Mục lục
Xuyên Không Về Cổ Đại Làm Tham Quan
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Đã hơn nửa tháng rồi, số lượng thương vong đã lên tới con số kinh hoàng năm vạn người! Tính cả thương vong trước đây, thì đã lên tới hai mươi lăm vạn người rồi!

Còn cả rất nhiều vũ khí chiến tranh, lương thảo,... cũng bị tổn thất rất nghiêm trọng! Võ Tây vương tức muốn nổ tung rồi!

Hắn ta vẫn chưa khởi binh, vậy mà đã tổn thất mất hai phần, một nửa binh lính, vật tư hậu cần lại càng tổn thất nặng nề hơn, lương thảo thiếu hụt nghiêm trọng, làm sao mà đánh với triều đình được nữa cơ chứ?

Có lẽ còn chưa đánh tới núi Phượng Hoàng, thì người của hắn ta đã chết đói cả rồi!

Hắn ta vốn định tới tìm Đại Nguyệt vương triều bảo bọn họ tiếp tế cho mình, nhưng phía Đại Nguyệt vương triều cũng tổn thất nặng nề không kém gì hắn ta, tự lo cho thân mình còn chẳng xong.

Cho nên, hắn ta đành đặt hy vọng duy nhất còn lại lên kho báu.

"Chỉ cần tìm được kho báu của Tà Nguyệt, thì tất cả tổn thất của bản vương đều được bù đủ cả gốc lẫn lãi!"

Đây là suy nghĩ của hẳn ta, có phần giống với suy nghĩ của mấy kẻ thích cờ bạc. Lỡ như ở đây không có kho báu thì...

Hắn ta không dám nghĩ tới trường hợp này một chút nào.

Đúng lúc ấy, Phượng Sồ tiên sinh bước vào.

Ánh mắt của Võ Tây vương sáng lên, hỏi: "Quân sư, đã có tin tức gì về kho báu chưa?”

Phượng Sồ tiên sinh chắp tay: "Hồi bẩm vương gia, không có!"

Ánh sáng trong mắt Võ Tây vương biến mất, hắn ta quát lớn: "Không có thì tìm tiếp đi chứ, tìm tới khi thấy rồi mới thôi!"

Phượng Sồ tiên sinh há hốc miệng, nói với vẻ do dự: "Vương gia, có lời này, thuộc hạ không biết có nên nói hay không!"

Võ Tây vương xua tay: "Có chuyện gì thì cứ nói thẳng đi, giữa ngươi và ta còn cần phải khách sáo như vậy sao?"

"Vâng, vương gia! Thật ra tới tận bây giờ, thuộc hạ vẫn luôn nghi ngờ tin tức về kho báu của Tà Nguyệt là giả!"

"Giả sao? Sao lại là giả được?"

Võ Tây vương kích động đến nỗi đập bàn đứng dậy: "Truyền thuyết liên quan đến kho báu của Tà Nguyệt, đã lưu truyền từ hơn hai trăm năm nay, có rất nhiều người chứng thực chuyện này từ lâu, vậy mà ngươi lại nói với bản vương rằng chuyện này là giả sao?”

Khí thế mạnh mẽ của một võ giả, tỏa ra theo ngọn lửa tức giận.

Cảm nhận được luồng khí thế này, Phượng Sồ tiên sinh sợ đến nỗi run lẩy bẩy, mặt mũi đổ đây mồ hôi, hắn †a quỳ sụp xuống trông cứ như sắp ngất tới nơi rồi.

"Vương gia, ý của thuộc hạ là, tất nhiên kho báu của Tà Nguyệt có thật, nhưng không được giấu trong dãy núi Thanh Long! Có kẻ dùng lời nói để mê hoặc người khác, có ý đồ gieo rắc tai họa cho chúng sinh!"

"Ngươi..."

Võ Tây vương đằng đằng tức giận lôi Phượng Sồ tiên sinh đứng dậy: "Ngươi nói rõ ràng cho bản vương! Ngươi mà nói sai dù chỉ một câu, không cần biết trước đây ngươi đã lập nên bao nhiêu công lớn, bản vương đều chém không thai"

Nói rồi, hắn ta thả Phượng Sồ tiên sinh ra, sắc mặt vẫn sa sầm như sắt.

"Cảm ơn vương gia tha mạng!"

Phượng Sồ tiên sinh thở hắt ra một hơi, chắp tay với vẻ đầy hèn mọn rồi nói: "Vương gia, tất cả chúng ta đều nghe nói rằng kho báu của Tà Nguyệt được giấu ở dãy núi Thanh Long, nên mới tới đây tìm kho báu! Nhưng suy cho cùng, thì tin tức về kho báu này đều bắt nguồn từ miệng của một đứa trẻ miệng còn hôi sữa! Tất cả mọi manh mối và tin tức, đều từ lời của nó mà ra! Nó nói thế nào thì chúng ta tin thế ấy, nhưng chuyện này vốn chẳng có chứng cứ cụ thể nào cải"

"Ví dụ như, cha của đứa bé đó biết được tin tức này, nhưng hắn ta đã chết rồi mà! Đôi gian phu dâm phụ trộm tấm bản đồ kho báu, giết chết cha của đứa bé kia hiện đã mai danh ẩn tích, sống không thấy người, chết không thấy xác! Chàng trai trẻ đưa ra tấm bản đồ kho báu, cũng đã chết đuối rồi!"

"Có thể nói là, tất cả những người có liên quan đến chuyện này đều đã chết cả rồi, vốn chẳng thể chứng minh được lời mà đứa bé kia nói là thật hay giả!"

"Bây giờ, chính đứa trẻ ấy cũng mất tích, tấm bản đồ kho báu thì biến mất."

Phượng Sồ tiên sinh xòe bàn tay ra mà than thở: "Có thể nói rằng, tất cả các manh mối then chốt đều không còn nữa, thứ còn lại chỉ là lời nói của đứa bé ấy mà thôi! Vương gia, ngươi không cảm thấy kỳ lạ hay sao?”

Võ Tây vương không nói gì nhưng lại nhíu mày.

Phượng Sồ tiên sinh nói tiếp: "Sau đó, tỉ chức đã phái người đi thăm dò, càng phát ra nhiều vấn đề hơn nữa! Chàng thanh niên chết đuối, tên giàu có bị giết chết, đều không tìm thấy thi thể đâu cả, nghe nói là đã bị hỏa táng rồi! Ông chủ hiệu cầm đồ từng xem tấm bản đồ kho báu, và tất cả những người làm việc trong tiệm cầm đồ, cũng không thấy đâu cả! Chuyện này, từ đầu tới cuối càng lúc càng kỳ lạ!"

"Chuyện có điểm khác thường, chắc chắn là có điều mờ ám! Cho nên thuộc hạ rất nghi ngờ răng, có kẻ đứng phía sau giở trò!"

Võ Tây vương xoay người, quay đầu lại nhìn hắn ta, nói: "Nếu ngươi nói có người đứng phía sau giở trò, thì bọn chúng là ai, mục đích của bọn chúng là gì chứ? Gây ra cục diện lớn như vậy, chẳng lẽ chỉ để trêu chọc người trong thiên hạ thôi hay sao?”

"Vương gia, bọn chúng là ai thì thuộc hạ không biết! Nhưng mục đích của bọn chúng thì có lẽ là để đối phó với chúng ta, muốn làm suy giảm thực lực của Võ Tây vương phủ chúng ta!"

Phượng Sồ tiên sinh cười gượng: "Rõ ràng là, bọn chúng đã đạt được mục đích rồi!"

Đồng tử mắt của Võ Tây vương co lại, toát ra vẻ không thể tin nổi và sát ý.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK