Mục lục
Xuyên Không Về Cổ Đại Làm Tham Quan
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

“Ái khanh, không phải trẫm nói ngươi đâu, biết bao nhiêu người muốn có được cơ hội để trèo lên cái vị trí hiện giờ của ngươi, kết quả vị trí này ngươi đã lấy được rồi, vậy mà lại không biết trân trọng! Ngươi bảo trâm phải làm sao hả?” Nữ đế trừng mắt nhìn Lâm Bắc Phàm.

“Bệ hạ, bệ hạ đừng nói nữa, thần biết sai rồi!” Lâm Bắc Phàm tủi thân vô cùng.

Nữ đế lại không nhịn được mà bật cười, nàng nói: “Trông ngươi tủi thân chưa kìa... Nếu sau này không có chuyện gì lớn thì trẫm sẽ cho ngươi nghỉ, được chưa?"

“Thật sao?” Lâm Bắc Phàm bỗng có tỉnh thần hẳn lên.

“Làm vua không ai nói dối cả!” Nữ đế nói một cách nghiêm túc.

“Được được được!” Lâm Bắc Phàm thấy có động lực liền.

“Được rồi, chúng ta nói chuyện khác đi!"

Sắc mặt nữ đế bỗng không được tự nhiên, ánh mắt nàng bỗng sáng lên: “Ái khanh, nghe nói ngươi là một tài tử phong lưu, chắc hồng nhan tri kỷ của ngươi cũng không ít đâu nhỉ! Ngươi kể cho trẫm nghe ngươi thích nữ nhân như thế nào. đi?"

Lâm Bắc Phàm xấu hổ: “Bệ hạ, sao đột nhiên bệ hạ lại hỏi vấn đề này?"

“Nào, nói với trẫm đi mà, trẫm tò mò lắm!"

Nữ đế cố làm ra vẻ nghiêm túc, song thực ra trong lòng nàng đang ngại vô cùng, cực kì không bình tình, đến lòng bàn tay nàng cũng đang đổ mồ hôi.

Lâm Bắc Phàm vẫn đang rất xấu hổ: “Bệ hạ, chuyện này có thể không nói được không?”

Nữ đế lắc đầu: “Không được, trẫm cực kì muốn biết chuyện này!"

Nữ đế nghĩ ngợi, đoạn quyết định chủ động tấn công: "Ái khanh, ngươi thích nữ tử đài các, thấu tình đạt lý lại dịu dàng, biết quan tâm người khác như Lý Sư Sư sao?"

Lâm Bắc Phàm khẽ lắc đầu.

“Không phải á?"

Nữ để khẽ chau mày: “Thế ngươi thích kiểu nữ tử oai phong lẫm liệt, giàu lòng chính nghĩa lại có khí chất của nữ hiệp như Mạc Như Sương hả?"

Lâm Bắc Phàm lại lắc đầu. “Lại không phải?"

Nữ đế bắt đầu hoài nghỉ: “Thế ngươi thích kiểu nữ tử mê hoặc chúng sinh, hấp dẫn như Tử Nguyệt à?"

Lâm Bắc Phàm tiếp tục lắc đầu.

“Lại không phải nữa?"

Nữ đế hỏi: “Thế ngươi thích thiếu nữ ngây thơ, dễ thương như Vân Oanh sao?"

Lâm Bắc Phàm vẫn lắc đầu.

“Vẫn không phải?”

Sắc mặt nữ đế có hơi đỏ, nàng vén lọn tóc bên tai, động tác có vẻ không được tự nhiên cho lắm: “Vậy thì ái khanh... ngươi thích kiểu nữ tử có quyền có thế, có thể điều khiển cả thiên hạ sao?"

Lâm Bắc Phàm lại lắc đầu tiếp.

.. Mọi người vào site chính ủng hộ đọc bản đầy đủ và để tụi mình với nhé.

Truyện nhanh hơn cả mấy chục chương.. Vào google gõ Mê truyện hot là ra nhé

Nữ đế thấy hơi hoang mang: “Vẫn không phải sao? Ái khanh à, rốt cuộc là ngươi thích nữ tử như thế nào?"

Lâm Bắc Phàm ngại ngùng nói: “Bệ hạ, bệ hạ đừng hỏi nữa được không?” “Không được, trẫm bắt buộc phải hỏi!” Nữ đế nói.

Lâm Bắc Phàm ngại vô cùng: “Bệ hạ, chúng ta đừng nói chuyện này nữa được không?"

“Không được! Nhất định phải nói, trãm ra lệnh ngươi phải nói!” Nữ đế nói, trong lòng nàng bắt đầu căng thẳng.

“Bệ hạ, từ những câu hỏi mà bệ hạ đặt ra có thể thấy bệ hạ không hề hiểu về nam nhân! Thực ra đáp án của vi thần là..."

Lâm Bắc Phàm cúi đầu tỏ vẻ ngại ngùng, hắn nói: “Trẻ con mới lựa chọn, người lớn muốn tất!"

Nữ đế: "Khu khụ..." Lâm Bắc Phàm hoảng sợ: “Bệ hạ, bệ hạ làm sao thế?"

“Ái khanh, hôm nay trẫm... hôm nay trẫm thực sự bị ngươi làm cho tức chết mất thôi!” Nữ đế tức giận nói.

Lâm Bắc Phàm thấy tủi thân vô cùng: “Nhưng bệ hạ cứ bắt thần phải nói mài"

“Ngươi không biết nói khéo léo một chút hả?”

“Thần đã nói khéo léo lắm rồi đấy! Ngày thường khi vi thần nói chuyện với người khác là bọn họ đã muốn động thủ đánh người rồi! Hiện giờ bệ hạ vẫn giữ được bình tĩnh, còn bao dung, như vậy đã là tốt lắm rồi!"

Nữ đế tức đến mức bật cười: “Ngươi cũng biết vậy hả!"

“Thực ra sở dĩ thần ăn nói linh tinh vậy là muốn chọc cho bệ hạ vui thôi! Bệ hạ luôn giữ tâm trạng vui tươi thì mới khỏe mạnh, nhanh chóng khỏi bệnh! Người ta thường nói một nụ cười bằng mười thang thuốc bổ mài!” Lâm Bắc Phàm mỉm

cười.

Nữ đế bỗng thấy lòng mình ấm áp: “Ái khanh, ngươi có lòng quá!"

Lúc bấy giờ, Lâm Bắc Phàm lại thở dài một hơi: “Thực ra nhắc đến nữ nhân, về phương diện hôn nhân yêu đương thì vi thần không hề có quyền lựa chọn!”

Nữ đế sững sờ: “Ái khanh, sao ngươi lại nói vậy?"

“Từ lúc vào triều làm quan đến nay, vi thần vẫn luôn đặt việc quốc gia đại sự lên trên hết, chưa bao giờ đi trêu hoa ghẹo nguyệt cả! Thế nhưng khổ nỗi ông trời lại ban cho thần một nhan sắc tuyệt thế, rồi lại cho thần thêm tài hoa, thần muốn khiêm tốn cũng chẳng khiêm tốn được, xung quanh luôn có nữ nhân kéo tới, thần muốn lên trời hay xuống đất cũng chẳng có cửa, muốn trốn không có chỗ để trốn, chỉ đành chấp nhận, trong lòng thần cũng sầu lắm!” Lâm Bắc Phàm nói, gương mặt hắn lộ vẻ thất vọng.

Nữ đế tức quá!

Hắn đang nói cái gì mà không có chút liêm sỉ nào vậy!

Chuyện mà biết bao nam nhân cầu còn không được, ấy thế mà hắn lại chán ghét? Kẻ no không biết nỗi khổ của người đói, đúng là không hiểu nỗi khổ của nam nhân xấu mà!

Nàng bỗng siết chặt nắm đấm, giờ nàng cực kì muốn tẩn cho hắn một trận để xả giận cho nam nhân trong thiên hạ này!

“Hiện giờ đến hôn nhân đại sự thần cũng bị bệ hạ tước quyền rồi!"

Lâm Bắc Phàm nói, giọng nói của hắn chứa đựng hy vọng: “Bệ hạ, lúc nào thì bệ hạ mới tháo bỏ hạn chế cho vi thần vậy? Tuổi thần cũng không còn nhỏ nữa, đến lúc phải kết hôn rồi!"

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK