“Bởi lẽ cái đám quý tộc đã chạy trốn kia sẽ quay lại tiếp tục hưởng thụ mọi thứ như trước kia, làm gì còn chỗ cho các vị †ướng quân nữa? Đa La rộng lớn là thế, vị trí nhiều như thế nhưng hoàn toàn không đủ để mà chia đâu!” Các vị tướng quân vừa đầu hàng nghe vậy cũng thấy có lí vô cùng!
Sở dĩ bọn họ có được vị trí như ngày hôm nay là bởi bọn quý tộc đều chạy trốn hết, thế nên mới tới lượt bọn họ. Khi cái đám quý tộc đó quay lại thì làm gì còn đất cho bọn họ dung thân nữa?
Chắc chắn bọn họ sẽ là cái gai trong mắt đám quý tộc kia, chắc chắn sẽ bị đàn áp bóc lột, sống còn chẳng bằng trước kial
.. Mọi người vào site chính ủng hộ đọc bản đầy đủ và để tụi mình với nhé.. Vào google gõ Mê truyện hot là ra nhé
Nếu đã như vậy thì chi bằng bọn họ đi theo thừa tướng còn hơn! Cáp Mộc vương tử vội vã nói: “Các ngươi đừng nghe Lâm Bắc Phàm nói bừa, những gì nên cho các ngươi bản cung nhất định sẽ cho các ngươi! Còn về cái đám quý tộc đã chạy trốn kia thì muốn ở đâu thì ở, bản cung sẽ không dung túng cho bọn chúng nữa!"
Lâm Bắc Phàm lại bật cười: “Cáp Mộc vương tử, ngươi lại nói đùa rồi, ngươi có năng lực gì mà làm được chuyện đó? Hồi đầu bọn họ nói chạy là chạy, không hề do dự, ngươi giữ lại được mấy người?”
Hắn chớp mắt một cách tinh nghịch: “Hay là giờ ngươi gọi bọn họ về đi, xem bọn họ có để ý tới ngươi không?” “Ngươi!”
Cáp Mộc vương tử tức đến mức phát điên.
Các tướng lĩnh đầu hàng nghe vậy bèn càng kiên định với con đường đi theo Lâm Bắc Phàm hơn!
Lâm Bắc Phàm đắc ý vô cùng, hắn nói: “Thế mới nói Cáp Mộc vương tử ngươi hoàn toàn vô quyền vô năng! Nếu ngươi đã không làm được thì đừng có ở đó mà khoác lác nữa, mất mặt lắm!"
Lúc này, Lâm Bắc Phàm nói: “Hối dân chúng của Đa La, bản quan khuyên các ngươi mau chóng mở cổng thành và đầu hàng đi, đừng có tiếp tay làm điều ác nữa! Các ngươi mà đánh trận thì chẳng nhận được lợi ích nào đâu!
Đánh thua thì các ngươi sẽ bỏ mạng, chẳng có gì hết! Nếu không cẩn thận đánh thắng thì lại càng thảm hơn nữa!"
“Tại sao đánh thắng lại... càng thảm hơn chứ?” Có người bên trong thành lên tiếng hỏi. Lâm Bắc Phàm lớn giọng nói: “Bởi vì nếu các ngươi đánh thắng, Đại Võ chúng ta chắc chắn sẽ tuyệt giao với các ngươi! Không có lương thực để ăn, không có công việc để làm, không có quần áo để mặc, chẳng có cái gì hết, cuộc sống của các ngươi sẽ khổ trăm bề, đây là điều mà các ngươi mong muốn ư?”
Dân chúng trong thành nghe vậy thì động lòng.
Lâm Bắc Phàm nói quá đúng!
Đánh thua thì bọn họ mất mạng, đánh thắng thì lại sống khổ hơn cả ngày xưa! Dù là thăng hay là thua thì bọn họ cũng đều thảm, tại sao bọn họ còn tiếp tục đánh chứ?
Lâm Bắc Phàm tiếp tục nói: “Dù các ngươi có may mắn giành được chiến thắng thì đó cũng là thắng thảm, các ngươi còn có thể giữ được bao nhiêu thực lực đây? Các ngươi nhìn quân đội của ta xem, lần này ta chỉ mang theo mười vạn quân, dù có thua thì ta vẫn có thể vực dậy được, còn các ngươi có thể chống đỡ được bao nhiêu lần?”
Dân chúng trong thành nghe xong lại càng kích động hơn.
Lâm Bắc Phàm lại nói đúng nữa rồi!
Hắn chỉ mang theo mười vạn quân, nếu có bỏ mạng hết thì cũng chẳng sao cả!
Bởi vì đất nước của hắn có cả đại quân hàng trăm vạn người, thua mất mười vạn người thì lại phái thêm quân tới thôi!
Tới lúc ấy bọn họ đã tổn thất nghiêm trọng, như vậy thì chống lại kiểu gì? Chắc chắn bọn họ sẽ thua thôi, chắc chắn sẽ phải chết!
Lâm Bắc Phàm lại lớn giọng nói tiếp: “Hơn nữa các ngươi tưởng đánh thắng rồi là triều đình Đa La sẽ thiện đãi các ngươi thật ư? Nói cho các ngươi hay, tuyệt đối không! Bọn họ chỉ biết ra sức bóc lột các ngươi, đàn áp các ngươi, bởi vì các ngươi đã từng phản bội bọn họ, từng uy hiếp đến quyền thống trị của bọn họ! Thế nên sau khi chuyện này kết thúc, chắc chắn bọn họ sẽ tìm các ngươi tính sổ!"
“Có thù tất báo, bọn họ sẽ đàn áp các ngươi! Tới khi ấy, các ngươi lại càng thê thảm hơn, các ngươi lấy cái gì để chống lại bọn họ đây? Các ngươi chỉ có thể chịu đựng thôi! Đây là những gì mà các ngươi muốn sao?"
Dân chúng trong thành lại càng kích động hơn nữa! Bọn họ nhớ lại những gì đã trải qua trước kia! Nhớ lại triều đình Đa La đối đãi với bọn họ ra sao!
Chuyện còn chưa được vài ngày mà máu đã đổ đầy đất, có rửa cũng không sạch, mùi tanh bay khắp!
Lúc này, khắp thành vang lên những tiếng kêu phẫn nộ.
“Thừa tướng đại nhân nói đúng! Bọn họ không hề coi chúng ta là con người!"
“Đi theo triều đình cuối cùng người chịu thiệt chỉ có chúng ta mà thôi!"
“Mẹ của ta, vợ của ta đều bị bọn họ đánh chết! Tới nay ta vẫn không thể quên được ánh mắt tuyệt vọng của họ!"
“Do nhiều lời một chút mà cả hàm răng của ta đều rơi hết!"
“Bọn họ căn bản không phải con người, bọn họ là một lũ ma quỷ!"
Dân chúng Đa La đã xao động.
Cáp Mộc vương tử sốt sắng nói: “Mọi người đừng nghe Lâm Bắc Phàm nói bừa! Tuyệt đối không được nghe hắn nói lung tung! Hắn đang làm dao động lòng quân, đang rắp tâm làm điều xấu! Chuyện này tuyệt đối không phải như vậy..."