Mục lục
Xuyên Không Về Cổ Đại Làm Tham Quan
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Các quan viên khác lấy làm lạ: “Vương đại nhân, tại sao ngươi…”

Vương đại nhân nhìn quanh bốn phía, hắn ta cúi đầu, thì thầm: “Các vị đại nhân, các ngươi không biết thôi! Mới nãy bản quan nhận được mật báo từ bệ hạ, bệ hạ đã âm thầm phái một vị Tông Sư tới giúp đỡ chúng ta! Chỉ cần biết được nơi thái tử điện hạ bị nhốt là có thể cứu được điện hạ ra ngoài!”

“Tốt quá rồi!”

Mọi người hớn hở.

“Tới khi ấy thái tử điện hạ được cứu, chúng ta không cần phải trả triều đình món tiền chuộc kia nữa! Hơn nữa chúng ta còn có thể nhờ vị Tông Sư kia cho Lâm Bắc Phàm thịt nát xương tan! Chúng ta sẽ lấy lại hết sạch những gì hắn đã ăn của chúng ta!”

Vương đại nhân nghiến răng nghiến lợi.

“Nói đúng lắm!”

Mọi người vui mừng.

Vương đại nhân nhỏ giọng nói: “Để tránh việc đêm dài lắm mộng, chúng ta lập tức khởi hành rời khỏi kinh sư Đại Võ, sau đó để vị Tông Sư kia tới cứu thái tử điện hạ!”

Mọi người gật đầu rồi rời khỏi kinh thành ngay trong đêm.

Ba ngày sau, một vị Tông Sư thần bí xuất hiện tại thiên lao trong kinh thành, cứu được thái tử Đại Hạ.

Khi ấy, hai vị Tông Sư mà triều đình Đại Võ cử đi không ngăn cản được. Đối phương đã đưa thái tử Đại Hạ có hơi suy yếu rời khỏi kinh thành một cách vô cùng vênh váo.

Hai người họ ẩn mình trong một sơn cốc, vị Tông Sư đã cứu thái tử nói: “Thái tử điện hạ, điện hạ tạm thời hãy nghỉ ngơi ở đây, bản tọa phải đi gây rối cho kinh thành Đại Võ, báo thù rửa hận thay cho điện hạ!”

Thái tử Hạ Thiên Khung yếu ớt nói: “Làm phiền Mộc Lão rồi, ngươi mau đi rồi mau trở về!”

“Vâng thưa điện hạ!”

Đúng lúc ấy, Hạ Thiên Khung cực kì yếu ớt kia bỗng bừng dậy, trong tay nắm một thanh đao nhỏ và đâm vào ngực vị Tông Sư kia.

Mặc dù vị Tông Sư kia đã kịp thời phản ứng lại, song thanh đao vẫn đâm xuyên người hắn ta, máu chảy lênh láng.

Vị Tông Sư chấn kinh: “Ngươi ngươi ngươi… ngươi không phải thái tử!”

Hạ Thiên Khung mỉm cười: “Đương nhiên bản công tử không phải cái tên mũ xanh kia rồi, ngươi xem xem ta là ai?”

Đối phương gỡ bỏ lớp ngụy trang trên người ra, hắn ta chính là Dạ Lai Hương.

Tông Sư Đại Hạ tức đến mức tóc cũng muốn dựng đứng hết lên, mặt hắn ta đỏ như máu: “Trúng kế rồi! Bản tọa lại trúng kế rồi! Tên trộm đáng chết, bản tọa phải giết ngươi!”

“Có bản lĩnh thì ngươi đuổi theo ta đây này!”

Dạ Lai Hương bèn chạy trốn, Tông Sư Đại Hạ đuổi theo sau.

Đường đường là một Tông Sư, một cao thủ đẳng cấp nhất bấy giờ lại bị lật thuyền trong mương!

Bị một tên trộm lừa, lại còn bị hắn ta đâm vào ngực! Chuyện này mà truyền ra ngoài thì đúng là một nỗi nhục lớn!

Tông Sư không thể chịu nhục!

Hôm nay không báo thù này thì hắn ta thề không làm người!

“Đồ trộm Dạ Lai Hương kia, ngươi đừng có chạy!”

Tông Sư Đại Hạ hét.

“Ta bị ngốc hay gì, không chạy để đợi chết à?”

Dạ Lai Hương hỏi.

Hai người cứ ta chạy ngươi đuổi, bất giác đã rời xa kinh thành.

Do Dạ Lai Hương chạy nhanh quá nên dần dần vị Tông Sư kia không đuổi kịp được, hắn ta căm phẫn nói: “Không giết được tên trộm nhà ngươi thì bản tọa sẽ tới kinh thành Đại Võ xả giận!”

Tuy nhiên lúc bấy giờ, hắn ta lại cảm thấy sởn tóc gáy, dường như có một con mãnh thú đang nhìn hắn ta chòng chọc.

Hắn ta nhìn men theo cảm giác đó, chỉ thấy một thanh niên khí chất xuất trần, tư thế ung dung đang đi trong không trung, mỗi một bước là cả trăm trượng, cảm giác như thế đạp ánh trăng mà tới, chớp mắt là đến được trước mặt hắn ta.

“Đã hỏi ta chưa mà dám tới địa bàn của ta gây sự?”

Tông Sư Đại Hạ thất kinh, hắn ta lắp bắp: “Ngươi… là kẻ nào?”

“Người chết thì không cần phải biết!”

Trên tay Lâm Bắc Phàm xuất hiện một thanh đao băng, hắn đâm qua người Tông Sư một cách tiêu sái rồi xoay người rời đi.

Đúng là đến cũng nhanh mà đi cũng nhanh!

Trừ một vũng máu ra thì hắn chẳng để lại gì cả!

Buổi sáng ngày hôm sau, Dạ Lai Hương trở về và hỏi: “Vị Tông Sư Đại Hạ kia đâu rồi, hắn ta có tới làm phiền các ngươi không?”

Lâm Bắc Phàm lắc đầu: “Không! Từ lúc bắt ngươi đi thì không thấy hắn ta trở lại nữa!”

“Phù, thế thì ta yên tâm rồi!”

Dạ Lai Hương thở phào một hơi.

“À đúng rồi, sau khi vị Tông Sư kia bắt ngươi đi đã có chuyện gì xảy ra thế?”

Lâm Bắc Phàm tò mò hỏi.

“Sự việc xảy ra sau đó đặc sắc lắm!”

Dạ Lai Hương mở quạt giấy mang theo bên người, nói một cách cực kì cợt nhả: “Vị Tông Sư đó tưởng ta là thái tử Đại Hạ nên đã đưa ta vào một sơn cốc thần bí, sau đó hắn ta định quay lại báo thù, làm loạn kinh thành! Song các ngươi có biết chuyện sau đó như thế nào không?”

“Chuyện sau đó như thế nào? Mau nói đi, đừng có thừa dịp mà ra vẻ nữa!”

Quách Thiếu Soái thúc giục.

“Chuyện sau đó ấy à…”

Dạ Lai Hương mỉm cười, hắn ta làm tư thế đâm người khác rồi bảo: “Nhân lúc hắn ta không chú ý ta đã đâm một đao vào ngực hắn ta, khiến hắn ta bị thương!”

Mọi người đều kinh ngạc: “Gì cơ? Ngươi đâm Tông Sư bị thương luôn á?”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK