Vòng vo một hồi cuối cùng lại là tiền à! Uổng công ban nãy bọn họ còn thấy cảm động!
“Các ngươi tưởng ta tham tiền thật đấy à? Ta cần tiền cũng là để tự bảo vệ mình mà thôi!” Lâm Bắc Phàm kích động bảo: “Có tiền trong tay, vào thời khắc quan trọng còn có thể mua chuộc cả quỷ thần! Có tiền trong tay thì vương gia mới nhớ tới ta và nghĩ cách để cứu ta ra ngoài!”
Quách Thiếu Soái lên tiếng, nghe giọng hắn ta không được tự nhiên cho lắm: “Lâm công tử, ta hiểu được nỗi khó xử của ngươi nhưng ngươi có thể đừng đòi nhiều tiền như vậy được không, vương gia đã chẳng còn bao nhiêu nữa rồi! Ngươi yên tâm, vương gia đại nhân đại nghĩa, ngươi làm nhiều chuyện cho vương gia như vậy, vương gia chắc chắn sẽ cứu ngươi ra ngoài!”
Lâm Bắc Phàm cười rất lạnh lùng: “Ngươi nói đùa gì thế? Nếu vương gia có năng lực thật thì trước kia đã cứu được thế tử rồi, còn cần phải nhờ ta sao?”
Quách Thiếu Soái bỗng á khẩu. Hắn ta nghĩ ngợi một hồi, đoạn bảo: “Còn Tịnh Đài đại sư cơ mà, lúc nguy hắn ta có thể cứu ngươi một mạng!”
“Đúng là Tịnh Đài đại sư rất mạnh, song ngươi tưởng triều đình không có cao thủ hả? Phải biết rằng Đại Võ hoàng triều có thế lực mạnh nhất trong khu vực, nếu không có chút thực lực thì ai thèm bội phục?”
“Hiện giờ cả triều đình đều biết có hai lão hòa thượng cực mạnh đang sống trong nhà ta, nếu sự việc bại lộ, ngươi tưởng bọn họ sẽ không có cách ứng phó sao?”
Quách Thiếu Soái lại được phen á khẩu nữa.
“Vậy nên nghĩ đi nghĩ lại, ta vẫn thấy cách này đáng tin cậy nhất! Bởi lẽ có tiền trong tay thì người khác mới không muốn ta chết! Có càng nhiều tiền thì cơ hội sống sót càng lớn!”
'Trông dáng vẻ do dự của hai người kia, Lâm Bắc Phàm lại kích động, hắn quát: “Các ngươi còn do dự gì nữa?”
“Vì nghiệp lớn của vương gia, vì thiên hạ thái bình, ta đã cược luôn cả cái mạng này rồi. Vương gia chỉ cần bỏ ra hai trăm năm mươi vạn lượng nho nhỏ thôi chứ có nhiều lắm đâu? Thần khí bay lên trời khí cầu lớn ngày trước ta cũng đòi mỗi hai trăm năm mươi vạn lượng mà thôi!"
“Lần này nguy hiểm hơn mà ta chỉ cần hai trăm năm mươi vạn lượng, đấy là ta đã ưu ái vương gia nhiều lắm rồi đấy!"
“Chẳng lẽ tàu đệm khí, rồi cả tính mạng của ta không đáng đến hai trăm năm mươi vạn lượng sao?”
Hai người Mạc Như Sương và Quách Thiếu Soái bị mắng như tát nước vào mặt.
Mạc Như Sương nghĩ đến việc có thể sẽ đánh mất người mà mình ái mộ, ánh mắt bèn trở nên kiên định hơn: “Công tử nói đúng lắm! Cách chế tạo tàu đệm khí vô cùng quan trọng, song tính mạng của ngươi còn quan trọng hơn, thế nên ta ủng hộ quyết định của công tử!”
Lâm Bắc Phàm cảm động nói: “Như Sương, vẫn là ngươi hiểu ta!”
“Công tử, ta thấy hai trăm năm mươi vạn lượng hơi ít! Lần này ngươi phải đối mặt với nhiều nguy hiểm hơn, đáng lý ra ngươi phải đòi nhiều thêm một chút! Ba trăm vạn lượng đi, ngươi thấy thế nào?”
Lâm Bắc Phàm kích động nảm lấy đôi tay nhỏ bé của Mạc Như Sương: “Như Sương, vậy cũng được sao?”
Gương mặt Mạc Như Sương phiếm hồng, giọng nói của nàng cũng dịu đi: “Công tử, tiền là vật ngoài thân, hết tiền còn có thể kiếm, nhưng tính mạng của ngươi thì chỉ có một! Ta nghĩ chắc chắn vương gia sẽ hiểu cho ngươi thôi!"
Lâm Bắc Phàm cảm động lắm, hắn nắm chặt lấy tay của Mạc Như Sương: “Như Sương, ngươi tốt với ta quái”
“Ừm!” Mạc Như Sương cúi đầu ngại ngùng, trông nàng đâu còn vẻ hiên ngang của một nữ hiệp nữa?
“Công tử, ta cũng thông cảm cho ngươi!" Quách Thiếu Soái ló đầu ra, hắn ta rất biết cách làm người khác mất hứng.
“Ngươi tránh qua một bên cho ta, ở đây không có chuyện của ngươi!”
Quách Thiếu Soái: “...”
Không lâu sau, Ký Bắc vương đã nhận được thư từ Mạc Như Sương.
Hắn ta mở thư, trong lòng vô cùng kích động.
Song mới thoáng nhìn thôi đã khiến tay chân hắn ta lạnh toát!
Vương gia nhìn lại thư, cả người đều run rẩy!
Nhìn lại một lần nữa...
Mẹ nó.
Hắn ta không nhìn nổi nữa!
Vương gia đưa thư cho quân sư Gia Cát tiên sinh ở bên cạnh, hắn ta đau đầu vô cùng: “Quân sư xem đi, điều kiện mà Lâm Bắc Phàm đưa ra còn đắt hơn hả cách chế tạo thần khí khí cầu lớn trước đó nữa!”
Gia Cát tiên sinh đọc thư xong mà cũng run cả tay, mặt mày nhễ nhại mồ hôi: “Hắn đòi hơi nhiều thật...”
“Hơi nhiều sao? Phải là khá nhiêu mới đúng!”
Ký Bắc vương cười khổ: “Cách chế tạo thần khí bay lên trời khí cầu lớn kia cũng chỉ tốn hai trăm năm mươi vạn lượng thôi! Song tàu đệm khí lần này hắn đòi những ba trăm vạn lượng! Lòng tham của hẳn càng ngày càng lớn rồi đấy!"
“Theo những gì viết trong thư thì hiện giờ tình huống mà vị trạng nguyên này của chúng ta đang phải đối mặt còn nguy hiểm hơn ngày trước rất nhiều! Hắn muốn nhiều tiền hơn cũng chỉ để tự bảo vệ chính mình mà thôi!” Gia Cát tiên sinh nói.
Nụ cười của Ký Bắc vương lại càng “khổ” hơn: “Bản vương hiểu chứ, nhưng vương phủ đã không còn tiền nữa rồi!"