“Đây là chí bảo của võ lâm!”
“Bộ xương rồng là vật chí bảo trong thiên hạ, là của tất cả người trong thiên hạ, không thể bị các ngươi độc chiếm, chúng ta cũng có phần!”
“Giao xương rồng ra đây, bằng không đừng trách bản tọa không khách sáo!”
Những nhân sĩ võ lâm ở nước khác đều xông hết cả vào, muốn giành lấy bộ xương rồng, nhân mã triều đình nhao nhao tuốt đao, vô cùng cảnh giác.
Phương trượng Thiếu Lâm thân là minh chủ võ lâm đứng trước xương rồng, lớn tiếng nói với vẻ giận dữ: “Bảo vệ xương rồng, không thể để kẻ nham hiểm giành mất!”
“Rõ, minh chủ!”
Nhân sĩ võ lâm Đại Võ đồng loạt hưởng ứng, đôi bên đứng đối diện, giương cung bạt kiếm, tình hình khá căng thẳng!
Lúc này, Lâm Bắc Phàm bước ra, tức giận nói: “Ồn ào cái gì? Mấy nhân sĩ võ lâm các người từ sáng đến tối cãi nhau không ngừng nghỉ, không phải động mồm thì là động thủ, có thể yên tĩnh một chút được không?”
Trụ trì Thiếu Lâm đi tới, giận dữ chỉ trích nhân sĩ võ lâm nước khác: “Lâm đại nhân, không phải bần tăng cứ đòi động thủ mà là bọn họ muốn cướp đoạt xương rồng! Xương rồng là vật chí bảo trong thiên hạ, nếu rơi vào tay kẻ gian ác chắc chắn sẽ gây họa cho sinh linh! Chúng ta thân là võ lâm chính phái, bảo vệ xương rồng là trách nhiệm của bản thân, tuyệt đối không thể để đám gian ác như bọn chúng cướp đi!”
“Không sai! Chúng ta đang bảo vệ xương rồng! Đây là chuyện mà những người hành hiệp trượng nghĩa như chúng ta nên làm!”
“Bọn chúng đều là ác nhân, tuyệt đối không thể để bọn chúng cướp mất xương rồng, gây họa cho sinh linh võ lâm được!”
“Muốn cướp xương rồng đi, trừ phi bước qua xác ta đã!”
...
Bên nhân sĩ võ lâm Đại Võ có cùng chung một kẻ thù, bọn họ kêu lên, những nhân sĩ võ lâm nước khác đều rất giận dữ.
“Nói ra khỏi mồm cũng không biết ngượng à! Các người là nhân sĩ chính đạo lẽ nào chúng ta không phải sao?”
“Rõ ràng các người ngậm máu phun người, muốn độc chiếm xương rồng!”
“Xương rồng là chí bảo trong thiên hạ, nên thuộc về tất cả người trong thiên hạ!”
“Ngươi đang đổi trắng thay đen, cho dù ta đồng ý thì đao trên tay ta cũng không đồng ý.”
...
Phương trượng Thiếu Lâm tức giận nói: “Nếu các ngươi đã ngu dốt không chịu tỉnh vậy chúng ta chỉ đành làm rõ trắng đen ngay tại đây! Bần tăng sẽ dùng thực lực để nói cho các ngươi biết Phật cũng có lúc trừng mắt tức giận!”
“Tới đi! Ta xem môn phái của Đại Võ các ngươi sẽ chống lại võ lâm hào kiệt toàn thiên hạ kiểu gì?”
“Được rồi, đừng có cãi nhau nữa!”
Lâm Bắc Phàm lớn tiếng quát: “Các ngươi có suy nghĩ gì bản quan đều biết rõ hết! Nhưng bản quan phải nói cho các ngươi biết, chém giết lẫn nhau hoàn toàn không giải quyết được vấn đề! Lỡ như xương rồng vì thế mà bị hủy, mất đi tác dụng vốn có của nó vậy các ngươi có gánh nổi trách nhệm không?”
Mọi người dần bình tĩnh lại.
Lâm Bắc Phàm lại nói: “Lỡ như các ngươi không giành được bộ xương rồng mà bản thân lại hiến mất cái mạng, thậm chí còn liên lụy đến toàn môn phái thì sao, cần gì phải tội thế, các ngươi nói có đúng không nào?”
Âm thanh ở hiện trường trở nên nhỏ hơn rất nhiều.
Lâm Bắc Phàm nói tiếp: “Cho dù ngươi may mắn cướp được xương rồng nhưng không hiểu cách sử dụng, vậy chẳng phải rất lãng phí, uổng công làm lời cho người khác hay sao?”
Ngón tay hắn chỉ vào tiểu hòa thượng và nói: “Các ngươi xem, ở đây tập trung mấy nghìn người nhưng ngoại trừ bản quan ra cũng chỉ có tiểu hòa thượng này có thể nhận được cơ duyên từ xương rồng, một trong một nghìn! Trong các ngươi lại có mấy người có thể nhận được cơ duyên?”
Lúc này, mọi người đã hoàn toàn bình tĩnh lại.
Nghĩ cẩn thận về lời của Lâm Bắc Phàm lại phát hiện ra quả thật vô cùng có lý, nếu xương rồng vì thế mà bị hủy vậy bọn họ cũng lỗ to!
Cho nên, vì một chút xíu lợi ích nhìn thấy nhưng không cảm giác được đó mà đánh đổi bằng cái giá to lớn như vậy là hoàn toàn không đáng!
“Vậy ngươi nói xem phải làm sao đây? Lẽ nào kêu chúng ta ngồi nhìn, làm thinh hay sao?” Một cao thủ nước khác tức giận nói.
Lâm Bắc Phàm mỉm cười đáp: “Thế này còn không đơn giản hay sao? Có câu ông trời có đức hiếu sinh! Lại có câu, đại đạo năm mươi, thiên diễn bốn chín! Bất cứ chuyện gì đều để lại một con đường sống! Chỉ cần mỗi người các ngươi trả cho bản quan ba vạn lượng bạc vậy bản quan sẽ cho các ngươi cơ hội lại gần xương rồng, có thể có được tạo hóa hay không còn phụ thuộc vào bản thân các ngươi!”
Nhân sĩ võ lâm các nước: “Đậu má!”
Hóa ra là muốn đòi tiền à, đồ cẩu quan nhà ngươi!
Một cao thủ nước khác trong số đó chỉ ngón tay vào đám người Thiếu Lâm, Võ Đang, tức giận bảo: “Vậy bọn họ thì sao? Tại sao bọn họ chỉ cần trả một vạn lượng?”
“Cái này có thể giống nhau được sao?”
Lâm Bắc Phàm phản bác: “Bọn họ đều là danh môn chính phái, chủ yếu là tới để bảo vệ xương rồng, lòng mang nghĩa lớn, bản quan vô cùng khâm phục cho nên chỉ thu một vạn lượng bạc cho có!”
Khóe miệng của đám người Thiếu Lâm và Võ Đang đều co rút.
Mỗi người một vạn lượng bạc chỉ là cho có thôi á? Ngươi đã sắp vơ vét sạch môn phái của bọn ta rồi đấy!