Sau khi Lâm Bắc Phàm nhắc đến suy nghĩ của mình, lão giả hơi mừng rỡ: “Thừa tướng đại nhân, ngươi muốn lão phu tới đảm nhiệm chức ti nghiệp của Quốc Tử Giám, phụ trách công tác ở viện nghiên cứu sao?"
Lâm Bắc Phàm gật đầu, cười đáp: “Đúng vậy! Ngươi làm quan nhiều năm có đủ kinh nghiệm, thừa sức làm một chức ti nghiệp! Hơn nữa, ngươi lại du lịch bên ngoài nhiều năm, kiến thức uyên bác, tư tưởng mở rộng, vừa vặn lên lớp dạy được đám oắt con ở Quốc Tử Giám đó! Để bọn họ cũng được mở mang tầm mắt, tăng thêm hiểu biết, khác một ngày đừng cả ngày từ sáng đến tối chỉ biết cắm đầu vào đọc sách!"
Adv
“Có điều, chức quan này chỉ là chính lục phẩm mà thôi, kém hơn chức quan trước đây của ngươi quá nhiều, thiệt thòi cho ngươi quá.
Lão giả lắc đầu, mừng rỡ bảo: “Cũng không thiệt thòi một chút nào cả, lão phu vô cùng thích! Nghe nói viện nghiên cứu đó là do thừa tướng đại nhân chủ trì, nghiên cứu ra rất nhiều thứ hay lợi ích lợi dân!"
“Ví dụ như lúa Thái Bình cho năng suất cao chính là thứ được nghiên cứu ra từ đây! Lão phu đã sớm muốn đi trải nghiệm một phen rồi, ha ha!"
Adv
“Ngươi thích là được rồi!"
Lâm Bắc Phàm cười bảo: “Bây giờ ở đó không chỉ đang nghiên cứu lúa Thái Bình mà còn đang nghiên cứu ra thuyền lớn bằng sắt thép nổi được trên nước, thấu kính có thể nhìn xa cách mấy chục dặm và rất nhiều thứ mới mẻ khác không thể tưởng được nữa!"
Lão giả chợt khao khát: “Thật tốt!"
“Nhưng có mấy chuyện nhất định phải chú ý!"
“Mời thừa tướng đại nhân cứ nói!” Lão giả nghiêm túc hẳn lên.
“Hai chuyện khó nhất trên thế giới này, một là đựng tiền của người khác vào trong túi mình, hai là muốn nhét suy nghĩ của mình vào trong đầu người khác! Đặc biệt là chuyện thứ hai, khó càng thêm khó!"
Lâm Bắc Phàm nghiêm túc nói: “Ta biết ngươi một lòng muốn truyền thụ học vấn của mình, xuất phát điểm là tốt, nhưng nói thật, những học vấn đó của ngươi quá kinh thế hãi tục, người bình thường không chấp nhận được, cho nên ta hy vọng ngươi tuyệt đối đừng nóng vội, lấy dẫn dắt làm chính, để mọi người từ từ chấp nhận suy nghĩ của ngươi!"
Lão tử chấp nhận: “Thừa tướng đại nhân nói chí phải! Lão phu còn muốn mang cơ thể tàn tạ này cống hiến cho Đại Võ, chứ không muốn hy sinh quên mình, anh dũng vì nghĩa giống như hai đồng đạo kia!"
Lâm Bắc Phàm cười to: “Ngươi có phần nhận thức này là đủ rồi, chúng ta tiếp tục uống rượu đi!"
“Uống!” Lão giả mặt mày hồng hào.
Ngày hôm sau, trên triều đường, Lâm Bắc Phàm báo cáo lại chuyện này với nữ đế.
Nữ đế cười bảo: “Không ngờ lão Diêm La ở bên ngoài hơn hai mươi năm lại mang theo một bụng đầy ắp học vấn trở về! Chẳng trách hắn ta có lòng báo quốc, cũng có năng lực, cứ cho hắn ta đảm nhiệm chức ti nghiệp Quốc Tử Giám, phụ trách chuyện ở viện nghiên cứu đi!"
“Tạ bệ hạ!” Lâm Bắc Phàm lớn tiếng đáp.
Chuyện này được thông qua một cách thuận lợi như thế, tương đương với đi qua một quá trình mà thôi, vì thế lão La Quang Hải lập tức đi nhậm chức.
Vừa mới nhậm chức, hắn ta đã bắt đầu giảng bài.
Lão già này không biết có phải thông qua lời khuyên giải của Lâm Bắc Phàm, đã thông suốt hay không mà đối mặt với các học trò cầu học như khát nước lại mỉm cười bảo: “Hôm nay, lão phu sẽ dạy các ngươi sức mạnh của thần linh!"
Các học trò ngồi bên dưới mất bình tĩnh rồi.
“La ti nghiệp, học trò không nghe lầm chứ, ngươi định dạy chúng ta sức mạnh của thần linh sao?"
“Làm sao con người có thể nắm giữ sức mạnh của thần linh được?"
“La ti nghiệp, Khổng Tử không nói chuyện quái lạ, bạo lực, phản loạn, thần linh, ngươi nói như vậy thật sự có ổn không?"
“Ta không nói đùa, lão phu quả thật nắm giữ sức mạnh của thần linh! Chỉ cần các ngươi học theo, các ngươi cũng có thể!"