Mục lục
Xuyên Không Về Cổ Đại Làm Tham Quan
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

“Hự…”

Quân Võ Tây khỏi phải nói là khó chịu cực kỳ!

Trái tim cũng nhảy lên theo, đập thình thịch loạn nhịp, hồn cũng sắp bị kèn thổi bay mất, nhưng bọn họ vẫn ghi nhớ quân lệnh như cũ mà không hề làm bậy!

Nhưng tướng quân lại không thể chịu nổi, hắn ta lao ra khỏi trướng, tức giận quát: “Mụ nội nó, quá đáng quá rồi! Vậy mà ngay cả kèn Xô na cũng dám lôi ra luôn, giết chúng nó cho lão tử!”

“Tướng quân, không phải ngươi nói mặc kệ hay sao?”

Tướng quân giãy lên: “Còn mặc kệ nữa là lão tử về chầu trời mất! Giết cho ta!”

“Rõ, tướng quân!”

Vì thế quân Võ Tây lại xông ra ngoài, đội du kích lập tức co giò lên chạy.

Sau khi quân Võ Tây quay về, đội du kích lại chạy trở lại tiếp dàn đồng ca mùa hạ, còn chuẩn bị thêm cái kèn Xô na nữa.

Quân Võ Tây lại đuổi giết tiếp, đội du kích lại co giò bỏ chạy, trò chơi “đố anh bắt được em” lại tiếp tục trình diễn!

Sau mấy lần dày vò như thế đã qua nửa đêm đầu.

Kéo dài hết một đêm, quân Võ Tây không người nào được chợp mắt, mỗi lần vừa nhắm mắt là âm thanh tra tấn người đó lại vang lên, lôi bọn họ ra khỏi mộng đẹp.

“Mả cha nhà nó! Muốn ngủ cũng không yên!”

Tướng quân chửi đổng: “Các anh em, nếu đã không có cách nào ngủ vậy chúng ta đi thông đêm đi! Sau khi trở về báo cáo chuyện này lên trên, cho đại quân tới càn quét!”

“Rõ, tướng quân!”

Bọn họ thu dọn hành lý, xuất phát suốt đêm.

Cứ vậy qua hai canh giờ, dần dần trời cũng sáng, nhưng quân Võ Tây vẫn không được nghỉ ngơi tử tế, suốt đêm đi vội vừa mệt vừa buồn ngủ.

Đi rồi lại đi, vậy mà có người lại trực tiếp ngã từ trên ngựa xuống.

Không chỉ người mệt mà ngựa cũng mệt lả, có con ngựa còn không muốn đi đường nữa.

Nhưng lúc này, binh lính do Tử Nguyệt công chúa dẫn đầu lại đang ở đằng trước đợi quân địch mệt rồi mới tấn công.

“Công chúa điện hạ, quân Võ Tây sắp tới rồi, bọn chúng còn lại khoảng hơn hai nghìn bốn trăm người, bây giờ vừa buồn ngủ vừa mệt, thực lực đã giảm mạnh, dựa vào binh lực của chúng ta chắc hẳn có thể ăn chắc được!”

Tử Nguyệt công chúa nhìn đại quân hơn vạn người phía sau, mỉm cười gật đầu: “Chắc không thành vấn đề đâu!”

Vì thế, sau khi quân Võ Tây tiến vào phạm vi bao vây của bọn họ, Tử Nguyệt công chúa ra lệnh một tiếng, đại quân hơn vạn người phía sau đồng loạt hành động.



“Vù vù vù…”

Đầu tiên là mấy lượt mưa tên bắn tới khiến quân Võ Tây không kịp đề phòng người ngã ngựa đổ, sau đó bọn họ rút dao rút thương, lao xuống chiến đấu anh dũng.

“Giết! Giết sạch quân Võ Tây, giải phóng Võ Tây!”

“Giết! Không để lại người sống!”

“Kiến công lập nghiệp ở ngay lúc này!”



Tướng quân của quân Võ Tây hoảng hốt: “Vậy mà bọn chúng lại đông người như thế, chúng ta gặp nguy rồi!”

Trận chiến này kéo dài hơn một canh giờ.

Bởi vì binh mã Tà Nguyệt đông đúc lại đợi quân địch mệt rồi mới tấn công, binh mã quân Võ Tây thì khá ít, vừa buồn ngủ vừa đói, thực lực đã giảm mạnh cho nên Tà Nguyệt chỉ đánh đổi bằng ba trăm người thương vong đã diệt sạch quân Võ Tây!

Trận chiến đầu tiên đã giành được thành tích tốt như thế!

Tử Nguyệt công chúa vô cùng hào hứng: “Mọi người thu dọn chiến trường, trở về cùng ăn mừng chiến thắng!”

“Vâng, công chúa điện hạ!”

Tiếp đó, Tử Nguyệt công chúa thừa thắng xông lên, lại dùng các phương pháp như chiến tranh du kích và chiến tranh chiến hào để nuốt chừng một nhánh quân đội Võ Tây nữa.

Hai lần hành động cộng lại đã có năm nghìn lính Võ Tây bị bọn họ tiêu diệt, mà bọn họ chỉ đánh đổi bằng cái giá thương vong mấy trăm người.

Đây là điều trước đây không dám tưởng tượng.

Phải biết rằng, quân Võ Tây cho dù là thực lực hay là trang bị đều vượt qua đội quân Tà Nguyệt.

Cho dù là thương vong 1:1 thì đối với Tà Nguyệt mà nói cũng là thắng lợi rồi.

Nhưng bây giờ chỉ phải trả một cái giá nhỏ bé như thế đã khiến quân Võ Tây tổn thất lớn, chiến tích vô cùng huy hoàng.

Tử Nguyệt công chúa vô cùng kích động: “Ba phương pháp chiến đấu lớn mà quân sư dạy quả nhiên đều đúng! Chỉ cần vận dụng linh hoạt ba phương pháp này thì đối phó với quân Võ Tây tuyệt đối không thành vấn đề!”

Sau khi kích động qua đi, Tử Nguyệt công chúa bình tĩnh lại: “Sau hai trận chiến, Võ Tây vương chắc chắn sẽ cảnh giác, không dễ dàng trúng kế nữa, tiếp theo mới là trận đánh ác liệt chân chính!”

Tử Nguyệt công chúa sắp xếp binh mã ứng phó với trận báo thù như vũ bão của Võ Tây vương.



Phủ Võ Tây vương.

Sau khi Võ Tây vương nhận được tin tức cũng nổi trận lôi đình: “Rốt cuộc là kẻ nào nhắm vào bản vương?”

Binh mã tổn thất từ năm ngoái vẫn chưa bù lại đâu, mới qua tết chưa được vài ngày lại tổn thất thêm năm nghìn người nữa!

Rốt cuộc là kẻ nào ở sau lưng nhắm vào hắn ta?

Vậy mà lại tới địa bàn của ta gây sự, thật sự nghĩ Võ Tây vương hắn ta dễ bắt nạt lắm sao?

Tướng quân báo cáo run như cầy sấy: “Khởi bẩm vương gia, đối phương xuất quỷ nhập thần, hành động nhanh chóng, rốt cuộc là thế lực phương nào thì trước mắt chúng ta vẫn chưa biết được, xin vương gia trách tội!”

“Xuất quỷ nhập thần, hành động nhanh chóng à?”

Võ Tây vương cười lạnh một tiếng, hai mắt tràn ngập khí tức sát phạt: “Nếu đã như vậy, phái đại quân đi càn quét cho bản vương, thà giết nhầm còn hơn bỏ sót! Bản vương muốn xem bọn chúng có thể chạy được đi đâu!”

“Rõ, vương gia!”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK