Đó là cao thủ hàng cấp cao trong giang hồ, một người có thể địch cả ngàn quân, lực sát thương vô cùng lớn!
Nếu như bọn hắn thực sự quyết đấu tại kinh thành thì chắc chắn sẽ hủy hoại kinh thành, đồng thời cũng sẽ khiến hoàng gia mất mặt mũi!
Nữ đế nổi giận: “Từ xưa đến nay cấm lấy võ nghệ để phạm tội! Bọn họ một người tới từ Đại Hạ, một người tới từ Đại Viêm, chắc chắn là thùng dầu mà hai hoàng triều kia định đổ thêm vào lửa, nhân cơ hội làm Đại Võ ta loạn lạc đây mà! Bọn họ tưởng Đại Võ ta không có người thật sao?”
“Bệ hạ giáng tội!" Tổng đầu mục Lục Phiến Môn cúi đầu.
“Ngươi không có tội, tại sao trẫm lại trách ngươi?”
Nữ đế lớn tiếng nói: “Quách ái khanh, để ý động tĩnh của hai người đó cho trẫm, báo cáo tình hình bất cứ lúc nào! Lúc cấp thiết trẫm sẽ phái người của triều đình tới hỗ trợ ngươi!”
“Vâng thưa bệ hạ!” Tổng mục đầu Lục Phiến Môn nhận lệnh.
Lâm Bắc Phàm là tế tửu phụ trách việc dạy học, giáo dục, chuyện này chẳng liên quan gì đến hắn nên tham dự buổi tảo triều xong là hắn trở về ngay.
Song vừa mới về đến nhà đã phát hiện cả nhà ai cũng đang bàn về chuyện này.
Tiểu quận chúa chạy lon ton tới, hưng phấn nói: “Lâm Bắc Phàm, ngươi biết gì chưa? Có hai cao thủ Tông Sư tới từ Đại Viêm và Đại Hạ một đường đánh bại biết bao nhiêu địch thủ, bọn họ đang chuẩn bị quyết đấu ở kinh thành đấy!”
Lâm Bắc Phàm gật đầu: “Biết chứ, hôm nay ta đã nghe nói trong buổi tảo triều!”
“Muốn đi xem trận tranh đấu giữa hai vị Tông Sư đó quá!” Mạc Như Sương nắm chặt thanh kiếm trong tay với vẻ say mê.
“Đúng đó đúng đó!" Quách Thiếu Soái cũng gật đầu đầy kích động.
Lâm Bắc Phàm cũng khá mong chờ, khó khăn lắm mới gặp được Tông Sư mà, Tông Sư quyết đấu với nhau còn khó thấy hơn.
Đương nhiên, nếu bọn họ không đấu ở kinh thành thì càng tốt.
“Lâm Bắc Phàm, ngươi nói xem trong hai người họ ai thắng ai bại?” Tiểu quận chúa hỏi.
“Ai thắng ai bại thì ta cũng không quan tâm!” Lâm Bắc Phàm khế cười: “Ta chỉ hóng thôi!
Thời gian cứ thế trôi đi, sức nóng của hai vị Tông Sư trẻ tuổi này cũng càng lúc càng dâng cao, khắp kinh thành bắt đầu bàn tán về chuyện này.
“Các ngươi biết gì chưa? Đại Hạ và Đại Viêm mỗi bên có một vị Tông Sư chưa đến ba mươi tuổi, một người am hiểu sử dụng kiếm một người am hiểu sử dụng đao, bọn họ đã đánh bại biết bao địch thủ trong thiên hạ và chuẩn bị quyết đấu ở kinh thành đấy!”
“Cái vị Thượng Quan Kiếm Hồn kia cực kì lợi hại! Nghe đâu hản ta đã từng chém đứt thác nước cao cả trăm trượng chỉ bằng một đường kiếm thôi đấy! Vết kiếm lưu trên đá của thác nước trải qua một thời gian dài mà vẫn không biến mất!”
“Còn vị u Dương Bá Đao kia cũng ghê gớm lắm! Nghe đâu từng có hơn nghìn tên cướp cưỡi ngựa không biết thức thời muốn cướp của hắn ta! Kết quả hắn vung đao thánh một nhát, đám cướp đó đã đứt làm đôi, máu chảy thành sông!”
“Hai người này phi phàm thật đấy! Bọn họ mà đánh nhau thì chắc chắn sẽ khiến người ta vô cùng mong chời”
“Không biết Đại Võ ta có Tông Sư nào trẻ tuổi có thể sánh ngang được không?”
Mọi người đều đang bàn tán sôi nổi, thậm chí có người còn mở nhà cái, cá cược xem ai sẽ là người chiến thắng.
Tuy nhiên, so với sự náo nhiệt bên ngoài thì bầu không khí trong triều đình lúc này lại vô cùng căng thẳng và nghiêm túc.
“Bệ hạ, bọn họ đã nói sẽ gặp mặt tại kinh thành, chuẩn bị phân cao thấp với nhau! Thuộc hạ đã phái người tới khuyên giải nhưng không có tác dụng!” Mồ hôi đồ đầy trên gương mặt của tổng mục đầu Lục Phiến Môn, hắn ta báo cáo.
Sắc mặt của các quan trở nên nặng nề hơn hẳn.
Hai vị Tông Sư quyết đấu trong kinh thành chẳng phải chuyện tốt lành gì.
Nhỡ đâu bọn họ điên cuồng chém giết cũng không biết sẽ chết bao nhiêu người nữa.
'Thậm chí quyền uy của triều đình cũng sẽ bị bọn họ kéo xuống!
“Nào có lý này! Bọn họ đang cố ý gây hấn với triều đình Đại Võ chúng ta! Nếu bọn họ đã muốn đi chết thì trãm thành toàn cho bọn họ!” Nữ đế tức giận: “Quách ái khanh, trâm phái hai tướng tới giúp đỡ ngươi!”
“Đa tạ bệ hạ!” Tổng mục đầu Lục Phiến Môn thở phào một hơi.
Có thể làm tướng của triều đình thì ít nhất cũng phải là Tông Sư, như thế thì khi đối mặt với hai vị Tông Sư trẻ tuổi này mới có sức mạnh mà đối đầu!
'Tổng mục đầu Lục Phiến Môn đưa hai tướng tới tìm bọn họ thì bọn họ lại biến mất không thấy tăm hơi đâu.
Khi một Tông Sư muốn ẩn náu thì khó mà tìm ra được.
Có điều bọn họ đã tuyên bố sẽ gặp nhau ở kinh thành quyết đấu một trận rồi cơ mà!
Thế là kinh thành lại càng náo nhiệt hơn, mọi người đều đang thảo luận về chuyện này.
Bên cạnh đó còn có rất nhiều cao thủ võ lâm chuẩn bị tới để xem trận đấu giữa hai Tông Sư!
Cao thủ võ lâm càng nhiều thì sự tình sẽ càng dễ ầm ĩ và hỗn loạn!
Không được dùng võ nghệ để phạm pháp, đây không phải chỉ nói suông thôi đâu!
Ví dụ như Lâm Bắc Phàm gặp hai thiếu hiệp muốn hành hiệp trượng nghĩa, lấy của kẻ giàu chia cho kẻ nghèo, sau đó lại vô cùng bất hạnh đụng phải lão hòa thượng trông nhà, bị đánh ngất và đưa tới quan phủ.
“Tịnh Đài, khoảng thời gian này kinh thành khá hỗn loạn, ngươi để ý nhà cửa hơn nhé!” Lâm Bắc Phàm dặn dò.
Vâng, thưa sư phụ!” Lão hòa thượng chắp hai tay nói: “Nhưng sư phụ cũng sẽ gặp nguy hiểm lắm, để tiểu tăng đi theo choI”
“Không cần!” Lâm Bắc Phàm lắc đầu: “Có Như Sương với Thiếu Soái là đủ rồi!"
“Vâng, sư phụ!” Lão hòa thượng không cố chấp nữa.
Mặc dù kinh thành hỗn loạn, song Lâm Bắc Phàm vân thong thả ra ngoài.
Bởi lẽ dựa vào thực lực hiện giờ của mình, chẳng mấy ai trong thiên hạ có thể làm hắn bị thương được.
Dù có là Tông Sư thì hắn cũng đấu được!
Đúng lúc ấy, Lâm Bắc Phàm trông thấy có một người đang uống rượu một mình ở trên tửu lâu không xa.
'Trên người hắn ta mặc một bộ y phục trắng muốt, tóc thả phía sau lưng, trông dày vô cùng.
Ngoài ra còn có hai hàng râu đen, cả người trông anh tuấn phi phàm như một thanh kiếm!