“A! Tức chết ta mất! Tức chết ta mất…” Võ Tây vương kêu ầm lên.
Hắn ta đã dốc hết sức lực, không những không báo được thù mà còn bị người ta hủy đi võ công, đúng là khiến hắn ta tức đến phát điên!
Lúc này, Lâm Bắc Phàm chân chính chầm chậm bước ra.
Nhìn Võ Tây vương đã bị phế võ công, hắn nở nụ cười bình thản: “Người đâu, bắt Võ Tây vương lại!”
“Vâng thưa Lâm đại nhân!”
Võ Tây vương đã bị bắt, các Tiên Thiên bên Võ Tây thấy tình thế chẳng lành bèn định trốn khỏi thành.
Dạ Lai Hương lập tức ra tay, chặn bọn họ lại.
Các Tiên Thiên của Đại Nguyệt cũng muốn trốn, có điều cũng bị Dạ Lai Hương chặn lại. Cuối cùng chỉ có Công Tôn tướng quân chống lại một cách yếu ớt.
Lúc này, Công Tôn tướng quân đang bị mấy người che mặt bao vây, tiến thoái lưỡng nan, cực kì khó khăn.
Dạ Lai Hương nói: “Ta đi làm thịt tên già kia!”
Lâm Bắc Phàm phất tay: “Mọi người không được động thủ nữa, cứ im lặng nhìn, không để lão ta chạy trốn là được!”
Mối thù này phải để mình tự tay giải quyết mới thoải mái được!
Phải biết rằng chuyện vương triều Tà Nguyệt bị diệt vong ngày trước, Công Tôn Vô Địch là một trong những kẻ đầu sỏ. Cũng chính vào khoảng thời gian ấy, hắn ta lập được cái danh chiến thần đầy vinh dự.
Thế nhưng đối với Tà Nguyệt mà nói, tất cả những điều này là vết nhơ, là sự sỉ nhục cả đời này cũng không thể rửa sạch được, bởi lẽ tiếng thơm của đối phương được xây dựng trên xương máu của chính bọn họ.
Huyết hải thâm thù, đương nhiên phải trả lại bằng chính tính mạng! Bọn họ phải tận tay báo thù thì mới dập tắt được lửa hận trong lòng!
Thế là các Tiên Thiên của triều đình bèn bao vây tất cả những đường sống của Công Tôn Vô Địch, để quân Tà Nguyệt thỏa thích đánh.
Công Tôn Vô Địch nhìn những thi thể chất thành núi trong thành, trong lòng tràn ngập phẫn nộ cùng thương tâm.
Hồi đầu hắn ta đưa năm mươi vạn quân hừng hực khí thể vượt qua cứ điểm Thanh Long để tiến tới Đại Võ, hắn ta còn tưởng sẽ lập được công lớn, vang danh thiên hạ.
Vốn dĩ đã đánh bại được cứ điểm Phượng Hoàng rồi, niềm hy vọng ở ngay trước mắt, kết quả chớp mắt một cái thế cuộc đã thay đổi!
Mấy chục vạn binh mã hắn ta mang theo toàn bộ chôn xác tại đây! Thậm chí đến cả Võ Tây vương cũng bị bọn họ bắt!
Hy vọng đã tắt, hết cách xoay chuyển trời đất!
Hắn ta không những bại trận mà còn bị hủy đi cả cái danh anh hùng một thời!
Chiến thần?
Hiện giờ nghe vào tai chẳng khác gì một trò cười!
Bây giờ đến cả bản thân mình có giữ được mạng hay không cũng là một vấn đề!
Có điều, điều khiến hắn ta lo lắng nhất là vương triều Đại Nguyệt đã tổn thất mất năm mươi vạn binh mã, quốc phòng chắc chắn sẽ yếu đi, những kẻ khác nhất định sẽ nhân cơ hội làm loạn, các nước xung quanh chắc chắn sẽ nhúng tay vào. Triều đình loạn lạc, lòng dân cũng sẽ không yên!
Cứ nghĩ đến việc mình đưa vương triều Đại Nguyệt vào vực thẳm là Công Tôn Vô Địch lại bi phẫn vô cùng.
“Lão phu là tội nhân của Đại Nguyệt!”
Đúng lúc ấy, một nữ tử che mặt mặc đồ màu đen bỗng xuất hiện. Nhân lúc Công Tôn Vô Địch thất thần, nàng cầm kiếm đâm thẳng vào lồng ngực hắn ta, máu tươi bắn tung tóe.
Mặt Công Tôn Vô Địch tái mét, sức mạnh của hắn ta bị giảm đi hai phần.
“Công Tôn lão giặc, ngươi cũng có ngày hôm nay!” Nữ tử che mặt cười một cách lạnh lùng.
“Các ngươi là ai? Lão phu không thù không oán với các ngươi, tại sao các ngươi lại hại lão phu?” Công Tôn Vô Địch phẫn nộ nói.
“Ngươi không cần phải biết! Ngươi chỉ cần nhớ là chúng ta có mối thù sâu tựa biển cả với ngươi là đủ! Nộp mạng đi!”
Nữ tử che mặt lại xông đến, kiếm quang lóe sáng, sát khí ngút trời.
Như thể không giết chết người này thì không dừng vậy.
Tiếp đó, nữ tử che mặt liên thủ với mấy vị Tiên Thiên khác, cuối cùng giết chết Công Tôn Vô Địch dưới kiếm của mình!
Chu tướng quân phất tay, hớn hở nói: “Các chàng trai, bên ngoài thành vẫn còn một số binh mã của Võ Tây và Đại Nguyệt, bọn họ đều là kẻ địch của chúng ta! Xông lên giết, không được để lại bất cứ ai!”
“Vâng thưa tướng quân!”
Cổng thành được mở, quân đội triều đình ào ào xông ra.
Bọn họ phát hiện số binh mã còn lại ấy đã bị giết sạch, lương thực của bọn họ cũng bị cuỗm đi hết.
Không cần nói nhiều, chắc chắn là do quân Tà Nguyệt làm.
“Các tướng sĩ, trận chiến ngày hôm nay đã khiến mọi người mệt mỏi rồi! Uống rượu ăn thịt nghỉ ngơi! Nghỉ đủ một ngày rồi chúng ta xuất binh đánh vào Võ Tây, tiêu diệt tàn đảng Võ Tây, thu hồi giang sơn!” Lâm Bắc Phàm lớn giọng hô.
“Vâng thưa giám quân!” Mọi người đồng thanh đáp.
Sau một ngày nghỉ ngơi, bọn họ bắt được tàn đảng Võ Tây, vùng đất Võ Tây đã thuộc quyền quản lý của triều đình.
Tin tức thắng lợi rất nhanh được truyền khắp thiên hạ!