Mục lục
Xuyên Không Về Cổ Đại Làm Tham Quan
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Cuối cùng, Dạ Lai Hương nghe theo đề nghị của Lâm Bắc Phàm, tới ngoài thành đại chiến với hai vị Tông Sư trẻ tuổi.

Bọn họ đánh nhau vô cùng kịch liệt, chưa tới mười hiệp mà Dạ Lai Hương đã nằm bẹp trên mặt đất, mặt mũi sưng vù, trông đáng thương vô cùng.

Trên tay hắn ta vẫn cầm thanh đao nhỏ mà Lâm Bắc Phàm đã tặng.

Hắn ta vẫn còn tưởng có thể dựa vào thanh đao này để đấu hơn trăm hiệp với hai vị Tông Sư trẻ tuổi kia. Kết quả thanh đao nhỏ lại xảy ra chuyện, thu lại ánh sáng và trở nên bình thường vô cùng, thế là Dạ Lai Hương rơi vào kết cục bi thảm.

“Tại sao lại như vậy nữa? Tại sao…”

Hắn ta không thể hiểu nổi, có lúc thì thanh đao này cực kì tốt, song đôi lúc lại vô dụng.

Hai vị Tông Sư trẻ tuổi thất vọng rời đi, chỉ có Lâm Bắc Phàm là ở lại, hắn cực kì thông cảm cho Dạ Lai Hương: “Dạ Lai Hương, ngươi nghĩ thoáng lên! Dẫu sao thì cũng không phải lần đầu tiên, quen là được!”

Dạ Lai Hương siết chặt nắm tay, hắn ta nghiến răng nghiến lợi: “Không! Lần này ta sẽ không thỏa hiệp nữa, ta nhất định phải báo thù! Bọn họ đánh ta một trận, ta nhất định phải đánh trả một trận để xả giận!”

Lâm Bắc Phàm lớn giọng nói: “Được! Có chí khí! Ta sẽ cho ngươi một ý kiến!”

Dạ Lai Hương hỏi: “Ý kiến gì?”

Lâm Bắc Phàm nói thầm: “Không phải ngươi muốn báo thù sao? Gọi sư phụ của ngươi đến đây, sư phụ của ngươi có thực lực mạnh, chắc chắn sẽ tẩn cho bọn họ một trận, giúp ngươi báo thù rửa hận!”

Hai mắt Dạ Lai Hương sáng lên: “Đúng ha, sao ta lại không nghĩ tới nhỉ? Đa tạ thừa tướng đại nhân đã chỉ điểm!”

Lâm Bắc Phàm híp mắt cười: “Chúng ta là người một thuyền cả mà, không cần khách khí!”

Không lâu sau, dưới tiếng gọi mãnh liệt của Dạ Lai Hương, thương thần đã trở về.

“Đồ nhi của ta, nghe nói ngươi đã giết Lãnh Nhược Thiện, vi sư vui vô cùng! Thế nên lần này vi sư tới là để kiểm tra võ công của ngươi, xem ngươi có tiến bộ nhiều không!”

Dạ Lai Hương tuyệt vọng: “Không!”

Cuối cùng, Dạ Lai Hương lại bị đánh thêm một trận nữa, trái tim hắn ta nguội như tro tàn.

Đánh Dạ Lai Hương xong, thương thần lại đi tìm đao thánh và kiếm tiên để giao lưu. Ngày nào bọn họ cũng phải đánh hai đến ba lần, không đánh là không chịu được.

Tới buổi tối, chỉ huy sứ Cẩm Y Vệ tới bẩm báo tình hình với nữ đế.

Nữ đế mỉm cười: “Chuyện này trẫm đã biết từ lâu rồi! Đó đều là bạn tốt của Lâm ái khanh, có Lâm ái khanh ở đó thì bọn họ sẽ không gây ra chuyện gì đâu! Chỉ cần kinh thành không loạn thì không cần quan tâm đến bọn họ!”

“Bệ hạ, ý của vi thần là Lâm đại nhân đã lên làm thừa tướng rồi, trong phủ lại có một vị Tông Sư đang ở! Hiện giờ hắn lại làm bạn với ba vị Tông Sư khác, chúng ta có nên… đề phòng hắn không?” Chỉ huy sứ của Cẩm Y Vệ nói bóng nói gió.

Nữ đế hiểu ý của hắn ta.

Lâm Bắc Phàm thân là thừa tướng của triều đình, quyền cao chức trọng, công cao chấn chủ.

Mà hiện giờ hắn lại chơi cùng bốn vị Tông Sư, nguồn sức mạnh này đủ để uy hiếp đến triều đình. Triều đình không thể không đề phòng!

Nữ đế lắc đầu nói: “Trẫm hiểu ý của ngươi, nhưng không cần quan tâm đâu! Lâm ái khanh đã làm nhiều chuyện cho trẫm và triều đình, lòng trung thành của hắn là thứ không thể hoài nghi được, trẫm tin hắn!”

Người ta đã là Đại Tông Sư, muốn mưu phản thì tự mình hành động là được rồi, cần gì phải dựa vào Tông Sư khác nữa?

Hơn nữa cái tên này từ lúc lên làm quan chưa từng phát triển đảng phái, ngược lại còn đắc tội bách quan, một chút đường lui cũng không chừa, hoàn toàn không coi quyền lực là gì cả!

Hắn ngỗ ngược như thế, chỉ đợi khi không làm nữa sẽ chuồn đây mà!

“À đúng rồi, đừng phái người canh chừng Lâm ái khanh nữa, kẻo hắn lại hiểu lầm!” Nữ đế nói.

Chỉ huy sứ của Cẩm Y Vệ chấn động, nữ đế còn tin và sủng ái Lâm Bắc Phàm hơn cả tưởng tượng của hắn ta!

Xem ra sau này hắn ta phải khách sáo với thừa tướng đại nhân hơn rồi!

“Thần tuân chỉ!”

Lúc này, Triệu Khoát đã được đưa đến phường xi măng.

“Rượu đâu? Ta muốn uống rượu…”

Triệu Khoát mơ hồ tỉnh lại, phát hiện mình đang ở một nơi xa lạ, bên cạnh không có rượu, tu vi thì bị phong ấn, giờ hắn ta chẳng khác gì một người bình thường. Hắn ta cảm thấy đầu mình đau như búa bổ, đó là do uống rượu mà thành.

Triệu Khoát khẽ lắc đầu, hắn ta nhớ tới những chuyện đã xảy ra trước đó.

Trước đó, hắn ta uống rượu mua say, say bí tỉ ở đường phố và gặp được thừa tướng Lâm Bắc Phàm, sau đó bị kích thích bởi những lời hắn nói, khóc đến tê tái ruột gan. Sau đó Lâm Bắc Phàm bảo thúc phụ phong ấn tu vi của hắn ta, cắt đứt nguồn kinh tế của hắn ta, bắt hắn ta đến phường xi măng tự lao động kiếm sống.

“Xem ra nơi này chính là phường xi măng rồi!” Hắn ta lẩm bẩm, nếu đã tới đây thì ở đây vậy!

Hiện giờ hắn ta vẫn muốn uống rượu để chuốc say chính mình, nếu đã không cho hắn ta tiền và rượu, hắn ta sẽ tự mình kiếm tiền mua rượu uống, tiếp tục say xỉn.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK