Mục lục
Xuyên Không Về Cổ Đại Làm Tham Quan
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Một ngày sau, Vương Phú Quý hớn hở trở lại: “Vương gia, thuộc hạ nghĩ ra cách rồi!”

Giang Nam vương thúc giục: “Mau nói!”

“Vương gia, là thế này!”

Vương Phú Quý chắp tay nói: “Thuộc hạ cho người đóng giả thành dân thường đi thám thính binh mã của triều đình, kết quả vương gia đoán xem thế nào? Bọn họ kẻ nào cũng tham tiền, chỉ cần cho ba, bốn lượng bạc là binh sĩ triều đình cho qua ngay!”

Hai mắt Giang Nam vương sáng lên: “Có chuyện này cơ à?”

Vương Phú Quý mỉm cười: “Vương gia, trên dưới triều đình đều tham, quan lớn tham nhiều, quan nhỏ tham ít, đôi khi quan nhỏ còn tham cực nhiều, vương gia cũng không phải không biết!”

Giang Nam vương gật đầu: “Cũng phải!”

“Thế nên cách của thuộc hạ là thế này!”

Vương Phú Quý thấp giọng cười: “Chúng ta có thể để binh mã của mình đóng giả thành dân thường, hối lộ cho binh sĩ triều đình để được vào núi Công Tu, nhân cơ hội cướp lương thực!”

“Chắc chắn bọn họ sẽ không thể ngờ được dưới tình hình canh phòng nghiêm ngặt mà vẫn có người cướp được lương thực, từ đó sẽ nới lỏng đề phòng, tạo điều kiện thuận lợi cho chúng ta!”

Giang Nam vương gật đầu liên tục: “Không sai không sai, ngươi nói đúng lắm!”

“Ngoài ra, chúng ta phái thêm vài vạn binh sĩ tiếp ứng ở bên ngoài, một khi cả trong lẫn ngoài đều hỗ trợ nhau thì chắc chắn sẽ khiến triều đình không kịp trở tay, đồng thời cướp được lương thực!”

Giang Nam vương hớn hở nói: “Được được được!”

“Vương gia, chúng ta còn có thể liên lạc với Ký Bắc vương, bảo hắn ta hành động như đã bàn! Như vậy triều đình chắc chắn sẽ thất bại, tỉ lệ chiến thắng của chúng ta cao hơn rất nhiều!”

Giang Nam vương vỗ tay: “Ngươi nói đúng lắm, cứ làm vậy đi!”

Thế là binh mã tinh nhuệ của hắn ta đã cải trang thành người dân cần đi qua núi Công Tu.

“Quan gia, ta muốn tới kinh thành kiếm sống!”

“Chỗ này đã bị phong tỏa, không được tới gần, các ngươi đi đường vòng đi!”

“Đường vòng? Đường vòng xa quá, phải đi mất ba bốn ngày, ngươi đừng thấy chúng ta thân thể cường tráng, thực ra cũng yếu ớt lắm! Quan gia, làm phiền ngươi có được không, xin ngươi đấy!”

“Ta là người có nguyên tắc, chuyện này không có gì để thương lượng hết!”

“Quan gia…”

Binh lính đóng giả thành dân thường của Giang Nam vương len lén lôi ra một lượng bạc, nhét vào tay binh sĩ của triều đình.

Binh sĩ của triều đình làm như chẳng có chuyện gì xảy ra mà cất tiền vào túi.

Mà lúc ấy, những binh sĩ khác của triều đình cũng nhìn thấy, bọn họ bèn lén lút ho khan mấy tiếng.

Binh sĩ Giang Nam rất biết điều, ai cũng nhét cho một lượng bạc, bọn họ nhanh chóng nhận lấy.

“Xem ra ngươi không có vấn đề gì cả, thôi đi đi! Nhưng nói cho ngươi hay, ngươi đừng có đi lung tung, nhất là không được lại gần sông, bằng không xảy ra chuyện gì thì đừng trách bản quan không nhắc nhở ngươi!”

“Yên tâm đi các vị quan lão gia, chúng ta chỉ là dân thường, biết phải làm sao mà!”

Binh sĩ triều đình kéo cổng ra: “Vào đi!”

“Cảm ơn! Cảm ơn các vị quan lão gia!”

Binh sĩ Giang Nam hối lộ thành công, cảm ơn rối rít xong bèn đi vào.

Tuy nhiên vừa mới đi không lâu thì lại gặp binh sĩ của triều đình, trông có vẻ tinh nhuệ hơn.

“Không được động đậy, mau nằm xuống, giơ hai tay lên đầu!”

“Các vị quan lão gia, các vị hiểu lầm rồi, ta chỉ là dân thường mà thôi, ta trả tiền rồi mới được vào!”

“Ta bắt những kẻ trả tiền như các ngươi đấy, đi!”

Thế là binh sĩ đóng giả này không thể phản kháng và bị bắt.

Thế nhưng người bên ngoài lại không biết, Giang Nam vương càng không biết người mình phái đi đã tự rơi vào lưới.

Cứ thế ba, bốn ngày trôi qua, triều đình đã bắt được năm vạn quân Giang Nam. Hôm ấy, Giang Nam vương có hơi kích động.

Bởi lẽ thuyền vận chuyển lương thực đang chầm chậm tiến tới núi Công Tu, việc cướp lương thực chuẩn bị bắt đầu. Chỉ cần cướp được số lương thực này là vấn đề thiếu lương thực của bọn họ sẽ được giải quyết, ít nhất có thể chống cự đến mùa thu.

Một khi giải quyết được vấn đề lương thực thì hắn ta có thể tiếp tục âm mưu tranh giành hoàng vị của mình. Chuyện này vô cùng quan trọng, Giang Nam vương cũng có mặt.

Đợi mãi đợi mãi, hắn ta sốt ruột vô cùng: “Sao vẫn chưa bắt đầu vậy? Hay là xảy ra chuyện gì rồi?”

“Vương gia, chuyện này không vội được!”

Vương Phú Quý mỉm cười: “Thuyền vận chuyển lương thực của triều đình chỉ mới vừa tiến vào núi Công Tu thôi, đợi bọn họ lái vào hẳn trong ít nhất cũng phải mất hai ngày một đêm, chúng ta cứ từ từ!”

“Hơn nữa, người phụ trách chỉ huy là tướng quân Triệu Công! Đó giờ Triệu tướng quân luôn bình tĩnh thận trọng, chắc hắn ta sẽ chọn cách ra tay lúc buổi tối khi người ngựa đều mệt, công tác canh gác buông lỏng, như vậy mới có khả năng thành công!”

“Chỉ cần thành công, Triệu tướng quân chắc chắn sẽ gửi tín hiệu cho chúng ta, sau đó chúng ta có thể hành động! Trong ngoài cùng nhau phối hợp cướp lương thực khiến triều đình không kịp trở tay!”

Giang Nam vương vỗ tay, nói: “Được! Bản vương chờ đến tối, đợi tin tốt của các ngươi!”

“Vâng thưa vương gia!”

Vương Phú Quý chắp tay.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK