Mặc Hà hổ thẹn ra mặt: 'Xin lỗi điện hạ và các vị, khiến mọi người thất vọng rồi!'
Tam hoàng tử hỏi với vẻ sửng sốt: "Mặc Hà, ngươi mạnh hơn hắn ta cơ mà, sao lại thua cơ chứ?”
Mặc Hà lại càng hổ thẹn hơn: "Xin lỗi điện hạ, ta cũng không biết là tại sao nữa!"
"Dường như đối thủ hiểu rất rõ về ta, hắn ta biết rõ từng chiêu thức mà ta đánh ta, ta luôn phải sống dưới cái bóng của hắn ta..."
Tam hoàng tử lắc đầu.
Mặc dù Mặc Hà đã thua, nhưng cũng đã dốc hết toàn lực, trên người bị thương rất nhiều, hắn ta còn nói được gì nữa chứ?
"Ngươi nghỉ ngơi cho khỏe đi, tiếp đó cứ giao cho. chúng tai"
"Cảm ơn điện hại"
Đã thua hai hoàn toàn thua rồi. rồi, nếu thua thêm một ván nữa thì
Tam hoàng tử điện hạ hoàn toàn không ngờ, phần thi văn thua thảm như thế, mà đến cả phần thi võ cũng có nguy cơ thất bại.
Trong lòng hắn ta xuất hiện một suy nghĩ đáng sợ: "Chẳng lẽ... bản cung lại sắp thua rồi sao."
Hắn ta lập tức lắc đầu, xua đi suy nghĩ đáng sợ này. "Không, tuyệt đối không được!”
"Phần thi võ nhất định không thể thua, ta không thể để thuat"
"Nhất định phải thắng phần thi võ!" "Hỏa Liệt, trận đấu thứ tư ngươi lên đi!" Tam hoàng tử nói.
Một người đàn ông có dáng người cao lớn và khỏe mạnh ngạc nhiên: "Điện hạ, nhanh vậy sao? Theo kế hoạch ban đầu, ta là người tham gia trận then chốt mà?”
Đây chính là tuyển thủ mạnh nhất ở phía Đại Viêm, hắn ta tu luyện loại công pháp mạnh mẽ và cứng rắn, mỗi đòn đánh ra đều giống như thêm dầu vào lửa, cả người tỏa ra một ngọn lửa, nên lấy danh xưng là Hỏa Liệt.
"Không thể chờ đến trận cuối cùng được nữa rồi, nếu trận đấu thứ tư này mà thua, thì chúng ta sẽ thua cả phần thi võ, cho nên ngươi phải ra trận sớm thôi!"
Tam hoàng tử nói. "Được thôi, điện hạ!"
Hỏa Liệt gật đầu, ngẩng cao đầu mà bước lên sân thi đấu.
Phía bên Đại Võ lại tiếp tục cử vị võ giả Lục phẩm thứ hai ra trận. Tên của hắn ta là Tôn Thiếu Vinh, là người của Cấm Quân.
Mặc dù hắn ta chỉ là một cường giả vừa bước vào cảnh giới Tiên Thiên, nhưng hắn ta còn khá trẻ tuổi, mới chỉ hai mươi lãm mà thôi. Còn trẻ tức là có tiềm năng lớn, tương lai sẽ có cơ hội tu luyện đến cảnh giới cường giả Tứ phẩm.
Nhưng Hỏa Liệt nhìn thấy đối thủ đang đứng trước mặt mình thì lại nhíu mày: "Thực lực của ngươi quá yếu, đổi người khác mạnh hơn lên thi đấu đi!"
Hắn ta đường đường là cường giả Tứ phẩm, đối thủ lại chỉ là một cường giả Lục phẩm nhỏ nhoi, thực lực. giữa hai người chênh lệch những hai cấp bậc, khác biệt quá lớn, thật sự khó mà khiến hản ta hứng thủ nổi.
Tôn Thiếu Vinh rút đao ra, mặt đao sáng loáng, hừ một tiếng rồi nói: "Đánh bại được ta trước đã rồi hãy nói!"
Hắn ta biết thực lực của mình còn yếu, bị Đại Võ vứt bỏ.
Nhưng hắn ta cũng phải nắm bắt cho bằng được cơ: hội hiếm có này, thể hiện năng lực của bản thân, có như thế triều đình mới thấy được, mới được nữ đế trọng dụng.
Hoả Liệt rất bất mãn, nhưng hắn ta buộc phải làm theo quy tắc thi võ nên cũng chẳng thể ý kiến gì được nữa. Theo hiệu lệnh của trọng tài, hai người bắt đầu ra tay.
Thật ra chủ yếu là Tôn Thiếu Vinh đánh, Hỏa Liệt thì phòng thủ.
Hỏa Liệt hoàn toàn chẳng có hứng đánh đấm gì, hắn †a chỉ tiện tay đánh vài chiêu là đã đủ để khiến Tôn Thiếu Vinh phải chật vật lắm rồi.
Cuối cùng, hắn ta trực tiếp tung ra một chiêu Liệt Hỏa Chưởng, đánh bay đối thủ ra khỏi ranh giới, thắng trận đấu này.
Tôn Thiếu Vinh bị thương mà quay về, nói với vẻ hổ thẹn: "Xin lỗi các vị, ta thua rồi!"
Lâm Bắc Phàm động viên hắn ta: "Thiếu Vinh, ngươi thua trước hắn ta là chuyện bình thường, đừng để bụng làm gì! Dưỡng thương cho khỏe, cố gắng nỗ lực, cuộc so tài Viêm Võ lần sau, ngươi vẫn còn cơ hội tham gia mà! Lần sau sẽ tới lượt ngươi sắm vai chính thôi!"
"Vâng, tế tửu đại nhân!"
Tôn Thiếu Vinh siết chặt nắm đấm, trong ánh mắt dâng lên ý chí chiến đấu.
Lâm Bắc Phàm quay đầu lại nhìn một người khác, cười nói: "Trận đấu tiếp theo dựa vào ngươi đấy, Thiên Diêu! Cứ làm theo những gì Tịnh Đài đã dạy, chắc chắn phần thẳng của ngươi ít nhất cũng phải từ chín phần trở lên đấy!"
Thiên Diêu, chính là vị võ giả cuối cùng của phía Đại Võ, có tu vi Ngũ phẩm. Thiên Diêu gật đầu: "Tế tửu đại nhân yên tâm, ta biết phải làm thế nào mà!”
"Bản quan tin tưởng ngươi!"
Lâm Bắc Phàm võ vai hắn ta, nhưng ánh mắt lại dạt về phía tam hoàng tử của Đại Viêm.
Điện hạ, đã chuẩn bị thua thêm một trận nữa chưa vậy?
Phía Đại Viêm.
“Điện hạ, ta may mắn không phụ nhiệm vụ được giao, thắng lợi trở về!"
Hỏa Liệt quay lại, chắp tay rồi nói.
Tam hoàng tử gật đầu, cười nói: "Tốt lắm, vất vả cho ngươi rồi!"
Hỏa Liệt lắc đầu: "Chẳng hề vất vả chút nào cả, thực lực của đối thủ quá yếu! Ta vốn tưởng rằng đến Đại Võ thì có thể gặp được một đối thủ để đánh một trận ra trò, vậy mà lại phải thất vọng! Ôi!"
"Đúng vậy!"
Tam hoàng tử mỉm cười gật đầu, nhưng hắn ta cũng không đồng tình với suy nghĩ của Hỏa Liệt.
Đối với hoàng thất của bọn họ mà nói, gặp được đối thủ càng yếu càng tốt. Không cần biết tuyển thủ bên mình yếu kém ra sao, chỉ cần đối thủ kém cỏi hơn người bên mình là được rồi! Kiểu tư duy điển hình của chính trị gial
Cùng nhau giàu lên? Cùng nhau phát triển? Không có chuyện đó đâu!