Mục lục
Xuyên Không Về Cổ Đại Làm Tham Quan
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Lâm Bắc Phàm tiếp tục cao giọng nói: "Cho nên, bệ hạ mới lệnh cho ta công khai trưng bày bộ xương rồng này, để mọi người được chiêm ngưỡng thần vật! Bệ hạ muốn cho mọi người biết rằng đạo trời nghiêng về phía chúng ta, ý trời đặt ở Đại Võ ta, lòng trời hướng về phía chúng ta!"

"Tạ bệ hạ!" Dân chúng đồng thanh nói.

Không biết do ai khởi xướng, tất cả mọi người cùng nhau quỳ xuống, bái lạy bộ xương rồng!

Chuyện này dần dần truyền đi khắp cả nước và rồi cũng truyền tới tai những kẻ có dã tâm.

"Triều đình Đại Võ phát hiện ra xương cốt của rồng, lại còn tuyên bố ra bên ngoài sao?"

"Sao có thể như thế được? Trên đời này vốn không có rồng, tại sao lại có xương rồng được cơ chứ? Chắc là triều đình Đại Võ đang giả thần giả quỷ, bày trò lừa gạt để dân chúng cống hiến cho bọn chúng chứ gì?"

"Trò cười này đã bị kẻ khác dùng phát chán từ lâu rồi, bản vương không tin cái thứ đó là xương rồng thật! Thăm dò thêm đi!"

"Có bất cứ tin tức nào, thì lập tức báo cáo cho ta!"

...

Trinh sát ở khắp nơi đổ dồn về kinh thành. Trong lúc ấy, bộ xương rồng vẫn tiếp tục được trưng bày.

Để làm người khác tin tưởng, mỗi ngày Lâm Bắc Phàm đều thổi một đám mây tới, giữa đám mây có một lỗ hổng để ánh mặt trời có thể chiếu xuyên qua đó tạo thành cảnh tượng hào quang thần thánh.

Hắn còn âm thầm thả một ít hạt giống xuống mặt đất, sau đó điều khiển nước và dinh dưỡng trong đất cho hạt giống sinh trưởng thật tốt, cấp tốc mọc lên từ dưới đất, trăm hoa đua nở, như thể đã xảy ra kỳ tích.

Ngày nào tâm trạng của hắn vui vẻ, hắn còn tạo ra một cơn mưa nhỏ trong phạm vi bộ xương rồng, sau đó hút lấy lượng nước dưới lòng đất, bơm vào mạch nước ngầm làm nó tràn lên mặt đất, tạo thành hiện tượng kỳ lạ "Sương trời rơi xuống, suối ngầm nổi lên" rất hiếm gặp.

"Đây đúng là thần tích mà!"

"Bộ xương rồng này đã tạo ra thần tích rồi!"

Dân chúng lại càng tin rằng đây là xương rồng thật.

Những kẻ có dã tâm vẫn luôn âm thầm quan sát trong bóng tối cũng dần dần dao động! Chẳng lẽ đây thật sự là xương rồng ư?

Buổi tối ngày thứ ba kể từ khi bộ xương rồng được công khai, cuối cùng thì cũng có kẻ không thể ngồi yên được nữa, nửa đêm đến thăm Lâm Bắc Phàm.

Lâm Bắc Phàm đứng trước bộ xương rồng kia, to tiếng chất vấn: "Cao đại nhân, muộn thế này rồi mà ngươi không đi ngủ, còn tới chỗ này làm gì thế hả?"

Người đang đứng trước mặt hắn chính là Lại bộ thượng thư Cao Thiên Diệu.

"Khụ khụ..." Cao Thiên Diệu ho khan hai tiếng: "Bản quan đến xem bộ xương rồng này ấy mà!"

Lâm Bắc Phàm híp mắt lại, nói: "Bản quan nhớ là ngày nào ngươi cũng đến xem cơ mà, chẳng lẽ vẫn chưa xem đủ chắc?"

"Xem thì xem đủ rồi! Nhưng mà lần này bản quan đến đây... đến đây là vì... vì..." Cao Thiên Diệu nói với vẻ ngượng nghịu: "Vì ta muốn chạm vào bộ xương rồng này một chút, kính mong Lâm đại nhân sắp xếp cho!"

Lâm Bắc Phàm hốt hoảng: "Bệ hạ bảo ta bảo vệ bộ xương rồng, không cho bất cứ kẻ nào tới gần! Lỡ xảy ra vấn đề gì, bệ hạ sẽ hỏi tội ta! Ta cũng không muốn phụ lòng hoàng ân! Cao đại nhân, ngươi cảm thấy yêu cầu của ngươi có phù hợp không hả? Không phải ngươi cố ý làm khó ta đấy chứ?"

Cao Thiên Diệu vội bảo: "Lâm đại nhân, ngươi nghe ta nói đã nào..."

Lâm Bắc Phàm không nhịn được mà nói: "Đừng có nói lung tung nữa, bản quan tặng ngươi một câu: “Muốn chạm vào cũng được thôi, đưa tiền đây!”

Cao Thiên Diệu: "Đậu xanh!"

Ta chuẩn bị nhiều lý lẽ như thế để thuyết phục ngươi, vậy mà lại bị một câu của người bẻ gãy cả!

"Lâm đại nhân, ngươi muốn bao nhiêu tiền?" Cao Thiên Diệu khẽ hỏi.

Lâm Bắc Phàm nhỏ giọng mà đáp: "Cái đó còn phải xem ngươi định sờ bao nhiêu lâu, sờ như thế nào! Chúng ta là bạn bè lâu năm, sờ một lúc thì mười vạn lượng! Nếu ngươi làm rách một miếng da thì tính thêm mười vạn lượng nữa!"

Cao Thiên Diệu: "Trời má!"

Lại bộ thượng thư Cao Thiên Diệu nhìn Lâm Bắc Phàm chằm chằm không chớp mắt, chỉ hận không thể cáo từ hắn ngay lập tức.

Lâm Bắc Phàm nói với vẻ đầy ẩn ý: "Cao đại nhân, ngươi đừng làm như vậy chứ, mười vạn lượng thật sự không hề đắt đâu! Dù sao thì đây cũng là món thần vật độc nhất vô nhị khắp cả thiên hạ này! Nó mới chỉ được trưng bày ở đây mà đã đem lại điềm lành, đem lại may mắn, tạo phúc cho dân chúng rồi! Nếu ăn nó, không chừng còn có thể trường sinh bất lão, thọ cùng trời đất nữa đấy!"

"Thần vật này không thể xảy ra bất cứ sơ suất nào đâu! Lỡ làm xước da của nó thì cũng là tội lớn phải chém đầu đấy! Chúng ta là bạn lâu năm nên bản quan mới cho ngươi cơ hội này! Đổi lại là người khác nhờ vả, bản quan còn chẳng thèm để ý đến hắn ta ấy chứ!"

Sắc mặt Cao Thiên Diệu không ngừng thay đổi, trông rất bối rối.

Cuối cùng, hắn ta cắn răng mà nói: "Thôi được! Bản quan sẽ cho ngươi hai mươi vạn lượng!"

Cao Thiên Diệu dằn lòng lấy hai mươi vạn lượng ra, cuối cùng thì Lâm Bắc Phàm cũng tránh đường cho hắn ta đi: "Cao đại nhân, mời!"

"Cảm ơn Lâm đại nhân!"

Cao Thiên DIệu đi tới trước bộ xương rồng khổng lồ, ánh mắt tràn ngập vẻ say mê, lời nói hơi lộn xộn: "Đây chính là xương cốt của rồng đó sao! Là xương rồng - thần vật trong truyền thuyết đó sao!"

Thật ra, trước đây hắn ta hoàn toàn không tin rằng cái thứ đang ở trước mặt hắn ta là xương rồng thật.

Hắn ta vốn không chắc chắn cho lắm nhưng lại muốn nịnh bợ nữ đế, làm nữ đế hài lòng.

Còn có thể lợi dụng bộ xương rồng này để bày ra đủ mánh khóe, làm dân chúng dao động, củng cố dân tâm. Nhưng những chuyện xảy ra trong mấy hôm nay lại khiến hắn ta dần dần dao động.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK