Hạ Thiên Khung đau khổ, hắn ta thở dài: “Bản cung là tội nhân của Đại Hạ!”
Khoản bồi thường trận chiến này đã chọc trúng nỗi đau của hắn ta.
Một nghìn vạn lượng kia thì thôi, cố thì vẫn chi được.
Chủ yếu là chỗ vật tư trị giá ba nghìn vạn lượng kia chẳng khác gì hút sạch máu của Đại Hạ.
Thiếu nhiều vật tư như vậy thì chắc chắn sẽ hạn chế sự phát triển của Đại Hạ, kinh tế bị ảnh hưởng, dân chúng khó khăn, sức mạnh đất nước sụt giảm, ảnh hưởng đến mọi mặt.
Ngược lại, Đại Võ có được vật tư sẽ nhanh chóng lớn mạnh, sau này muốn đánh cũng khó.
Hơn nữa lúc này, mấy người hoàng đệ của hắn ta chắc chắn cũng không an phận, nhân cơ hội tranh giành quyền lực dẫn đến hoàng triều bất ổn, từ đó giảm sức mạnh của Đại Hạ xuống.
Có thể nói hắn ta đã liên lụy đến cả Đại Hạ!
“Điện hạ, hiện tại ngươi có hối hận không? Nếu cho ngươi một cơ hội, ngươi vẫn khởi binh đánh Đại Võ không?”
Lâm Bắc Phàm hỏi.
Hạ Thiên Khung cười khổ, lắc đầu: “Hiện giờ nói mấy thứ này còn có nghĩa lý gì? Nói không hối hận thì không thể nào! Có điều nếu cho bản cung thêm một cơ hội, bản cũng vẫn sẽ…”
Hắn ta ngẩng đầu, hai mắt nhìn thẳng vào Lâm Bắc Phàm, nói từng chữ một: “Khởi binh đánh Đại Võ!”
“Song trước khi khởi binh…”
Hạ Thiên Khung chỉ vào Lâm Bắc Phàm: “Bản cung nhất định phải giết được ngươi! Không giết ngươi thì bản cung tuyệt đối sẽ không khởi binh!”
Lâm Bắc Phàm mỉm cười: “Điện hạ, ngươi đúng là xem trọng hạ quan quá!”
“Bởi những người không xem trọng ngươi đều đã đi gặp Diêm Vương rồi! Nếu không phải trên người bản cung còn có chỗ hữu dụng thì mộ của bản cung đã mọc đầy cỏ rồi!”
Lâm Bắc Phàm cười ha ha: “Điện hạ, ngươi cũng hài hước thật đấy!”
“Đây không phải hài hước, mà là… sự thật!”
Khóe miệng Hạ Thiên Khung lộ vẻ khổ sở.
Thái tử Đại Hạ Hạ Thiên Khung đã tận lực đánh giá cao Lâm Bắc Phàm, chẳng ngờ vẫn xem thường hắn quá!
Nhớ lại hồi ấy, hắn ta dẫn đầu tám mươi vạn binh tới Hổ Lao Quan thật khí thế biết bao!
Sau đó hắn ta đã đoán được phần mở đầu, song lại không đoán được kết cục.
Mới hai, ba hôm trôi qua mà hắn ta đã bại dưới tay Lâm Bắc Phàm, hai mươi vạn quân của hắn ta đổ máu, sáu mươi vạn quân bị bắt sống!
Ba mươi lăm vị Tiên Thiên hắn ta mang theo cũng bị giết sạch!
Đến bản thân hắn ta cũng trở thành tù nhân, trở thành quân cờ cho Đại Võ đàm phán!
Còn Lâm Bắc Phàm nhờ lập được đại công mà được thăng quan, còn được phong tước vị.
Về sau khi hai nước đàm phán, hắn làm gì cũng suôn sẻ, bóc lột sạch sẽ Đại Hạ của bọn họ, còn mang tới một mối nguy cơ ngầm cực lớn cho tương lai của Đại Hạ!
Có thể nói Lâm Bắc Phàm đã dựa vào chính mình để cứu vớt Đại Võ, đồng thời kéo Đại Hạ của hắn ta xuống bùn!
Giờ liên kết mọi chuyện lại mới thấy những năm này hắn đã làm rất nhiều chuyện cho Đại Võ. Hắn đã làm được, làm được những gì hắn nói trước đó!
“Bầu trời của Đại Võ có sập thì còn ta chống đỡ! Xương sống của Đại Võ có gãy thì còn ta chống! Vận mệnh của Đại Võ đã hết thì để ta tiếp tục! Chỉ cần bản quan còn ở Đại Võ một ngày thì nhất định sẽ cố gắng hết sức để duy trì đất nước!”
Hiện giờ nghĩ tới, câu nói ấy vẫn giàu tính giác ngộ như cũ!
Nghĩ đến đây, ánh mắt Hạ Thiên Khung lộ vẻ rối rắm: “Lâm đại nhân, bản cung muốn giết ngươi, nhưng lại càng bội phục ngươi hơn! Nếu không có ngươi thì Đại Võ đại loạn lạc từ lâu rồi! Đại Võ có ngươi là một niềm vinh hạnh chăng?”
“Đa tạ điện hạ đã khen, bản quan không dám nhận!”
Lâm Bắc Phàm chắp tay, cười nói.
“Nói thật thì hiện giờ bản cung vẫn không hiểu, ngươi làm nhiều việc cho Đại Võ như vậy, hết lòng đến vậy, chẳng lẽ chỉ vì lòng tham thôi sao?”
Hạ Thiên Khung không hiểu, hỏi: “Hồi đầu ngươi từng nói bởi vì tham nên ngươi mới trung thành!”
“Bằng không thì còn vì gì nữa?”
Lâm Bắc Phàm híp mắt cười: “Điện hạ phải biết là vì tiền, ta đã làm rất nhiều chuyện bán nước! Chỉ cần lôi bừa một chuyện ra là có thể trị ta tội chu di cửu tộc rồi!”
Hạ Thiên Khung mỉm cười, hắn ta lắc đầu: “Đúng vậy, ngươi vừa trung thành vừa tham lam! Vì tiền ngươi có thể bán đứng cả Đại Võ! Thế nhưng để bảo vệ Đại Võ, ngươi lại dốc lòng thể hiện hết tài năng, kéo Đại Hạ xuống! Đây là lần đầu tiên bản cung thấy một kẻ phức tạp khiến người khác khó hiểu như ngươi đấy!”
“Tham tiền là bản tính của ta, thế nên để thỏa mãn sở thích của mình, ta có thể không từ thứ gì! Thế nhưng ta không thể không trung thành, bởi lẽ chỉ có bảo vệ Đại Võ thì mới bảo vệ được mảnh đất cho lòng tham của ta!”
Lâm Bắc Phàm mỉm cười.
“Xem ra chỉ có thể giải thích như vậy thôi!”
Hạ Thiên Khung mỉm cười: “Có điều ngươi làm như vậy là vô cùng nguy hiểm, chẳng khác gì đi trên dây cáp, tiến một bước khó, lùi một bước lại càng khó! Hiện giờ ngươi có tác dụng với Đại Võ nên bách tính, quan văn quan võ trong triều và bệ hạ mới bao dung độ lượng với ngươi!”
“Thế nhưng khi quyền lực của ngươi càng lúc càng lớn, quan vị càng lúc càng cao, một khi Đại Võ không còn thỏa mãn được ngươi nữa, mà quyền lợi của ngươi lại quy hiếp đến hoàng quyền thì khi ấy ngươi có nơi nào để đi đây?”
“Ngươi… có từng nghĩ đến chuyện này không?”