Mục lục
Xuyên Không Về Cổ Đại Làm Tham Quan
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Trong lòng tam hoàng tử đắc ý, hắn ta mỉm cười: “Chút khó khăn này sao có thể quật ngã bản cung?” Hắn †a nhìn thời gian rồi lại tiếp tục múa bút.

Đúng lúc đó, Lâm Bắc Phàm lại ngoắc ngón tay.

“Đùng đoàng!”

Lại có tiếng sét đánh!

'Tam hoàng tử giật mình, tay lại run, trên bức tranh xuất hiện thêm một dấu chấm xấu xí nữa.

Tam hoàng tử: “Con mẹ nó...”

Khoảnh khắc ấy, thậm chí hắn ta còn muốn chửi cả mẹ mình!

Đánh lúc nào không đánh sao cứ phải đánh lúc hắn ta đang vẽ tranh, ông trời không bỏ qua cho hắn ta có đúng không?

“Không sao, vẫn còn thời gian, vẫn có cơ hội cứu vấn!”

'Tam hoàng tử lấy bút lông nhúng mực rồi lại bắt đầu sửa dấu chấm. Thời gian ba chén trà trôi qua, hắn ta lại khôi phục trạng thái như lúc đầu.

Mặc dù trông bức tranh có hơi lộn xộn nhưng không phải vấn đề gì quá lớn.

“Ha ha, không làm khó được bản cung đâu!” Tam hoàng tử lại tiếp tục vẽ.

Lâm Bắc Phàm vừa thong thả uống trà vừa ngoäc ngón tay.

“Uỳnh!” Lại là tiếng sét đánh! Đã thế âm thanh còn to hơn!

Tam hoàng tử đã chuẩn bị tâm lý từ trước, song tiếng sét đánh ấy vẫn khiến hắn ta giật mình.

Tay hẳn ta không nhịn được mà run rẩy, một dấu chấm nữa xuất hiện.

'Tam hoàng tử: “Mẹ nó.

Mọi người ngẩng đầu nhìn trời cao một cách khó hiểu.

“Sao sét đánh nhiều thế, trông trời cũng đâu có dấu hiệu mưa?”

“Trời nắng thế này, đến mây đen còn chẳng thấy!” “Thời tiết quái lạ ghê ấy!”

'Tam hoàng tử vừa chửi tục vừa cầm bút sửa lại dấu chấm xấu xí kia.

Tuy nhiên dấu chấm này quá rõ ràng và đã phá hỏng sự hài hòa của bức tranh, hắn ta có sửa cũng không có tác dụng mấy.

“Không sao, vẫn đẹp hơn của Lâm Bắc Phàm, vẫn thăng được!”

Hắn ta chỉ có thể tự an ủi như vậy.

'Tam hoàng tử nhìn thời gian, phát hiện thời gian không còn nhiều nữa.

Tam hoàng tử thấy hơi căng thẳng, trên mặt hắn ta mướt mát mồ hôi, tốc độ cũng tăng lên vài phần.

Đúng lúc ấy, trên trời lại có một tiếng sấm rền cực lớn, song tam hoàng tử đã quen và hoàn toàn không bị ảnh hưởng.

“Hừ! Chút sấm sét mà thôi, bản cung đã không giật mình nữa rồi!”

Tam hoàng tử đắc ý.

Tuy nhiên lúc bấy giờ, có một trận gió thổi tới và cuốn bay bức tranh trên bàn!

'Tam hoàng tử bất cẩn chệch bút vẽ ra một nét dài kéo ngang cả bức tranh.

Chuyện này chẳng khác gì trên mặt có một vết sẹo dài ngoằng, trông xấu xí vô cùng.

Tam hoàng tử: “Đậu má...

Hăn ta xổ hết những lời mảng chửi ra, thật sự muốn giết người lắm rồi!

Rốt cuộc hắn ta đã tạo nghiệt gì mà ông trời lại đối xử với hắn ta như vậy? Ông trời cứ nói ra đi, hắn ta sẽ sửa!

Cứ dày vò hắn ta như vậy thì có nghĩa lý gì?

Trong tình cảnh bất đắc dĩ, tam hoàng tử chỉ đành sửa lại nét vẽ đó, giảm mức độ ảnh hưởng của nó xuống thấp nhất.

Cùng lúc đó, trời bỗng vang lên tiếng sấm rền.

“Uỳnh!”

Tay tam hoàng tử run rẩy, hắn ta lại vẽ hỏng một đường nữa.

Tam hoàng tử: “...” Thời gian bất giác trôi đi.

Trọng tài lớn giọng nói: “Hết giờ! Mời tam hoàng tử Đại Viêm dừng bút!”

“Đợi đã! Xong ngay rồi đây...”

'Tam hoàng tử vừa vẽ vừa vội nói.

Trọng tài lại bảo: “Mời tam hoàng tử điện hạ lập tức dừng bút, bằng không ta chỉ đành phán ngươi đã thua!”

“ôi

Tam hoàng tử bất lực, đành phải dừng bút.

Trọng tài treo bức tranh của hẳn ta lên để mọi người cùng thưởng thức và đánh giá. Sau khi trông thấy bức. tranh này, mọi người ai cũng kinh ngạc không thôi!

Nhất là mấy người bên Đại Viêm!

“Điện hạ, đây thật sự là tranh mà điện hạ vẽ sao?”

“Sao có thể vụng về như vậy, bình thường tranh của điện hạ đâu có như vậy!”

“Điện hạ, sao điện hạ lại..."

Tam hoàng tử điện hạ xấu hổ che mặt lại: “Các. ngươi đừng nói nữa! Lúc bản cung vế thì bị ông trời làm phiền, sau đó lại bị gió thổi nên nét vẽ không chuẩn! Bản cung đã cố gắng làm tốt nhất có thể rồi!”

“Hóa ra là như vậy!”

“Nhưng mà với bức tranh này thì chúng ta thắng được sao?”

Ban đầu mọi người còn tự tin, song sau khi xem bức tranh này thì họ lại thấy bất an.

“Chắc vẫn có hy vọng thôi!”

Tam hoàng tử ôm tia hy vọng cuối cùng. Lúc bấy giờ, mọi người bắt đầu bỏ phiếu.

“Ta bầu cho tế tửu! Mặc dù bút lực của tế tửu đi xuống nhưng tổng thể bức tranh vẫn gọn gàng, đẹp hơn nhiều so với tranh của tam hoàng tử điện hại”

“Ta cũng bầu cho tế tửu, tranh của tam hoàng tử hỏng nhiều chỗ quá, lão phu không thích!”

“Ta bầu cho tam hoàng tử, mặc dù hỏng nhiều nhưng tam hoàng tử đã xử lý rất thông minh! Nhìn tổng thể bức tranh vẫn hơn tranh của tế tửu mấy phần!”

“Ta cũng bầu cho tam hoàng tử!”

Cứ thế, ngươi bầu ta bầu, kết quả cuối cùng là...

“Tam hoàng tử Đại Viêm nhận được ba mươi hai phiếu, Lâm Bắc Phàm Đại Võ nhận được bốn mươi lăm phiếu, Lâm Bắc Phàm thắng!”

“Cuối cùng trong cuộc thi vẽ tranh, Đại Võ giành chiến thăng!”

'Tam hoàng tử và mấy người bên Đại Viêm nhắm mắt một cách đau khổ. Bọn họ lại thua nữa rồi. Ngược lại, người bên Đại Võ thì hớn ha hớn hở.

“Đại Võ chúng ta lại thắng rồi!”

“Thắng liên tiếp bốn ván, thắng quá huy hoàng!”

“Tế tửu lợi hại!”

'Tam hoàng tử nhìn cảnh tượng ấy với vẻ mặt tuyệt vọng.

Hắn ta đã bỏ ra quá nhiều, thậm chí táng gia bại sản, cuối cùng vẫn phải chịu thua, đả kích này đối với hắn ta là quá lớn!

Thân người tam hoàng tử lảo đảo chực ngã, mọi người bèn hốt hoảng.

“Tam hoàng tử điện hạ, điện hạ làm sao vậy?”

“Tại sao sắc mặt điện hạ lại xanh xao thế này?”

'Tam hoàng tử hạ xoa lồng ngực lạnh lẽo của mình, đoạn đau khổ nói: “Lại thua một ván nữa nên trong lòng bản cung khó

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK