Mục lục
Xuyên Không Về Cổ Đại Làm Tham Quan
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Ký Bắc vương liệt kê ra tội trạng của Lâm Bắc Phàm.

“Tổng cộng hắn đã lấy một nghìn năm trăm vạn lượng bạc của bản vương, trực tiếp đưa bản vương vào tình cảnh khốn khó! Thế nên nữ đế à, trung thần trong mắt ngươi thực ra đã phản bội ngươi từ lâu, phản bội triều đình này, phản bội quốc gia này! Ban đầu bản vương còn tưởng hắn lấy đi nhiều thứ của bản vương như thế thì đã là người chung thuyền với bản vương từ lâu, song bản vương đã nhìn nhầm hắn rồi!”

Ký Bắc vương phẫn nộ chỉ tay vào Lâm Bắc Phàm, hắn ta gào lên: “Hắn chính là một kẻ ăn cháo đá bát! Đã tham hết cả tiền tài của bản vương, lấy đi tất thảy mọi thứ mà còn đâm một nhát sau lưng bản vương, bản vương hận hắn!”

Giọng nói của hắn ta như tiếng than của đỗ quyên, khiến người nghe phải đau lòng, người nhìn phải rơi nước mắt!

Tuy nhiên, nghe Ký Bắc vương tố cáo xong, Lâm Bắc Phàm vẫn thản nhiên vô cùng. Nữ đế cũng vậy, cả bách quan cũng thế.

Tình cảnh này đã xảy ra hai lần rồi, mọi người đều xem là chuyện thường. Nữ đế nhìn Lâm Bắc Phàm: “Ái khanh, ngươi có gì muốn nói không?”

Lâm Bắc Phàm bình tĩnh đáp: “Bệ hạ, người trong sạch ắt trong sạch, kẻ vẩn đục ắt vẩn đục, thần không có gì để nói! Thần chỉ muốn nói một câu, lời mà một phản vương nói chúng ta nghe thôi là được, không cần thiết phải xem là thật!”

Nữ đế gật đầu tỏ vẻ tán thành: “Ái khanh nói phải!”

Ký Bắc vương phẫn nộ nói: “Hừ! Lâm Bắc Phàm, bản vương biết ngươi sẽ lên tiếng phủ nhận mà, thế nên bản vương đã có chuẩn bị!”

Nói đoạn, hắn ta cởi bộ áo giáp rách nát trên người ra, lôi hai tờ giấy nhăn nhúm bên trong ra.

Nữ đế tò mò hỏi: “Đây là thứ gì?”

Ký Bắc vương trừng mắt nhìn Lâm Bắc Phàm, ánh mắt hắn ta thoáng vẻ vui sướng khi sắp báo thù rửa hận được: “Đây là cách chế tạo hai món thần khí mà Lâm Bắc Phàm đưa cho bản vương! Chỉ cần các ngươi xem là có thể chứng minh lời bản vương nói là thật hay là giả!”

Thế nhưng khi hai tờ giấy này được trình lên, nữ đế còn chẳng thèm xem: “Các vị ái khanh có ý kiến gì không?”

Lại bộ thượng thư Cao Thiên Diệu đứng ra, nói: “Bệ hạ, ý kiến của vi thần là Ký Bắc vương đang cố ý vu oan cho trung thần của triều đình! Giống như khi hắn ta khởi binh đã cố ý viết một bài hịch, liệt kê những tội trạng của bách quan trong triều vậy!”

Công bộ thượng thư Vương Như Thủy cũng đứng ra, nói: “Bệ hạ, vi thần tán thành với ý kiến của Cao đại nhân! Ký Bắc vương đã phạm tội, bôi nhọ chúng thần, hiện giờ còn muốn bôi nhọ Lâm đại nhân, chúng ta không cần để ý đến hắn ta!”

Binh bộ thượng thư Lý Khai Quang nói: “Vi thần cũng có ý kiến tương tự! Giống như hai vị phản vương trước kia thôi, trước khi chết sẽ sống mái một phen, vu oan giá họa, ly gián quân thần chúng ta, đúng là ác độc!”

Lễ bộ thượng thư Triệu Kim Lễ nói: “Bệ hạ, thực sự không phải để ý đến hắn ta! Vi thần lấy nhân cách ra để đảm bảo Lâm đại nhân phẩm đức cao thượng, tuyệt đối không phải là người như vậy! Thế nhưng Ký Bắc vương thì chưa chắc! Vì dã tâm của mình, hắn ta có thể hại cả người phe mình, chuyện gì cũng có thể làm ra được, chẳng phải sao? Lời hắn ta nói và chứng cứ của hắn ta hoàn toàn không thể tin được!”

Tiếp đó, bách quan thi nhau đưa ra ý kiến.

Ý của mọi người là Lâm Bắc Phàm chắc chắn vô tội, Ký Bắc vương đang vu oan giá họa, hãm hại trung thần.

Không thể tin những gì hắn ta nói và chứng cứ của hắn ta.

Ký Bắc vương tức đến mức toàn thân run rẩy: “Cái đám tham quan gian thần các ngươi! Đổi trắng thay đen, bẻ cong sự thật… Đợi một ngày ta có được tự do, ta sẽ không bỏ qua cho các ngươi!”

Bách quan cười thầm trong lòng, cứ mắng đi, cho ngươi mắng thỏa thích!

Ngươi mắng bọn ta ghê gớm đến mức nào thì hôm nay bọn ta sẽ đập chết ngươi đến mức đấy!

Nữ đế khẽ cười: “Hoàng thúc, ngươi còn gì muốn nói không?”

Ký Bắc vương sốt sắng: “Nữ đế, chẳng lẽ ngươi không xem một chút hay sao? Sau khi xem xong ngươi sẽ biết!”

Nữ đế phất tay, nàng nói: “Không cần phải xem! Như bách quan đã nói thứ đồ này là do ngươi ngụy tạo, hoàn toàn không đáng tin! Ánh mắt của mọi người đều rất nhạy bén, trẫm tin Lâm ái khanh!”

Lâm Bắc Phàm lập tức chắp tay nói: “Bệ hạ anh minh!”

Bách quan chắp tay lớn tiếng hô: “Bệ hạ anh minh!”

Ký Bắc vương: “Đậu má!”

Khoảnh khắc ấy, Ký Bắc vương thấy tổn thương vô cùng!

“Lâm Bắc Phàm, ngươi đừng có mà đắc ý, bản vương vẫn còn chứng cứ!”

Ký Bắc vương cẩn thận lôi một cái túi gấm ra, bên trong đựng đầy thứ bột màu trắng.

Nữ đế tò mò hỏi: “Hoàng thúc, đây là cái gì?”

“Chính là bảo vật vô thượng, xương rồng!”

Ký Bắc vương lớn giọng nói: “Đây chính là xương rồng mà Lâm Bắc Phàm đã đưa cho bản vương! Vì tiền, hắn đã lén lút bào xương rồng, làm hại thần vật, mong bệ hạ minh giám!”

Nữ đế bình thản: “Các vị ái khanh có ý kiến gì không?”

Vẫn là Lại bộ thượng thư Cao Thiên Diệu đứng ra nói: “Ký Bắc vương, ngươi cứ lấy bừa một đống bột màu trắng bình thường ra rồi nói nó là xương rồng thì nó phải là xương rồng à? Rõ ràng là ngươi đang vu oan giá họa cho người khác. Ta thấy đó là bột mì thì có!”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK