“Chứ không thì biết làm thế nào?”
Lão giả thở dài một hơi: “Chúng ta không giống ngươi, chúng ta không có bản lĩnh cao cường có thể tự do sinh sống, muốn làm gì làm làm được! Chúng ta trốn càng nhanh thì sẽ chết càng nhanh!”
Lão già phất tay: “Đại hiệp, ngươi đi đi! Chúng ta biết ngươi có lòng tốt, nhưng ngươi giúp được nhất thời chứ đâu thế giúp được cả đời, đúng không? Thế nên ngươi đi đi, không cần quan tâm đến chúng ta đâu!”
“Đúng đó, ngươi đi đi! Nếu đại quân của triều đình đến thì ngươi không chạy được đâu!”
“Ngươi mau đi đi, chúng ta phải đi làm việc rồi!”
Mọi người bèn cầm cuốc và xẻng lên và tiếp tục canh tác, tiếp tục làm việc. Ánh mắt của bọn họ tê dại như ánh mắt của một thi thể.
Lần đầu tiên vị võ hiệp kia phát hiện bản thân hắn ta có bản lĩnh nhưng chẳng thể cứu dân giúp dân!
Đúng như những gì bọn họ nói, hắn ta cứu được nhất thời chứ đâu thể cứu được cả đời.
Nếu không cứu được thì chỉ khiến bọn họ càng khổ hơn thôi!
Vị võ hiệp cực kì bất lực, hắn ta có lòng tốt cứu người nhưng không biết phải làm thế nào mới được.
Hắn ta gào lên: “Nói cho ta biết đi! Nói cho ta biết làm sao đế cứu được bọn họ đi!”
Dân chúng cũng đều mù mịt hết, bọn họ không biết làm sao đế tự cứu chính mình nữa. Nếu như biết thì bọn họ đã chẳng lâm vào tình cảnh như thế này.
“Có lẽ sẽ có cách, chỉ là cách này rất khó mà thôi!” Lão già thở dài.
“Cách gì?” Ánh mắt vị võ hiệp kia sáng lên. “Tới tìm thừa tướng của Đại Võ! Khi ấy hắn từng mang tới cuộc sống tốt đẹp cho hơn hai trăm vạn dân tới Đại Võ! Nếu như có người có thể cứu chúng ta khỏi bể khố thì chắc cũng chỉ có hắn mà thôi!” Ánh mắt lão già cũng lóe lên tia hy vọng.
“Đúng thế, đi tìm hắn đi, hắn có thể giúp chúng ta!”
“Hắn chính là hi vọng duy nhất của chúng ta!”
Trong mắt những người dân khác cũng xuất hiện tia sáng.
Thừa tướng Đại Võ, đây là chức quan to nhất
mà bọn họ từng thây, thân phận của hắn tôn quý, quyền lực lại càng lớn hơn.
Trong nhận thức hạn hẹp của bọn họ, người có thể đối phó với quốc vương có lẽ chỉ có hắn thôi.
Ban đầu đối phương có thể cứu được hai trăm vạn dân từ tay quốc vương Bạch Tượng thì hiện giờ hắn cũng có thế cứu bọn họ mà.
“Thừa tướng Đại Võ? Được! Giờ ta đi tìm hắn đây!”
Dưới sự mong chờ của mọi người, vị võ hiệp kia bèn rời khỏi Bạch Tượng và tới Đại Võ tìm Lâm Bắc Phàm.
Được tin Lâm Bắc Phàm không ở kinh thành, hắn đã đi tuần tra thiên hạ cùng với nữ đế.
Thế là vị võ hiệp kia bèn lần theo tung tích của Lâm Bắc Phàm, hắn ta gần như đã đi được nửa Đại Võ.
Cả quãng đường khiến hắn ta cảm động không thôi.
“Ba năm trước ta từng tới nơi đây, phát hiện nơi này bị phiên vương, tham quan hoành hành, binh mã loạn lạc, dân chúng lầm than! Không ngờ chỉ trong ba năm ngắn ngủi mà nơi này đã thay đổi lớn đến vậy, cục diện phiên vương chia tách đã kết thúc, tình hình tham quan cũng giảm thiểu,
bách tính cũng được vui vẻ hơn.”
“Tất cả đều thay đổi theo chiều hướng tốt, tốt đến mức ta không dám tin! So với nơi này thì các quốc gia khác càng lúc càng đi xuống!”
“Tất cả những điều này đều bắt đầu thay đối từ sau khi Lâm Bắc Phàm nhậm chức!”
“Người này đúng là quá kỳ quái! Nói hắn là một tên tham quan nhưng hắn lại làm cho dân biết bao nhiêu chuyện tốt! Nói hắn là trung thần nhưng hắn lại tham lam, còn được xưng là người tham lam số một thiên hạ cơ!”
“Ôi, đúng là quá kì lạ! Thôi, không nghĩ nhiều nữa, tìm người quan trọng hơn.
Cuối cùng hắn ta cũng tới được Ký Bắc và gặp được Lâm Bắc Phàm đang cùng nữ đế dạo chơi.
Vị võ hiệp này không dám động võ, để tránh việc đắc tội Lâm Bắc Phàm.
Thế nên hắn ta chỉ chắp tay và nói lớn: “Thừa tướng đại nhân, thảo dân có một chuyện quan trọng muốn bẩm báo với đại nhân! Mong đại nhân cho thảo dân chút thời gian, thảo dân sẽ nói ngắn gọn thôi, nếu được thảo dân xin cảm kích vô cùng!”
Lâm Bắc Phàm và nữ để nhìn nhau.
“Bệ hạ, vi thần qua đó xem sao, mong được
bệ hạ cho phép!”
“Đi đi, về sớm đây!”
“Tạ bệ hạ!”
Lâm Bắc Phàm híp mắt cười rồi rời đi, hắn hỏi: “Ngươi là ai? Tìm bản quan có chuyện gì? Nếu như không nói rõ thì bản quan sẽ trách tội ngươi!”
Vị võ hiệp kia vội bảo: “Khởi bấm thừa tướng đại nhân, thảo dân là Lưu Ngô Thiên, là một võ hiệp chu du thiên hạ! Lần này thảo dẫn tới đế đế nói về chuyện những người dân Bạch Tượng..”
Võ hiệp Lưu Ngô Thiên kể lại những gì mình nghe được, thấy được ở Bạch Tượng cho Lâm Bắc Phàm nghe.
“Hiện giờ dưới sự thống trị của quốc vương Bạch Tượng, dân chúng vô cùng khố sở!”
“Thảo dân từng đi cứu một nhóm người song điều khiến người ta kinh ngạc là bọn họ đều không muốn chạy trốn! Bởi vì bọn họ nói trốn chính là chết, không trốn bọn họ còn có cơ hội được sống!”
“Thảo dân có tài võ nghệ nhưng lại chẳng thế cứu người, ôi! Đúng là thảm thương”
“Bọn họ nói chỉ có đại nhân mới cứu được bọn họ!”
Lưu Ngô Thiên chắp tay, cực kỳ thành khẩn: “Thế nên thảo dán đã mang hy vọng của bọn họ
tới đây! Mong thừa tướng đại nhân có thế ra tay tương trợ, thảo dân cảm kích vô cùng!”
Lâm Bắc Phàm thở dài một hơi: “Bản quan hiểu ý của ngươi rồi! Ngươi vất vả ngàn dặm đến đây để tìm bản quan, đúng là một người trượng nghĩa, bản quan kính phục vô cùng! Thế nhưng chuyện mà ngươi nói suy cho cùng vẫn là chuyện của Bạch Tượng, bản quan và Đại Võ nhúng tay vào thì khônq được hợp lý cho lắm!”