Ban đầu hắn ta còn ôm hi vọng về Ni Cáp tướng quân, kết quả hắn ta là người đầu hàng nhanh nhất.
Người khác còn đấu tranh đôi ba câu, còn hẳn ta thì cứ thế mở cổng thành luôn.
“Tức chết bản cung mất!” Cáp Mộc vương tử đấm ngực, gào ầm lên.
“Điện hạ, hiện giờ binh mã Đại Võ đã lên đến ba mươi vạn người, còn binh lính của chúng ta thì tổn thất mất hai mươi vạn người, tình hình đang vô cùng bất lợi đối với chúng ta! Chúng ta bắt buộc phải tăng số lượng binh lính thì mới có thể đối
phó được đại quân hùng hậu của Đại Võ!” Vị quan viên bẩm báo.
Sắc mặt Cáp Mộc vương tử đanh lại, hắn ta gật đầu: “Ngươi nói đúng, bắt buộc phải trưng binh!"
Thế là Cáp Mộc vương tử lập tức đi trưng binh. Chỉ cần đáp ứng đủ điều kiện thì hắn ta sẽ kéo đi làm lính hết.
Mà điều kiện này lại vô cùng đơn giản, chỉ cần là nam, tứ chỉ đầy đủ thì được duyệt.
Việc này khiến cho dân chúng không thể không lên tiếng.
“Mẹ nó, lúc trước thì hủy bỏ hiệp ước giữa hai nước, cắt đứt kế sinh nhai của chúng ta, không cho chúng ta con đường sống! Đến oán trách cũng không cho chúng ta oán trách, trực tiếp bịt miệng chúng ta lại! Đến giờ lại bắt chúng ta đi làm lính, có định để cho người ta sống không vậy?"
"Triều đình bị ngu rồi hay gì? Làm ra biết bao chuyện mất não như vậy?"
"Chắc chắn não của bọn họ bị kẹp cửa rồi, đúng là không thể sống ở đây được nữa!"
“Tạo phản luôn cho xong, dù sao chúng ta cũng chẳng còn đường sống nữa rồi!"
“Đúng vậy! Tạo phản luôn đi!"
Dân chúng bèn nổi dậy khiến Cáp Mộc vương tử đau đầu kinh khủng. “Ai dám tạo phản? Ta sẽ giết hết, một người cũng không chừa!"
Thế là cuộc bạo loạn lại tiếp tục.
Mà lúc này, Lâm Bắc Phàm đã dẫn đại quân tiến tới tòa thành thứ tư - Đại Du thành.
Tướng lĩnh bảo vệ thành trông thấy đại quân hào hùng của Đại Võ bèn lập tức mở cổng thành, đầu hàng mà chẳng cần nói gì cả.
Mạc La, Thanh Phong, Ni Cáp tròn mắt nhìn: “Sao các ngươi đầu hàng nhanh quá vậy? Tốt xấu gì cũng phải cho bọn ta nói vài câu đã chứ!”
Tướng quân bảo vệ thành tỏ vẻ xem thường: “Còn cần các ngươi nói sao, ta không có mắt nhìn chắc? Các ngươi xem đại quân của các ngươi người đông nghìn nghịt thế này, một cái thành bé nhỏ của ta sao mà trụ cho được?
Ta bị ngu mới đối đầu với các ngươi!"
Mạc La, Thanh Phong và Ni Cáp: '..."
“Với cả nhìn các ngươi là ta hiểu hết rồi!"
Tướng lĩnh thủ thành dương dương tự đắc: “Chỉ cần ta đầu hàng nhanh là chắc chắn Đại Võ sẽ có chỗ cho ta đứng!"
Mạc La, Thanh Phong và Ni Cáp: “Má nó.." Tình hình tiếp đó đều giống vậy.
Mỗi khi đại quân đến là người trong thành đều trực tiếp mở cửa thành đón Lâm Bắc Phàm.
Thế là đội quân của Lâm Bắc Phàm càng ngày càng đông hơn, từ con số ba mươi vạn người nhanh chóng phát triển lên con số bốn mươi vạn người, sau đó là năm mươi vạn người.
Các tướng lĩnh của Đại Võ nhìn mà ngây ngốc.
Ta cứ ăn lẩu, ca hát, chớp mắt cái thôi mà đã phá được thành rồi! Trận chiến này quá dễ dàng rồi đó? “Thừa tướng đại nhân, tại sao lại như thế này?” Có người lên tiếng thỉnh giáo, mọi người bèn dỏng tai lên nghe.
Lâm Bắc Phàm mm cười, hắn nói: “Các ngươi đừng thấy trận đánh này dễ dàng mà nhầm tưởng! Trước khi đánh trận bản quan đã phải chuẩn bị đầy đủ mọi thứ hết rồi!"
“Thừa tướng đại nhân, nguyện nghe tỏ tưởng!” Mọi người thỉnh giáo. “Kế hoạch này đã thực hiện được hơn nửa năm rồi!"
Lâm Bắc Phàm cười: “Ban đầu đoàn đại biểu Đa La tới kinh thành đàm phán, chúng ta không cần đối phương bồi thường, đã thế còn mở rộng cửa khẩu, thương nghiệp, tuyên truyền giáo dục, giúp cho dân chúng Đa La sống một cuộc sống tốt hơn! Hiện giờ xem ra đúng là như vậy!"
Mọi người thi nhau gật đầu.
“Sở dĩ làm như vậy là bởi chúng ta muốn thay đổi dần dần và thôn tính Đa La! Có điều lại bị triều đình Đa La nhận ra kế hoạch, thế nên bọn họ mới xóa bỏ hiệp ước, đuổi thương nhân cũng như thầy giáo dạy học của chúng ta về nước!"
“Cứ thế, cuộc sống của những người dân Đa La quay trở lại giống như ngày trước! Mà các ngươi cũng biết đấy, tiết kiệm để tiêu sang thì dễ, song tiêu sang mà lại muốn tiết kiệm thì là điều vô cùng khó khăn! Thế nên triều đình Đa La mới khiến dân phân uất như vậy!"
“Vậy nên chúng ta đã khiêu khích, li gián, làm mâu thuẫn giữa họ sâu sắc thêm, triều đình Đa La tức khắc rối loạn! Cộng thêm đại quân của chúng ta chống phá, từng bước gây sức ép nên Đa La càng lúc càng bất ổn, càng đánh mất lòng dân!"
ngày càng “Thực ra thứ mà dân chúng muốn rất đơn giản, chỉ là cơm no áo ấm, ngủ ngon mà thôi! Thế nhưng yêu cầu đơn giản ấy mà triều đình Đa La đã chẳng thể đáp ứng được cho bọn họ, song Đại Võ chúng ta thì lại làm được, thế nên tất nhiên bọn họ sẽ đứng về phía chúng ta!"
Lâm Bắc Phàm nở nụ cười đắc ý: “Cho nên khi đại quân của chúng ta tới, bọn họ hoàn toàn không muốn đối đầu với chúng ta! Hơn nữa bọn họ cũng không thể đánh thắng được, đã thế còn có khả năng mất mạng, bọn họ cần gì phải làm thế?"
“Vì vậy bọn họ chỉ còn một con đường duy nhất, đó chính là đầu hàng! Sau khi đầu hàng, bọn họ đều giữ được cái mạng, đã thế còn lấy lại được cuộc sống tốt đẹp như trước kia, thậm chí còn tốt hơn cả trước kia, như vậy chẳng phải rất tốt sao? Nếu là các ngươi thì các ngươi sẽ chọn như thế nào?”
“Đương nhiên là chọn đầu hàng rồi!” Mọi người bật cười ha ha.
Sau đó, bọn họ lại hết lời khen ngợi.
“Quả nhiên thừa tướng đại nhân dụng binh như thần, đúng là đại sư của binh gia!"
“Từ một năm trước đã bắt đầu sắp đặt, vừa mới bắt đầu đã chiến thắng!" “Cao tay! Đúng là quá cao tay! Hạ quan bái phục vô cùng!" “Thừa tướng đại nhân, xin nhận của mạt tướng một lạy!"
Lại hai ngày nữa trôi qua, cuối cùng Lâm Bắc Phàm cũng dẫn quân đến được vương đình của Đa La.
Hôm ấy, đại quân sáu mươi vạn đứng sừng sững dưới thành!Người đông nghìn nghịt, cờ chiến bay phấp phới trong gió, bao vây vương đình trong ba tầng, ngoài ba tầng, nước cũng không thể lọt!
Mọi người trong thành thấy cảnh tượng ấy mà sợ hãi kinh hoàng!