Mục lục
Xuyên Không Về Cổ Đại Làm Tham Quan
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Sắc mặt Không Hư đạo trưởng càng xanh hơn nữa!

Một lần thôi là đủ rồi, ngươi còn muốn lần thứ hai nữa hả? Hắn ta lại ôm lò luyện đan tháo chạy.

“Uỳnh uỳnh!”

Tia sét kèm tiếng sấm đổ xuống.

Không Hư đạo trưởng tránh được kiếp nạn tiếp theo, mặt hắn ta đầy bùn đất bấn thỉu, trông chật vật vô cùng.

Lâm Bắc Phàm ở trên mây mỉm cười một cách lạnh lùng: “Để ta xem ngươi còn trốn được đến khi nào?”

Nói đoạn, hắn lại cho thêm hai tia sét nữa đánh xuống.

Sắc mặt Không Hư đạo trưởng đã tái mét!

Ông trời ơi ngươi đủ rồi đây! Lần này lại còn đánh hai tia sét, ngươi không đánh chết ta thì không cam tâm đúng không?

Ta là đứa con mà ngươi yêu thương nhất đấy, sao ngươi lại đối xử với ta như vậy?

“Uỳnh uỳnh!”

“Uỳnh uỳnh!”

Hai tia sét đánh xuống.

Tên đạo sĩ bất lương không biết là may mắn hay là phát huy giữa lúc quẫn bách mà bỗng tránh được một cách thuận lợi, hắn ta chỉ bị thương một chút ở ngoài da mà thôi.

Tuy nhiên, Lâm Bắc Phàm đã chơi đến nghiện, hắn có cảm giác đang bắt chuột.

Thế là hắn lại hô hoán thêm rất nhiều tia sét nữa.

“Uỳnh uỳnh!”

“Uỳnh uỳnh!”

Không Hư đạo trưởng chỉ đành trốn hết chỗ này đến chổ khác, trong lòng hắn ta đang hối hận muốn chết!

Biết trước thì mới nãy hẳn ta đã không khiêu khích ông trời rồi, nhất thời gáy to nên giờ mới bị ông trời trừng phạt thế này đây!

Chỉ mong chuyện này mau chóng qua đi rồi hắn ta sẽ thắp hương đền tội với ông trời.

Còn hoàng đế Đại Viêm và mọi người đứng dưới mái hiên cũng đang sững sờ.

“Chuyện gì thế này? Tại sao sấm sét lại đuổi theo quốc sư thế kia?”

“Như kiểu sấm sét mọc thêm mắt vậy!”

“Không đánh chết quốc sư là không cam

tâm đây mà!”

Hoàng đế Đại Viêm vươn bàn tay run rấy của mình ra: “Các vị ái khanh, rốt cuộc là chuyện gì thế này, ai đó có thế giải thích cho trẫm không?”

Mọi người đồng loạt lắc đầu, bọn họ không biết phải giải thích khung cảnh khác thường này như thế nào.

Cuối cùng, mọi người chỉ đành nhìn về phía tiếu đồ đệ của đạo sĩ bất lương, hi vọng hắn ta có thể giải đáp. Tiểu đồ đệ chỉ đành cố mà nói: “Bệ hạ, các vị đại nhân, do sư phụ đang luyện chế thuốc trường sinh bất lão, đây là thần đan nghịch thiên, là tiên dược không nên tồn tại ở chốn trần gian nên ông trời mới trừng phạt, mới ngăn cản sư phụ luyện chế đan được!””Ô, hóa ra là như vậy!”

Mọi người nhớ đến những câu nói không cam tâm ban nãy của quốc sư, sau đó bèn gật đầu.

Hoàng đế Đại Viêm thở dài một hơi: “Quả nhiên thuốc trường sinh bất lão là thần dược nghịch thiên, ông trời không cho phép nó được tồn tại nên mới hô mưa gọi gió, cho sấm cho sét không ngừng đế ngăn cản! Xem ra việc chế luyện đan dược thất bại mất rồi!”

Mọi người cũng thở dài theo.

Lúc này, Lâm Bắc Phàm cũng hết muốn chơi

rồi, hấn chuấn bị đánh đòn cuối.

Chỉ thấy hai tay hắn bỗng xuất hiện mấy tia sét, sau đó tất cả đều ập xuống. Tiếng sấm rền vang, sét gần như chiếu sáng cả bầu trời!

Thế nhưng tên đạo sĩ bất lương đã sợ đến mức mặt mày trắng bệch!

Xem ra lần này hắn ta không tránh được nữa rồi!

Hoàng đế Đại Viêm và mọi người đứng tránh bên trong nhà cũng sợ đến mức mặt mày trắng bệch!

“Bệ hạ, mau tránh đi!”

Hai cung phụng triều đình bỗng nhiên xuất hiện trước mặt hoàng đế Đại Viêm, một người túm lấy vai hoàng đế nhanh chóng kéo hắn ta tránh đi, một người còn lại thì ngăn chặn tia sét sắp đánh đến chỗ bách quan. Còn về quốc sư – trung tâm của cơn sấm sét thì bọn họ chẳng quan tâm nổi!

Cuối cùng, sấm sét cũng đánh xuống.

“Uỳnh uỳnh!”

“Uỳnh uỳnh!”

Tất cả đều ập đến người tên đạo sĩ bất lương và lò luyện đan trên tay hắn ta. đạo sĩ bất lương kêu gào một cách thảm thiết.

Lò luyện đan của hắn ta cũng vỡ tan tành.

Sau đó, bỗng có một ánh vàng lấp lánh lóe ra

từ bên trong lò luyện đan.

Thứ ánh sáng đó phiêu diêu trong không trung, thấm đẫm nước mưa và tỏa ra những tia sáng thần thánh không thế xâm phạm!

Mọi người nhìn kĩ thì thấy đó là một viên kim đan tròn vành vạnh!

Hơn nữa nó còn có thể bay bống trong không trung mà chẳng cần cái gì để đỡ, đúng là quá thần kì!

“Đó là… thuốc trường sinh bất lão!”

Trong lòng mọi người không hẹn mà cùng thốt lên câu nói ấy.

Chỉ có tiên đan trong truyền thuyết mới có khả năng thần kỳ và biếu hiện không thế giải thích rõ ràng như vậy.

Tiếp đó, nhịp thở của mọi người bèn trở nên dồn dập!

Đây là tiên đan trong truyền thuyết đấy, chỉ cần uống nó là có thể trường sinh bất lão, hóa thành tiên!

Đây là một sự mê hoặc không thể từ chối đối với bất cứ ai!

“Mau! Mau lấy nó cho trẫm!” Hoàng đế Đại

Viêm vội bảo.

“Váng thưa bệ hạ”

Các cao thủ của triều đình bèn đồng loạt ra tay.

Nhất là hai vị cung phụng của triều đình, bọn họ đi trước tiên, xông về phía thần đan.

Tuy nhiên lúc này, mấy chục cao thủ đẳng cấp từ bên ngoài phủ cũng xông vào.

Hóa ra bọn họ ấn náu bên trong kinh thành Đại Viêm đã chú ý đến tình hình của quốc sư từ lâu.

Trông thấy đạo sĩ bất lương đã luyện được thần đan, bọn họ bèn ra tay ngay lập tức.

Người hai bên không ai nhường ai, đế tranh giành thuốc trường sinh bất lão mà bắt đầu ẩu đả.

Hoàng đế Đại Viêm tức giận hét lên: “Mau phái tất cả các cao thủ ra cho trẫm! Ai dám cướp thần dược của trẫm thì giết hết kẻ đó cho trầm!”

“Vâng thưa bệ hạ”

Từng đội binh mã của triều đình xông lên.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK