“Sao lại không có? Ví dụ như ngươi nước mất nhà tan, song quân chủ của địch quốc vô cùng yêu thích tài năng của ngươi, muốn trọng dụng ngươi, thế là lấy người dân ở đất nước ngươi ra để uy hiếp ngươi! Ngươi sẽ chọn chịu đựng nhẫn nhục, gánh cái danh tham sống sợ chết hay là ngươi kéo tất cả dân chúng cùng xuống suối vàng để bảo vệ sự trong sạch của mình?”
“Ta…”
Đối phương sợ đến mức đờ người ra.
Lâm Bắc Phàm lại nói: “Trung hiếu nhân nghĩa là đại đạo chí thánh mà các bậc hiền nhân để lại cho chúng ta, là luân thường đạo đức mà chúng ta bắt buộc phải tuân theo! Ban nãy ngươi không lo đến sống chết của vợ con là bất nghĩa! Không lo đến sống chết của cha mẹ là bất hiếu! Không lo đến sống chết của quân vương nghĩa là bất trung! Không lo đến sống chết của dân chúng là bất nhân!”
“Đến trung hiếu nhân nghĩa ngươi còn không có mà còn đòi giữ gìn sự trong sạch của mình ư? Lúc ấy ngươi cần trong sạch thì có tác dụng gì? Để bảo vệ sự trong sạch của mình, ngươi lại nhẫn tâm hại chết tất cả mọi người sao?”
Học trò kia sợ đến mức mặt mày trắng bệch, hắn ta run như cầy sấy.
Lâm Bắc Phàm lại gọi học trò thứ hai ra hỏi: “Ngươi thấy thế nào về câu hỏi của bản quan?”
“Chuyện này…”
Học trò thứ hai tên là Quản Trung, mới nãy hắn ta đã bị Lâm Bắc Phàm hỏi một loạt các câu hỏi chết chóc, hỏi đến mức hắn ta hoa mắt chóng mặt.
Hắn ta đáp, giọng nói tràn ngập vẻ “xin tha”: “Vậy thì trò… trò sẽ chọn tham một chút!”
Lâm Bắc Phàm khẽ cười: “Nói hay lắm!”
Đối phương đang định vui mừng thì Lâm Bắc Phàm lại làm động tác chém đầu: “Dám tham cơ à? Chém đầu!”
“Nhưng ta tham vì cả nhà cơ mà! Bọn họ lấy tính mạng gia đình ta ra để làm khó ta, ta không tham thì cả nhà đều sẽ mất mạng, ta không thể không tham!” Đối phương tranh cãi.
“Biết hiếu thuận là điều đáng mừng, nhưng tham ô là phạm pháp, vẫn phải chém đầu!” Lâm Bắc Phàm tiếp tục làm động tác cắt cổ.
Đối phương lại nói: “Ta tham vì bệ hạ, như này chắc không sai nữa rồi chứ?”
Lâm Bắc Phàm híp mắt cười: “Ngươi nói vậy người khác có tin nổi không? Bệ hạ sẽ để ngươi tham ô là chuyện gây tranh cãi nhất cái thiên hạ này! Vẫn phải chém đầu, người đầu tiên giết ngươi chính là bệ hạ!”
Đối phương muốn đổ gục: “Ta tham vì dân chúng, như vậy được rồi chứ?”
Lâm Bắc Phàm lạnh lùng cười: “Nực cười! Dân chúng sẽ để ngươi tham sao? Mọi người ghét nhất là tham quan đó! Chỉ cần ngươi tham thật thì bọn họ sẽ hận ngươi đến chết, cuối cùng kẻ giết ngươi chính là những người dân mà ngươi bảo vệ!”
Tất cả mọi người đều sụp đổ: “Không tham là sai, tham cũng là sai, rốt cuộc chúng ta phải làm thế nào đây? Mong tế tửu đại nhân chỉ bảo!”
Lâm Bắc Phàm thầm cười khổ, ta mà biết làm thế nào thì hay biết mấy!
Dù sở hữu hệ thống nhưng hắn cũng chỉ đành vất vả tìm đường sống, một mình chịu đựng tất cả nghiệp chướng!
Lâm Bắc Phàm lắc đầu: “Đó giờ câu hỏi này không hề có đáp án tiêu chuẩn.”
“Về sau khi gặp phải vấn đề này, lúc nào cần tham thì hãy tham, lúc nào không cần tham thì đừng tham! Dù hiện giờ ngươi không tham thì sau này có khả năng ngươi sẽ tham! Hiện giờ tham, sau này có lẽ ngươi sẽ tỉnh ngộ!”
“Song mong các ngươi hãy nhớ rõ!”
Ánh mắt Lâm Bắc Phàm bỗng trở nên nghiêm khắc: “Sau này không cần biết các ngươi có tham hay không, tốt nhất là các ngươi nên cẩn thận cho ta! Một khi để ta phát hiện ra các ngươi đã tham ô được bao nhiêu thì ta sẽ cuỗm đi của các ngươi bấy nhiêu! Lần thứ hai phát hiện thì sẽ tăng lên! Lần thứ ba tăng tiếp… Nếu các ngươi không giao ra thì cứ việc đợi ăn đòn! Giống như khi ta ở Quốc Tử Giám ấy, các ngươi hiểu chưa?”
Nhớ đến những gì Lâm Bắc Phàm đã làm ở Quốc Tử Giám, mọi người bèn run bần bật.
“Hiểu rồi thưa tế tửu đại nhân!”
Lâm Bắc Phàm gật đầu tỏ vẻ hài lòng: “Ừm, các ngươi hiểu là tốt, trở về đi!”
Mọi người chào tạm biệt, Lâm Bắc Phàm cũng quay đầu rời đi.
Diêu Chính đang định đi thì lại do dự, hắn ta quay đầu nhìn bóng dáng Lâm Bắc Phàm, đột nhiên cảm thấy hắn thật cô độc.
Còn một người nữa cũng thấy bóng lưng của Lâm Bắc Phàm toát lên vẻ cô độc là Lý Ngọc Tâm cô nương. Nàng khẽ hô một tiếng: “Lâm đại nhân!”
Lâm Bắc Phàm nhìn về hướng tiếng gọi, chỉ thấy Lý Ngọc Tâm mặc đồ trắng toát đang đeo một giỏ thuốc. Hắn bèn chạy bước nhỏ tới, mỉm cười nói: “Ngọc Tâm cô nương, ngươi vừa mới xem bệnh về hả?”
“Đúng vậy, Lâm đại nhân, ta vừa mới đi xem bệnh về!”
Lý Ngọc Tâm đã tới trước mặt Lâm Bắc Phàm.
Lâm Bắc Phàm trông thấy một tầng mồ hôi trên gò má và vầng trán của nàng, trên người nàng còn tỏa ra hương thuốc nhàn nhạt.
Không biết vì sao nhưng hắn lại hơi động lòng trước một Lý Ngọc Tâm như thế này.
“Ngọc Tâm cô nương, để ta đeo giỏ thuốc giúp ngươi!”
“Không cần đâu, tiểu nữ đã quen rồi, không dám làm phiền đại nhân ạ!”
Hai người bèn sóng vai đi về phía trước, trông như một đôi kim đồng ngọc nữ.
Lý Ngọc Tâm tò mò hỏi: “Lâm đại nhân, ban nãy ngươi làm gì thế? Tiểu nữ trông thấy ngươi chào tạm biệt với các học trò…”
Lâm Bắc Phàm khẽ mỉm cười: “Bản quan vẫn là tế tửu Quốc Tử Giám, ban nãy đưa đám học trò đi trải nghiệm nỗi khổ của người dân, học tập đạo làm quan!”
Lý Ngọc Tâm cười: “Đại nhân đúng là tận tâm thật, sau này chắc chắn bọn họ sẽ trở thành những vị quan tốt được người dân yêu mến.”
Lâm Bắc Phàm lắc đầu, hắn cười: “Không mong gì hơn, chỉ cần về sau khi bọn họ lên làm quan có thể đứng ra bảo vệ dân chúng là đủ rồi!”
“Giống như đại nhân vậy!”
Lý Ngọc Tâm trộm liếc sườn mặt của Lâm Bắc Phàm, mặt nàng hơi đỏ nên đành cúi đầu xuống.