Mục lục
Xuyên Không Về Cổ Đại Làm Tham Quan
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Quý tộc xếp một trăm hạng đầu đã có chín mươi sáu người chạy mất dép, vậy trên cơ bản là chạy hết rồi còn gì! Phải biết rằng mấy quý tộc này đều là cấp cao ở quốc gia, có rất nhiều người mang địa vị cao, sở hữu quyền lực to lớn, chiếm rất nhiều tài nguyên, muốn duy trì quốc gia vận hành còn phải dựa vào bọn họ.

Kết quả bây giờ đều chạy hết, trận này còn đánh kiểu gì nữa?

Cáp Mộc vương tử tức nghiến răng nghiến lợi: “Bình thường vớt không ít lợi ích, kết quả lúc gặp nguy hiểm chạy còn nhanh hơn thỏ! Lập tức đuổi theo bọn chúng cho bản cung"

“Rõ, điện hạ!"

Đại quân ra khỏi thành đuổi theo mấy tên quý tộc chạy trốn kia.

Sau một đêm, Cáp Mộc vương tử không ngủ nổi, hai mắt đỏ ngầu: “Bọn họ... có bắt được không?"

Vẫn là viên quan đó run lẩy bẩy đáp: “Điện hạ, không bắt được ai hết.

Cáp Mộc vương tử nổi giận nói: “Bản cung phái nhiều quân lính đi như vậy tại sao lại không bắt về được?"

“Vì... vì rất nhiều tướng lĩnh trong đại quân cũng chạy luôn rồi!"

“Vậy mà lại chạy hết sao?"

Cáp Mộc vương tử phun một ngụm máu, tức la inh ỏi: “Một đám khốn nạn vong ân bội nghĩa, làm bản cung tức chết mất!"

Sau khi trút giận xong, cuối cùng hắn ta cũng bình tĩnh lại, hắn ta biết bây giờ nổi nóng cũng không giải quyết được vấn đề.

“Bây giờ ngươi cứ về đi, lập tức phái người trông chừng kỹ cho bản cung! Nếu còn một người nào nữa chạy, bản cung sẽ hỏi tội ngươi!” Cáp Mộc vương tử ra lệnh.

Viên quan cười khổ: “Điện hạ, canh được nhất thời chứ không canh được cả đời! Bọn họ đều là người quyền quý của triều đình ta, quan hệ rắc rối khó gỡ, sức mạnh vô cùng to lớn, có thể chạy trốn bất cứ lúc nào!"

“Bản cung biết, nhưng bản cung có cách, ngươi cứ trấn an bọn chúng trước đi!"

“Điện hạ, ngươi định làm thế nào?"

“Bọn họ đều vì sợ Lâm Bắc Phàm nên mới chạy trốn! Nếu đã như vậy, nếu bản cung phái người đi giết Lâm Bắc Phàm, không phải đã giải quyết được vấn đề rồi hay sao?” Cáp Mộc vương tử cười bảo. “Nhưng, bên cạnh Lâm Bắc Phàm chắc chắn có rất nhiều cao thủ bảo vệ, dựa vào thực lực của chúng ta..."

"Không cần chúng ta ra tay, chỉ cần chúng ta treo thưởng đầu của Lâm Bắc Phàm ở chợ đen, chắc chắn sẽ có sát thủ hàng đầu đi lấy cái mạng chó của hắn! Ha ha..."

Nói là làm, Cáp Mộc vương tử cắn răng, móc một trăm vạn lượng ra treo thưởng cái đầu của Lâm Bắc Phàm.

Kết quả treo hai ngày lại không ai ứng tuyển.

Cáp Mộc vương tử buồn bực chết mất, vừa hỏi thăm lại tức muốn bùng cháy!

Vì sát thủ ở chợ đen đều đang cười nhạo hắn ta.

“Có phải Cáp Mộc vương tử bị ngu rồi không? Một trăm vạn lượng bạc mà cũng muốn treo thưởng cái đầu của Lâm Bắc Phàm?"

“Người ta chính là thừa tướng của Đại Võ, là người tâm phúc trước mặt nữ đế, giết hắn tương đương với đối đầu với toàn bộ Đại Võ, ai mà gánh được? Không đến ba trăm vạn thì ta chẳng thèm suy nghĩ"

“Tiền thưởng có cao tới đâu cũng vô dụng cả thôi! Chuyến đi này người ta có mười tám cao thủ Tiên Thiên hộ tống bảo vệ, ngay cả lão hòa thượng Tông Sư trong nhà hắn cũng đi theo! Đội hình xa hoa như thế, ai giết nổi Lâm Bắc Phàm hả trời?"

“Ta cần tiền nhưng ta cần mạng hơn!"

“Cáp Mộc này ngu quá, chỉ số thông minh sỉ nhục người, ta không nhìn nổi nữa rồi, có ai treo thưởng đầu hắn ta không? Chỉ cần mười vạn lượng ta sẽ đi hái cái đầu của hắn ta xuống ngay!"

Cáp Mộc vương tử tức điên lên: “Cái đám dân đen này dám cười nhạo sau lưng bản cung cơ đấy! Đợi bản cung hết bận, bản cung nhất định sẽ đưa đại quân sang tiêu diệt các ngươi! Giết sạch các ngươi, một đứa cũng không chừa!"

Không trông cậy được vào sát thủ nữa, mà Cáp Mộc vương tử cũng không muốn phái người đi tự chui đầu vào đường chết nên hắn ta chỉ đành thu hồi phần thưởng, tiếp tục chuẩn bị chiến tranh.

Có điều do phần lớn quý tộc đã rời đi, rất nhiều chức quan cũng đang để trống dẫn đến việc vận hành quốc gia gặp nhiều khó khăn. Cáp Mộc vương tử vô cùng đau đầu, hắn ta không thể không đề bạt một vài quý tộc hay tiểu quan, hoặc vài người có danh vọng trong dân gian lên để lấp đầy những vị trí đó.

Thế nhưng quan mới nhậm chức, mỗi người một ý, rất nhiều việc đều loạn hết cả lên khiến cho Cáp Mộc vương tử không thể không vừa phát điên vừa chỉ huy, dạy bọn họ cách làm việc.

Ngày hôm ấy Cáp Mộc vương tử mệt mỏi cực độ, thậm chí hắn ta còn muốn chết quách đi cho xong! Hắn ta còn thấy loạn chứ huống hồ là người khác?

Các quan viên trong triều đình Đa La thấy Đa La càng ngày càng bất ổn, ngày càng lụi bại bèn cho rằng phần thắng cực nhỏ, nếu ở lại đây bọn họ sẽ bị tiêu diệt nên đã lén lút trốn đi hết.

Ngoài ra rất nhiều binh sĩ biết mình sắp phải đối đầu với một tên đại ma vương giỏi hành binh đánh trận như Lâm Bắc Phàm cũng tự biết sức mình chẳng bằng địch, thi nhau trốn đi.

Vị trí trống này được lấp đầy thì vị trí trống kia lại thiếu người, Cáp Mộc vương tử tức đến ói máu.

Cuối cùng, hắn ta gào lên: “Ai chạy thì giết người đấy cho bản cung!"

Cứ thế, cuối cùng hắn ta cũng quản lý được một vài người.

Thế nhưng nước Đa La vẫn vô cùng bất ổn.

Do bị đàn áp nên dân chúng chẳng dám ho he gì, còn các quan viên thì từ bỏ việc chạy trốn do sợ hãi.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK