“Bê hạ, vi thần không dám trông mong được thưởng! Nhưng nếu người cứ nhất định muốn ban thưởng, vậy xỉn hãy trích một ít kỉnh phí ủng hộ nghiên cứu lai tạo giống lúa nước của vỉ thần, hai đến ba trăm vạn cũng được ạ!” Lâm Bắc Phàm nói với vẻ chờ mong.
Các quan méo xệch miệng, ngươi vẫn chưa quên việc này à?
Nữ đế đau đầu đỡ trán: “Đợi ngươi nghiên cứu thuyền sắt lớn thành công đi đã rồi lại nói sau!”
Bởi vì triều đình áp dụng cách của Lâm Bắc Phàm nên đã chọc thủng được âm mưu và trò bịp bợm của Thiên Nhất Giáo, đánh tan Thiên Nhất Giáo này.
Nhưng bọn họ phản ứng cũng vô cùng nhanh, ngay khỉ cao thủ của triều đình tới nơi thì bọn chúng đã chạy trốn mai danh an tích, không còn thấy bóng dáng đâu nữa.
Nhưng lại có một thanh lâu tên là Tây
Nguyệt Lâu mở ở kinh thành.
Tây Nguyệt Lâu vừa mới khai trương đã nổi khắp toàn kỉnh thành vì các cô nương ở nơi đây thật sự quá xinh đẹp, hơn nữa trong cái đẹp ấy còn mang theo một chút phong tình của Tây Vực, tràn đầy nét hấp dẫn.
Đặc biệt là hoa khôi Tử Nguyệt của bọn họ, tuy rằng vẫn chưa từng lộ diện nhưng chỉ là một cái liếc mắt thoáng qua của người đẹp đã đủ khiến người ta nhớ mãi không quên, hồn lạc khỏi xác.
Vì thế người theo đuổi nàng nhiều như mây, đông như mắc cửi, Tây Nguyệt Lâu nhanh chóng vượt qua Bách Hoa Phường trở thành đệ nhất thanh lâu ở kỉnh thành.
Hiển nhiên một tài tử phong lưu như Lâm Bắc Phàm cũng có nghe nói tới, nhưng ở nhà có vợ yêu còn có một đám người đẹp vây quanh khiến Tây Nguyệt Lâu cũng chẳng có bao nhiêu sức hút đối với hắn.
Lại thêm thân phận chức nghiệp của hắn là ti nghiệp của Quốc Tử Giám, không thích hợp tới Tây Nguyệt Lâu cho lắm, cho nên tất nhiên sẽ không đi rồi.
Mỗi ngày hắn đều đúng giờ đỉ làm, vào tảo triều, sau khi tảo triều kết thúc lại tới Quốc Tử
Giám, hoặc là tới phân xưởng của Công bộ giám sát, đến chiều trên cơ bản đều sẽ về nhà, vô cùng thành thật an phận.
Cứ thế trải qua một tuần, Tây Nguyệt Lâu càng nổi như cồn hơn, lúc này, trong một gian phòng bí mật ở đây, có một nữ tử trẻ tuổi đeo khăn che mặt mỏng, mặc bộ đồ màu tím.
Tuy rằng không nhìn rõ ngũ quan của nàng, nhưng xét từ làn da lộ ra ngoài và dáng người thướt tha có thể chắc chắn đây là một nữ tử xỉnh đẹp.
Lúc này, nữ tử mặc đồ tím có hơi mất kiên nhẫn.
“Đã lâu như vậy rồi sao tên quan chó họ Lâm đó vẫn chưa tới? Không phải mọi người đều đồn thổi hắn là tài tử phong lưu hay sao, vừa mới lên làm trạng nguyên đã dẫn đệ nhất hoa khôi kinh thành ngày trước là Lý Sư Sư về nhà, bên người mỹ nữ nhiều như mây, nhưng tại sao đến giờ vẫn im như thóc vậy?”
Trên đất có một người đang quỳ, cũng là nữ tử có dung mạo không tồi, nhưng so với nữ tử trẻ tuổi mặc đồ tím trước mặt đây thì vẫn khiêm tốn hơn rất nhiều.
“Công chúa, thuộc hạ đã đi nghe ngóng rồi! Trạng nguyên lang Lâm Bắc Phàm của Đại Võ
hoàng triều đúng thật là một tài tử phong lưu, nhưng đồng thời cũng vô cùng giữ mình trong sạch! Hắn chỉ từng qua Bách Hoa Phường đúng một lần, sau này cũng không còn tới thanh lâu nữa! Ngày thường cũng không tới mấy nơi chơi bời ong bướm!”
“Hắn không tới thì báo thù kiểu khỉ gì? Hắn vạch trần ảo thuật của chúng ta, hủy hoại cơ nghiệp mà chúng ta vất vả xây dựng lên! Không giết thằng quan chó này thì bản cung không nguôi giận được! Bỏ đì, chúng ta cứ xông thẳng tới Lâm phủ đi được không?” Nữ tử đồ tím nổi giận đùng đùng.
Nữ tử đang quỳ kinh hãi hô lên: “Công chúa, tuyệt đối không thể đâu! Nghe nói trong Lâm phủ đó có một lão hòa thượng sâu không lường được đang bảo vệ an toàn cho Lâm phủ! Bản thân Lâm Bắc Phàm lại càng được hai cao thủ trẻ tuổi bảo vệ nữa! Hơn nữa nơi này là vùng đất trọng yếu ở kỉnh đô, thân phận của chúng ta lại nhạy cảm, một khỉ bại lộ chỉ có thể tự chuốc lấy cái chết, cho nên công chúa, chúng ta chỉ có thể dùng trí chứ không thể dùng lực địch lại!”
Nữ tử đồ tím phất tay: “Yên tâm, bản công chúa chỉ nhất thời nổi nóng mới nói vậy thôi! Bản công chúa đã mạo hiểm cả mạng mình và mạng của tất cả mọi người, đại nghiệp chưa
thành sao dám chết được?”
“Công chúa anh minh!” Nữ tử đó cúi đầu.
“Nhưng cứ đợi mãi như vậy cũng không phải cách!”
Nữ tử đồ tím rơi vào trong suy tư: “Không biết chúng ta tổ chức một đại hội ngắm đèn ( hội hoa đăng) một lần, mời toàn bộ tài tử phong lưu ở kinh thành tới đây hết, một sự kiện như thế chắc hẳn họ Lâm sẽ không từ chối đâu nhỉ!”
‘ý này rất hay, công chúa có thể thử!”
Vì thế thiếp mời của Tây Nguyệt Lâu nhanh chóng được phát tới nhà của các đại tài tử, tài tử nhận được thiếp mời không có ai là không kích động cả.
“Đây là thiếp mời của Tử Nguyệt cô nương!”
“Nếu có thể lên làm quán quân thơ ca trong đại hội sẽ có cơ hội ngắm trăng trò chuyện cùng Tử Nguyệt cô nương, còn có cơ hội được nhìn thấy dung nhan xinh đẹp của nàng nữa!”
“Tốt quá rồi! Bản công tử nhất định phải tham gia đại hội này!”
Một đại hội ngắm đèn nho nhỏ đã nhanh
chóng trở thành một chuyện quan trọng trong kinh thành.
Hiển nhiên thiệp mời này cũng được gửi tới Lâm phủ.
Lâm Bắc Phàm chỉ liếc mắt nhìn một cái với vẻ thờ ơ: “Không đi!”
“Chuyện vui như vậy sao có thể không đỉ được?”
Tiểu quận chúa ngồi ngay bên cạnh lại rất kích động, giương nanh múa vuốt bảo: “Lâm Bắc Phàm, ngươi nghĩ thử mà xem, toàn bộ tài tử giai nhân trong kinh thành đêu tập trung lại một chỗ, cùng nhau nghĩ thơ làm từ, cùng nhau thưởng rượu ngắm trăng ngắm hoa đăng, đây là một chuyện thú vị cỡ nào cơ chứ? Ngươi thân là tân khoa trạng nguyên khóa này, tài trí hơn nqười, sao có thể bỏ lỡ được?”