Tóm lại là: Võ Tây vương chắc chắn sẽ tạo phản, nhưng chỉ cần canh chừng núi Phượng Hoàng thì tạm thời không phải lo lắng về hắn ta.
Giang Nam vương chắc chắn sẽ tạo phản, Giang Nam và kinh thành đều là những vùng bằng phẳng, đường thủy phát triển và không có địa thế hiểm trở, khi đánh trận cực kì nguy hiểm, thế nên bắt buộc phải chuẩn bị từ sớm, điều động binh mã, bày binh bố trận.
Ký Bắc vương có thể sẽ thừa nước đục thả câu, bắt buộc phải đề phòng thật chắc.
Còn những nước xung quanh cũng sẽ nhân cơ hội làm loạn, không thể không đề phòng.
“Lâm ái khanh, ngươi có cao kiến gì không?” Nữ đế hỏi.
Lâm Bắc Phàm chắp tay nói với giọng điệu thản nhiên: “Khởi bẩm bệ hạ, như bách quan đã nói, chỉ cần canh chừng núi Phượng Hoàng là tạm thời không cần phải lo về Võ Tây! Ký Bắc vương có thể sẽ nhân cơ hội làm loạn, các nước xung quanh cũng vậy, nhưng bọn họ đều là những kẻ gió chiều nào theo chiều nấy. Chỉ cần chúng ta có thể giữ được một cục diện ổn định là bọn họ sẽ không dám hành động ngông cuồng!”
“Vậy nên hiện giờ người mà chúng ta chủ yếu phải đối mặt là Giang Nam vương và binh mã của hắn ta! Chỉ cần nắm chắc Giang Nam là có thể nắm chắc mọi thứ!”
Nữ đế gật đầu: “Ái khanh, ngươi tiếp tục nói đi!”
“Mặc dù kinh thành và Giang Nam không có địa thế hiểm trở, vô cùng bị động, song lại có sông Tùng! Con sông này rộng hơn ba mươi trượng, nước sâu khoảng sáu trượng, miễn cưỡng được coi là nguy hiểm!”
“Chúng ta sắp xếp binh lính ở đó, Giang Nam vương muốn đánh cũng chưa chắc đã dễ!”
Nữ đế lại gật đầu: “Nói hay lắm, tiếp tục đi!”
“Thứ hai, trận chiến này chúng ta hãy cố gắng kéo dài, không được hy sinh vô nghĩa! Giang Nam không còn lương thực, chúng ta lại có lương thực, chỉ cần giữ vững sông Tùng, kéo dài càng nhiều thời gian thì càng có lợi cho chúng ta, không cần đánh Giang Nam vương cũng tự động thua!”
Nữ đế gật đầu: “Hay lắm!”
“Thứ ba, nhiệm vụ cấp bách hiện giờ là sơ tán dân chúng, chuyển hết người dân ở gần Giang Nam tới bên sông Tùng để tránh việc Giang Nam vương lấy họ làm quân bài! Bên cạnh đó di dời luôn cả lương thực và tiền tài, không mang theo được thì đốt hết!”
“Nói đúng lắm!”
Tiếp đó, Lâm Bắc Phàm lại đưa ra thêm vài đề nghị nữa.
Nữ đế rất hài lòng, nàng híp mắt cười, nhìn Lâm Bắc Phàm và nói: “Ái khanh, xem ra ngươi đúng là người nhìn xa trông rộng, hiểu cách bày binh bố trận, là một đại tướng tài ba! Một chuyện không thể để hai người làm chủ nên việc này trẫm giao cho ngươi xử lý! Trẫm phong ngươi làm giám quân, chủ quản quân vụ Giang Nam!”
Lâm Bắc Phàm ngớ người: “Lại bảo thần đi đánh trận?”
Bách quan cũng ngớ người: “Lại là hắn?”
“Một lần chưa quen thì hai lần khắc quen mà!”
Nữ đế cười tươi rói: “Trước kia ngươi dẫn binh bảo vệ được Hổ Lao Quan, đánh bại thái tử Đại Hạ và hoàng triều Đại Hạ, đến Đại Hạ mà ngươi cũng đánh bại được thì Giang Nam vương có là gì, đúng không?”
Lâm Bắc Phàm trộm lười, hắn tìm một cái cớ: “Nhưng mà việc ở kinh thành nhiều lắm…”
Nữ đế lắc đầu: “Ngươi đừng gạt trẫm! Hiện giờ mọi việc ở kinh thành đều đang đi đúng với quỹ đạo của nó, bách quan mỗi người một chức trách, còn cái tên phủ doãn kinh thành nhà ngươi thì hay nhân lúc rảnh rỗi đi quyến rũ con gái nhà người ta lắm!”
Lâm Bắc Phàm: “…”
Hắn tranh cãi: “Bệ hạ, làm gì có chuyện ấy, bệ hạ đừng nghe người khác nói linh tinh!”
Nữ đế hừ một tiếng: “Thế y nữ Lý Ngọc Tâm không phải à?”
Lâm Bắc Phàm: “…”
“Vệ sĩ Mạc Như Sương bên cạnh ngươi không phải à?”
Lâm Bắc Phàm: “…”
“Với cả cái cô kiều nữ tên Tử Nguyệt kia không phải à?”
Lâm Bắc Phàm: “…”
Hắn thấy hoang mang quá, sao nữ đế lại biết rõ ngọn ngành như vậy chứ? Đừng bảo nữ đế điều tra hắn đấy nhé?
Thế thì những chuyện hắn âm thầm làm…
Thấy sắc mặt Lâm Bắc Phàm biến đổi, nữ đế thở dài một hơi, đoạn bảo: “Được rồi ái khanh à, chuyện nam nữ riêng tư tạm thời bỏ qua một bên, trận chiến lần này sẽ do ngươi đảm nhiệm! Ngươi đi thì trẫm vô cùng yên tâm!”
Tiếp đó, nữ đế bèn ban thánh chỉ.
Nàng cho Lâm Bắc Phàm làm giám quân, còn cho hắn Thượng Phương Bảo Kiếm và binh phù, làm chủ quân vụ Giang Nam.
Nhận thánh chỉ xong, Lâm Bắc Phàm rất đau buồn: “Vương gia, không phải thuộc hạ muốn đối đầu với ngươi mà là do ta bị quân mệnh làm khó! Bệ hạ quá âm hiểm, cứ bắt chúng ta phải tàn sát lẫn nhau! Hi vọng khi ở dưới suối vàng ngươi đừng có trách ta!”
Võ Tây vương lợi dụng xương rồng đổi được lương thực đủ dùng trong hai tháng từ Đại Nguyệt vương triều, sau đó lập tức khởi binh.
Đại quân sáu mươi vạn người hùng hổ kéo đến núi Phượng Hoàng.
Giang Nam vương cũng lợi dụng xương rồng đổi được lương thực đủ dùng trong vài tháng từ hoàng triều Đại Viêm, sau đó cũng khởi binh.
Nội chiến tại Đại Võ chính thức bắt đầu!
Người khắp thiên hạ đều đang quan sát trận nội chiến này.
Rốt cuộc là triều đình Đại Võ thắng hay là hai vị phiên vương có dã tâm bừng bừng kia thắng đây.