Võ Tây vương lấy lại bình tĩnh.
Đúng lúc ý, có một binh sĩ vội vã chạy từ bên ngoài vào.
“Khởi bẩm vương gia, đám châu chấu đang bay về phía khu lương thực của chúng ta!”
Võ Tây vương kinh ngạc: “Gì cơ? Bay về phía khu lương thực á?”
“Đúng vậy thưa vương gia!”
Võ Tây vương lại kích động, hắn ta túm lấy cổ Phượng Sồ tiên sinh và ra sức lắc: “Quân sư, đám châu chấu đó đã bay về phía khu lương thực của chúng ta rồi kìa, ngươi mau nghĩ cách đi, mau nghĩ cách đi…”
Phượng Sồ tiên sinh lại bị lắc đến mức trợn trắng mắt.
Hắn ta cố gắng giãy ra, bảo: “Vương gia bình tĩnh lại đi! Không được hoảng loạn! Hiện giờ vẫn chưa phải lúc cần lo lắng đâu!”
Võ Tây vương thả Phượng Sồ tiên sinh ra, hắn ta lấy làm lạ, bèn hỏi: “Quân sư, ngươi nói vậy là có ý gì?”
Phượng Sồ tiên sinh ho khan hai tiếng rồi mới nói: “Vương gia, dù châu chấu có bay đến khu lương thực của chúng ta thì chúng ta cũng không được hoảng loạn! Bởi lẽ bọn chúng chỉ trùng hợp bay ngang qua mà thôi, đợi bọn chúng bay hẳn vào khu lương thực rồi hẵng nói!”
“Quân sư nói đúng, mới nãy bản vương lại kích động quá, tự mình dọa mình!” Võ Tây vương lấy lại bình tĩnh.
Đúng lúc ấy, binh sĩ thứ ba vội vàng chạy vào.
“Vương gia, có chuyện không hay rồi, đám châu chấu đã bay vào khu lương thực!”
Võ Tây vương kinh ngạc: “Châu chấu đã bay vào khu lương thực rồi ư, tốc độ nhanh vậy sao?”
Hắn ta lại túm lấy cổ Phượng Sồ tiên sinh và lắc lấy lắc để: “Quân sư, bọn chúng bay vào khu lương thực rồi, ngươi mau nói cho bản vương biết phải làm thế nào đi! Rốt cuộc chúng ta phải làm gì đây, quân sư…”
Phượng Sồ tiên sinh trợn trắng mắt: “Khụ khụ…”
Hắn ta giãy giụa: “Vương gia, hiện giờ không cần lo lắng! Nơi đó chúng ta có mười vạn quân, khí thế ngút trời, sát khí bừng bừng, họ có thể ngăn cản mọi loại côn trùng động vật, đám châu chấu kia chắc chắn sẽ không dám tới gần đâu! Đợi bọn chúng ăn vào ăn lương thực rỗi hẵng nói.”
“Quân sư nói phải, mới nãy bản vương lại kích động, thật xin lỗi!” Võ Tây vương thả Phượng Sồ tiên sinh ra.
Lúc bấy giờ, lại có người binh sĩ thứ tư vội vã chạy vào.
“Vương gia, có chuyện không hay rồi, đám châu chấu đang gặm lương thực của chúng ta! Có quá nhiều châu chấu, phải làm sao bây giờ?”
Võ Tây vương quay đầu nhìn Phượng Sồ tiên sinh, Phượng Sồ tiên sinh thốt lên trước: “Vương gia!”
Võ Tây vương hỏi với vẻ mong chờ: “Quân sư có kế hay gì sao?”
“Vương gia, kế hay thì không dám! Thuộc hạ chỉ muốn nhắc nhở vương gia…”
Phượng Sồ tiên sinh chắp tay, nói: “Hiện giờ vương gia có thể lo lắng rồi!”
Cái bạt tai của Võ Tây vương bay vèo đến: “Đậu má nhà ngươi, cái đồ mồm quạ đen!”
Tiếp đó, hai người bèn nhanh chóng tới khu lương thực.
Chỉ thấy khắp nơi đều là châu chấu, chúng như che lấp cả bầu trời, ánh nắng chiếu xuống dường như cũng trở nên tối đi!
Đám châu chấu ấy đang ăn lúa của Võ Tây vương, ăn một cách cực kì vui vẻ. Một cây lúa mà có tới mười mấy con châu chấu đang gặm.
Võ Tây vương vừa hoang mang vừa hoảng sợ: “Lập tức giết châu chấu bảo vệ lương thực! Mau!”
“Vâng thưa vương gia!”
Mọi người lập tức hành động.
Võ Tây vương xung phong đi đầu, ra tay diệt lũ châu chấu để bảo vệ ruộng đồng. Tin tức châu chấu hoành hành Võ Tây nhanh chóng được lan truyền khắp thiên hạ.
Tại vương phủ Ký Bắc.
Quân sư Gia Cát tiên sinh hớn ha hớn hở, hắn ta xông vào, nói: “Vương gia, tin vui!”
Ký Bắc vương không hiểu: “Quân sư, tin vui từ đâu?”
Gia Cát tiên sinh chắp tay nói: “Ban nãy thuộc hạ nhận được tin nạn châu chấu bắt đầu từ Giang Nam đã di chuyển đến Võ Tây! Hiện giờ chúng nó đang ăn sạch lương thực của Võ Tây vương!”
Ký Bắc vương nghe xong thì mừng rỡ: “Chuyện này là thật sao? Ha ha… vậy thì tốt quá rồi! Hoàng đệ ơi là hoàng đệ, chắc chắn ngươi đã làm chuyện gì trời đất không dung thứ nên mới rước phải cái nạn châu chấu này! Ông trời muốn gây khó dễ cho ngươi đây mà, ha ha!”
“Vương gia nói phải!” Gia Cát tiên sinh cười tươi rói.
“Chú ý tình hình nạn châu chấu bên Võ Tây từng giây từng phút một cho bản vương, báo cáo mỗi một động thái của bọn họ! Nhất là sắc mặt của hoàng đệ phải thường xuyên báo cáo!”
Ký Bắc vương đắc ý vô cùng: “Bản vương tin rằng chắc chắn vẻ mặt hắn ta sẽ rất hay ho cho mà xem!”
“Vương gia, thuộc hạ tuân mệnh!”
Tại vương phủ ở Giang Nam.
Giang Nam vương đã trở về với vẻ rầu rĩ không vui.
Do phải chịu đả kích quá lớn nên hắn ta lại tự bế, nhốt mình ở trong phòng không chịu ra ngoài.
Vương Phú Quý chạy tới, vui mừng nói: “Vương gia, ban nãy thuộc hạ nhận được tin nói rằng mặc dù nạn châu chấu không thể xâm nhập vào kinh thành, song giờ chúng nó đã bay tới Võ Tây và đang cắn phá lương thực, ruộng đồng ở nơi đó!”
Ầm một tiếng, Giang Nam vương đứng phắt dậy: “Thật vậy sao? Ta không đọc nhiều sách, đừng có lừa ta!”
“Vương gia, chuyện này là thật, sao thuộc hạ dám lừa vương gia?” Vương Phú Quý bật cười.