"Cuộc so tài Viêm Võ ba năm một lần, lại sắp bắt đầu rồi! Đại Viêm hoàng triều đã phái người dự thi tới lãnh thổ nước ta, một tuần nữa bọn họ sẽ tới kinh thành, tỷ thí với các nhân tài triều ta! Đường ái khanh, chuẩn bị thế nào rồi?"
Cuộc so tài Viêm Võ lần này, Lâm Bắc Phàm có
Đây là cuộc thi do Đại Viêm hoàng triều và Đại Võ hoàng triều phối hợp tổ chức, tương tự như Thế vận hội Olympic, đã có lịch sử hơn trăm năm.
Cứ ba năm một lần, hai nước thay phiên nhau tổ chức.
'Trong cuộc so tài Viêm Võ, hai bên cùng phái ra những thanh niên dưới ba mươi tuổi để tranh tài.
Chia thành thi văn và thi võ, thi văn tức là cầm kỳ thi họa, thi từ ca phú, thi võ tất nhiên là so về võ công.
Mặc dù người thắng không được thưởng thứ gì, kẻ thua cũng chẳng bị trừng phạt, nhưng đây là một cuộc tranh giành vinh dự, tranh giành thể diện, điều mà một đất nước coi trọng nhất chính là điều này, nhất định phải giành chiến thắng!
Hơn nữa, còn có thể thể hiện được năng lực của cả một thế hệ của mỗi nước.
Thanh niên càng ưu tú, chứng tỏ đất nước càng phát triển, tương lai sẽ càng tốt đẹp hơn, giúp cho lòng người phấn chấn, có tác dụng cổ vũ sĩ khí.
Sau nhiều năm tổ chức, cuộc so tài này đã trở thành lớn mà nhân dân hai nước vô cùng mong đợi.
Cuộc so tài Viêm Võ lần trước do Đại Viêm hoàng triều tổ chức, nên tất nhiên lần này đến lượt Đại Võ.
Lễ bộ thượng thư Triệu Kim Lễ bước ra, chắp tay mà nói: "Khởi bẩm bệ tháng chuẩn bị, địa điểm tổ chức cuộc so tài Viêm Võ đã được bố trí xong xuôi, có thể thi đấu bất cứ lúc nào, cho nên bệ hạ không cần phải lo lắng!"
"Được! Vậy những người tham gia thì sao?" Nữ đế quan tâm đến vấn đề này hơn.
"Bệ hạ, ở phương diện chọn người tham gia, vẫn chưa đủ!"
Trên trán Lễ bộ thượng thư Triệu đại nhân đổ đầy mồ hôi: "Đầu tiên là thi văn, thần đã hỏi thăm rồi, lần này Đại Viêm phái những tài tử trẻ tuổi xuất sắc nhất từ trước đến nay tới! Gồm có những người đỗ đầu tam giáp. và người đỗ đầu nhị giáp, tất cả đều chưa tới hai mươi lăm tuổi nhưng đều có tài năng của trạng nguyên, được xưng là Đại Viêm tứ tử!"
Mọi người đều phải hít sâu một hơi. Bốn người đỗ đầu khoa cử đều là thanh niên chưa đầy hai mươi lăm tuổi, hơn nữa đều có tài năng như trạng nguyên, chuyện này thật sự quá khủng khiếp!
Phải hiểu rằng, có rất nhiều người đọc sách dùi mài hơn hai mươi năm, mãi tới khi ba mươi, bốn mươi tuổi mới có thể thi đỗ trạng nguyên.
Ví dụ như Đại Võ bọn họ, đã rất nhiều năm rồi chưa từng xuất hiện vị trạng nguyên nào dưới ba mươi tuổi. Cho nên khi Lâm Bắc Phàm xuất hiện, mới gây ra sự náo. động đến như vậy.
Mặt khác, người dẫn đội của Đại Viêm, là tam hoàng tử Viêm Tinh Hà của Đại Viêm, cũng là một vị kỳ lân tài tử học rộng tài cao, đã từng nặc danh tham gia khoa cử! Hắn ta đỗ cả hai vòng, nếu không phải cuối cùng thân phận bị bại lộ, thì có lẽ đã trở thành một vị trạng nguyên đỗ đầu tam nguyên rồi, tài năng và học vấn của hẳn ta hoàn toàn không thua kém Lâm tế tửu!"
Mọi người lại hít vào một hơi thật sâu! Người ta có những năm trạng nguyên cơ đấy!
Còn bọn họ lại chỉ có một Lâm tế tửu, lấy một địch năm, phải so thế nào đây? Nghĩ đi nghĩ lại vẫn cảm thấy phần thắng thật xa vời!
Sắc mặt nữ đế sầm xuống: "Triệu ái khanh, ý của ngươi là, phần thi văn chúng ta thua chắc rồi đấy à?"
Lễ bộ thượng thư Triệu Kim Lễ lau mồ hôi: "Bệ hạ, chúng ta vẫn có phần thắng rất lớn mà! Đây là sân nhà của chúng ta, chúng ta có thể đặt ra những quy tắc có lợi cho mình."
"Ngươi định làm gì hả?”
Nữ đế hỏi.
"Bệ hạ, chúng ta có thể dùng hình thức thi tiếp sức, nếu một người thua sẽ lập tức có người khác tiếp tục, chỉ cần không thua hết toàn bộ thì không tính là thua! Tài tử của nước ta không giỏi bằng người ta nhưng chúng ta có Lâm tế tửu mà, chỉ cần hắn chống đỡ được, thì chúng ta vẫn còn phần thắng!"
Triệu đại nhân lớn giọng mà báo cáo.
Thật sự biến thành lấy một địch năm rồi!
"Nhưng làm như thế, thì Lâm ái khanh sẽ phải chịu khổ mất! Chuyện này..."
Nữ đế đau lòng mà nói.
"Bệ hạ, trước mắt thì đây đã là cách tốt nhất rồi!"
"Mong bệ hạ cân nhắc!"
Dưới sự khuyên bảo của các quan, cuối cùng thì nữ đế cũng phải quyết định: "Xem ra, chỉ có thể dùng cách thi tiếp sức mà thôi! Lâm ái khanh, đành phải làm khó ngươi vậy!"
"Bệ hạ yên tâm, nhất định thần sẽ dốc toàn lực!"
Lâm Bắc Phàm bình tĩnh đáp. Mọi người lo lắng, nhưng Lâm Bắc Phàm lại không hề lo lắng chút nào.
Hắn có giá trị văn hóa của một thế giới khác, lại dung hợp khuôn mẫu của nhiều nhân vật đỉnh như thế, tương đương với việc hấp thu mọi kinh nghiệm và học vấn của bọn họ, tài hoa nhiều đến mức muốn tràn ra ấy chứt
Thất bại trước kẻ khác ấy à? Buồn cười! Nhưng nữ đế và các quan thì đâu có biết!
Nữ đế thấy dáng vẻ bình tĩnh của Lâm Bắc Phàm, tưởng rằng hắn đang giả vờ tỏ ra điềm tĩnh, khuyên nhủ: "Lâm ái khanh, đừng tạo áp lực cho bản thân, cứ làm hết sức mình là được rồi! Nếu có thua, thì trẫm cũng không trách ngươi đâu! Nhưng nếu thắng, tức là ngươi đã lập được công lớn cho triều đình chúng ta, nhất định trãẫm sẽ ban thưởng hậu hĩnh! Các vị ái khanh, có ý kiến gì hay không?"
"Chúng thần cũng không có ý kiến!"
Các quan cùng đồng thanh.