Mục lục
Xuyên Không Về Cổ Đại Làm Tham Quan
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

“Cái gì?” Cáp Mộc vương tử tức đến váng cả đầu.

Thà làm người Đại Võ còn hơn làm chó Đa La, câu nói này quá chí mạng!

Thế này không phải là vả thẳng vào mặt vương triều bọn họ hay sao?

Cáp Mộc vương tử nổi lửa giận ngút trời, nói: “Rõ ràng là Đại Võ rắp tâm hại người trước, có ý đồ nuốt chửng Đa La ta nhưng bị chúng ta kịp thời ngăn cản, giờ ngược lại biến thành lỗi của chúng ta là sao? Chắc chắn có kẻ đã dùng lời xảo trá mê hoặc dân chúng rồi!"

“Điện hạ nói chí phải!"

“Còn không mau đi giải thích để dân chúng biết dụng tâm ác độc của Đại Võ!” Cáp Mộc vương tử nói.

Viên quan cười khổ: “Điện hạ, đã giải thích rồi nhưng bọn họ không nghe!"

Cáp Mộc vương tử nói: “Sao lại không nghe?"

“Điện hạ, ngươi quên rồi sao? Trước đó chúng ta phái binh lính trấn áp bạo động, bạo động quả thật đã bị áp chế nhưng mối quan hệ giữa chúng ta với dân chúng cũng chuyển biến xấu đến cực điểm, làm sao bọn họ còn nghe lời giải thích của chúng ta nữa?"

Cáp Mộc vương tử càng giận dữ hơn, nghiến răng nghiến lợi: “Chết tiệt! Bị tính kế rồi!"

Bây giờ làm sao hắn ta còn không hiểu đây hoàn toàn là một cái bẫy liên hoàn?

Trước đó, đối phương dùng kế khiến dân chúng nổi dậy, bọn họ vì giải quyết bạo loạn không thể không phái binh lính đi trấn áp, dẫn đến mối quan hệ giữa quan và dân xấu đi.

Mà lúc này, đám người kia lại nhân cơ hội dùng tà thuyết mê hoặc dân chúng, ly gián mối quan hệ giữa quan và dân bọn họ, mỗi một bước đều vô cùng thành công, vô cùng đúng thời điểm.

“Điện hạ, bây giờ phải làm sao đây?” Viên quan cẩn thận hỏi.

Cáp Mộc vương tử tức giận đáp: “Trước mắt chuẩn bị chiến tranh, trong nước không thể loạn cho nên lập tức phái binh lính bắt hết toàn bộ mấy tên nói năng xuyên tạc, nhiễu loạn lòng quân đó lại, khống chế tốt dư luận!"

"Điện hạ, người có hơi đông..."

“Cho dù đông như vậy cứ bắt trước rồi lại nói sau!"

“Rõ, thưa điện hạ!"

Vì thế nước Đa La lại phái binh mã đi bắt mấy kẻ nói năng xuyên tạc.

Rất nhiều người đều bị bắt nhốt vào đại lao, nhà giam rất nhanh đã chật ních.

Để giải quyết vấn đề nhà giam, không cần nhốt đám người nói năng xuyên tạc vào trong nhà giam nữa mà trực tiếp vả miệng, đánh cho răng rụng như ngô.

Trong lúc nhất thời, nội cảnh Đa La sợ bóng sợ gió, người nào cũng cảm thấy bất an, mọi người lại càng oán hận triều đình Đa La hơn!

Đã cướp đoạt cuộc sống hạnh phúc của bọn họ lại còn cướp luôn quyền tự do ngôn luận của bọn họ, triều đình này, không thể cần nữa!

Lúc này, Lâm Bắc Phàm đã ngồi con thuyền lớn sang trọng tới Nam Châu – một vùng đất màu mỡ và nhận được sự tiếp đón nhiệt tình của quan viên địa phương, hắn dự định ở nơi này hai ngày để trải nghiệm con người và phong cảnh, cũng như nếm thử cao lương mỹ vị ở đây.

Nơi này cách nước Đa La bảy trăm dặm.

Nhìn Lâm Bắc Phàm bình tĩnh uống rượu và thưởng thức vũ cơ nhảy múa, tiểu quận chúa có hơi nổi điên: “Lâm Bắc Phàm, thế này là đi đánh trận đó hả? Chậm rì rì như vậy khi nào mới tới nơi?"

“Đúng đó công tử, thật sự không vội sao?” Mạc Như Sương hơi lo lắng nói.

Các tướng lĩnh khác cũng đồng loạt nhìn qua.

Lâm Bắc Phàm thản nhiên lắc đầu, cười đáp: “Không vội, không vội một chút nào hết! Bây giờ người vội là bên Đa La, càng kéo dài thì càng có lợi cho chúng ta.

Đúng lúc này, một binh lính vội vàng chạy vào, đưa một mảnh giấy qua.

Lâm Bắc Phàm viết vài chữ bên trên: Mở rộng quân uy, chấn động nước khác!

Sau đó hắn giao cho binh lính để truyền xuống dưới, cứ theo kế sách mà làm việc!

Nhìn bầu không khí có hơi yên tĩnh, Lâm Bắc Phàm phất tay cười bảo: “Đừng dừng lại! Tiếp tục tấu nhạc, tiếp tục múa đi!"

Lúc này, lời đồn cũng lan rộng trong các quy tộc cấp cao ở Đa La.

“Biết gì chưa, lần này người dẫn binh Đại Võ đi đánh trận chính là thừa tướng đương triều Lâm Bắc Phàm đấy!

Trong năm nay, hắn đã đánh bốn trận chiến lớn và đều thắng hết! Ngay cả Đại Nguyệt vương triều, Đại Hạ vương triều cũng không được, Đa La chúng ta chắc tám phần là không trụ được đâu!"

“Ta cũng nghe nói rồi, bốn trận chiến lớn này, quy mô nhỏ nhất cũng đến năm mươi vạn người, quy mô lớn nhất lên đến hơn trăm vạn người!"

“Hơn nữa, đối phương chính là một người siêu lợi hại!"

“Lợi hại cỡ nào?"

“Đánh bốn trận chiến lớn đó, có hơn trăm vạn binh lính chết gián tiếp dưới tay hắn, ngươi nói có lợi hại hay không?"

“Vãi! Đó nào phải lợi hại, phải gọi là hơn cả lợi hại mới đúng"

“Hơn nữa, nghe nói hắn thích nhất là xét nhà diệt tộc, đặc biệt thích xét nhà của người giàu có và quý tộc! Chỉ cần nước mất, người đầu tiên gặp tai ương chính là chúng ta!"

“Đa La chúng ta... trụ nổi không?"

“Trụ cái con khỉ! Người tàn nhẫn như thế cơ mà, chạy thôi!"

“Nói đúng lắm! Chạy!"

Vì thế, rất nhiều quý tộc chạy trốn suốt đêm.

“Tam vương tử điện hạ, không hay rồi!” Viên quan vội vàng chạy vào.

“Lại sao nữa đây?” Cáp Mộc vương tử nổi trận lôi đình.

Mấy ngày nay không phải xảy ra chuyện này thì chính là xảy ra chuyện kia, không có một ngày nào được yên ổn! “Điện hạ, rất nhiều quý tộc và quan lớn triều đình ở nước ta đã chạy trốn trong đêm rồi ạ.

Trước mắt Cáp Mộc vương tử tối sầm: “Vậy mà bọn chúng lại chạy rồi sao? Bao nhiêu người rồi?"

Viên quan kia nơm nớp lo sợ đáp: “Nhiều lắm, đếm không xuể! Nhưng quý tộc xếp một trăm hạng đầu đã có chín mươi sáu người chạy mất, khu quý tộc đã sắp trống không"

“Cái gì?” Cáp Mộc vương tử gần như tức muốn xỉu ngang xỉu dọc.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK