Mục lục
Xuyên Không Về Cổ Đại Làm Tham Quan
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Đúng lúc đó, có một tên lính vội vàng chạy tới trước mặt Võ Tây vương báo cáo tình hình.

Phía Đại Nguyệt vương triều, cũng gặp tình huống tương tự.

Võ Tây vương nghe xong, sắc mặt trở nên nặng nề,

hắn ta hét lớn với đám người ở phía đối diện.

"Chúng ta tạm thời ngừng chiến đi, không nên để người ngoài chiếm lời! Cứ lấy chỗ này làm ranh giới tìm kho báu, không được bước sang lãnh địa của bên kia dù chỉ một bước!"

"Lời Võ Tây vương nói, rất hợp ý ta!"

Vị tướng quân ở phía đối diện gật đầu. Cứ như thế, trận chiến này tạm thời hoãn lại.

Nhưng hai bên đều phái trọng binh đến canh gác, †ạo nên đường ranh giới rất rõ ràng.

Cùng lúc ấy, các cao thủ Tiên Thiên đã xông vào dãy núi Thanh Long.

Nhưng dãy núi Thanh Long rất rộng lớn, cho dù biết được kho báu nằm ở vị trí đầu rồng của dãy núi Thanh Long, thậm chí còn được đánh dấu bằng vách núi cheo leo ở bốn phía, nhưng muốn tìm được kho báu ở chỗ này, vẫn khá khó khăn.

Nhưng bọn họ đều là người có kinh nghiệm, nghĩ một lát là đã biết phải làm gì rồi, cứ đi theo quân đội của Võ Tây vương là xong.

Võ Tây vương có nhiều người, hơn nữa còn là người nắm quyền ở vùng đất này, chắc chắn sẽ tìm được kho. báu nhanh hơn bọn họ.

Một khi kho tàng xuất hiện, chỉ cần cướp về là xong, bớt được rất nhiều việc phải làm.

Vậy là, người nào người ấy ngồi xổm ở đó canh giữ đại quân của Võ Tây vương ở lân cận, chờ để lợi dụng bọn họ.

Võ Tây vương ngẩng đầu lên, thấy đám cao thủ Tiên Thiên cứ đi tới đi tui thì tức muốn điên lên được.

Bởi vì để đối phó với đám người kia, những binh mã bình thường chẳng có tác dụng gì cả. Muốn đối phó với bọn chúng, chỉ có cách phái cường giả Tiên Thiên ra mà thôi.

Nhưng cường giả Tiên Thiên ở phía bên kia quá đông, hắn ta không đánh lại.

Cho dù có đánh thắng, thì chỉ cần đám cao thủ Tiên 'Thiên đó trốn sâu vào núi một chút, thì sẽ rất khó mà đuổi theo được, rất khó đối phó.

"Vương gia, bây giờ chúng ta phải làm gì đây?" Quân sư Phượng Sồ tiên sinh dè dặt hỏi.

"Tạm thời cứ mặc kệ bọn họ đi!" Võ Tây vương đau đầu, xua tay loạn xạ.

"Nhưng ở dưới núi vẫn còn cả đám võ giả đang chờ sẵn, khoảng hơn ba nghìn người đấy!" Phượng Sồ tiên sinh lại hỏi.

"Chặn bọn chúng lại cho bản vương, đừng để bọn họ. xông lên đây! Không đối phó với đám Tiên Thiên được, chẳng lẽ cũng không đối phó nổi với bọn chúng hay sao?" Võ Tây vương vừa nói vừa thở mạnh.

"Vâng, vương gia!" Phượng Sồ tiên sinh cười gượng, trong lòng cảm thấy chẳng lạc quan chút nào.

Ngăn được một lúc, nhưng không ngăn được cả đời!

Ở dưới chỉ có hơn ba nghìn người mà thôi, nhưng số người sẽ ngày càng tăng lên.

Khi số người đó lên tới hơn một vạn người, thậm chí là hơn hai vạn người, thì binh mã của bọn họ còn ngăn cản nổi chắc?

Đến lúc đó, chắc chẳn sẽ dẫn tới thương vong rất lớn! Cái giá phải trả quá lớn!

Nhưng nếu thả cho bọn họ vào trong thì lại càng nguy hiểm hơn, thương vong lại càng lớn hơn. Bởi vì, ở chốn rừng sâu núi thẳm này, đám võ giả đó có thể phát huy được ưu thế của mình, dùng khinh công để nhảy nhót khắp nơi hay dùng ám khí để đánh lén đều được cả, còn binh lính của bọn họ thì lại khó bề hành động, trở thành mục tiêu sống của đám người giang hồ, phải chịu thiệt.

Cho nên, cũng chỉ còn cách chặn đứng bọn chúng ở bên ngoài, dùng ưu thế về số lượng của quân đội để trấn áp bọn họ mà thôi.

Cứ như thế, hai ngày sau.

Đúng như Phượng Sồ tiên sinh dự đoán, càng lúc càng có nhiều võ giả tập trung về dãy núi Thanh Long, cuối cùng cũng đông đến hơn vạn người.

Bọn chúng hợp tác với nhau, thử đánh lén hai lần, nhưng đều bị đánh bại phải rút lui. Nhưng đối với Võ Tây vương mà nói, tình hình ngày càng bất ổn.

Lúc ấy, cao thủ của Lục Phiến Môn đã chạy đến đây rồi. Nhìn tình thế trước mắt, bọn họ bắt đầu phân tích lợi và hại.

"Trước khi tới đây, tổng đầu mục đã hạ lệnh, nhiệm vụ lần này, không cần phải để ý tới kho báu quá, tập trung vào việc làm thực lực của quân đội Võ Tây vương suy yếu, trước mắt, chúng ta đang có một cơ hội tuyệt vời!"

Vô Tình, cao thủ của Lục Phiến Môn phụ trách việc dẫn dắt đội quân cười nói: "Các ngươi nhìn nơi này đi, hiện giờ hai bên đối đầu lẫn nhau, tình thế như nước với lửa! Chúng ta có thể đưa đám võ giả này đột phá tuyến phong tỏa, như vậy là có thể bao vây đại quân của Võ 'Tây vương rồi!"

"Vô Tình đại nhân nói phải lắm, cụ thể tiếp đó chúng †a nên làm như thế nào đây?"

Mọi người gật đầu liên tục.

"Trước tiên cứ đợi hai ngày đã, đợi tới khi số lượng. võ giả nhiều hơn nữa, chúng ta mới hành động! Còn nữa, hành động lần này của chúng ta phải giữ bí mật, thợ cải trang, ngươi mau hóa trang cho mọi người đi!"

"Rõ, thủ lĩnh!"

Một người thanh niên có tướng mạo bình thường gật đầu.

Hai ngày chớp mắt đã trôi qua, võ giả ngày càng tập trung tới đây nhiều hơn, thế mà đã lên tới mười năm nghìn người rồi.

Áp lực đè lên phía Võ Tây vương càng lúc càng lớn, không thể không phái ra thêm mười vạn đại quân.

'Tổng cộng bốn vạn binh lính, bảo bệ vững chắc cho dãy núi Thanh Long. Lục Phiến Môn cảm thấy đã đến lúc ra tay rồi.

Vì vậy, bọn họ ngụy trang thành người bình thường rồi đứng ra.

"Các vị anh hùng, ta thấy chúng ta không thể chờ thêm nữa!"

Vô Tình hét lớn: "Đại quân của Võ Tây vương canh gác ở các con đường lớn, không cho chúng ta vào trong! Các cao thủ Tiên Thiên có thể đi lại tự nhiên như không, đã vào trong dãy núi Thanh Long từ lâu rồi! Ở phía khác của dãy núi Thanh Long, có lẽ tình hình cũng như thế này! Sớm muộn gì thì kho báu của Tà Nguyệt cũng sẽ rơi vào tay bọn họ mà thôi, mọi người có cam tâm hay không? Chẳng lẽ mọi người tới tận đây, mà chỉ để tận mắt nhìn thấy người khác có được kho báu, còn chính mình ra về tay không sao?"

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK