sót!

Vũ Bất Bại có thể... Có thể... Có thể nghĩ đến, dường như chỉ có Tô Minh!

Người có thực lực cứu lại Võ Tông, chỉ có Tô Minh.

Ông ta... Chỉ có thể mặt dày tới đây.

“Tiền bối đến nhà họ Tô làm gì?”. Từ khi Vũ Bất Bại xuất hiện, rất nhiều người nhà họ Tô đều đã biết, rất nhiều bóng dáng nhanh chóng xuất hiện ở trong sân võ đạo, người lên tiếng chính là Tô Chấn Trầm.

Tô Chấn Trầm cũng không thể hiện ra có ý thù địch gì, nhưng cũng không tôn trọng và khách sáo giống như trước kia nữa. Đó là một loại xa cách, giống như sự lạnh nhạt của những người xa lạ.

“Sao không đứng trong hư không mà xem kịch ấy?”, Tùy Thanh Liên đứng bên cạnh Tô Chấn Trầm lập tức lạnh lùng lên tiếng.

Nhà họ Tô có thể hiểu được, khi tin tức về cái chết của Tô Minh truyền tới, có thể nói sự lựa chọn của họ trong tình huống nhà họ Tô bị liên minh Hoang Thần, học viện Tiên Lạc, điện Hoàng Tuyền trả thù nặng nề, là vô cùng sáng suốt và lý trí.

Nhưng mà điều này cũng không có nghĩa người nhà họ Tô có thể tha thứ, cũng không thể hiện nhà họ Tô và Võ Tông có thể khôi phục lại mối quan hệ trước kia.

“Chuyện là, Tôi… Tôi qua đây là để xin lỗi. Ngày ấy đúng là tôi và Võ Tông quá lớn mạnh, tôi cũng là bị ép không biết làm thế nào, tôi thật sự không muốn để cho toàn bộ người Võ Tông cùng nhau chịu chết. Dù sao thì Võ Tông cũng không phải của một mình tôi. Tôi…”, Vũ Bất Bại xấu hổ nói, nhưng lời xin lỗi và giải thích này rất không thuyết phục.
Chương 780: Bất ngờ đồng ý

Lâm Chân Võ cũng không muốn học viện Linh Võ chết chung, vì vậy lúc ấy Lâm Chân Võ để cho mọi người của học viện Linh Võ đưa ra lựa chọn, cuối cùng là chín phần học viên và lãnh đạo rời khỏi học viện Linh Võ, còn ông ta dẫn theo một số ít người không sợ chết đi đến ủng hộ nhà họ Tô.

Nếu như ngày đó, cho dù Vũ Bất Bại một thân một mình đến nhà họ Tô đứng về phía nhà họ Tô, mà không phải giữ thái độ khoanh tay đứng trong hư không xem kịch hay thì nhà họ Tô vẫn sẽ chấp nhận Vũ Bất Bại thậm chí là cả Võ Tông.

Đáng tiếc không có nhiều chữ “nếu” như như vậy.

Vũ Bất Bại cũng cảm giác lời giải thích và xin lỗi rất gượng gạo, đặc biệt là ánh mắt của người nhà họ Tô khiến cho ông ta không biết theo ai. Ông ta ho khan một tiếng sau đó nghĩ đến điều gì, vội vàng nói: “Khuynh Thành đâu?”

Quan Khuynh Thành và Võ Tông có mối quan hệ sâu xa.

Năm đó Quan Khuynh Thành và Tô Minh gặp nhau lần đầu, cũng là Vũ Bất Bại dẫn theo Quan Khuynh Thành gặp Tô Minh ở Thiên Đường Ngục.

Vũ Bất Bại cảm thấy Quan Khuynh Thành có thể là một ngọn cỏ cứu mạng.

“Vũ tiền bối!”. Ngay sau đó, Quan Khuynh Thành xuất hiện, hơn nữa điều cực kỳ khủng khiếp khác thường chính là Quan Khuynh Thành đã chứng đạo Thành Đế, còn là Đại Đế hạ vị tứ chuyển, quả thực rất kinh người.

Đừng nói tới Vũ Bất Bại, dù là đám người Tô Chấn Trầm, Tùy Thanh Liên, Tiêu Nguyệt, Quý Thanh Hòa đều khiếp hãi.

Hai ngày nay Quan Khuynh Thành cũng đang bế quan.

