“Lâm đại nhân, mọi thứ chỉ là phỏng đoán mà thôi, không chính xác được! Đối phương có lẽ chỉ trở về do bận việc mà thôi! Dẫu sao làm thái tử một nước thì bận việc cũng là chuyện thường mà!”
“Bọn họ không làm ra chuyện gì bất lợi cho chúng ta đâu, nếu giờ chúng ta bắt bọn họ thì ngược lại sẽ bị người trong thiên hạ chỉ trích, hơn nữa còn dễ gây ra mâu thuẫn dẫn đến chiến tranh, cực kì không thỏa đáng!”
“Chúng ta luôn coi trọng lễ nghĩa chứ không hành động như bọn thổ phỉ, bọn cướp bóc, sao chúng ta có thể làm ra chuyện thất lễ như vậy?”
Cuối cùng, nữ đế và bách quan đều không đồng ý với đề nghị của Lâm Bắc Phàm. Lâm Bắc Phàm tỏ vẻ chẳng sao cả và lùi về phía sau một bước.
Dù sao thì hắn cũng chỉ phụ trách đưa ra ý kiến thôi, không trọng dụng ý kiến của hắn thì thôi vậy, hắn cũng chẳng mất gì.
Cứ thế vài ngày trôi qua, Dạ Lai Hương đã không thấy tăm hơi mấy hôm nay bỗng xuất hiện, sắc mặt buồn rầu.
Lâm Bắc Phàm mỉm cười: “Trông ngươi kìa, có phải gặp phải chuyện gì rồi không?”
Trước kia Dạ Lai Hương muốn báo thù Hạ Thiên Khung nhưng đã bị Lâm Bắc Phàm ngăn lại, bảo hắn ta đợi đối phương rời khỏi Đại Võ rồi hẵng ra tay. Dạ Lai Hương biến mất mấy ngày hôm nay là để đi xử lý việc đó
Dạ Lai Hương nằm xuống, buồn bực nói: “Đừng nhắc đến nữa, Hạ Thiên Khung có Tông Sư bảo vệ, ta vừa mới tiếp cận đã bị phát hiện, không có cơ hội trừng trị hắn ta một phen!”
Lâm Bắc Phàm lắc đầu mỉm cười, hắn đã đoán được từ lâu.
Hạ Thiên Khung có một tên mặc đồ đen đi theo, trông thì bình thường nhưng thực chất hắn ta là một Tông Sư.
Có hắn ta thì sao Dạ Lai Hương thành công cho được?
“Có điều lần này mặc dù không thành công song vẫn còn cơ hội, ta không tin sẽ có Tông Sư kè kè mãi bên người hắn ta!”
Dạ Lai Hương đắc ý.
Lâm Bắc Phàm lại hỏi: “À đúng rồi, quân đội ở biên giới Đại Hạ có động tĩnh gì không?”
Sắc mặt Dạ Lai Hương trở nên nghiêm túc, hắn ta đáp: “Đúng là có một chút động tĩnh, bọn họ phòng vệ nghiêm ngặt hơn rất nhiều! Còn điều động cả lương thảo, tập luyện binh mã, tần suất tăng lên nhiều rồi!”
Lâm Bắc Phàm gật đầu, trông hắn như đang suy nghĩ gì đó.
“Có phải sắp đánh trận rồi không? Đại Hạ và Đại Võ chuẩn bị chiến tranh?”
Dạ Lai Hương truy hỏi.
“Có khả năng lắm, chuẩn bị xong từ lâu rồi!”
Lâm Bắc Phàm thở dài một hơi: “Sóng trước chưa hết sóng sau đã tới, Đại Võ gặp nhiều nạn thật đấy!”
Một tuần trôi qua rất nhanh.
Tin khẩn cấp từ chiến sự biên giới cuối cùng cũng truyền tới!
Triều đình Đại Hạ phái ba mươi vạn binh tới biên giới giữa hai nước, chuẩn bị xâm nhập vào Đại Võ, không nói câu nào đã chiến!
“Đại Hạ… bắt đầu chiến tranh rồi!”
Chuyện này xảy ra làm cả kinh thành chấn động!
Mấy năm nay không phải Đại Võ chưa từng khai chiến với những nước khác, lớn nhỏ đều có, song năm mươi năm nay đây là lần đầu tiên Đại Võ chiến tranh với một nước địch có thế lực mạnh.
Lúc bấy giờ, Đại Hạ đang phát triển rực rỡ, mà tình hình bên Đại Võ lại ngày một xấu đi!
Dưới bối cảnh ấy, một khi Đại Võ thua thì hậu quả thực sự khó mà tưởng tượng nổi!
Tại kinh thành, mọi người ai cũng hoảng loạn.
“Đại Hạ và Đại Võ sắp khai chiến rồi, thực lực Đại Võ không bằng Đại Hạ, nhỡ thua thì đúng là xong đời!”
“Mới được mấy ngày yên ổn mà, sao lại xảy ra chuyện này cơ chứ?”
“Đúng đấy, những ngày tháng tươi đẹp chỉ mới vừa bắt đầu, kết quả lại sắp phải đánh trận, ông trời không cho dân chúng đường sống hả!”
“Mau chóng thu dọn đồ đạc chạy trốn thôi!”
Tại triều đình, nữ đế nhìn Lâm Bắc Phàm bằng sắc mặt ảo não, nàng nói: “Lâm ái khanh, ngươi nói đúng rồi!”
Bách quan trong triều cũng nhìn hắn, ai cũng thấy ngại.
Hồi đầu Lâm Bắc Phàm đã nói thái tử Đại Hạ trở về xong có khả năng sẽ xảy ra chiến tranh, tốt nhất nên giam lỏng hắn ta lại. Khi ấy bọn họ là những kẻ phản đối kịch liệt nhất, kết quả ai cũng bị vả mặt.
Sau khi trở về, thái tử Đại Hạ đã phát động chiến tranh thực sự, hòng xâm lược Đại Võ!
Lâm Bắc Phàm chẳng nói gì cả.
Sự việc đã xảy ra rồi thì có nói cũng vô dụng.
“Bệ hạ, hiện giờ không phải lúc để hối hận! Hiện tại điều quan trọng nhất là mau chóng điều động binh lính và lương thực, chuẩn bị bảo vệ biên cương, công kích binh mã của Đại Hạ!”
Binh bộ thượng thư Lý Khai Quang lớn giọng nói.
Nữ đế chấn chỉnh lại tinh thần, nàng nghiêm giọng nói: “Ái khanh nói đúng, hiện giờ lập tức tập trung binh lính, vận chuyển lương thực chi viện cho tiền tuyến, tuyệt đối không thể để quân đội của Đại Hạ xâm nhập vào Đại Võ ta dù chỉ một bước!”
Đúng lúc ấy có Cẩm Y Vệ từ phương xa chạy tới.
“Báo! Cấp báo!”
Nữ đế nhăn mày: “Chuyện gì, mau nói!”
Cẩm Y Vệ lớn giọng bẩm báo: “Khởi bẩm bệ hạ, mới nãy tiền tuyến đưa tin, hoàng triều Đại Hạ đã điều động được năm mươi vạn quân, thái tử Đại Hạ Hạ Thiên Khung ngự giá thân chinh!”
“Gì cơ? Lại điều động thêm năm mươi vạn quân?”
Nữ đế kinh ngạc, bách quan cũng kinh ngạc. Phải biết rằng trước kia Đại Hạ đã có ba mươi vạn quân rồi, cộng thêm năm mươi vạn này nữa thì tổng số binh lính đã lên đến tám mươi vạn!
Đây là chiến dịch có quy mô vô cùng to lớn!
Chỉ có hoàng triều với thực lực hùng hậu mới có thể điều động nhiều binh mã như vậy!