Lâm Bắc Phàm ra vẻ đứng đắn: "Xương rồng là thần vật, sao vi thần dám làm bậy làm bạ cơ chứ? Chỉ có đám quan lại tham ô, đám người có ý đồ xấu xa mới dám làm như vậy mà thôi! Mong bệ hạ minh xét!"
Văn võ bá quan đứng xung quanh hắn tức tối đến nỗi méo xệch cả miệng. Tên khốn nhà ngươi đang mắng ai thế hả?
Nữ đế lắc đầu, mỉm cười nói: "Ái khanh, chỗ ngươi chắc có!"
Lâm Bắc Phàm sắp khóc đến nơi: "Bệ hạ, chỗ thần thật sự không có!"
Lâm Bắc Phàm dùng chiêu gắp lửa bỏ tay người, hắn chỉ vào văn võ bá quan: "Bệ hạ, Lại bộ thượng thư Cao Thiên Diệu đại nhân từng đến chiêm ngưỡng xương rồng, hắn ta đã dùng tay sờ lên xương rồng, có lẽ vẫn còn giữ một ít đấy! Cả Binh bộ thượng thư, Lễ bộ thượng thư,..." Lâm Bắc Phàm lần lượt nhắc tới từng người một.
Các vị quan lại bị Lâm Bắc Phàm điểm mặt tức đến nỗi muốn nổ tung! Chỉ hận không thể chém hắn ngay tại chỗ!
Nữ đế gõ nhẹ ngón tay lên bàn, nói: "Các vị ái khanh, chắc là các ngươi biết mình nên làm gì rồi chứ nhỉ, đừng để trẫm phải làm khó các ngươi!"
"Thần... tuân chỉ!" Các quan khổ sở đáp.
Lâm Bắc Phàm thì thầm an ủi: "Các vị đại nhân đừng đau lòng, cái cũ không qua, cái mới không đến được đâu! Trong tay bản quan vẫn còn một ít, nếu các ngươi cần, bản quan có thể bán cho các ngươi!"
Văn võ bá quan: "Đậu xanh!"
Nữ đế ra lệnh: "Không Hư đạo trưởng, trẫm sẽ chuẩn bị dược liệu và phòng luyện đan cho ngươi để ngươi luyện chế đan dược! Để ngươi làm việc thuận lợi, trẫm sẽ phong cho ngươi một chức quan tứ phẩm nhàn hạ trước! Tới khi ngươi luyện chế được thuốc trường sinh bất lão hoặc loại thần đan diệu dược khác, nhất định trẫm sẽ ban thưởng hậu hĩnh!"
"Tạ bệ hạ!" Không Hư đạo trưởng cười hạnh phúc đến híp cả mắt.
Lọt vào mắt xanh của nữ đế, Không Hư đạo trưởng tạm thời ở lại kinh thành.
Mấy ngày tiếp theo, hắn ta không chịu ngồi yên một chỗ mà liên tục thể hiện năng lực của mình.
Hắn ta có thể biến ra một con rắn từ một cái bồn trống không, biến đá thành vàng...
Thần kỳ nhất chính là có một người đã chết từ một ngày trước, đang chuẩn bị được đưa xuống mồ, vậy mà Không Hư đạo trưởng đi ngang qua, cho hắn ta dùng một viên đan dược và người này lại sống lại.
Chính vì vậy, danh tiếng của hắn ta ngày càng vang dội, trở thành người nổi tiếng nhất trong kinh thành.
Các vị quan lớn, quý nhân ngày ngày tới cửa thăm hỏi hắn ta, nối dài không dứt.
Trong nhà hắn ta chất đầy những loại quà cáp quý giá và rất nhiều vàng bạc châu báu.
Không Hư đạo trưởng nhìn chỗ vàng bạc châu báu đầy phòng kia, cười to đến nỗi lông mày dính cả vào mắt: "Lần này thì ta kiếm bộn tiền thật rồi! Còn chưa bắt tay vào luyện đan mà đã thu về nhiều của cải thế này! Đợi bần đạo luyện chế ra nhiều Thông Thần đan hơn nữa, nhất định tiền tài đổ về như nước! Hơn nữa còn được nữ đế coi trọng, con đường thăng quan tiến chức ngay trong tầm tay ta!"
Đúng lúc đó, tiểu đồ đệ của hắn ta chạy vào: "Sư phụ, Trung Dũng Bá, phủ doãn kinh thành Lâm Bắc Phàm Lâm đại nhân đến rồi!"
"Lâm đại nhân đến rồi sao? Mau mời vào trong!" Không Hư đạo trưởng giật mình phát run.
Trong số các văn võ bá quan triều đình, chức quan của Lâm Bắc Phàm là cao nhất, cũng là người giàu có nhất. Hắn tới đây, nhất định cũng giống như những người khác, đem theo rất nhiều thành ý.
Không Hư ta đây lại sắp phát tài rồi, ha ha!
"Lâm đại nhân ghé thăm, đúng là rồng đến nhà tôm mà!" Không Hư đạo trưởng dùng vẻ mặt tươi cười đon đả bước tới chào đón.
Nhưng hắn ta lại nhận ra rằng Lâm Bắc Phàm đến tay không, trong lòng có chút không vui nhưng vẫn ra vẻ nhiệt tình.
"Không Hư đạo trưởng, gần đây bản quan nhiều việc bận rộn nên mãi đến bây giờ mới có chút thời gian đến nhà thăm hỏi, mong ngươi thứ lỗi nhé!" Lâm Bắc Phàm chắp tay, khách sáo mà nói.
"Lâm đại nhân khách sáo quá rồi, mời ngồi, ha ha!"
"Cảm ơn đạo trưởng!"
Hai người ngồi xuống, rót trà thưởng thức.
"Lâm đại nhân, lần này ngươi đến đây là vì Thông Thần đan phải không?" Không Hư đạo trưởng cười tít cả mắt và hỏi.
Mấy hôm nay, các vị quan lớn và quý nhân đến thăm nhà hắn ta chủ yếu là vì Thông Thần đan, muốn được thử cảm giác linh hồn thoát ra khỏi cơ thể, lâng lâng bay bổng. Hắn ta đoán là Lâm Bắc Phàm cũng vậy.
Nhưng nằm ngoài dự đoán của hắn ta.
Lâm Bắc Phàm lại xua tay: "Đạo trưởng nói sai rồi, thứ có độc ấy, bản quan lấy về làm gì?"
Sắc mặt Không Hư đạo trưởng cứng đờ lại, ánh mắt hắn ta thoáng chút bối rối, thẹn quá hóa giận mà nói: "Lâm đại nhân, ngươi nói như thế là có ý gì hả? Ngươi nói là đan dược do bần đạo luyện chế ra có độc sao?"
Lâm Bắc Phàm mỉm cười gật đầu: "Không sai, đây chính là ý của bản quan!"
Không Hư đạo trưởng đứng bật dậy, trong lòng lo sợ nhưng ngoài mặt lại cố tỏ ra cứng rắn: "Lâm đại nhân, ngươi đang vu oan hãm hại ta! Nếu ngươi không giải thích rõ ràng và cho bần đạo một câu trả lời hợp lý thì cho dù phải làm lớn chuyện đến tận Kim Loan Điện, bần đạo cũng phải tố cáo ngươi!"