Mục lục
Xuyên Không Về Cổ Đại Làm Tham Quan
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Lúc này, màn đêm đang dần buông xuống.

Hai vị Tông Sư Hàng Long và Phục Hổ đã rời khỏi kinh thành khoảng hơn ba trăm dặm, bọn họ quay đầu, có hơi lo lắng nói: “Nơi này chắc an toàn rồi nhỉ?”

“Chắc là an toàn rồi đấy, ba trăm dặm cơ mà, đã cách kinh thành rất xa rồi!”

Phục Hổ thở phào một hơi: “Không ngờ triều đình Đại Võ lại có người có thể giết chết Tông Sư, đúng là quá nguy hiểm! Sau này chúng ta phải cố gắng cách thật xa nơi ấy, không bao giờ quay lại nữa!”

“Nhị đệ, ngươi nói đúng lắm!”

Hàng Long lo âu: “Khi ấy ta cảm giác như thể bị một con mãnh thú nhìn chằm chằm vậy, cực kỳ nguy hiểm! Nếu không chạy nhanh thì mất mạng như chơi!”

“Thực sự đáng sợ vậy sao?”

“Đương nhiên rồi!”

Hàng Long tiếp tục nói: “Lúc nhỏ chưa có tu vi bị rơi vào hang rắn còn không đáng sợ bằng!”

“Đúng vậy, hung dữ hơn cả hổ!” Phục Hổ gật đầu.

Đúng lúc ấy, bỗng dưng bọn họ thấy lạnh sống lưng!

Bởi vì có giọng nói của người thứ ba cất lên!

Bọn họ vừa mới chạy trốn tới đây và đã quan sát tỉ mi, xung quanh không hề có người!

Vậy thì giọng nói lạ lẫm này từ đâu mà ra?

“Ngươi là ai?”

Hàng Long và Phục Hổ đề cao cảnh giác, mắt nhìn chằm chằm về hướng giọng nói xuất hiện. Lúc này, bọn họ trông thấy một người khiến bọn họ bất ngờ vô cùng.

“Lâm Bắc Phàm? Sao ngươi lại ở đây?”

Người trước mắt chính là người vừa mới vội vã đuổi từ kinh thành tới – Lâm Bắc Phàm. Bộ quan phục trên người hắn còn chẳng thèm thay.

Nụ cười của Lâm Bắc Phàm cực kì hiền hòa, trông hắn vô hại, thế nhưng hai người Hàng Long và Phục Hổ lại cảm thấy ớn lạnh, rét run.

Cái cảm giác nguy hiểm kia lại ập tới!

“Ta đặc biệt tới tìm các ngươi để diệt trừ hậu họa!”

Lâm Bắc Phàm híp mắt cười, hắn giơ tay phải ra, trên tay là một đanh đao, nó lơ lửng trong lòng bàn tay hắn.

Hai người Hàng Long và Phục Hổ cảnh giác, bọn họ âm thầm thủ thỉ với nhau.

“Đệ đệ, người này không hề đơn giản, e là hắn có thực lực Tông Sư đấy!”

“Chúng ta cứ hạ thủ ra oai đã đi!”

Hai người cùng nhau ra tay, bọn họ dùng toàn lực, khí thế vô cùng mạnh mẽ!

“Muốn giết chúng ta? Để xem người có bản lĩnh này hay không!”

“Người ta muốn giết thì Chúa cũng không giữ lại được!”

Thanh đao trong tay Lâm Bắc Phàm biến mất!

Khi nó xuất hiện một lần nữa thì nó đã đâm thủng trán của Hàng Long và Phục Hổ, biến hai người bọn họ thành một bức tượng băng.

Giết người xong, Lâm Bắc Phàm lại bay đi, trông như một vị tiên.

“Xong việc, về soát nhà tiếp thôi!”

Lúc bấy giờ, có một trận gió thổi qua, Hàng Long và Phục Hổ vỡ vụn.

Sau khi trở về, Lâm Bắc Phàm tiếp tục công cuộc lục soát nhà khiến bách quan kêu gào ầm lên.

Còn ở trong thiên lao, không biết có phải do nữ đế tận tâm hay không mà ba vị phản vương được giam cùng một chỗ.

Người đầu tiên bị nhốt trong này là Giang Nam vương. Trông thấy Ký Bắc vương và Võ Tây vương, hắn ta kinh hãi: “Lão nhị, lão tứ, sao các ngươi cũng bị giam vậy? Chẳng lẽ các ngươi cũng thua ư?”

Ký Bắc vương và Võ Tây vương gật đầu, sắc mặt của bọn họ không hề tốt.

Giang Nam vương vui vẻ vô cùng, hắn ta bật cười: “Hay lắm hay lắm, bản vương không thắng thì các ngươi cũng không thắng, tất cả đều thua bởi đứa con gái của lão đại! Ha ha, đúng là quá nực cười!”

“Năm ấy thua lão đại, hiện giờ đến con gái của lão đại cũng không thắng được, đúng là thất bại ê chề mà, sống quá bất lực rồi! Nếu biết trước thì chúng ta cần gì phải dày vò mình như vậy, cứ làm một vương gia an nhàn chẳng phải tốt hơn sao? Ha ha!”

Cười mãi cười mãi, cuối cùng hắn ta rơi nước mắt.

Không biết có phải vui quá hay không mà hắn ta đang thấy hối hận vì rất cả những gì mình đã làm!

Sắc mặt Ký Bắc vương lộ vẻ không vui, hắn ta siết chặt bàn tay: “Bản vương không giống các ngươi! Bản vương không thua nữ tử kia mà thua bởi một tên gian thần! Nếu không phải tại hắn thì bản vương đã giành được hoàng vị từ lâu rồi, đã được khoác hoàng bào từ lâu rồi!”

“Tên gian thần nào đã hại ngươi thế?” Giang Nam vương và Võ Tây vương đồng thanh hỏi.

“Lâm Bắc Phàm!” Ký Bắc vương nghiến răng nghiến lợi.

“Gì cơ? Lâm Bắc Phàm?” Giang Nam vương và Võ Tây vương kinh ngạc.

“Các ngươi dừng thấy hắn trung thành mà lầm tưởng, thực ra hắn chính là một tên tiểu nhân nham hiểm!”

Ký Bắc vương nghiến răng, đôi mắt hắn ta ngập tràn thù hận: “Bề ngoài hắn trung thành với triều đình, song từ lâu hắn đã cấu kết với bản vương, phản bội triều đình, lại còn cuỗm rất nhiều ngân lượng của bản vương, lừa lòng tin của bản vương! Kết quả khi bản vương dẫn binh đánh kinh thành, hắn lại đâm bản vương một đao, hại người của bản vương tàn sát lẫn nhau!”

Ký Bắc vương ôm ngực, hắn ta đau đến tê tâm liệt phế: “Bản vương hận hắn, nếu không phải do hắn lừa lòng tin của bản vương, nếu bản vương không dễ dàng tin tưởng tên tiểu nhân ấy thì bản vương đâu có ra nông nỗi này?”

“Lâm Bắc Phàm đã hại ngươi thật sao?” Hai người còn lại đồng thanh hỏi.

Sắc mặt Ký Bắc vương tràn ngập vẻ không vui: “Bản vương đã thất bại rồi còn lừa các ngươi làm gì nữa? Hừ!”

Hai người kia nhìn sắc mặt khó coi của Ký Bắc vương nên cũng tin.

Hơn nữa, hiện giờ hắn ta đang bị nhốt bên trong thiên lao chứng tỏ hắn ta cũng đã thất bại, hắn ta không việc gì phải nói dối cả.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK