Vương gia đưa tờ giấy cho hắn ta, tức giận đáp: “Quân sư xem đi, xem Lâm Bắc Phàm đã nói những gì này? Thế mà hắn lại dám đòi lợi ích từ chỗ bản vương, không trà công thì không làm việc, nào có lý này! Bổn vương làm vương gia nhiều năm như thê’ nhưng đã bao giờ bị người khác đối xử như vậy cơ chứ? Tên Lâm Bắc Phàm này đúng là không biết tôn ti, không biết điều, bản vương thật sự chỉ hận không thế xông tới kinh thành mà diệt trừ hắn ngay!”
“Chúc mừng vương gia, thực ra đây lại là chuyện vui đấy!” Gia Cát tiên sinh cười nói.
“Có chỗ nào vui sao?” Vương gia bực bội hỏi.
“Vương gia, ngươi nghĩ lại mà xem! Lâm Bắc Phàm là người được nữ đế bệ hạ ưu ái nhất, được nữ đế rất tin tưởng, nếu hắn chẳng đòi hỏi gì mà đã đồng ý nương nhờ vương gia, liệu vương gia có tin tưởng vào lòng trung thành của hắn hay không?”
“Chuyện này…” Vương gia do dự.
Gia Cát tiên sinh cười bảo: “Vương gia không cần nói nhiều nữa, chắc chắn là không rồi, đây là lẽ thường tình mà! Cho nên, tên Lâm Bắc Phàm kia mới thông minh đưa ra điều kiện này! Thứ nhất là để thăm dò xem địa vị của hắn trong lòng vương gia thê’ nào! Ngài càng cho hắn nhiều lợi lộc càng chứng tỏ hắn có địa vị cao trong lòng ngài, như thế hắn mới vui mừng!”
Vương gia gật đầu: “Gia Cát tiên sinh, ngươi nói có lý đấy! Nói tiếp đi!”
“Thứ hai, thật ra hắn làm như thế là để quy hàng rồi!”
“Quy hàng sao?” Vương gia nghi hoặc.
“Vương gia, ngươi ngầm lại mà xem, nếu hắn đã nhận lợi lộc từ chỗ chúng ta, không cần biết liệu hắn có thật lòng trung thành với ngươi hay không, thì hiềm nghi mà hắn vướng phải cũng đã vĩnh viễn không thể rửa sạch, lỡ như bị người ta điều tra ra thì rơi đầu là cái chẳc, cho nên hắn chỉ có một con đường là đi theo chúng ta mà thôi! Như thế không phải đã quy hàng thì là gì đây?” Gia Cát tiên sinh cười nói.
“Ra là như vậy!” Vương gia bổng hiểu ra.
2/6
Gia Cát tiên sinh chắp tay nói: “Vì vậy, thật ra Lâm Bắc Phàm đang thật lòng nương nhờ vào vương gia đấy! Chẳng qua hẳn chưa tùng gặp vương gia, trong lòng còn đắn đo nên mới đưa ra yêu cầu này để thử vương gia một lần đó thôi! Nếu vương gia không hiểu được dụng ý của hắn sẽ phải tiếc nuối vì đã bỏ lỡ một người tài! Nếu vương gia trả công cho hắn sẽ lập tức thu hoạch được một vị tài tử hiếm có!”
“Nhưng hắn đòi nhiều tiền quá!” Vương gia xót ruột đáp: “Mặc dù hắn không nhắc tới số tiền nhưng lại cho hai người Mạc Như Sương tham quan kho báu của hắn, hắn đang muốn nói với bản vương rằng số tiền đó không được ít hơn chừng ấy! Nếu hai người kia không nói quá thì số của cài của hẳn còn nhiều hơn cá vương phủ của ta! Nhiều vàng bạc châu báu thế kia, bản vương lấy đâu ra cơ chú?”
Gia Cát tiên sinh cũng cảm thấy đau đầu: “Đúng là… hắn đòi nhiều thật! Nếu cho hắn ít thì có vẻ như ngươi không coi trọng hắn, còn biến ngươi thành người keo kiệt! Nhưng nếu cho hắn nhiều thì lại không đủ tiền, đúng là nan giải…”
“Có đào cả vương phủ của bán vương
lên cũng chẳng đù ấy chứ!” Vương gia hỏi với giọng chờ mong: “Gia Cát tiên sinh, ngươi có cách gì không? Hay là chúng ta đành từ bỏ vậy! Hắn đúng là nhân tài hiếm gặp thật nhưng chúng ta lại không có tiền!”
Gia Cát tiên sinh vội thốt lên: “Vương gia, tuyệt đối không thể từ bỏ được! Trên triều đình, Lâm Bắc Phàm được nữ đế rất tín nhiệm, ở thời điểm mấu chốt hẳn có thể phát huy tác dụng rất quan trọng, cho nên nhất định phái thu phục được người này! Nếu không, lỡ bị các phiên vương khác lôi kéo mất… sẽ rất bất lợi đối với nghiệp lớn của chúng ta!”
Vương gia chợt rùng mình một cái: “Quân sư nói đúng lắm! Nhưng số tiền này…”
“Vương gia đừng gấp, để thần nghĩ cách đã!” Gia Cát tiên sinh đau đầu mà đáp.
Một cách giãi quyết khiến người ta hài lòng đã được nghĩ ra rất nhanh, quâ không hổ là quân sư.
Sau đó cách này được truyền đạt lại cho Mạc Như Sương rồi thông báo cho Lâm Bắc Phàm.
“Ý cúa vương gia là vương gia cực kì hoan nghênh Lâm công tử gia nhập!”
“Chỉ có điều yêu cầu cùa Lâm công tử nhiều quá, vương gia không thế bỏ ra nhiều tiền như thê’ ngay được. Vậy nên đổi một điều kiện khác đi, Lâm công tử hãy giúp vương gia làm một chuyện rồi vương gia sẽ trả công tương úng cho Lâm công tử, Lâm công tử thấy thế nào?”
Trước mắt thì đây chính là cách hợp tác thỏa đáng nhất.
Thứ nhất, Ký Bắc vương không thế bỏ ra hết số tiền mà Lâm Bẳc Phàm yêu cầu nên phải chia thù lao thành từng đợt rồi trả cho Lâm Bắc Phàm.
Thứ hai, trước mắt câ hai đều không tin tưởng lẫn nhau.
Nhất là Ký Bắc vương, hắn ta sợ mình bỏ tiền ra nhưng Lâm Bắc Phàm vẫn không nghe lời như cũ, thậm chí còn quay lưng bán đứng hắn ta vậy chẳng phải mọi thứ sẽ đổ sông đô’ bế hết ư?
Vậy nên hắn ta phải áp dụng cách tính thù lao theo từng đợt như vậy, hoàn thành một việc thì hắn ta sẽ trả tiền cho việc đó.
Nhỡ có xây ra chuyện gì thì vân có thể kịp thời ứng phó, đồng thời cũng tạo động lực cho Lâm Bắc Phàm.
Lâm Bắc Phàm gật đầu: “Cũng được! Cơ mà trước khi làm việc, ta cần ba mươi phần trăm tiền cọc, bằng không ta tuyệt đối không động tay! Hơn nữa trước khi những khoản còn lại chưa được chi trả thì ta sẽ không bắt tay vào làm chuyện thứ hai đâu!”
Lâm Bắc Phàm cũng chẳng tin Ký Bắc vương, hắn sợ làm miễn phí nên phải đòi một ít tiền trước đã.