Mới có vài ngày…

Thực lực tiến bộ vượt bậc có hơi quá đáng nhỉ?

Đây chủ yếu là vì Thần Cách của Quan Khuynh Thành đã kích hoạt rồi!

Hơn nữa Tô Minh từng bước tiến nhanh vượt bậc đến một trình độ khó mà tượng tưởng nổi, có năng lực cho cô ấy rất nhiều rất nhiều tài nguyên võ đạo, tự nhiên thực lực sẽ tiến bộ thần tốc.

Hơn nữa bởi vì phẩm chất của Thần Cách cực cao, sự đột phá của Quan Khuynh Thành hoàn toàn không có sự lo lắng về nền tảng không vững…

“Khuynh Thành, cô…”, Vũ Bất Bại càng cảm thấy cả người như run lên, khiến cho tâm thần chấn động run rẩy, nhưng tiếp đó chính là sự hối hận mãnh liệt tràn đầy trong lòng.

Nếu không phải ngày ấy lựa chọn sai lầm, Võ Tông và Tô Minh, cùng với Quan Khuynh Thành đều sẽ tốt đẹp, trở thành mối quan hệ bạn bè sống chết có nhau.

Khoảnh khắc Quan Khuynh Thành gọi ông ta là Vũ tiền bối, Vũ Bất Bại đã biết rằng không có khả năng nữa rồi.

Trước kia Quan Khuynh Thành gọi ông ta là ông nội Vũ.

Xưng hô thay đổi đã chứng minh thái độ của Quan Khuynh Thành.

“Vũ tiền bối có chuyện gì sao?”, Quan Khuynh Thành hỏi.

“Khuynh Thành, hiện giờ Võ Tông gặp chuyện khó khăn sinh tử, có một vị Đại Đế chuyển thế là kẻ thù năm đó của Võ Tông, giáng lâm Võ Tông muốn hủy diệt toàn bộ Võ Tông. Võ Tông đang trong cơn nguy cấp, ông có thể… có thể… có thể… xin cháu, còn cả nhà họ Tô, giúp đỡ Võ Tông được không?”, Vũ Bất Bại cúi mình thật thấp, tràn đầy cầu xin.

Trông có vẻ như cực kỳ đáng thương.

Nhưng dù là Tô Chấn Trầm hay là Quan Khuynh Thành cùng tất cả mọi người nhà họ Tô.

Không một ai thương cảm cho đối phương.

Nguyên nhân rất đơn giản, nếu chỉ đơn giản là năm đó nhà họ Tô gặp nạn, Vũ Bất Bại và Võ Tông từ chối giúp đỡ để tự bảo vệ mình, tuy rằng đáy lòng bi thương nhưng cũng có thể cắn răng hiểu được.

Dù sao người không vì mình trời tru đất diệt.

Nhưng điều mà Vũ Bất Bại và Võ Tông làm càng khiến người ta lạnh lòng hơn chính là, ngày đó khi nhà họ Tô gặp nạn, bọn họ chẳng những không giúp đỡ còn đứng trong hư không nhìn như thể đang xem kịch hay, thậm chí chỉ chỉ trỏ trỏ bàn tán.

Cho dù ngày đó Võ Tông và Vũ Bất Bại vẫn luôn ở trong biển Vô Mệnh, nhà họ Tô cũng sẽ không tức giận và có nhiều oán hận đến thế.

“Vũ tiền bối cảm thấy sao?”, Quan Khuynh Thành nhàn nhạt nói, trong lòng khinh bỉ ông đúng không biết xấu hổ, thiên hạ vô địch.

Cơ thể Vũ Bất Bại lại run lên giống như một ông lão trăm triệu tuổi vậy.

Từ sâu trong đôi mắt của Vũ Bất Bại hiện lên một tia oán hận.

Oán hận nhà họ Tô.

Rõ ràng tình hình không giống nhau.

Ngày đó nhà họ Tô gặp nạn, cho dù Võ Tông và ông ta - Vũ Bất Bại ra tay cũng chẳng có ích gì, không nhìn thấy hi vọng.

Vũ Bất Bại ông ta chết chung với Võ Tông thì vui lắm à?

Vì vậy không giúp cũng chẳng vấn đề gì.

Đến nay Vũ Bất Bại vẫn không cảm thấy bản thân làm sai.

Tuy rằng nhiều năm về trước ông ta đã có hẹn ước với Tô Minh nhưng hẹn ước thì tính là gì? Lời hứa hẹn cũng phải thay đổi.

Mà hiện giờ đối với nhà họ Tô mà nói, muốn giúp đỡ giải quyết kiếp nạn của Võ Tông có thể làm được một cách nhẹ nhàng.

Thậm chí, còn không cần Tô Minh tự mình ra tay.

Chỉ là Quan Khuynh Thành và Diệp Mộ Cẩn còn cả Đạm Đài Vô Tình, ba cô gái là có thể nhẹ nhàng giải quyết.

Lại thấy chết không cứu.

Còn cả Tô Minh năm ấy, nếu không phải năm xưa ông ta giúp đỡ anh một chút, liệu anh có ngày hôm nay hay không?

Nhà họ Tô là kẻ vong ân phụ nghĩa.

Chỉ là e rằng Vũ Bất Bại đã quên năm đó Tô Minh giết hết Võ Tông phải trả giá vô số, mất rất nhiều năm cũng không thể nào giải quyết sạch sẽ phản đồ Võ Tông, giúp Võ Tông báo thù rửa nhục.

Trong lòng Vũ Bất Bại không cam lòng cũng tràn đầy oán hận, hận ý chí Đại Đạo không tranh đấu, hận học viện Tiên Lạc, điện Hoàng Tuyền, liên minh Hoang Thần không biết cố gắng.

Nếu như tranh giành một chút, hủy diệt cả nhà họ Tô là xong rồi.

Đáng chết!

“Vậy… Vậy tôi xin về trước!”. Tuy trong lòng Vũ Bất Bại oán hận, hận ý tột cùng lại không dám biểu hiện ra ngoài. Ông ta hít sâu một hơi, hơi chắp tay định rời đi.

Nhưng vào lúc này.

"Chờ một chút!", không ai ngờ tới, Tô Minh xuất hiện.

Đúng.

Tô Minh đi đến sân võ đạo.

“Vũ tiền bối, chi bằng tôi đi với ông một chuyến vậy!”, tiếp đó, Tô Minh lên tiếng.

Lời này vừa nói ra.

Sắc mặt của tất cả mọi người nhà họ Tô đều biến đổi.

Ngơ ngác…

Tô Minh muốn làm gì?

Muốn đi giúp Võ Tông sao?

Võ Tông xứng sao?

Theo bản năng, đám người Tô Chấn Trầm, Tùy Thanh Liên đều muốn nói gì đó.

Nhưng cuối cùng vẫn không nói ra.

Bọn họ luôn ủng hộ Tô Minh hết mình.

Bọn họ tin rằng tất cả suy nghĩ của Tô Minh đều có lý do.

“Cậu Tô, thật… thật… thật sao?”, Vũ Bất Bại đột nhiên quay đầu lại kích động, cảm kích, nhìn chằm chằm vào Tô Minh: “Cậu Tô, cảm ơn cảm ơn cảm ơn cậu!”

Tô Minh chỉ mỉm cười.

Vũ Bất Bại không thấy rõ, sâu trong đôi mắt Tô Minh là sự đùa giỡn và lạnh lẽo, nếu như thấy rõ ràng, e là sẽ phải kinh hoảng.

“Chúng ta đi thôi!”, Tô Minh lên tiếng.

“Đúng đúng đúng…”, Vũ Bất Bại kích động đỏ bừng mặt, trong lòng cảm thấy cực kỳ may mắn, cảm kích…

Ngay sau đó.

Tô Minh và Vũ Bất Bại biến mất.

“Phì!”. Trong sân võ đạo nhà họ Tô, đầu tiên là yên lặng, không khí hơi kỳ lạ ít nhiều có chút bí bách, không hiểu rõ tại sao Tô Minh còn muốn đi giúp Vũ Bất Bại, lại bị tiếng cười của Diệp Mộ Cẩn phá vỡ.

Ở đây muốn nói người hiểu Tô Minh nhất.

Nhất định là Diệp Mộ Cẩn.

Không ai sánh nổi.

“Anh Minh vẫn tệ hại như vậy…”. Diệp Mộ Cẩn phàn nàn một câu, lại nhìn về phía Tô Chấn Trầm và Tùy Thanh Liên: “Bố mẹ, hai người không cần lo lắng anh Minh sẽ đi giúp Võ Tông đâu. Anh ấy nhỏ mọn, tàn nhẫn hơn bất kỳ ai mà!”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK