Mục lục
Xuyên Không Về Cổ Đại Làm Tham Quan
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Nữ đế cười to, cười như nắc nẻ, vỗ tay nói: “Ái khanh, ngươi nói thật sự quá hay, vốn dĩ trẫm còn hơi lo lắng nhưng bây giờ nghe ngươi nói xong, lại phát hiện ra hoàn toàn không cần lo nữa!”

Những quan viên khác nhìn vẻ mặt vô cùng đắc ý và tự cao của Lâm Bắc Phàm, thầm nói một tiếng “đồ vô sỉ.”

Lúc này, ở Ký Bắc.

Ký Bắc vương vẫn ôm giấc mộng xuân thu phát tài tươi đẹp của mình.

Gần như ngày nào hắn ta cũng gọi quân sư tới hỏi chuyện.

“Quân sư, bây giờ tình hình kêu gọi thương nhân thế nào rồi, có bao nhiêu người tới báo danh?” Ký Bắc vương hỏi với vẻ nôn nóng.

Quân sư Gia Cát tiên sinh chắp tay lại một cách vô cùng bình tĩnh: “Khởi bẩm vương gia, chuyện kêu gọi đầu tư vừa mới được thông báo cho thiên hạ, công tác chỉ vừa mới bắt đầu thôi, cho nên trước mắt vẫn chưa có phú thương nào tới đây báo danh, nhưng thuộc hạ tin qua vài ngày nữa chắc chắn người tới sẽ nhiều như mây!”

Ký Bắc vương vỗ lên vai quân sư với vẻ khen ngợi: “Quân sư nói đúng lắm, là bản vương quá gấp rồi.”

Lại qua một ngày nữa, Ký Bắc vương lại gọi quân sư tới.

“Quân sư, tình hình hôm nay thế nào rồi?”

Gia Cát tiên sinh vẫn bình tĩnh như cũ: “Khởi bẩm vương gia, trước mắt vẫn chưa có người nào tới báo danh, thuộc hạ nghi ngờ hôm qua bọn họ vừa mới nhận được tin tức, hôm nay mới khởi hành tới Ký Bắc chúng ta, cho nên hai ngày nữa hẳn sẽ có tin tốt thôi ạ!”

Ký Bắc vương mỉm cười: “Quân sư nói chí phải, hai ngày nữa chắc hẳn sẽ có tin tốt truyền tới.”

Ngày thứ ba, Ký Bắc vương vẫn không nhịn được lại gọi quân sư tới.

“Quân sư, tình hình hôm nay thế nào, có phú thương tới không?”

Gia Cát tiên sinh vẫn bình tĩnh như thường: “Vương gia, hôm nay vẫn không có người tới, có khả năng là đi đường xá xa xôi khá mệt, cần phải nghỉ ngơi một ngày, sau khi chuẩn bị đầy đủ rồi ngày mai sẽ qua đây thôi! Dù sao mấy thương nhân này cũng vô cùng chú trọng lễ tiết, lễ nghi đầy đủ thì người mới không trách được, vương gia, ngươi đợi tin tốt của ta nhé!”

“Quân sư, bản vương tin ngươi!”

Ngày thứ tư, ngày thứ năm...

Mỗi ngày, Ký Bắc vương đều gọi quân sư tới hỏi chuyện nhưng tin tức có được toàn là không có ai, sự việc gần như chẳng có chút tiến triển nào cả.

Dần dần, Gia Cát tiên sinh cũng trở nên mất bình tĩnh.

Đã năm ngày rồi, sao vẫn không thấy một bóng người nào vậy?

Phía bên Lâm Bắc Phàm đến ngày thứ hai thông báo đã lập tức có một đám phú thương kết đội kết nhóm từ kinh thành tới.

Ngày thứ ba phú thương ở các thành xung quanh đều tới.

Ngày thứ tư, các danh môn vọng tộc và các phú thương giàu có ở xa hơn một chút cũng chạy tới đây.

Mỗi một ngày sau đó có thể dùng người tới nhiều như mây và đông như trẩy hội để hình dung.

Tại sao đến chỗ hắn tình hình lại hoàn toàn trái ngược vậy?

Trong năm ngày chẳng thấy một bóng ma nào cả, cửa nhà vắng tanh như chua bà Đanh, lạnh lẽo hiu quạnh!

Mấy phú thương này rốt cuộc đã chạy đi đâu hết rồi?

Sẽ không phải chạy tới chỗ những phiên vương khác đấy chứ?

Dần dà, Ký Bắc vương cũng đã bắt đầu hơi mất kiên nhẫn: “Quân sư, đã sắp một tuần rồi, tại sao vẫn chẳng thấy một ai hết trơn vậy? Cho dù là người ở Võ Tây thì cũng có thể chạy tới nơi rồi chứ, ngươi có thể giải thích hộ bản vương được không?”

Gia Cát tiên sinh túa mồ hôi đầy đầu: “Vương gia, thuộc hạ nghi ngờ có khả năng trong chuyện này đã xảy ra chút vấn đề gì đó!”

“Rốt cuộc là vấn đề gì?” Ký Bắc vương truy hỏi.

“Cái này.... cái này...”

Trên mặt Gia Cát tiên sinh nhễ nhại mồ hôi hơn, vắt hết óc bịa ra cái cớ.

Nhưng tình hình này đã bị Ký Bắc vương nhìn ra cả rồi, vẻ mặt của hắn ta không vui, hừ một tiếng, chắp tay rời đi: “Quân sư, nếu ngày mai vẫn chưa có tin tốt thì ngươi tự liệu lấy đi!”

“Vương gia, vương gia, ngươi nghe thuộc hạ nói đã...”

Gia Cát tiên sinh vội vàng đuổi theo, nhưng làm thế nào cũng không đuổi kịp bước chân của vương gia.

Trong lòng hắn ta tràn ngập sự chua xót, vì hắn ta biết vương gia thật sự tức giận rồi, vương gia vừa tức giận sẽ rất đáng sợ!

“Xem ra chỉ có thể tạm thời làm như vậy thôi!” Gia Cát tiên sinh cắn răng.

Đến tối, hắn ta mời các phú thương trong thành tới, kết quả chỉ nhìn thấy hai, ba con mèo nhỏ, quy mô kinh doanh mới hơn hai, ba vạn lượng bạc, rất nhiều người đều không gọi được ra tên, hắn ta lập tức nhíu mày: “Sao chỉ có mấy người các ngươi, những người khác đâu cả rồi?”

Các thương nhân có mặt ở đó đưa mắt nhìn nhau, một thương nhân khá có danh vọng trong số đó chắp tay, cười khổ đáp: “Gia Cát tiên sinh, những người khác đã sớm rời khỏi Ký Bắc, ra ngoài làm ăn rồi.”

Gia Cát tiên sinh lại nhíu chặt mày: “Đi ra ngoài làm ăn? Ký Bắc không tốt sao?”

“Chuyện này...”

Đám thương nhân đưa măt nhìn nhau, im lặng không đáp lời.

Lúc này, Gia Cát tiên sinh mới ý thức được sự ảnh hưởng từ toán cướp cưỡi ngựa trước đó quá lớn, còn lớn hơn tưởng tượng của hắn ta!

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK