Đêm nay thời tiết rất đẹp, trăng sáng ít sao, còn có làn gió thổi nhẹ nhàng, cực kì dễ chịu.
Sau khi ăn tối xong, Giang Nam vương lại sốt ruột: “Sao Triệu tướng quân vẫn chưa gửi tín hiệu thế, giờ mà vẫn chưa thành công sao?”
“Vương gia đừng gấp!”
Vương Phú Quý mỉm cười: “Hiện giờ mọi người vừa mới ăn xong bữa tối, rất có tinh thần, chưa phải lúc để ra tay! Đợi đến nửa đêm, chắc Triệu tướng quân sẽ ra tay!”
“Được, bản vương đợi hắn ta thêm hai canh giờ nữa!”
Giang Nam vương nghiến răng, hắn ta tìm một nơi sạch sẽ rồi chợp mắt.
Hai canh giờ trôi qua rất nhanh.
Giang Nam vương tỉnh dậy, nhìn thời gian, hắn ta lại hỏi: “Sao vẫn chưa có tín hiệu?”
Vương Phú Quý vẫn rất bình tĩnh: “Vương gia, hiện giờ mọi người vừa mới đi ngủ, chắc Triệu tướng quân chuẩn bị hành động rồi, chúng ta cho hắn ta ít thời gian nữa!”
Giang Nam vương lớn giọng nói: “Được! Bản vương cho hắn ta thêm một canh giờ, có gì thì gọi bản vương dậy!”
Một canh giờ nữa trôi qua.
Không một ai gọi, Giang Nam vương tự dậy, hắn ta mơ màng: “Được chưa? Tiếp nữa thì trời sáng luôn rồi!”
Vương Phú Quý cũng hơi hoảng loạn, song hắn ta vẫn giả vờ bình tĩnh: “Vương gia, mặc dù chưa được nhưng chúng ta phải tin Triệu tướng quân, chắc chắn hắn ta sẽ không làm chúng ta thất vọng đâu!”
Giang Nam vương lo lắng: “Lâu như vậy mà vẫn không có tin tức gì, liệu có phải đã xảy ra chuyện gì rồi không? Chúng ta cứ đánh thẳng luôn đi!”
“Vương gia, làm vậy không được đâu, nhỡ kinh động đến triều đình thì ảnh hưởng đến Triệu tướng quân mất! Chúng ta kiên nhẫn đợi xem, biết đâu sắp được rồi!”
“Được, bản vương lại đợi vậy!”
Cứ thế, một buổi tối rất nhanh đã trôi qua, trời bắt đầu sáng…
Giang Nam vương và Vương Phú Quý nhìn nhau.
Giang Nam vương im lặng một hồi, hắn ta nhìn gương mặt u ám của Vương Phú Quý: “Phú Quý à, ngươi nói xem Triệu tướng quân này làm việc kiểu gì thế? Ngươi bảo trời tối hắn ta sẽ hành động, nhưng giờ trời đã sáng rồi, mọi người đều đã ngủ đủ, ăn cả bữa sáng luôn rồi, thế thì còn hành động gì được nữa?”
Vương Phú Quý toát mồ hôi, hắn ta lắp ba lắp bắp: “Vương gia, chắc Triệu tướng quân… chắc Triệu tướng quân… thấy hành động vào buổi tối quá quen thuộc nên mới đổi thành ban ngày, định khiến triều đình trở tay không kịp!”
“Vớ vẩn! Bản vương thấy chắc chắn là có chuyện gì đó rồi!”
Giang Nam vương phẫn nộ. Vương Phú Quý bị mắng xối xả bèn rụt đầu lại.
Giang Nam vương tiếp tục nổi trận lôi đình: “Đó giờ Triệu tướng quân làm việc cẩn thận, hắn ta biết chúng ta đang ở bên ngoài đợi, nếu không có hành động gì thì chắc chắn sẽ truyền tin tức đến cho ta yên tâm! Mà đến giờ hắn ta vẫn bặt vô âm tín nên thể nào cũng có chuyện gì đó xảy ra rồi! Khả năng là… hắn ta bị triều đình bắt rồi!”
Vương Phú Quý vội nói: “Vương gia, giờ chúng ta phải làm sao?”
“Giờ chúng ta đương nhiên phải… rút!”
Giang Nam vương hơi không cam tâm, nói: “Mấy người Triệu tướng quân bị bắt, hiện giờ có thể ta đã bị bại lộ, tình huống vô cùng bất lợi! Thế nên chúng ta lập tức rút lui!”
Hắn ta vừa dứt lời thì có một binh sĩ từ xa chạy tới, hoảng loạn nói: “Khởi bẩm vương gia, có chuyện không hay rồi! Phía Đông Nam phát hiện lượng lớn binh mã của triều đình đang di chuyển về chỗ chúng ta!”
Mặt Giang Nam vương biến sắc.
Một lát sau, lại có một binh sĩ chạy đến nói: “Khởi bẩm vương gia, không hay rồi! Phía Tây Nam phát hiện lượng lớn binh mã của triều đình đang di chuyển về chỗ chúng ta!”
Sắc mặt Giang Nam vương càng tệ hơn.
Tiếp đó, lại có thêm vài binh sĩ nữa chạy vào, mặt mày cũng hoảng loạn như vậy.
“Khởi bẩm vương gia, có chuyện không hay rồi! Phía Đông phát hiện lượng lớn…”
“Khởi bẩm vương gia, phía Tây phát hiện lượng lớn binh mã của triều đình…”
…
Sắc mặt Giang Nam vương càng lúc càng khó coi và tái nhợt đi rất nhiều.
Cuối cùng hắn ra nghiến răng nghiến lợi nói: “Đúng là đáng chết! Bản vương biết ngay, chúng ta bị bại lộ rồi, bị binh mã của triều đình bao vây rồi!”
Vương Phú Quý vội hỏi: “Vương gia, giờ chúng ta phải làm sao?”
“Việc này không thể chậm trễ, giết cho bản vương!”
Gương mặt Giang Nam vương tràn ngập sát khí.
“Vâng thưa vương gia!”
Mọi người đồng thanh hô.
Thế là Giang Nam vương dẫn đầu đoàn người xông về một hướng. Bọn họ rất thông minh, không chạy về phía Giang Nam mà vòng lại một vòng để trốn về Giang Nam.
Binh mã của triều đình truy sát phía sau, dọc đường ngăn cản, sử dụng hết toàn bộ lực lượng có thể dùng được để dồn Giang Nam vương đến đường cùng. Cũng may bên cạnh Giang Nam vương có cao thủ bảo vệ, bằng không hắn ta đã mất mạng từ lâu.
Trận chiến này cứ thế kéo dài cả tuần.
Mặc dù Giang Nam vương vẫn chạy về Giang Nam nhưng cả người hắn ta như gầy đi chục cân vậy.
Mà binh mã hắn ta mang theo trừ vài người tinh nhuệ ra thì những người khác đều chết trên đường.
Cộng thêm những binh sĩ mất tích tại núi Công Tu nữa thì tổng cộng thiệt hại hơn tám vạn người!
Chuyện tốt chẳng thấy đâu, chuyện xấu thì truyền khắp!
Chuyện này nhanh chóng được lan truyền, trở thành trò cười cho thiên hạ.