Hạ Thiên Khung gào lên: "Các ái tướng tâm phúc của bản cung... đều do ngươi giết sao? Nói đi, có phải do ngươi giết hay không?"
Dạ Lai Hương hơi bối rối.
Hai mươi cao thủ Tiên Thiên này do bọn họ liên thủ giết chết, sao có thể trách một mình hắn ta cơ chứ? Nhưng nghĩ kỹ lại thì đúng là hai mươi kẻ này chết dưới tay hắn ta thật.
Vì vậy hắn ta gật đầu, vừa phe phẩy cây quạt vừa đắc ý mà cười nói: "Không sai, đều do bản công tử giết chết cả đấy! Chỉ trong một đao mà thôi, giống như giết một con gà còm vậy, là ta đã tiễn bọn chúng đi gặp Diêm Vương đấy! Ta chưa từng giết người thuận tay như thế bao giờ đâu, ha ha!”
Đôi mắt của Hạ Thiên Khung đột nhiên đỏ lên, sát ý dâng kín trong lòng! Thì ra ngươi chính là kẻ đầu sỏ!
Mối thù giết tướng, không đội trời chung!
Hạ Thiên Khung chỉ vào Dạ Lai Hương đang đứng trên cổng thành, giận dữ mà hét lên: "Người đâu, giết chết tên cuồng đồ đó cho bản cung!"
Dạ Lai Hương gào lên: "Đến đây, đến đây, bản công tử sợ ngươi chắc?"
Bị hắn ta khiêu khích, Hạ Thiên Khung lại càng tức giận hơn: "Giết hắn ta cho bản cung! Mau lên!"
"Điện hạ bình tĩnh, chúng ta mà xông tới thì chỉ có đường chết!"
"Hắn ta có thể giết chết hai mươi cao thủ Tiên Thiên, hẳn là có thủ đoạn đặc biệt nào đó, khi chưa tìm hiểu rõ thì không nên manh động!"
"Điện hạ, ngươi phải bình tĩnh, đừng manh động!"
...
Mọi người đồng loạt lên tiếng khuyên nhủ.
Hạ Thiên Khung cũng cảm thấy không thể để người của mình chết oan thêm nữa, vì vậy hắn ta quay đầu sang nhìn một ông lão trông rất bình thường đang đứng bên cạnh mình, nói với giọng cung kính: "Hắc Lão, mong ngươi giúp ta giết chết tên cuồng đồ đó!"
Ông lão này chính là cường giả Tông Sư bảo vệ thái tử.
Ông lão ấy lắc đầu: "Ta không giết được! Khinh công của hắn ta thật sự quá giỏi, nếu ta có thể giết hắn ta thì trước đây ta đã giết từ lâu rồi!"
Đôi mắt của Hạ Thiên Khung đỏ ngầu, hắn ta chỉ về phía Hổ Lao Quan, nghiến răng nghiến lợi mà nói: "Nếu không thể giết chết Dạ Lai Hương, ngươi hãy giúp bản cung giết chết toàn bộ cao thủ Tiên Thiên của Đại Võ đi! Giết sạch, ăn miếng trả miếng!"
Hắc Lão bình tĩnh từ chối: "Thái tử điện hạ, ta sẽ không thực hiện yêu cầu này của ngươi đâu! Bản tọa chỉ hứa với bệ hạ sẽ bảo vệ chu toàn cho ngươi, còn những chuyện khác ta sẽ không tham gia!"
"Nhưng bọn chúng đã giết chết các tướng lĩnh của bản cung, bản cung phải báo thù!"
Hắc Lão vẫn giữ vẻ mặt lạnh lùng: "Chết thì thôi, trên đời này có ai bất tử được cơ chứ?"
Có vị Tông Sư nào mà chưa từng xông ra từ trong đám thi thể chất cao như núi, máu chảy thành sông?
Cho nên, hắn ta đã chẳng hề để ý tới chuyện sống chết từ lâu rồi, cái chết của những kẻ này cũng chẳng liên quan gì đến hắn ta, chẳng hề ảnh hưởng đến lợi ích của hắn ta thì tại sao hắn ta phải báo thù cho bọn họ cơ chứ?
Hắn ta mà ra tay, ngược lại còn bị người đời chê bai là ỷ lớn ép nhỏ, thật mất mặt.
Đôi mắt Hạ Thiên Khung tràn ngập sự thất vọng và không cam tâm.
Vị cao thủ Tông Sư được triều đình cung phụng, đến cả phụ hoàng của hắn ta cũng luôn phải tôn trọng, vậy mà hắn ta lại chẳng thể ra lệnh cho bọn họ.
Thấy sĩ khí của quân lính đi xuống, không thích hợp để đánh trả, Hạ Thiên Khung đành không cam tâm mà nói: "Thu binh! Thu binh cho bản cung!"
Đại quân của Đại Hạ tạm thời rút lui.
Trên Hổ Lao Quan, các tướng sĩ nhảy lên hoan hô.
"Chúng ta thắng rồi! Chúng ta đã đánh đuổi được Đại Hạ rồi!"
"Trận này chúng ta thắng rồi!"
"Đúng là kỳ tích mà!"
...
"Trận chiến này thật là nguy hiểm, chiến thắng này không hề dễ dàng!"
Sắc mặt Triệu tướng quân hồng hào hẳn lên, hắn ta quay sang nhìn mọi người, lớn giọng nói: "Đêm nay lão phu sẽ mở tiệc khoản đãi mọi người, không say không về!"
"Cảm ơn Triệu tướng quân!" Mọi người mỉm cười.
Trong buổi tiệc, đại công thần trong hành động lần này, Dạ Lai Hương, liên tục được mọi người chúc rượu, trở thành người nổi bật nhất trong buổi tiệc.
Dạ Lai Hương rất vui vẻ, rất đắc ý, rất vênh váo, còn phải nói sao!
Một mình hắn ta giết chết hai mươi cao thủ Tiên Thiên, dọa tám trăm nghìn quân của Đại Hạ phải rút lui! Trận chiến này cũng đủ cho hắn ta khoác lác cả đời rồi!
Tới khi quay lại kinh thành, nhất định hắn ta sẽ tiếp tục được người dân ngưỡng mộ!
"Đến đây nào, đến đây nào, chúng ta uống rượu đi!"
"Chúng ta uống cho thật đã!"
...
Buổi tối, Dạ Lai Hương quay về phòng nghỉ ngơi thì gặp Lâm Bắc Phàm.
Lâm Bắc Phàm mỉm cười xòe tay ra: "Dạ Lai Hương, có phải ngươi nên trả thanh đao cho ta rồi không nhỉ?"
Dạ Lai Hương giả vờ say khướt, mơ màng hỏi lại: "Cái gì cơ... ngươi nói gì cơ... ta không hiểu ngươi đang nói gì cả... ta say quá... có chuyện gì thì để ngày mai nói nhé!"
"Nếu ngươi say rồi thì để ta tự tìm vậy!" Lâm Bắc Phàm mỉm cười xoay tay.
Một thanh đao nhỏ bay ra từ trong ống tay áo của Dạ Lai Hương, rơi vào tay Lâm Bắc Phàm.
Dạ Lai Hương giật mình, giơ tay ra mà nói: "Ối! Đao của ta! Đao của ta..."
Nhìn thấy ánh mắt cười mà như không cười của Lâm Bắc Phàm, hắn ta đành phải mỉm cười trong giận dữ mà thu tay về.