Mục lục
Xuyên Không Về Cổ Đại Làm Tham Quan
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Bình thường lúc triều đình huy động binh mã, lương thực và vũ khí thì ít nhất cũng phải mất ba ngày.

Sau đó toàn lực tăng tốc, nếu nhanh thì mười ngày sẽ tới nơi.

Nếu gặp phải vấn đề gì ví dụ như thời tiết khắc nghiệt, tai nạn hay gì đó thì cũng phải nửa tháng.

Mà đây mới chỉ là binh mã tới trước thôi, lương thực và binh khí còn phải mất thêm mấy ngày nữa. Thế nên cần nửa tháng đến hai mươi ngày thì chi viện của triều đình mới tới được nơi này.

Song thật hay làm sao, quân tình gửi đi chưa đến năm ngày mà quân chi viện của triều đình đã tới, hơn nữa còn mang theo đủ lương thực và binh khí, đúng là khiến người ta khiếp sợ!

“Triệu tướng quân, lần này chúng ta mang tới mười vạn binh mã, sáu trăm vạn cân lương thực, một trăm vạn mũi tên, ba vạn bộ áo giáp! Đây mới chỉ là phần đầu, còn có đại quân mười vạn người và rất nhiều lương thực theo sau!”

Lâm Bắc Phàm mỉm cười.

Triệu tướng quân lập tức chắp tay cảm ơn: “Đa tạ Lâm đại nhân đã bôn ba đường xa tới giúp đỡ! Cơ mà bản quan có một vài vấn đề mong Lâm đại nhân giải thích!”

Lâm Bắc Phàm khẽ mỉm cười: “Triệu tướng quân cứ nói!”

Triệu tướng quân chắp tay, tò mò hỏi: “Lâm đại nhân, tại sao quân chi viện của triều đình lại tới nhanh như vậy?”

Lâm Bắc Phàm đáp: “Bởi vì chúng ta sử dụng tàu đệm khí có thể vận chuyển được lượng lớn binh lực và lương thực! Mười vạn quân ngồi trên tàu đệm khí, thuận theo dòng nước là tới!”

Triệu tướng quân chau mày: “Nhưng dù có ngồi thuyền thì tốc độ này cũng nhanh quá nhỉ?”

Lâm Bắc Phàm chỉ lên trời xanh: “Bởi vì lần này chúng ta đánh trận để bảo vệ chính nghĩa, được ông trời ủng hộ! Khi ấy có gió tây và nước sông, thuận gió thuận nước nên đương nhiên tốc độ sẽ nhanh!”

“Nhưng mà…”

Lâm Bắc Phàm cắt lời hắn ta: “Triệu tướng quân, đừng để ý mấy chuyện nhỏ này nữa! Đã mấy ngày rồi, bản quan hỏi ngươi, tình hình trận chiến thế nào rồi? Có gặp chuyện gì khó khăn không?”

Triệu tướng quân không ngừng chửi thề trong lòng, đây mà là chuyện nhỏ hả?

Chuyện này rất quan trọng đối với việc hành quân đánh trận đó có biết không?

Có điều đối phương không muốn nói, Triệu tướng quân cũng biết điều không hỏi nữa.

Hắn ta nhìn đoàn quân chi viện sau lưng Lâm Bắc Phàm, nói: “Lâm đại nhân, ban đầu lão phu có rất nhiều vấn đề, nhưng quân chi viện của triều đình đã tới thì những vấn đề ấy không còn là vấn đề nữa rồi!”

Sắc mặt Triệu tướng quân lộ vẻ hưng phấn: “Ở đây lão phu có hai mươi vạn đại quân, triều đình chi viện thêm hai mươi vạn, tổng cộng có bốn mươi vạn! Cộng thêm lương thực, binh khí đầy đủ, lão phu tin có thể bảo vệ được Hổ Lao Quan, tuyệt đối không để quân Đại Hạ tiến vào dù chỉ một bước!”

Mặc dù Đại Hạ có tám mươi vạn quân, bọn họ chỉ có bốn mươi vạn quân thân là bên bảo vệ thành trì, vẫn có ưu thế!

Dựa vào ưu thế này, cộng thêm việc đầy đủ lương thảo và binh khí, bọn họ dư sức để bảo vệ Hổ Lao Quan.

Nếu như thực sự không được thì người tướng quân như hắn ta treo cổ tự sát đi cho xong.

Tuy nhiên, Lâm Bắc Phàm lại chau màu: “Triệu tướng quân, như vậy không được đâu.”

“Sao lại không được?”

Triệu tướng quân hỏi. . Truyện Sắc

Lâm Bắc Phàm kể lại cục diện hiện giờ của triều đình, cuối cùng hắn tổng kết: “Hiện giờ triều đình ta bị cô lập bốn bề, nguy cơ nhiều vô cùng! Thế nên chúng ta không những phải bảo vệ Hổ Lao Quan mà còn bắt buộc phải đánh bại quân Đại Hạ trong vòng một tháng! Bằng không thời gian kéo dài sẽ càng bất lợi với triều đình ta!”

Triệu tướng quân nghe vậy bèn chau mày: “Lâm đại nhân, chuyện này rất khó! Bốn mươi vạn quân đánh tám mươi vạn quân thì làm sao đánh được? Hơn nữa còn phải đánh trong vòng một tháng, đây là nhiệm vụ gần như không thể hoàn thành!”

Lâm Bắc Phàm cười khổ, hắn gật đầu.

Triệu tướng quân lắc đầu: “Binh lực chênh nhau quá nhiều, lão phu dù có thành thánh thì cũng không có cái năng lực này! Triều đình có thể phái thêm người tới không?”

Lâm Bắc Phàm lắc đầu: “Không phái thêm được nữa đâu! Hai mươi vạn quân này đã là con số lớn nhất của triều đình rồi! Bởi vì chúng ta bắt buộc phải có đủ binh mã để phòng bị các phiên vương cùng các nước khác nên không thêm người được đâu!”

Triệu tướng quân thở dài một hơi, hắn ta cảm giác đầu mình cũng hói hết sạch. Đúng lúc ấy, phía xa truyền đến tiếng kèn.

Sắc mặt Triệu tướng quân biến đổi, hắn ta mắng một câu: “Bà nó chứ, bọn chúng lại tấn công rồi! Lâm đại nhân, lão phu đi bảo vệ cổng thành trước đây, sẽ tiếp đãi ngươi sau! Các con, giết cho lão phu!”

Nói đoạn, hắn ta dùng lực đạp, nhanh chóng xông về phía cổng thành. Những binh lính khác cũng nhanh chóng ứng chiến.

Lâm Bắc Phàm đi theo bước chân của Triệu tướng quân tới chỗ cổng thành.

“Giết!”

“Xông lên!”

“Đừng để bọn chúng tiến lên!”

Những tiếng hô chém giết vang vọng khắp.

Phóng mắt nhìn về phía xa, có khoảng vạn binh lính phía Đại Hạ đang xông tới, có kẻ đã tới được tường thành, dựng thang và trèo lên. Còn có kẻ đang đẩy cửa thành.

Triệu tướng quân dẫn đầu binh lính phóng tên, đập đá, vung đao, toàn lực ngăn cản bọn chúng tấn công vào thành.

Bên dưới tường thành là rất nhiều thi thể nhuốm đầy máu chất thành núi, máu chảy thành sông.

Chiến trường như một nơi nghiền nát xương thịt cực lớn!

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK