Mục lục
Xuyên Không Về Cổ Đại Làm Tham Quan
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

“Công tử, chẳng lẽ không còn cách nào khác sao? Ví dụ như chúng ta lén lút tiết lộ chuyện này ra để mọi người thấy được bộ mặt thật của Kí Bắc vương, như vậy có được không?”

Quách Thiếu Soái hơi kích động, hắn ta tự khen cho ý nghĩ của mình.

Lâm Bắc Phàm lắc đầu: “Như vậy thì người chịu khổ sẽ là bách tính, người chết sẽ càng nhiều hơn!”

“Tại sao?”

Quách Thiếu Soái không hiểu.

“Chỗ đứng của Kí Bắc vương chính là giang hồ, hắn ta xây dựng hình tượng minh chủ anh hùng thần võ để thu hút hào kiệt trong võ lâm tới, từ đó mới có được thanh thế như ngày hôm nay! Nếu như bị người ta phát hiện ra chân tướng thì mọi người sẽ bỏ hắn ta mà đi, ước mơ chạm đến ngôi vị hoàng đế của hắn ta sẽ trở nên vô vọng. Chắc chắn Kí Bắc vương sẽ trở nên điên cuồng và lập tức khởi nghĩa! Đợi đến khi đánh trận thì ngươi nói xem ai sẽ là người xui xẻo?”

“Haiz!”

Quách Thiếu Soái lại thở dài.

“Thế nên hiện giờ chúng ta không được làm gì cả! Không những không được để lộ chuyện này mà còn phải giấu giúp Kí Bắc vương! Như vậy thì ngươi với sư tỷ của ngươi, và cả sư môn phía sau các ngươi nữa đều được bảo vệ! Dân chúng cũng sẽ an toàn, mà kẻ hi sinh chỉ có một vài người có quan hệ gần gũi với các ngươi thôi. Đây là cách tốt nhất hiện giờ!”

Khoảnh khắc ấy, Quách Thiếu Soái như thế bị rút sạch sức lực, đôi mắt hắn ta tràn ngập vẻ tuyệt vọng.

Lâm Bắc Phàm cảm thán: “Đây chính là giang hồ! Người trong giang hồ luôn bất đắc dĩ như vậy!”

“Đa tạ công tử đã chỉ bảo! Ta thấy hơi không khỏe, ta về nghỉ ngơi trước đây!”

Quách Thiếu Soái chắp tay rồi rời đi.

Mạc Như Sương ở lại, nhìn bóng dáng rời đi của Quách Thiếu Soái, nàng thở dài: “Công tử, sư đệ còn trẻ, trong lòng đầy nhiệt huyết và lí tưởng nên nhất thời không chịu được những chuyện như thế này!”

Lâm Bắc Phàm mỉm cười: “Ta hiểu, ai mà chẳng có lúc trẻ tuổi?”

Mạc Như Sương kinh ngạc: “Công tử, trước kia ngươi cũng từng vậy sao?”

Lâm Bắc Phàm nghiêm túc nói: “Phải nói là kẻ địch của ta từng như vậy mới đúng!”

Mạc Như Sương phì cười: “Đúng vậy, làm kẻ địch của công tử cũng khó khăn cho bọn họ quá!”

Hai người sánh vai bước đi, vừa đi vừa trò chuyện.

Mạc Như Sương bội phục nói: “May mà có công tử liếc mắt cái là nhận ra Quỳ Hoa Bảo Điển và bộ mặt thật của Kí Bắc vương, bằng không chúng ta không biết đã bị sập bẫy, bị mua chuộc từ bao giờ!”

Lâm Bắc Phàm mỉm cười: “Này có tính là gì! Thực ra chỉ cần các ngươi có mắt nhìn hơn một chút là không bị mắc lừa dễ dàng như vậy! Thiên hạ làm gì có bữa trưa nào là miễn phí, ngươi cứ nhớ lấy đạo lí này!”

“Đạo lí này nói thì đơn giản nhưng trước mắt là thần công, ai mà nhịn cho được?”

Mạc Như Sương cười khổ: “Giống như Tịch Tà Kiếm Phổ ấy, mặc dù có nhiều khiếm khuyết nhưng người trong giang hồ vẫn muốn tu luyện, không biết đã gây nên bao nhiêu sóng gió! Nếu không phải triều đình có cách phá giải thì hiện giờ giang hồ càng hỗn loạn hơn nữa!”

“Chỉ có thể nói Kí Bắc vương quá biết lợi dụng lòng người! Vì thực hiện dã tâm của mình mà hắn ta còn chỉnh sửa ra cả bộ công pháp Quỳ Hoa Bảo Điển.” Lâm Bắc Phàm “đội nồi” cho Kí Bắc vương một cách vô cùng thản nhiên.

“Ai mà ngờ được sau lưng một thần võ anh minh như hắn ta lại là vẻ âm độc hiểm ác như vậy?”

Mạc Như Sương siết chặt nắm đấm, nàng nghiến răng nghiến lợi: “Không những không quan tâm đến dân chúng mà còn không bỏ qua cho cả người của mình!”

“Một kẻ dã tâm bừng bừng như hắn ta, trong lòng chỉ có mình mà thôi, người khác đều là vật hi sinh cả!”

Lâm Bắc Phàm nói.

“Đúng vậy, hắn ta đã không còn được coi là người nữa rồi! Nếu để so sánh thì mặc dù công tử có cái danh tham quan, nhưng những gì ngươi làm đều có lợi cho quốc gia, dân chúng!”

“Ngươi nghĩ mưu kế cho triều đình, giải quyết nạn mã tặc, giải cứu dân chúng ở Kí Bắc!”

“Ngươi còn chỉ ra lỗi sai trong sách y, thêm vào đó vài phương pháp chữa trị, cứu vớt cả trăm vạn người bệnh!”

“Trong trận đấu giữa Đại Viêm và Đại Võ, ngươi đã giành vinh quang cho đất nước!”

“Từ khi nhậm chức phủ thừa đến nay, ngươi đã mang chính nghĩa đến gần hơn với dân chúng! Sau đó còn khuyến khích làm kinh tế, giúp người dân có con đường kiếm tiền!”

“Tới nay, dân gặp nạn khắp nơi còn đang nghĩ cách để giải quyết vấn đề cơm áo, nhà ở của mình!”

Trên mặt Mạc Như Sương tràn ngập vẻ ngưỡng mộ, hai mắt nàng sáng như sao: “Công tử, ngươi đã làm quá nhiều chuyện vì nước vì dân! Nếu như không có công tử thì e triều đình đã loạn từ lâu, thiên hạ cũng vậy!”

Lâm Bắc Phàm vui lắm: “Vẫn là Như Sương ngươi hiểu ta! Ta làm nhiều chuyện như vậy nhưng người khác chẳng nhìn thấy! Ta chỉ tham một chút tiền thôi mà người ta đã mắng ta thành tham quan, đúng là quá đáng!”

Mạc Như Sương nói: “Công tử, ngươi không phải tham một ít đâu mà là rất nhiều…”

Lâm Bắc Phàm: “…”

“Vậy sao?”

Lâm Bắc Phàm sờ mũi.

“Vậy đó!”

Mạc Như Sương gật đầu.

Lâm Bắc Phàm hơi giận: “Như Sương, sao ngươi lại như vậy hả? Ngươi coi thử cái lương tâm của ngươi xem ta có tham như vậy không?”

Mạc Như Sương xem lại lương tâm của mình, đoạn bảo: “Công tử, ngươi còn tham hơn so với tưởng tượng của ta!”

Lâm Bắc Phàm: “…”

“Những gì ta thấy được chỉ là phần nổi của tảng băng chìm mà thôi, phần không nhìn thất e là còn nhiều hơn!”

Lâm Bắc Phàm: “…”

Trực giác của nữ nhân này chuẩn thật đấy!

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK