Có điều không biết đối phương có sức hút được như hương soái hay không.
Vậy mà Lâm Bắc Phàm lại có hơi mong đợi.
“Đạo soái tới rồi, công tử sẽ gặp nguy hiểm đấy!” Mạc Như Sương cười bảo.
Lâm Bắc Phàm mỉm cười đáp: “Sao lại khẳng định như vậy?”
“Nghe đồn đạo soái Dạ Lai Hương chuyên môn ra tay với người có quyền có thế, quan to quý nhân! Công tử, ngươi thân là phủ doãn kinh thành, lại được nữ đế ân sủng, trong phủ có nhiều kỳ trân dị bảo như vậy, đối phương chỉ có khả năng ra tay với ngươi thôi!” Mạc Như Sương đáp.
Lâm Bắc Phàm gật đầu: “Ngươi nói rất có lý!”
Nhưng trong lòng hắn lại không cho là đúng.
Tới thì tới thôi, nếu ngươi có thể trộm được đồ trong phủ ta thì coi như ngươi lợi hại.
Đúng lúc này, một binh lính chạy tới, vội vàng nói: “Phủ doãn đại nhân, bệ hạ truyền gọi!”
“Được, đi trước dẫn đường đi!”
Chưa đến thời gian nửa nén hương, Lâm Bắc Phàm đã đi vào trong hoàng cung, phát hiện có rất nhiều quan viên đã tới đây.
Điều khiến hắn khá ngạc nhiên là mấy quan viên thuộc cơ cấu bạo lực như tổng đầu mục của Lục Phiến Môn, chỉ huy sứ của Cẩm Y Vệ, hai vị xưởng công của Đông Xưởng và Tây Xưởng, tổng thống lĩnh Cấm Quân đều có mặt hết.
Lại nhìn thấy nữ đế ngồi trước triều đường, phát hiện ra vẻ mặt của nàng nặng nề, thoáng hiện vẻ giận dữ.
Tình hình này có hơi không đúng.
Vì thế, Lâm Bắc Phàm đứng sau lưng tổng đầu mục Lục Phiến Môn, nhỏ giọng hỏi: “Quách đại nhân, đã xảy ra chuyện gì vậy?”
Quách đầu mục nhỏ giọng đáp: “Cụ thể thì không rõ, nhưng có liên quan tới đạo soái Dạ Lai Hương!”
Đạo soái Dạ Lai Hương à?
Ánh mắt của Lâm Bắc Phàm hơi kỳ lạ, vừa nghe được tin tức về hắn ta mà đã truyền vào trong cung rồi.
Đối phương sẽ không nhắm vào châu báu trong hoàng cung đấy chứ?
Lại đợi một lúc, tất cả quan viên đều đã tới đủ.
“Các vị ái khanh, tình hình cụ thể, sau khi các ngươi đọc xong lá thư này đều sẽ rõ!”
Phong thư mang theo mùi thơm của Dạ Lai Hương được truyền xuống dưới.
Đến lượt Lâm Bắc Phàm, hắn mở ra đọc.
Nghe nói trong Đại Võ hoàng triều có viên minh châu bảy màu tỏa sáng trong đêm, rực rỡ như cầu vồng, trong lòng vô cùng khao khát!
Đêm mùng bảy, đạp trăng tới lấy!
Nhất Dạ Lai Hương!
Trong lòng Lâm Bắc Phàm thầm nghĩ: Quả nhiên là nhìn trúng hoàng cung mà.
Sau khi tất cả mọi người đọc xong, một vị thái giám già ở bên cạnh giải thích: “Đây là lá thư lão thần phát hiện được ở cửa Kim Loan Điện vào buổi trưa, bị một cành hoa ghim vào cắm trên trụ lớn ở trước điện!”
Các quan đều ồ lên!
Một lá thư này lại được người khác gửi đến cổng Kim Loan Điện, tình huống này nghiêm trọng rồi đây!
“Chúng thần tắc trách, mong bệ hạ trách tội!” Tổng thống lĩnh Cấm Vệ Quân, Đông Xưởng và Tây Xưởng lập tức thỉnh tội.
Nữ đế vỗ bàn đứng dậy, tức giận nói: “Đây là lời khiêu khích tới triều đình ta! Chuyện này có liên quan đến mặt mũi của triều ta. Các vị ái khanh có kế sách gì hay phòng ngừa minh châu bảy màu bị trộm đồng thời bắt Dạ Lai Hương về quy án không?”
“Bê hạ, nên phái cao thủ canh giữ minh châu bảy màu cả ngày lẫn đêm đi ạ!” Một lão thần lập tức nói.
“Nhưng đối phương từng trộm mười bảy lần ở Đại Hạ hoàng triều mà chưa từng thất bại một lần nào! Ngay cả châu báu trong hoàng cung Đại Hạ mà cũng không thoát khỏi móng vuốt của hắn ta! Khi ấy, hoàng đế Đại Hạ đã phái hai vị cung phụng, ba mươi Tiên Thiên, còn có hơn hai mươi vạn binh mã nhưng vẫn thất thủ như cũ! Triều đình chúng ta có xá là gì?”
“Vương đại nhân, sao ngươi lại nâng chí ý của người khác lên mà diệt uy phong của mình thế? Vậy ngươi nói cho bản quan biết ngươi có cách gì đi?”
Mọi người cãi nhau ồn ào.
“Yên lặng!” Nữ đế vỗ bàn, các quan lập tức im lặng.
Ánh mắt của nữ đế liếc qua các quan, cuối cùng dừng lại trên người Lâm Bắc Phàm, mang theo vài phần mong đợi: “Lâm ái khanh, ngươi có kế hay gì không? Mau nói cho trẫm biết!”
“Thần có một kế có thể khiến Dạ Lai Hương tay không trở về, giữ thể diện cho triều đình ta!” Lâm Bắc Phàm lớn tiếng đáp.
Đôi mắt của nữ đế sáng ngời: “Mau nói đi!”
Lâm Bắc Phàm cười khà khà: “Nếu đối phương đã tới trộm minh châu bảy màu của chúng ta vậy chúng ta cứ dứt khoát ra tay trước chiếm lợi thế, đập vỡ minh châu bảy màu này đi, như vậy hắn ta không thể trộm được nữa!”
Mọi người lập tức cạn lời, cái kế thối tha gì thế này!
Nữ đế rất đau đầu: “Ái khanh, đừng nói đùa nữa!”
Ngay đúng lúc này, hai thái giám cẩn thận bưng một cái hộp tinh xảo lên.
Hộp vừa mở ra, bên trong có một viên trân châu to cỡ nắm tay, vậy mà lại lóe lên ánh sáng bảy màu, đẹp không sao tả xiết.
Nữ đế nói: “Đây chính là minh châu bảy màu, vật mà Dạ Lai Hương muốn trộm, hình thành tự nhiên, có một không hai trong thiên hạ, giá trị liên thành! Là một trong những bảo bối quý giá nhất ở hoàng triều ta!”
Các quan nhìn viên minh châu này với vẻ say mê.
“Đây chính là minh châu bảy màu à, quá đẹp!”
“Minh châu này chí ít cũng đáng trăm vạn lượng bạc ấy chứ!”
“Ngươi nói ít quá! Lúc trước khi Tà nguyệt vương triều còn tồn tại đã cho rằng đây là minh châu trên trời, muốn dùng hai tòa thành để trao đổi nhưng Võ hoàng không đồng ý!”
“Đúng là vô giá!”
Nữ đế vô cùng hài lòng về phản ứng của mọi người.
Ánh mắt nàng nhìn về phía Lâm Bắc Phàm, cười bảo: “Lâm ái khanh, viên minh châu này có đẹp không?”
Lâm Bắc Phàm lập tức gật đầu: “Đẹp! Đẹp hết chỗ nói!”
Nữ đế lại cười hỏi: “Có thích viên minh châu này không?”
Lâm Bắc Phàm lại lập tức gật đầu: “Thích! Vô cùng thích!”
“Nếu ái khanh đã thích vậy trẫm tặng ngươi đó!” Nữ đế hào phóng nói.
Lâm Bắc Phàm: “Đậu má!”
Các quan: “Trời đ-!”