Mục lục
Xuyên Không Về Cổ Đại Làm Tham Quan
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Lâm Bắc Phàm dựng ngón tay thứ hai lên: “Thứ hai, thỏ nhiều rồi sẽ phá hoại cây nông nghệp! Cho dù chúng ta không cần lương thực và rau xanh để nuôi chúng mà trực tiếp chăn thả chúng cũng không được! Vì thỏ đông rồi sẽ giành lương thực với con người chúng ta, không thể nào quản lý được, ngược lại còn dễ dàng mất mùa!”

“Thứ ba, bắt thỏ cần thể lực! Thỏ hoạt động mạnh, tốc độ cực nhanh, chỉ có một vài thợ săn khá có kinh nghiệm mới có thể bắt được thỏ! Nhưng mấy người này lại có bao nhiêu! Những người khác muốn bắt thỏ vô cùng khó khăn, có khả năng không bắt được còn chết đói!”

Lâm Bắc Phàm cười bảo: “Chính vì đủ các loại nguyên nhân này cho nên mọi người mới không nuôi thỏ! Nuôi vô cùng không đáng giá, nuôi tốt còn có khả năng giành ăn lương thực với con người, muốn bắt thỏ lại tốn sức, thế là mất nhiều hơn được!”

“Hóa ra là như vậy, ta hiểu rồi!” Tử Nguyệt công chúa hiểu ra.

“Nhưng tình hình của chúng ta lại khác hoàn toàn!”

Lâm Bắc Phàm cười bảo: “Chúng ta trực tiếp nuôi chăn thả thỏ trong hai dãy núi, hoàn toàn không cần cho ăn lương thảo, cũng không cần quản! Hai dãy núi này rộng mênh mông, tài nguyên phong phú, dã thú lại hiếm, có thể nuôi đủ thỏ cung ứng cho toàn quân!”

“Bắt thỏ lại càng là vấn đề đơn giản, trong quân đội chúng ta có rất nhiều võ giả mạnh mẽ, tốc độ lại nhanh, muốn bắt thỏ cũng dễ như trở bàn tay, thế là giải quyết được vấn đề săn bắt!”

“Cho nên nuôi thỏ đối với chúng ta mà nói vô cùng phù hợp, hơn nữa còn đơn giản dễ dùng, không cần quản lý, còn tốt hơn là trồng trọt! Bụng đói rồi cứ trực tiếp vào núi bắt, bắt kiểu gì cũng có! Thịt thỏ còn có thể chế biến thành thịt khô, cất được mấy ngày!”

Tử Nguyệt công chúa đứng dậy, hơi cúi người lạy: “Cảm ơn quân sư đã chỉ dẫn khỏi bến mê.”

Trong lòng công chúa ngoại trừ biết ơn ra còn có khâm phục và sùng bái!

Vấn đề mà mình vẫn luôn lo lắng vậy mà lại được Lâm Bắc Phàm giải quyết nhẹ nhàng như thế.

Đây nào phải nhân tài mà là thần tài mới đúng!

Chỉ có thần tài mới có thể nghĩ ra kế sách giải quyết nằm ngoài sức tưởng tượng, đột phá giới hạn như vậy thôi!

Ngay cả nữ đế trên lầu các cũng lắc đầu thở dài: “Đầu óc của ái khanh thật sự khiến trẫm không biết nói sao mới tốt nữa! Cách giải quyết mới mẻ như vậy cũng có thể nghĩ ra được, đúng là thiên tài!”

“Đúng vậy, thật sự khiến người không tưởng được!” Bạch Quan âm cũng lắc đầu.

Lâm Bắc Phàm vội vàng đỡ công chúa dậy: “Công chúa khách sáo rồi! Thân là quân sư của ngươi, bày mưu tính kế cho ngươi là trách nhiệm của ta, không cần phải hành đại lễ như thế đâu!”

“Quân sư, nếu nghiệp lớn của chúng ta thành, ngươi sẽ chiếm công đầu!” Tử Nguyệt công chúa lại nói.

Lâm Bắc Phàm khiêm tốn xua tay: “Ta cũng không làm gì cả, chỉ cần động da mồm mà thôi!”

Công chúa vẫn khăng khăng bảo: “Quân sư quá khiêm tốn rồi! Nếu không có sự chỉ dạy của quân sư ngươi thì bây giờ chúng ta cũng không có cách nào lấy được thành tựu như vậy! Sau khi việc thành, bản cung nhất định sẽ ban thưởng hậu hĩnh cho quân sư!”

Lâm Bắc Phàm lại khiêm tốn xua tay: “Công chúa, thật sự không cần như vậy đâu, nếu ngươi vô cùng biết ơn ta vậy lần sau nhớ mang theo nhiều đặc sản địa phương một chút, xưa nay ta không từ chối!”

Tử Nguyệt công chúa phụt một tiếng bật cười, sẵng giọng bảo: “Quân sư, ngươi lại nữa rồi! Ha ha…”

Sau khi cười xong, nàng nhìn hắn với ánh mắt u ám: “Quân sư, nói thật, bản cung có hơi hối hận!”

“Hối hận gì?” Lâm Bắc Phàm khó hiểu.

“Bản cung hẳn nên trói ngươi đến Võ Tây sớm một chút! Có ngươi ở đây, bất cứ vấn đề gì cũng không thành vấn đề nữa!”

Lâm Bắc Phàm giật nảy mình, vội vàng bảo: “Xin công chúa bình tĩnh, cho dù ngươi làm vậy có thể có được thân xác ta nhưng không thể có được trái tim của ta đâu!”

Tử Nguyệt công chúa cười khanh khách: “Không sao, mang thai thêm vài đứa là tim ngươi ở chỗ ta ngay ấy mà!”

Lâm Bắc Phàm: “Đậu má!”

Nữ đế trên lầu các tức đến nghiến răng nghiến lợi: “Đồ yêu nữ này lại muốn bắt ái khanh của trẫm đi! Còn dùng thủ đoạn hèn hạ như thế nữa chứ, quá vô sỉ, không xứng làm nữ nhân!”

Tiếp sau đó, hai người Lâm Bắc Phàm lại ngồi xuống.

Lâm Bắc Phàm nói tiếp: “Ngoại trừ thỏ ra còn có rất nhiều động vật khác cũng thích hợp nhập giống vào hai dãy núi này! Ví dụ như dúi mốc tới từ Giang Đông, bọn chúng cũng có thể ăn cây cối và cỏ, tốc độ sinh sôi cũng vô cùng nhanh, một ổ được mười mấy con dúi mốc, ăn vô cùng ngon, chúng ta hoàn toàn có thể nhập chúng vào trong hai dãy núi này!”

Tử Nguyệt công chúa nghiêm túc nghe, liên tục gật đầu: “Quân sư nói đúng, trở về ta sẽ tìm người mang mấy con dúi mốc qua đó!”

“Ta nhớ trong dãy núi Thanh Long và dãy núi Phượng Hoàng có vài hồ nước lớn nhưng lại không có mấy loại cá như cá chép và cá trích! Chúng ta cũng có thể nhập cá con của mấy giống cá chép và cá rô phi, dưới tình huống không có thiên địch, bọn chúng chắc chắn có thể nhanh chóng sinh sôi, lớn lên vừa to vừa béo, có thể bắt lên ăn!”

Tử Nguyệt công chúa lại gật đầu: “Hay lắm quân sư, trở về ta sẽ kêu người đi làm.”

“Được rồi, ta nhớ còn có…”

Lâm Bắc Phàm lại bổ sung không ngừng nghỉ mấy loại giống, bất cứ loài nào có thể trở thành loài xâm chiếm đều nói ra hết.

Ngươi sinh sôi nhanh?

Không sao, cho ngươi biến thành quân lương, ăn sạch ngươi!

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK